Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 578: Cởi quần áo
Đối diện với vẻ mặt tràn đầy chờ mong của Tô Ánh Nguyệt, Nam Kha do dự một chút khó mà nhận ra được, mới nói: "Ừm."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ mong là Lục Thời Sơ còn sống.
Bởi vì Nam Kha, cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt đã hơi tốt lên một chút.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá nhiều nên cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả vừa nằm xuống liền ngủ mất rồi.
Nửa đêm, cô bị tiếng động Trần Minh Tân trở về đánh thức.
Lúc cô đi ngủ có để lại một chiếc đèn ngủ cho nên vừa mở mắt ra liền thấy rõ bóng dáng cao lớn của Trần Minh Tân đang đứng ở trước giường.
Bị đánh thức một cách bất thình lình nên cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn anh mấy giây mới phản ứng lại được.
Trên người Trần Minh Tân còn mang theo hơi nước, tóc ẩm ướt dính lên trán nhưng cả người lại tuyệt không chật vật.
Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, ở dưới ánh đèn mờ tối nên biểu lộ trên gương mặt có vẻ hơi mơ hồ.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn anh, cuối cùng là cô thua trận trước.
"Bên ngoài trời đang mưa à?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.
Trần Minh Tân hơi ngửa mặt lên, dường như trong giọng nói cũng mang theo một cỗ hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt: "Anh mãi không trở về mà em cũng không biết gọi điện thoại cho anh à?"
Điều hoà nhiệt độ ở trong phòng mở hơi thấp nên Tô Ánh Nguyệt lôi kéo chăn mền đắp lên người, mặc dù cảm thấy nghe anh nói có chút không hiểu nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Em không có điện thoại."
Điện thoại di động của cô đã bị anh thu mất, còn gọi điện thoại cái gì chứ?
Trần Minh Tân nói tiếp: "Trong phòng có điện thoại."
"Hỏng rồi." Trước đó, cô ở trong phòng muốn gọi điện thoại cho Trần Mộc Tây kết quả lại bị Trần Minh Tân tưởng là cô gọi cho Lục Thời Sơ nên anh đã thô bạo xé đứt dây điện thoại.
"Em có thể bảo người giúp việc gọi cho anh."
Cũng không biết vì sao mà dường như Trần Minh Tân lại vô cùng cố chấp với đề tài này.
Giọng điệu cố chấp giống như là đứa trẻ không rành thế sự.
Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ cố chấp trên mặt anh cảm thấy hơi xúc động, vẻ mặt sâu xa nói: "Anh đi tắm trước đi."
Trần Minh Tân bình tĩnh nhìn cô một hồi mới quay người đi vào trong phòng tắm.
Nhìn thấy anh tiến vào phòng tắm rồi Tô Ánh Nguyệt mới ngả về sau tựa vào đầu giường, hơi có chút thất thần.
Tận đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Tô Ánh Nguyệt mới hồi lại phục tinh thần.
Trần Minh Tân quấn khăn tắm đi ra trông thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ kia giống như đang chờ anh ra vậy.
Vẻ mặt anh mới hơi giãn ra một chút.
Tô Ánh Nguyệt không ngờ Trần Minh Tân sẽ đi ra nhanh như vậy nên hơi lấy lại tinh thần, cô chưa kịp nằm xuống thì đã thấy Trần Minh Tân kéo ra vật che đậy duy nhất trên người, bắt đầu thay áo ngủ.
Tô Ánh Nguyệt trừng lớn mắt, khuôn mặt ửng đỏ, khẽ nghiêng đầu liền chui vào trong chăn.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ mà.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng động truyền đến từ sau lưng lên quay đầu lại đã nhìn thấy người phụ nữ vốn đang ngồi dựa vào đầu giường đã rúc xuống dưới, khóe miệng không thể nén được cong cong.
Tô Ánh Nguyệt dùng chăn mỏng che kín mặt rồi nhưng vẫn có thể cảm giác được gương mặt hơi nóng lên.
Rất lâu sau lại có tiếng bước chân tới gần bên giường.
Cũng không lâu lắm, cô chợt nghe thấy tiếng Trần Minh Tân vang lên: "Ngồi dậy."
Tô Ánh Nguyệt không biết anh muốn làm gì, cho dù nghe thấy cũng không muốn động.
Giả vờ ngủ.
Nhưng cô đã quên mất là Trần Minh Tân là một người đàn ông không có kiên nhẫn.
Anh gọi Tô Ánh Nguyệt một tiếng thấy cô không hề động liền trực tiếp giật chăn mền ra, xé quần áo của cô.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện ra thần sắc cảnh giác: "Anh muốn làm gì!"
Trần Minh Tân nhìn thấy vẻ cảnh giác nồng đậm trên mặt cô thì sắc mặt trầm xuống, mắt thấy sắp bộc phát như núi lửa.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng mềm giọng nói: "Đã trễ như vậy rồi, em buồn ngủ quá, đi ngủ trước có được hay không?"
Quả nhiên, sắc mặt Trần Minh Tân dễ nhìn hơn một chút chỉ là anh vẫn là mở miệng nói: "Cởi quần áo."
Mặt Tô Ánh Nguyệt tái đi.
Anh vẫn không có ý định buông tha cho cô sao?
Trần Minh Tân thấy cô lề mà lề mề không động nên cũng không trông cậy cô có thể tự cởi quần áo của mình, anh liền tự mình ra tay.
Tô Ánh Nguyệt tự biết mình không phải là đối thủ của anh nên không hề giãy dụa, đầu cô ngoặt sang một bên, nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
Nhưng cô cảm giác được sau khi Trần Minh Tân cởi quần áo của cô xong lại không hề làm gì tiếp theo mà đang bôi cái gì đó lên trên người cô.
Cô kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Minh Tân mặt không thay đổi, một tay cầm một cái bình thuốc nhỏ, một tay khác chấm lấy thuốc bên trong bôi lên người cô.
Anh bôi lên những chỗ bị anh chơi đùa qua trên người cô, hơi nhoi nhói đau nhưng lại có chút mát lạnh.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ tới là anh muốn xức thuốc cho cô.
Cô cho là, là anh muốn...
Bởi gì từ mấy hôm trước đến nay, thái độ của Trần Minh Tân đối với cô quá mức ác liệt, lại bởi vì cái chết của Lục Thời Sơ cho nên trong tiềm thức của cô đều cảm thấy Trần Minh Tân sẽ thương tổn mình.
Thậm chí cô đã quên mất, anh cũng sẽ quan tâm tới cô.
Trần Minh Tân ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang hai mắt rưng rưng nhìn mình, mi tâm nhăn lại, nói: "Đau như thế cơ à?"
Lúc anh nói chuyện, ngón tay có chút nâng lên giống như là sợ đụng đau cô.
Tô Ánh Nguyệt biết anh hiểu lầm liền nhếch khóe miệng lên nở nụ cười với anh, cô muốn nói cái gì đó cùng anh nhưng khi há miệng ra lại cảm thấy cổ họng có chút chua xót nên chỉ lắc đầu.
Thấy dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi của cô, sắc mặt Trần Minh Tân lại lạnh đi mấy phần, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc.
Tô Ánh Nguyệt hơi nhướng mắt lên nhìn anh.
Động tác anh bôi thuốc cho cô rất dịu dàng.
Thế nhưng là, hôm nay anh vừa mới giết Lục Thời Sơ.
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt liền cụp mắt xuống che đi khổ sở trong mắt.
Trần Minh Tân bôi thuốc cho cô rất cẩn thận.
Đến mức có hơi quá mức, có những chỗ nhạy cảm Tô Ánh Nguyệt muốn từ chối anh nhưng lại không qua nổi sự cường thế của Trần Minh Tân.
Cô đành phải thuận theo.
Trần Minh Tân bôi thuốc cho cô xong liền mặc quần áo lại cho cô sau đó ôm cô đi ngủ, dáng vẻ như sẽ không đụng đến cô.
Tô Ánh Nguyệt nằm trong lòng anh cảm thấy hơi không chân thực.
Anh như thế này sẽ khiến cho cô cảm thấy, Trần Minh Tân lúc trước lại trở về.
Chỉ là Trần Minh Tân hiện tại cũng không phải là cô có thể tùy tiện phỏng đoán được.
Tương lai của hai người sẽ đi con đường nào đây?
...
Sáng hôm sau, lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì Trần Minh Tân đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Một đêm này cô ngủ không phải rất tốt, ngủ rồi tỉnh ngủ lại tỉnh, mơ mơ màng màng, ngủ không sâu giấc, cũng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Sau khi ăn sáng xong liền bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Đêm qua quả thực là có mưa, trong sân hơi ẩm ướt.
Trần Minh Tân và hai anh em Nam Sơn đều không ở nhà, chỉ có một đám người giúp việc và vệ sĩ.
Cô vẫn không thể đi ra ngoài, chỉ có điều những người vệ sĩ kia đã lùi về trông coi ngoài cửa chính, cũng không hề không cho cô ra khỏi biệt thự.
Có phải cô nên cảm thấy may mắn hay không vì ít nhất cô còn có thể đi lại trong sân một chút.
Nhàn rỗi không chuyện gì, cô liền cho gọi điện thoại cho Trần Mộc Tây.
Chính là dùng máy riêng ở phòng khách.
"Mẹ." Tiếng trẻ con mềm nhũn truyền ra từ trong điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt suýt chút nữa liền khóc lên.
Cô rất nhớ Trần Mộc Tây.
Nhưng bây giờ cô lại không thể trở về.
"Có nghe lời chú Bùi hay không?"
"Có ạ, chừng nào thì mẹ mới trở về?"
Thật ra cô và Trần Minh Tân đến nước J cũng chưa quá lâu nhưng cô lại cảm thấy giống như mình đã mấy năm chưa được gặp Trần Mộc Tây rồi.
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Chỉ mong là Lục Thời Sơ còn sống.
Bởi vì Nam Kha, cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt đã hơi tốt lên một chút.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay quá nhiều nên cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả vừa nằm xuống liền ngủ mất rồi.
Nửa đêm, cô bị tiếng động Trần Minh Tân trở về đánh thức.
Lúc cô đi ngủ có để lại một chiếc đèn ngủ cho nên vừa mở mắt ra liền thấy rõ bóng dáng cao lớn của Trần Minh Tân đang đứng ở trước giường.
Bị đánh thức một cách bất thình lình nên cô ngồi dậy ngơ ngác nhìn anh mấy giây mới phản ứng lại được.
Trên người Trần Minh Tân còn mang theo hơi nước, tóc ẩm ướt dính lên trán nhưng cả người lại tuyệt không chật vật.
Anh thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tô Ánh Nguyệt, ở dưới ánh đèn mờ tối nên biểu lộ trên gương mặt có vẻ hơi mơ hồ.
Tô Ánh Nguyệt cũng nhìn anh, cuối cùng là cô thua trận trước.
"Bên ngoài trời đang mưa à?" Cô nhẹ giọng hỏi anh.
Trần Minh Tân hơi ngửa mặt lên, dường như trong giọng nói cũng mang theo một cỗ hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt: "Anh mãi không trở về mà em cũng không biết gọi điện thoại cho anh à?"
Điều hoà nhiệt độ ở trong phòng mở hơi thấp nên Tô Ánh Nguyệt lôi kéo chăn mền đắp lên người, mặc dù cảm thấy nghe anh nói có chút không hiểu nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Em không có điện thoại."
Điện thoại di động của cô đã bị anh thu mất, còn gọi điện thoại cái gì chứ?
Trần Minh Tân nói tiếp: "Trong phòng có điện thoại."
"Hỏng rồi." Trước đó, cô ở trong phòng muốn gọi điện thoại cho Trần Mộc Tây kết quả lại bị Trần Minh Tân tưởng là cô gọi cho Lục Thời Sơ nên anh đã thô bạo xé đứt dây điện thoại.
"Em có thể bảo người giúp việc gọi cho anh."
Cũng không biết vì sao mà dường như Trần Minh Tân lại vô cùng cố chấp với đề tài này.
Giọng điệu cố chấp giống như là đứa trẻ không rành thế sự.
Tô Ánh Nguyệt nhìn vẻ cố chấp trên mặt anh cảm thấy hơi xúc động, vẻ mặt sâu xa nói: "Anh đi tắm trước đi."
Trần Minh Tân bình tĩnh nhìn cô một hồi mới quay người đi vào trong phòng tắm.
Nhìn thấy anh tiến vào phòng tắm rồi Tô Ánh Nguyệt mới ngả về sau tựa vào đầu giường, hơi có chút thất thần.
Tận đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, Tô Ánh Nguyệt mới hồi lại phục tinh thần.
Trần Minh Tân quấn khăn tắm đi ra trông thấy Tô Ánh Nguyệt vẫn đang ngồi dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ kia giống như đang chờ anh ra vậy.
Vẻ mặt anh mới hơi giãn ra một chút.
Tô Ánh Nguyệt không ngờ Trần Minh Tân sẽ đi ra nhanh như vậy nên hơi lấy lại tinh thần, cô chưa kịp nằm xuống thì đã thấy Trần Minh Tân kéo ra vật che đậy duy nhất trên người, bắt đầu thay áo ngủ.
Tô Ánh Nguyệt trừng lớn mắt, khuôn mặt ửng đỏ, khẽ nghiêng đầu liền chui vào trong chăn.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ mà.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng động truyền đến từ sau lưng lên quay đầu lại đã nhìn thấy người phụ nữ vốn đang ngồi dựa vào đầu giường đã rúc xuống dưới, khóe miệng không thể nén được cong cong.
Tô Ánh Nguyệt dùng chăn mỏng che kín mặt rồi nhưng vẫn có thể cảm giác được gương mặt hơi nóng lên.
Rất lâu sau lại có tiếng bước chân tới gần bên giường.
Cũng không lâu lắm, cô chợt nghe thấy tiếng Trần Minh Tân vang lên: "Ngồi dậy."
Tô Ánh Nguyệt không biết anh muốn làm gì, cho dù nghe thấy cũng không muốn động.
Giả vờ ngủ.
Nhưng cô đã quên mất là Trần Minh Tân là một người đàn ông không có kiên nhẫn.
Anh gọi Tô Ánh Nguyệt một tiếng thấy cô không hề động liền trực tiếp giật chăn mền ra, xé quần áo của cô.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện ra thần sắc cảnh giác: "Anh muốn làm gì!"
Trần Minh Tân nhìn thấy vẻ cảnh giác nồng đậm trên mặt cô thì sắc mặt trầm xuống, mắt thấy sắp bộc phát như núi lửa.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng mềm giọng nói: "Đã trễ như vậy rồi, em buồn ngủ quá, đi ngủ trước có được hay không?"
Quả nhiên, sắc mặt Trần Minh Tân dễ nhìn hơn một chút chỉ là anh vẫn là mở miệng nói: "Cởi quần áo."
Mặt Tô Ánh Nguyệt tái đi.
Anh vẫn không có ý định buông tha cho cô sao?
Trần Minh Tân thấy cô lề mà lề mề không động nên cũng không trông cậy cô có thể tự cởi quần áo của mình, anh liền tự mình ra tay.
Tô Ánh Nguyệt tự biết mình không phải là đối thủ của anh nên không hề giãy dụa, đầu cô ngoặt sang một bên, nước mắt chảy ra từ hốc mắt.
Nhưng cô cảm giác được sau khi Trần Minh Tân cởi quần áo của cô xong lại không hề làm gì tiếp theo mà đang bôi cái gì đó lên trên người cô.
Cô kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Minh Tân mặt không thay đổi, một tay cầm một cái bình thuốc nhỏ, một tay khác chấm lấy thuốc bên trong bôi lên người cô.
Anh bôi lên những chỗ bị anh chơi đùa qua trên người cô, hơi nhoi nhói đau nhưng lại có chút mát lạnh.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, cô không nghĩ tới là anh muốn xức thuốc cho cô.
Cô cho là, là anh muốn...
Bởi gì từ mấy hôm trước đến nay, thái độ của Trần Minh Tân đối với cô quá mức ác liệt, lại bởi vì cái chết của Lục Thời Sơ cho nên trong tiềm thức của cô đều cảm thấy Trần Minh Tân sẽ thương tổn mình.
Thậm chí cô đã quên mất, anh cũng sẽ quan tâm tới cô.
Trần Minh Tân ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt đang hai mắt rưng rưng nhìn mình, mi tâm nhăn lại, nói: "Đau như thế cơ à?"
Lúc anh nói chuyện, ngón tay có chút nâng lên giống như là sợ đụng đau cô.
Tô Ánh Nguyệt biết anh hiểu lầm liền nhếch khóe miệng lên nở nụ cười với anh, cô muốn nói cái gì đó cùng anh nhưng khi há miệng ra lại cảm thấy cổ họng có chút chua xót nên chỉ lắc đầu.
Thấy dáng vẻ giống như muốn nói lại thôi của cô, sắc mặt Trần Minh Tân lại lạnh đi mấy phần, sau đó lại tiếp tục bôi thuốc.
Tô Ánh Nguyệt hơi nhướng mắt lên nhìn anh.
Động tác anh bôi thuốc cho cô rất dịu dàng.
Thế nhưng là, hôm nay anh vừa mới giết Lục Thời Sơ.
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt liền cụp mắt xuống che đi khổ sở trong mắt.
Trần Minh Tân bôi thuốc cho cô rất cẩn thận.
Đến mức có hơi quá mức, có những chỗ nhạy cảm Tô Ánh Nguyệt muốn từ chối anh nhưng lại không qua nổi sự cường thế của Trần Minh Tân.
Cô đành phải thuận theo.
Trần Minh Tân bôi thuốc cho cô xong liền mặc quần áo lại cho cô sau đó ôm cô đi ngủ, dáng vẻ như sẽ không đụng đến cô.
Tô Ánh Nguyệt nằm trong lòng anh cảm thấy hơi không chân thực.
Anh như thế này sẽ khiến cho cô cảm thấy, Trần Minh Tân lúc trước lại trở về.
Chỉ là Trần Minh Tân hiện tại cũng không phải là cô có thể tùy tiện phỏng đoán được.
Tương lai của hai người sẽ đi con đường nào đây?
...
Sáng hôm sau, lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì Trần Minh Tân đã không còn ở bên cạnh cô nữa.
Một đêm này cô ngủ không phải rất tốt, ngủ rồi tỉnh ngủ lại tỉnh, mơ mơ màng màng, ngủ không sâu giấc, cũng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Sau khi ăn sáng xong liền bắt đầu cảm thấy mệt rã rời.
Đêm qua quả thực là có mưa, trong sân hơi ẩm ướt.
Trần Minh Tân và hai anh em Nam Sơn đều không ở nhà, chỉ có một đám người giúp việc và vệ sĩ.
Cô vẫn không thể đi ra ngoài, chỉ có điều những người vệ sĩ kia đã lùi về trông coi ngoài cửa chính, cũng không hề không cho cô ra khỏi biệt thự.
Có phải cô nên cảm thấy may mắn hay không vì ít nhất cô còn có thể đi lại trong sân một chút.
Nhàn rỗi không chuyện gì, cô liền cho gọi điện thoại cho Trần Mộc Tây.
Chính là dùng máy riêng ở phòng khách.
"Mẹ." Tiếng trẻ con mềm nhũn truyền ra từ trong điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt suýt chút nữa liền khóc lên.
Cô rất nhớ Trần Mộc Tây.
Nhưng bây giờ cô lại không thể trở về.
"Có nghe lời chú Bùi hay không?"
"Có ạ, chừng nào thì mẹ mới trở về?"
Thật ra cô và Trần Minh Tân đến nước J cũng chưa quá lâu nhưng cô lại cảm thấy giống như mình đã mấy năm chưa được gặp Trần Mộc Tây rồi.
Bình luận facebook