Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581: Dự cảm kỳ quái
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được bật cười.
Trần Minh Tân không phát cáu thật sự có thể để cho cô nhìn cả ngày cũng không chán.
"Cười." Đột nhiên Trần Minh Tân lên tiếng, đưa tay sờ sờ môi của cô.
Tô Ánh Nguyệt giật mình sau đó mới hiểu được, anh nói là cô cười.
Cô thu tay lại, nắm chặt lấy tay anh: "Ăn cơm trước, được không?"
Mặc dù Trần Minh Tân không trả lời nhưng lại buông cô ra.
Tô Ánh Nguyệt xuống khỏi người anh sau đó đem đồ ăn đặt xuống trước mặt anh.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này khẩu vị của Tô Ánh Nguyệt cũng không quá tốt, chưa ăn được bao nhiêu đã để đũa xuống.
Mi tâm Trần Minh Tân nhíu chặt: "Em là mèo à?"
Anh cảm thấy mèo còn ăn được nhiều hơn cô.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, cô còn là tiên nữ đấy, uống một hạt sương là được rồi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cô lại nói: "Em đã ăn một ít ở nhà rồi nên bây giờ cũng không đói bụng, chỉ muốn ngồi ăn cùng ăn thôi."
Ừm, mình cũng là người có bản lĩnh nói dối đấy.
Trần Minh Tân nghe cô nói như vậy, sắc mặt nhìn mới tốt hơn một chút.
...
Cho dù nói thế nào thì Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện đưa cơm trưa cho Trần Minh Tân này, là đúng.
Giống như Mạc Tây Du đã nói, chỉ cần để Trần Minh Tân vui vẻ là được.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tính cách Trần Minh Tân còn trở nên âm tình bất định như vậy nên người dưới tay anh cũng đều phải trải qua nước sôi lửa bỏng.
Buổi tối thời về, Nam Kha lén lút kéo cô qua một bên: "Bà chủ, dù sao chị ở nhà cũng nhàn rỗi không chuyện gì, dứt khoát mỗi ngày đều đưa cơm cho ông chủ đi."
Phải biết rằng, hôm nay Tô Ánh Nguyệt tới đưa cơm cho Trần Minh Tân nên cả buổi chiều Trần Minh Tân đều không hề phát cáu, mặc dù vẫn là khuôn mặt nghiêm khắc kia nhưng chuyện này đối với bọn họ mà nói đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
"Rốt cuộc bình thường anh ấy đối với các người ác liệt như thế nào vậy?" Tô Ánh Nguyệt bật cười, trong mắt bọn họ rốt cuộc Trần Minh Tân đáng sợ như thế nào chứ?
Đáng sợ như thế nào?
Không phải có đôi khi chính cô cũng sợ anh sao?
"Ừm, nếu tôi có thời gian thì mỗi ngày đều đưa." Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ đáng thương của Nam Kha nên cũng không đành lòng từ chối.
"Tôi đã biết mợ chủ là tốt nhất mà, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện..." Đáy lòng Nam Kha thở dài một hơi, nếu như tâm tình của ông chủ tốt nói không chừng cô còn có thể nghỉ ngơi đi tìm Mạc Tây Du ấy chứ.
Nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt lóe lên một suy nghĩ, lên tiếng nói: "Chỉ có điều..."
Đột nhiên cô lại nói một câu dọa cho Nam Kha dọa bị sốc.
Tô Ánh Nguyệt hơi thở dài: "Nam Kha, có lẽ cô cũng đã đoán ra được tôi muốn nói cái gì, cô giúp tôi một chút đi được không? Tôi thật sự chỉ muốn biết anh ấy có còn sống hay không thôi."
Sắc mặt Nam Kha trở nên nặng nề.
Tô Ánh Nguyệt sợ cô ta từ chối lại nói tiếp: "Thật sự là tôi cũng không còn cách nào nữa, xin cô đấy Nam Kha, chuyện này đối với cô mà nói cũng rất đơn giản mà, chỉ cần hơi lưu ý một chút là được rồi."
Nam Kha nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, mặt lộ vẻ khó xử.
Qua mấy giây, cô ta vẫn thua trận, gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đặc biệt cảm kích.
Nếu như ở thành phố Vân Châu thì có lẽ cô còn có những phương pháp khác để đi thám thính nhưng bây giờ lại đang ở nước J hơn nữa Trần Minh Tân còn không cho cô ra ngoài nên biện pháp gì cô cũng không có.
Người bên cạnh có thể giúp cô cũng chỉ có mấy người này.
Nam Kha là phụ nữ nên cô ta sẽ dễ mềm lòng hơn một chút.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi áy náy đối với yêu cầu này của mình, nếu chẳng may bị Trần Minh Tân biết được Nam Kha giúp cô đi điều tra Lục Thời Sơ còn sống hay đã chết thì chắc chắn Nam Kha sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng cô lại không còn biện pháp nào khác.
Chỉ có điều kết quả Nam Kha tra được cũng là không biết chắc chắn được Lục Thời Sơ còn sống hay không.
Cô ta chỉ có thể khẳng định là lúc Lục Thời Sơ bị mang đi vẫn chưa tắt thở.
Vẻ mặt Nam Kha nghiêm túc nói: "Dù chưa hoàn toàn tắt thở và không tử vong ngay tại chỗ nhưng cũng là lành ít dữ nhiều, ông chủ bắn súng rất chuẩn."
Tô Ánh Nguyệt nghe xong trong lòng lại vô cùng mừng rỡ: "Tôi biết rồi, cám ơn cô, Nam Kha."
Chỉ cần xác định được là chưa chết thì nhất định sẽ có khả năng còn sống.
Cô luôn có một dự cảm kỳ quái là Lục Thời Sơ chưa chết.
Loại ý nghĩ này hơi khó hiểu nhưng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng mà nói thì cô tin tưởng vào dự cảm của mình, nhất định không sai.
Bởi vì trong lòng càng khẳng định là Lục Thời Sơ chưa chết nên mấy ngày tiếp theo, cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt cũng càng ngày càng tốt lên.
Mỗi ngày đều nấu cơm đưa tới công ty cho Trần Minh Tân, cô cũng không làm ầm ĩ hay muốn đi ra ngoài, vô cùng thuận theo vô cùng nghe lời.
Mặc dù mỗi ngày Trần Minh Tân đều tới công ty nhưng vẫn rất chú ý đến tình hình của Tô Ánh Nguyệt.
Thấy trạng thái của cô càng ngày càng tốt lên, theo đó Trần Minh Tân cũng thở phào một hơi.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, rõ ràng anh cảm thấy mình không hề làm sai nhưng lại luôn canh cánh trong lòng, anh rất sợ Tô Ánh Nguyệt sẽ bởi vì chuyện anh giết Lục Thời Sơ mà rời bỏ anh.
Cho nên anh mới cho người giám sát Tô Ánh Nguyệt, còn không cho cô ra ngoài.
Anh cũng không suy nghĩ xem phương pháp này có hợp lý hay không mà chỉ nghĩ là không thể để cho cô rời đi nên anh mới thuận theo suy nghĩ của mình mà làm như vậy.
...
Quan hệ giữa hai người đã được xoa dịu nhưng Trần Minh Tân vẫn không rút vệ sĩ đi.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thất khó chịu.
Không một ai muốn bị một người khác tước đoạt hoàn toàn tự do của mình, giống như là nuôi chim hoàng yến trong lồng.
Cho dù trong lòng cô biết bây giờ cảm xúc của Trần Minh Tân rất bất ổn, tất cả những chuyện anh làm đều là bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Sau lưng truyền đến giọng nói của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, quay đầu lại nhìn anh: "Hôm nay anh về sớm vậy?"
Cô đứng dậy, đi đón áo khoác âu phục trong tay anh.
Không ngờ Trần Minh Tân lại thuận thế ôm cô, hôn một cái lên môi cô rồi mới nói ra: "Tối nay đi cùng anh tới tham gia một bữa tiệc."
"Bữa tiệc gì?" Tô Ánh Nguyệt ngửa đầu nhìn anh, trong đôi mắt viết lên hai chữ nghi ngờ.
Trần Minh Tân suy tư một lát rồi mới nói ra: "Có nhiều người nên sẽ rất náo nhiệt, lâu quá rồi em chưa đi ra ngoài, chúng ta cứ đi lòng vòng không cần quá để ý đâu."
Trong khoảng thời gian này rất ít khi thấy anh nói dài thành một chuỗi như vậy, cái này khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy khá ngạc nhiên.
Chỉ có điều, anh nghe cô nói một chút thì tốt rồi.
Nhưng phàm là bữa tiệc anh muốn có mặt thì tuyệt đối sẽ không phải là bữa tiệc bình thường được…
Cho nên, cô vẫn nên chú ý ăn diện một chút.
Cô tiêu tốn khá nhiều thời gian, Trần Minh Tân cũng vẫn kiên nhẫn đợi cô.
Đợi đến khi hai người đi tới khách sạn tổ chức bữa tiệc, Tô Ánh Nguyệt mới biết bữa tiệc này là do Trần Úc Xuyên tổ chức.
Bữa tiệc do gia tộc Mogwynn tổ chức đương nhiên là không bình thường rồi.
Người lui tới đều là người nổi tiếng có chức có quyền trong xã hội thượng lưu, toàn bộ hội trường lộ ra một cỗ khí tức xa hoa.
Tô Ánh Nguyệt khoác tay Trần Minh Tân đi vào liền nhận được vô số ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào hai người.
Chỉ là những người này rất biết phép tắc nên đều quét qua một cái liền dời ánh mắt đi sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì tiếp tục chuyện lúc trước của bọn họ.
Sau khi cô đến nước J cũng không ít lần cùng Trần Minh Tân đi tham gia các loại tiệc tùng nhưng chỉ không ngờ là vẫn sẽ được người khác chú ý đến.
Bọn họ đi gặp Trần Úc Xuyên trước.
"Ông ngoại."
Tô Ánh Nguyệt giương mắt nhìn về phía Trần Úc Xuyên, chỉ liếc mắt một cái cô đã cảm giác được gần đây khí sắc của Trần Úc Xuyên không tốt, hình như còn gầy đi nhiều.
Bị bệnh sao? Hay do phải lo lắng quá nhiều việc nên mệt mỏi?
Trần Minh Tân không phát cáu thật sự có thể để cho cô nhìn cả ngày cũng không chán.
"Cười." Đột nhiên Trần Minh Tân lên tiếng, đưa tay sờ sờ môi của cô.
Tô Ánh Nguyệt giật mình sau đó mới hiểu được, anh nói là cô cười.
Cô thu tay lại, nắm chặt lấy tay anh: "Ăn cơm trước, được không?"
Mặc dù Trần Minh Tân không trả lời nhưng lại buông cô ra.
Tô Ánh Nguyệt xuống khỏi người anh sau đó đem đồ ăn đặt xuống trước mặt anh.
Hai người bắt đầu ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này khẩu vị của Tô Ánh Nguyệt cũng không quá tốt, chưa ăn được bao nhiêu đã để đũa xuống.
Mi tâm Trần Minh Tân nhíu chặt: "Em là mèo à?"
Anh cảm thấy mèo còn ăn được nhiều hơn cô.
Tô Ánh Nguyệt bĩu môi, cô còn là tiên nữ đấy, uống một hạt sương là được rồi.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cô lại nói: "Em đã ăn một ít ở nhà rồi nên bây giờ cũng không đói bụng, chỉ muốn ngồi ăn cùng ăn thôi."
Ừm, mình cũng là người có bản lĩnh nói dối đấy.
Trần Minh Tân nghe cô nói như vậy, sắc mặt nhìn mới tốt hơn một chút.
...
Cho dù nói thế nào thì Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy chuyện đưa cơm trưa cho Trần Minh Tân này, là đúng.
Giống như Mạc Tây Du đã nói, chỉ cần để Trần Minh Tân vui vẻ là được.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, tính cách Trần Minh Tân còn trở nên âm tình bất định như vậy nên người dưới tay anh cũng đều phải trải qua nước sôi lửa bỏng.
Buổi tối thời về, Nam Kha lén lút kéo cô qua một bên: "Bà chủ, dù sao chị ở nhà cũng nhàn rỗi không chuyện gì, dứt khoát mỗi ngày đều đưa cơm cho ông chủ đi."
Phải biết rằng, hôm nay Tô Ánh Nguyệt tới đưa cơm cho Trần Minh Tân nên cả buổi chiều Trần Minh Tân đều không hề phát cáu, mặc dù vẫn là khuôn mặt nghiêm khắc kia nhưng chuyện này đối với bọn họ mà nói đã đủ hạnh phúc lắm rồi.
"Rốt cuộc bình thường anh ấy đối với các người ác liệt như thế nào vậy?" Tô Ánh Nguyệt bật cười, trong mắt bọn họ rốt cuộc Trần Minh Tân đáng sợ như thế nào chứ?
Đáng sợ như thế nào?
Không phải có đôi khi chính cô cũng sợ anh sao?
"Ừm, nếu tôi có thời gian thì mỗi ngày đều đưa." Tô Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ đáng thương của Nam Kha nên cũng không đành lòng từ chối.
"Tôi đã biết mợ chủ là tốt nhất mà, vừa xinh đẹp lại vừa lương thiện..." Đáy lòng Nam Kha thở dài một hơi, nếu như tâm tình của ông chủ tốt nói không chừng cô còn có thể nghỉ ngơi đi tìm Mạc Tây Du ấy chứ.
Nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Trong đầu Tô Ánh Nguyệt lóe lên một suy nghĩ, lên tiếng nói: "Chỉ có điều..."
Đột nhiên cô lại nói một câu dọa cho Nam Kha dọa bị sốc.
Tô Ánh Nguyệt hơi thở dài: "Nam Kha, có lẽ cô cũng đã đoán ra được tôi muốn nói cái gì, cô giúp tôi một chút đi được không? Tôi thật sự chỉ muốn biết anh ấy có còn sống hay không thôi."
Sắc mặt Nam Kha trở nên nặng nề.
Tô Ánh Nguyệt sợ cô ta từ chối lại nói tiếp: "Thật sự là tôi cũng không còn cách nào nữa, xin cô đấy Nam Kha, chuyện này đối với cô mà nói cũng rất đơn giản mà, chỉ cần hơi lưu ý một chút là được rồi."
Nam Kha nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, mặt lộ vẻ khó xử.
Qua mấy giây, cô ta vẫn thua trận, gật đầu: "Được."
"Cảm ơn." Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đặc biệt cảm kích.
Nếu như ở thành phố Vân Châu thì có lẽ cô còn có những phương pháp khác để đi thám thính nhưng bây giờ lại đang ở nước J hơn nữa Trần Minh Tân còn không cho cô ra ngoài nên biện pháp gì cô cũng không có.
Người bên cạnh có thể giúp cô cũng chỉ có mấy người này.
Nam Kha là phụ nữ nên cô ta sẽ dễ mềm lòng hơn một chút.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi áy náy đối với yêu cầu này của mình, nếu chẳng may bị Trần Minh Tân biết được Nam Kha giúp cô đi điều tra Lục Thời Sơ còn sống hay đã chết thì chắc chắn Nam Kha sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng cô lại không còn biện pháp nào khác.
Chỉ có điều kết quả Nam Kha tra được cũng là không biết chắc chắn được Lục Thời Sơ còn sống hay không.
Cô ta chỉ có thể khẳng định là lúc Lục Thời Sơ bị mang đi vẫn chưa tắt thở.
Vẻ mặt Nam Kha nghiêm túc nói: "Dù chưa hoàn toàn tắt thở và không tử vong ngay tại chỗ nhưng cũng là lành ít dữ nhiều, ông chủ bắn súng rất chuẩn."
Tô Ánh Nguyệt nghe xong trong lòng lại vô cùng mừng rỡ: "Tôi biết rồi, cám ơn cô, Nam Kha."
Chỉ cần xác định được là chưa chết thì nhất định sẽ có khả năng còn sống.
Cô luôn có một dự cảm kỳ quái là Lục Thời Sơ chưa chết.
Loại ý nghĩ này hơi khó hiểu nhưng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng mà nói thì cô tin tưởng vào dự cảm của mình, nhất định không sai.
Bởi vì trong lòng càng khẳng định là Lục Thời Sơ chưa chết nên mấy ngày tiếp theo, cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt cũng càng ngày càng tốt lên.
Mỗi ngày đều nấu cơm đưa tới công ty cho Trần Minh Tân, cô cũng không làm ầm ĩ hay muốn đi ra ngoài, vô cùng thuận theo vô cùng nghe lời.
Mặc dù mỗi ngày Trần Minh Tân đều tới công ty nhưng vẫn rất chú ý đến tình hình của Tô Ánh Nguyệt.
Thấy trạng thái của cô càng ngày càng tốt lên, theo đó Trần Minh Tân cũng thở phào một hơi.
Loại cảm giác này có chút kỳ quái, rõ ràng anh cảm thấy mình không hề làm sai nhưng lại luôn canh cánh trong lòng, anh rất sợ Tô Ánh Nguyệt sẽ bởi vì chuyện anh giết Lục Thời Sơ mà rời bỏ anh.
Cho nên anh mới cho người giám sát Tô Ánh Nguyệt, còn không cho cô ra ngoài.
Anh cũng không suy nghĩ xem phương pháp này có hợp lý hay không mà chỉ nghĩ là không thể để cho cô rời đi nên anh mới thuận theo suy nghĩ của mình mà làm như vậy.
...
Quan hệ giữa hai người đã được xoa dịu nhưng Trần Minh Tân vẫn không rút vệ sĩ đi.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thất khó chịu.
Không một ai muốn bị một người khác tước đoạt hoàn toàn tự do của mình, giống như là nuôi chim hoàng yến trong lồng.
Cho dù trong lòng cô biết bây giờ cảm xúc của Trần Minh Tân rất bất ổn, tất cả những chuyện anh làm đều là bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc giải "K1LU73" nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Sau lưng truyền đến giọng nói của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ, quay đầu lại nhìn anh: "Hôm nay anh về sớm vậy?"
Cô đứng dậy, đi đón áo khoác âu phục trong tay anh.
Không ngờ Trần Minh Tân lại thuận thế ôm cô, hôn một cái lên môi cô rồi mới nói ra: "Tối nay đi cùng anh tới tham gia một bữa tiệc."
"Bữa tiệc gì?" Tô Ánh Nguyệt ngửa đầu nhìn anh, trong đôi mắt viết lên hai chữ nghi ngờ.
Trần Minh Tân suy tư một lát rồi mới nói ra: "Có nhiều người nên sẽ rất náo nhiệt, lâu quá rồi em chưa đi ra ngoài, chúng ta cứ đi lòng vòng không cần quá để ý đâu."
Trong khoảng thời gian này rất ít khi thấy anh nói dài thành một chuỗi như vậy, cái này khiến cho Tô Ánh Nguyệt cảm thấy khá ngạc nhiên.
Chỉ có điều, anh nghe cô nói một chút thì tốt rồi.
Nhưng phàm là bữa tiệc anh muốn có mặt thì tuyệt đối sẽ không phải là bữa tiệc bình thường được…
Cho nên, cô vẫn nên chú ý ăn diện một chút.
Cô tiêu tốn khá nhiều thời gian, Trần Minh Tân cũng vẫn kiên nhẫn đợi cô.
Đợi đến khi hai người đi tới khách sạn tổ chức bữa tiệc, Tô Ánh Nguyệt mới biết bữa tiệc này là do Trần Úc Xuyên tổ chức.
Bữa tiệc do gia tộc Mogwynn tổ chức đương nhiên là không bình thường rồi.
Người lui tới đều là người nổi tiếng có chức có quyền trong xã hội thượng lưu, toàn bộ hội trường lộ ra một cỗ khí tức xa hoa.
Tô Ánh Nguyệt khoác tay Trần Minh Tân đi vào liền nhận được vô số ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng đổ dồn vào hai người.
Chỉ là những người này rất biết phép tắc nên đều quét qua một cái liền dời ánh mắt đi sau đó lại điềm nhiên như không có chuyện gì tiếp tục chuyện lúc trước của bọn họ.
Sau khi cô đến nước J cũng không ít lần cùng Trần Minh Tân đi tham gia các loại tiệc tùng nhưng chỉ không ngờ là vẫn sẽ được người khác chú ý đến.
Bọn họ đi gặp Trần Úc Xuyên trước.
"Ông ngoại."
Tô Ánh Nguyệt giương mắt nhìn về phía Trần Úc Xuyên, chỉ liếc mắt một cái cô đã cảm giác được gần đây khí sắc của Trần Úc Xuyên không tốt, hình như còn gầy đi nhiều.
Bị bệnh sao? Hay do phải lo lắng quá nhiều việc nên mệt mỏi?