Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 582: Kém xa so với em
"Đến rồi à."
Lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn ông ta thì Trần Úc Xuyên cũng nhìn lại cô.
Có chút cổ quái chính là trên mặt ông ta vậy mà lại mang theo ý cười.
Nhìn có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng lại không thể không nở nụ cười để tiếp đón bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân một chút lại phát hiện vẻ mặt anh vẫn như thường, giống như không hề phát hiện ra sự khác thường của Trần Úc Xuyên.
"Ông ngoại." Tô Ánh Nguyệt cũng làm theo Trần Minh Tân chào ông ta một tiếng.
Trần Úc Xuyên gật nhẹ đầu, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Ngồi xuống đây đi."
Hai người đành phải ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Sau khi Trần Minh Tân ngồi xuống vẫn không hề buông tay Tô Ánh Nguyệt ra.
Động tác nhỏ này cực ít người chú ý đến nhưng những người đó không bao gồm Bethe Shaleen vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này.
Từ khi hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt bước vào thì Bethe Shaleen đã không dời mắt khỏi bọn họ, ngay cả mấy chị em tốt của cô ta đang nói chuyện với cô ta mà cô ta cũng không hề chú ý nghe.
"Bethe Shaleen? Cô có nghe thấy tôi đang nói cái gì không?"
Tận đến khi cô bạn gái bên cạnh bất mãn dùng cánh tay huých cô ta một cái, cô ta mới phản ứng lại được.
"Thật xin lỗi, cô vừa mới nói cái gì?" Lúc này Bethe Shaleen mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Mặc dù bạn gái kia rất bất mãn với phản ứng của Bethe Shaleen nhưng vì cố kỵ gia thế của cô ta nên cũng chỉ đành lặp lại lời vừa mới nói xong một lần nữa.
"Cô nhìn thấy anh chàng kia không? Vừa là con lai lại còn cao ráo đẹp trai, nếu như tôi có thể cùng anh ta trải qua một đêm xuân thì không biết cảm giác kia sẽ tốt biết bao nhiêu..." Bạn gái nói xong cũng đã say mê không thôi.
Bethe Shaleen nhìn theo ánh mắt của cô ta thấy được một anh chàng đẹp trai đang giơ ly rượu về phía bọn họ làm một cái tư thế mời rượu.
Chàng trai kia có mái tóc màu đen nhưng con mắt lại là màu nâu nhìn qua đã biết là con lai, chỉ không biết là con lai giữa những quốc gia nào thôi.
Chỉ có điều cô ta lại biết chàng trai đó.
Con trai nhỏ nhất của người nắm quyền gia tộc Mogwynn, tên tiếng nước Z là Trần Tước Dẫn.
Bởi vì người nắm quyền gia tộc Mogwynn là người nước Z cho nên con của ông ta đều có tên tiếng nước Z.
Ở nước J gần như mọi cô gái đều muốn gả vào gia tộc Mogwynn, cho dù là công chúa của hoàng thất đến gia tộc Mogwynn cũng chỉ được coi là môn đăng hộ đối mà thôi.
Ở nước J, gia tộc Mogwynn là biểu tượng cho sự phú quý.
Bởi vì cô ta say mê người đàn ông tên là Trần Minh Tân kia nên cô ta đã từng cho người âm thầm điều tra qua những thành viên chủ chốt của gia tộc Mogwynn.
Mà tên Trần Tước Dẫn này là một tay chơi có tiếng xấu.
Nhưng bởi vì anh ta là người của gia tộc Mogwynn cho nên vẫn có rất nhiều cô gái nguyện ý bò lên giường của anh ta.
Bethe Shaleen quyết định vẫn nên nhắc nhở người bạn gái kia một chút.
"Để tôi nhắc nhở cô một chút, chàng trai đó là một tên cặn bã đấy, anh ta là người của gia tộc Mogwynn nhưng danh tiếng trong giới cũng không tốt lắm đâu, nếu như cô khăng khăng muốn đi theo anh vậy thì cô chỉ có thể tự cầu phúc."
Đáng tiếc, Bethe Shaleen đã có lòng nhắc nhở nhưng cũng không thể khiến cho bạn gái kia lùi bước.
Vẻ mặt cô ta giống như lâm vào bể tình, gương mặt đỏ bừng nhìn Bethe Shaleen nói: "Tôi chưa từng gặp qua chàng trai nào khiến mình cảm thấy hấp dẫn như thế nên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, tôi cảm thấy tôi đã gặp được tình yêu của đời mình rồi."
Bethe Shaleen nhún nhún vai: "Được thôi, chúc cô may mắn."
Chỉ mong cô gái đáng thương này sẽ không phải hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay.
"Cám ơn cô, thân mến."
Nhìn cô bạn gái đi xa rồi, Bethe Shaleen mới quay đầu lại nhìn về phía Trần Minh Tân ở bên kia.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, cũng cảm giác được có một ánh mắt đang gắt gao nhìn vào cô.
Không, chính xác mà nói là nhìn vào Trần Minh Tân.
Cô giương mắt nhìn sang vừa vặn đối đầu với ánh mắt của Bethe Shaleen.
Tô Ánh Nguyệt hơi híp mắt lại nghĩ một chút mới nhớ ra, cô gái này chính là cô gái mà ngày đầu tiên cô tới đưa cơm trưa cho Trần Minh Tân đã từng nhìn thấy một lần.
Nam Kha đã nói cho cô biết cô gái này tên là Bethe Shaleen.
Tên của người nước ngoài luôn luôn dài thành một chuỗi như vậy, cũng may là cô vẫn nhớ được.
Bethe Shaleen bị bắt gặp đang nhìn lén nhưng không hề tỏ ra xấu hổ mà ngược lại còn hào phóng hướng Tô Ánh Nguyệt nâng ly lên, trong đôi mắt màu băng lam giống như Nam Kha hiện ra ánh sáng quyến rũ.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt lập tức nổi lên hai chữ…báu, vật.
Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục hở vai dài màu đen mang theo mũ dạ, trang điểm tinh xảo đẹp đẽ, cả người nhìn giống như là yêu tinh trong đêm tối.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi cúi đầu nhìn cách ăn diện hôm nay của mình một chút.
Trên người cô mặc một bộ lễ phục màu đen không tay dài đến gối, kiểu dáng cực kỳ đơn giản.
Cùng là mặc lễ phục màu đen giống như Bethe Shaleen nhưng người ta mặc vào chính là mười phần yêu diễm còn trên người cô lại có vẻ mộc mạc đơn giản.
Cô đành phải tự an ủi ở trong lòng mình nhất định là bởi vì kiểu dáng không giống nhau nên mới thế.
Giữa những người phụ nữ cuối cùng cũng sẽ tiến hành so sánh vẻ bề ngoài và trang phục với nhau, trong lúc Tô Ánh Nguyệt đang so sánh lễ phục của mình với cô ta thì cô ta cũng đanh cẩn thận đánh giá Tô Ánh Nguyệt.
Đại đa số phụ nữ phương Đông mà cô ta từng tiếp xúc đều là người nổi tiếng nhưng Trần mợ chủ này thậm chí còn xinh đẹp hơn so với mấy người nổi tiếng kia.
Ngoài xinh đẹp ra thì người phụ nữ Trần Minh Tân nhìn trúng nhất định cũng sẽ có ưu điểm của riêng mình, không thể xem nhẹ được.
Mặc dù Trần Minh Tân vẫn luôn nghe Trần Úc Xuyên nói chuyện nhưng cũng vẫn phân tâm chú ý tới Tô Ánh Nguyệt.
Thấy cô hay nhìn về một hướng anh cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn một chút, vừa vặn nhìn thấy Bethe Shaleen.
Trong đầu anh lóe lên cái gì đó thật nhanh, liền lên tiếng nói: "Bethe Shaleen, em nhìn cô ta làm gì?"
"Cô ta rất xinh đẹp." Tô Ánh Nguyệt mím môi cười một tiếng, quay đầu lại nhìn anh.
Trần Minh Tân và cô nhìn nhau mấy giây, đột nhiên anh mở miệng nói ra: "So với em còn kém xa."
Tô Ánh Nguyệt thề với trời, cô nói Bethe Shaleen xinh đẹp hoàn toàn xuất từ đáy lòng nhưng câu nói này của Trần Minh Tân vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy cô nói lời này giống như là cố ý muốn chọc giận anh vậy.
Chỉ có điều, lời này của anh cũng rất dễ nghe.
"Nói mò gì vậy..." Dù cho dễ nghe, nhưng lời này của anh cũng nói hơi quá lên rồi.
Quả thực là Bethe Shaleen xinh đẹp hơn so với cô.
"Em cho rằng anh cố ý nói với trái lương tâm để cho em vui à?" Trần Minh Tân nhíu mày, ánh mắt như thể đang nhìn kẻ đần vậy.
Tô Ánh Nguyệt bỏ qua ánh mắt của anh, chỉ chớp chớp mắt.
"Đã lâu không gặp, bá tước Trần Úc Xuyên."
Tô Ánh Nguyệt còn chưa nghĩ ra phải nói gì thì phía trước đã truyền đến một giọng nữ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô gái trước mặt chính là Bethe Shaleen.
Bethe Shaleen đang chào hỏi Trần Úc Xuyên với một vẻ ưu nhã thong dong.
Cảm giác được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, cô ta quay đầu nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: "Chắc hẳn vị này chính là Trần mợ chủ, lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi là Bethe Shaleen, không biết ngài Trần có nhắc qua về tôi với mợ chủ hay không."
Cô ta cười vươn tay về phía Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười quyến rũ, một câu nói vô cùng khéo léo, không giống những người phụ nữ say đắm Trần Minh Tân khác mới mở miệng chính là kẹp thương đeo gậy, nhạo báng người khác.
Trực giác của phụ nữ khiến cho Tô Ánh Nguyệt biết, Bethe Shaleen có lòng ái mộ đối với Trần Minh Tân.
Người phụ nữ ưu tú sẽ thích người đàn ông ưu tú giống như mình, đây là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều người đàn ông này là chồng của cô, nếu như sau khi vị tiểu thư Bethe Shaleen này biết tính tình của Trần Minh Tân thay đổi thất thường đến cỡ nào, không biết có còn tiếp tục thích anh nữa hay không.
Lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn ông ta thì Trần Úc Xuyên cũng nhìn lại cô.
Có chút cổ quái chính là trên mặt ông ta vậy mà lại mang theo ý cười.
Nhìn có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng lại không thể không nở nụ cười để tiếp đón bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn Trần Minh Tân một chút lại phát hiện vẻ mặt anh vẫn như thường, giống như không hề phát hiện ra sự khác thường của Trần Úc Xuyên.
"Ông ngoại." Tô Ánh Nguyệt cũng làm theo Trần Minh Tân chào ông ta một tiếng.
Trần Úc Xuyên gật nhẹ đầu, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Ngồi xuống đây đi."
Hai người đành phải ngồi xuống bên cạnh ông ta.
Sau khi Trần Minh Tân ngồi xuống vẫn không hề buông tay Tô Ánh Nguyệt ra.
Động tác nhỏ này cực ít người chú ý đến nhưng những người đó không bao gồm Bethe Shaleen vẫn luôn chú ý đến tình huống bên này.
Từ khi hai người Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt bước vào thì Bethe Shaleen đã không dời mắt khỏi bọn họ, ngay cả mấy chị em tốt của cô ta đang nói chuyện với cô ta mà cô ta cũng không hề chú ý nghe.
"Bethe Shaleen? Cô có nghe thấy tôi đang nói cái gì không?"
Tận đến khi cô bạn gái bên cạnh bất mãn dùng cánh tay huých cô ta một cái, cô ta mới phản ứng lại được.
"Thật xin lỗi, cô vừa mới nói cái gì?" Lúc này Bethe Shaleen mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Mặc dù bạn gái kia rất bất mãn với phản ứng của Bethe Shaleen nhưng vì cố kỵ gia thế của cô ta nên cũng chỉ đành lặp lại lời vừa mới nói xong một lần nữa.
"Cô nhìn thấy anh chàng kia không? Vừa là con lai lại còn cao ráo đẹp trai, nếu như tôi có thể cùng anh ta trải qua một đêm xuân thì không biết cảm giác kia sẽ tốt biết bao nhiêu..." Bạn gái nói xong cũng đã say mê không thôi.
Bethe Shaleen nhìn theo ánh mắt của cô ta thấy được một anh chàng đẹp trai đang giơ ly rượu về phía bọn họ làm một cái tư thế mời rượu.
Chàng trai kia có mái tóc màu đen nhưng con mắt lại là màu nâu nhìn qua đã biết là con lai, chỉ không biết là con lai giữa những quốc gia nào thôi.
Chỉ có điều cô ta lại biết chàng trai đó.
Con trai nhỏ nhất của người nắm quyền gia tộc Mogwynn, tên tiếng nước Z là Trần Tước Dẫn.
Bởi vì người nắm quyền gia tộc Mogwynn là người nước Z cho nên con của ông ta đều có tên tiếng nước Z.
Ở nước J gần như mọi cô gái đều muốn gả vào gia tộc Mogwynn, cho dù là công chúa của hoàng thất đến gia tộc Mogwynn cũng chỉ được coi là môn đăng hộ đối mà thôi.
Ở nước J, gia tộc Mogwynn là biểu tượng cho sự phú quý.
Bởi vì cô ta say mê người đàn ông tên là Trần Minh Tân kia nên cô ta đã từng cho người âm thầm điều tra qua những thành viên chủ chốt của gia tộc Mogwynn.
Mà tên Trần Tước Dẫn này là một tay chơi có tiếng xấu.
Nhưng bởi vì anh ta là người của gia tộc Mogwynn cho nên vẫn có rất nhiều cô gái nguyện ý bò lên giường của anh ta.
Bethe Shaleen quyết định vẫn nên nhắc nhở người bạn gái kia một chút.
"Để tôi nhắc nhở cô một chút, chàng trai đó là một tên cặn bã đấy, anh ta là người của gia tộc Mogwynn nhưng danh tiếng trong giới cũng không tốt lắm đâu, nếu như cô khăng khăng muốn đi theo anh vậy thì cô chỉ có thể tự cầu phúc."
Đáng tiếc, Bethe Shaleen đã có lòng nhắc nhở nhưng cũng không thể khiến cho bạn gái kia lùi bước.
Vẻ mặt cô ta giống như lâm vào bể tình, gương mặt đỏ bừng nhìn Bethe Shaleen nói: "Tôi chưa từng gặp qua chàng trai nào khiến mình cảm thấy hấp dẫn như thế nên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, tôi cảm thấy tôi đã gặp được tình yêu của đời mình rồi."
Bethe Shaleen nhún nhún vai: "Được thôi, chúc cô may mắn."
Chỉ mong cô gái đáng thương này sẽ không phải hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay.
"Cám ơn cô, thân mến."
Nhìn cô bạn gái đi xa rồi, Bethe Shaleen mới quay đầu lại nhìn về phía Trần Minh Tân ở bên kia.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xuống, cũng cảm giác được có một ánh mắt đang gắt gao nhìn vào cô.
Không, chính xác mà nói là nhìn vào Trần Minh Tân.
Cô giương mắt nhìn sang vừa vặn đối đầu với ánh mắt của Bethe Shaleen.
Tô Ánh Nguyệt hơi híp mắt lại nghĩ một chút mới nhớ ra, cô gái này chính là cô gái mà ngày đầu tiên cô tới đưa cơm trưa cho Trần Minh Tân đã từng nhìn thấy một lần.
Nam Kha đã nói cho cô biết cô gái này tên là Bethe Shaleen.
Tên của người nước ngoài luôn luôn dài thành một chuỗi như vậy, cũng may là cô vẫn nhớ được.
Bethe Shaleen bị bắt gặp đang nhìn lén nhưng không hề tỏ ra xấu hổ mà ngược lại còn hào phóng hướng Tô Ánh Nguyệt nâng ly lên, trong đôi mắt màu băng lam giống như Nam Kha hiện ra ánh sáng quyến rũ.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt lập tức nổi lên hai chữ…báu, vật.
Hôm nay cô ta mặc một bộ lễ phục hở vai dài màu đen mang theo mũ dạ, trang điểm tinh xảo đẹp đẽ, cả người nhìn giống như là yêu tinh trong đêm tối.
Tô Ánh Nguyệt không khỏi cúi đầu nhìn cách ăn diện hôm nay của mình một chút.
Trên người cô mặc một bộ lễ phục màu đen không tay dài đến gối, kiểu dáng cực kỳ đơn giản.
Cùng là mặc lễ phục màu đen giống như Bethe Shaleen nhưng người ta mặc vào chính là mười phần yêu diễm còn trên người cô lại có vẻ mộc mạc đơn giản.
Cô đành phải tự an ủi ở trong lòng mình nhất định là bởi vì kiểu dáng không giống nhau nên mới thế.
Giữa những người phụ nữ cuối cùng cũng sẽ tiến hành so sánh vẻ bề ngoài và trang phục với nhau, trong lúc Tô Ánh Nguyệt đang so sánh lễ phục của mình với cô ta thì cô ta cũng đanh cẩn thận đánh giá Tô Ánh Nguyệt.
Đại đa số phụ nữ phương Đông mà cô ta từng tiếp xúc đều là người nổi tiếng nhưng Trần mợ chủ này thậm chí còn xinh đẹp hơn so với mấy người nổi tiếng kia.
Ngoài xinh đẹp ra thì người phụ nữ Trần Minh Tân nhìn trúng nhất định cũng sẽ có ưu điểm của riêng mình, không thể xem nhẹ được.
Mặc dù Trần Minh Tân vẫn luôn nghe Trần Úc Xuyên nói chuyện nhưng cũng vẫn phân tâm chú ý tới Tô Ánh Nguyệt.
Thấy cô hay nhìn về một hướng anh cũng thuận theo tầm mắt của cô nhìn một chút, vừa vặn nhìn thấy Bethe Shaleen.
Trong đầu anh lóe lên cái gì đó thật nhanh, liền lên tiếng nói: "Bethe Shaleen, em nhìn cô ta làm gì?"
"Cô ta rất xinh đẹp." Tô Ánh Nguyệt mím môi cười một tiếng, quay đầu lại nhìn anh.
Trần Minh Tân và cô nhìn nhau mấy giây, đột nhiên anh mở miệng nói ra: "So với em còn kém xa."
Tô Ánh Nguyệt thề với trời, cô nói Bethe Shaleen xinh đẹp hoàn toàn xuất từ đáy lòng nhưng câu nói này của Trần Minh Tân vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy cô nói lời này giống như là cố ý muốn chọc giận anh vậy.
Chỉ có điều, lời này của anh cũng rất dễ nghe.
"Nói mò gì vậy..." Dù cho dễ nghe, nhưng lời này của anh cũng nói hơi quá lên rồi.
Quả thực là Bethe Shaleen xinh đẹp hơn so với cô.
"Em cho rằng anh cố ý nói với trái lương tâm để cho em vui à?" Trần Minh Tân nhíu mày, ánh mắt như thể đang nhìn kẻ đần vậy.
Tô Ánh Nguyệt bỏ qua ánh mắt của anh, chỉ chớp chớp mắt.
"Đã lâu không gặp, bá tước Trần Úc Xuyên."
Tô Ánh Nguyệt còn chưa nghĩ ra phải nói gì thì phía trước đã truyền đến một giọng nữ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô gái trước mặt chính là Bethe Shaleen.
Bethe Shaleen đang chào hỏi Trần Úc Xuyên với một vẻ ưu nhã thong dong.
Cảm giác được ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt, cô ta quay đầu nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: "Chắc hẳn vị này chính là Trần mợ chủ, lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi là Bethe Shaleen, không biết ngài Trần có nhắc qua về tôi với mợ chủ hay không."
Cô ta cười vươn tay về phía Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười quyến rũ, một câu nói vô cùng khéo léo, không giống những người phụ nữ say đắm Trần Minh Tân khác mới mở miệng chính là kẹp thương đeo gậy, nhạo báng người khác.
Trực giác của phụ nữ khiến cho Tô Ánh Nguyệt biết, Bethe Shaleen có lòng ái mộ đối với Trần Minh Tân.
Người phụ nữ ưu tú sẽ thích người đàn ông ưu tú giống như mình, đây là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều người đàn ông này là chồng của cô, nếu như sau khi vị tiểu thư Bethe Shaleen này biết tính tình của Trần Minh Tân thay đổi thất thường đến cỡ nào, không biết có còn tiếp tục thích anh nữa hay không.
Bình luận facebook