Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614: Do vợ của tôi toàn quyền phụ trách
Mạc Tây Du cúi đầu, trầm mặc lúc lâu, nói: "Cô ấy bây giờ rất tốt."
Anh ta cũng không ngờ được, cô gái nhỏ chịu đủ đau khổ ấy, có thể trở thành một người phụ nữ xinh đẹp chói mắt như vậy.
Vận mệnh của cô ấy gập ghềnh, lại bị cô ấy dẫm nát dưới chân, trở thành đá kê chân cho cô ấy leo lên trên.
Tô Ánh Nguyệt hơi mở miệng, muốn nói, lại đột nhiên ngừng lại.
Ai nói Mạc Tây Du nghiêm cẩn cứng nhắc, không hiểu đạo lí đối nhân xử chứ?
Anh ta chỉ là không muốn hiểu mà thôi.
Thì ra, tâm tư của Nam Kha, anh ta cũng biết.
Hơn nữa, từ trong giọng nói của anh ta, Tô Ánh Nguyệt nghe được, anh ta cũng không ghét Nam Kha.
Người phụ nữ Mạc Tây Du không ghét, còn dùng giọng điệu vui mừng nói ra những lời này, có thể chứng minh, Nam Kha đặc biệt trong lòng anh ta.
Nói đến mức này, Tô Ánh Nguyệt không biết còn có thể nói cái gì.
"Tôi đi về trước, bởi vì sắp chuẩn bị đi, tôi có rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
Mạc Tây Du đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, hơi gật đầu với Tô Ánh Nguyệt, động tác trôi chảy tự nhiên, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như lúc vừa gặp anh ta.
Tô Ánh Nguyệt đứng lên, nhìn Mạc Tây Du biến mất trước cửa quán cà phê, mới thu hồi tầm mắt.
Trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác, Mạc Tây Du nói, Trần Minh Tân tình huống cũng không có tệ như vậy?
Trong nội tâm cô mặc dù ẩn ẩn cảm thấy Mạc Tây Du trong lời nói có gì đó, chính là vẻ mặt anh ta nói chuyện, phong cách làm việc đều giống bình thường không có gì khác biệt.
Trên lý thuyết, Tô Ánh Nguyệt tin tưởng anh ta.
...
Sau khi cô trở về tập đoàn LK, Trần Minh Tân cũng không có trong phòng làm việc.
Cô vội vàng đi đến phòng thư ký một chút, mới biết anh đang ở phòng khách.
"Phòng khách? Gặp ai?" Cô nhớ, hôm nay anh không có khách hẹn trước.
Người phòng thư ký đều biết thân phận của cô, không ai dám không nói thật.
Chỉ là lúc nói, giọng điệu của người đó có phần cẩn cẩn thận thận hơn: "Là cô Bethe Shaleen. "
Bethe Shaleen...
Nếu không có người nhắc đến, cô cũng sắp quên đi người phụ nữ này.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt có chút không vui, tâm tư của người phụ nữ này với Trần Minh Tân, rõ rành rành, cô có thể để Trần Minh Tân và Bethe Shaleen ở một mình với nhau mới lạ.
Nghĩ đến đây, cô mới nhớ đến hỏi thêm một câu: "Chỉ một mình cô ta đến?"
"Mang theo người trợ lý." Người nọ rất có ánh mắt nói: "Chúng ta đang chuẩn bị đưa cà phê vào."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, lập tức gật đầu: "Tôi đưa vào là được rồi, mọi người có việc thì làm đi. "
"Được, cà phê đã chuẩn bị xong."
Tiếng nói vừa dứt, một người thư ký khác mang cà phê ra.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy, đi về phía phòng khách.
Đi tới cửa, cô đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
Đầu vừa chuyển, nghĩ đến cái gì, không gõ nữa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Cửa mở ra, cô nhìn thấy hai người này đang ngồi đối diện nhau
Cô đến, dường như làm cho Bethe Shaleen kinh ngạc.
Trần Minh Tân chỉ là nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi thu lại ánh mắt.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết hai người trước lúc cô vào nói cái gì, tóm lại, ánh mắt Bethe Shaleen nhìn cô có chút cổ quái.
"Cô Bethe Shaleen, mời uống cà phê." Tô Ánh Nguyệt lấy hai ly cà phê ra, đặt trước mặt cô ta và Trần Minh Tân.
"Mợ Trần, đã lâu không gặp, cô vẫn chói lọi như vậy." Bethe Shaleen bưng lên cà phê nhấp một miếng, còn nói thêm: "Cà phê không tệ, cám ơn."
"Đây đều là chồng nhà tôi chiêu đãi khách quý, đương nhiên phải dùng loại cà phê xay cao cấp nhất." Tô Ánh Nguyệt vừa cười trả lời cô ta, vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Minh Tân.
Cô ngồi xuống, Trần Minh Tân đưa cánh tay dài, vòng qua ghế sofa của cô, cả người thả lỏng ra.
"Tôi vừa mới tới, trong xe nhìn thấy cô nói chuyện với một quý ông trong quán cà phê, sợ quấy rầy cô, nên cũng không đến chào hỏi." Bethe Shaleen vẫn cười.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt hơi cứng lại, Bethe Shaleen nhìn thấy cô nói chuyện với Mạc Tây Du ở quán cà phê sao?
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Chuyện cô nói chuyện với Mạc Tây Du là quang minh chính đại, nhưng mà, cô không biết, Trần Minh Tân có tức giận hay không.
Hai tay đặt trên đùi nắm chặt lại, cô cũng không xác định Trần Minh Tân có thể nổi giận tại chỗ không.
Chỉ dừng chốc lại, Tô Ánh Nguyệt lại lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Vậy cũng thật là khéo, tôi tìm bác sĩ hỏi thăm một số tình hình mà thôi, không ngờ lại bị cô Bethe Shaleen bắt gặp."
"Nói cũng phải." Bethe Shaleen mím môi cười, lơ đãng nhìn Trần Minh Tân, lại phát hiện, Trần Minh Tân đang nghiêng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Bởi vì chiều cao, Trần Minh Tân ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt nhìn cô, còn phải rũ mí mắt xuống, cho nên Bethe Shaleen không thể nào đoán được thần sắc trong đáy mắt của anh, nhưng mà có thể cảm giác được sự chăm chú của anh.
"Xem ra cô rất thích nói chuyện phiếm với vợ của tôi, vậy chuyện kế tiếp giao cho vợ của tôi toàn quyền phụ trách, cô ấy bây giờ là trợ lý bên người của tôi, cô có việc gì có thể liên hệ cô ấy, tôi còn có việc, hai người nói chuyện đi."
Trần Minh Tân đột nhiên lên tiếng, làm hai người phụ nữ đưa tầm mắt nhìn anh.
Anh chỉ đưa tay vỗ vỗ bả vaiTô Ánh Nguyệt, biểu hiện vô cùng tự nhiên.
Tô Ánh Nguyệt và Bethe Shaleen đều sững sờ.
Tay Bethe Shaleen đặt trên đầu gối siết chặc, nhưng trên mặt không thể không lộ ra ý cười.
Cô ta thích nói chuyện phiếm với Tô Ánh Nguyệt?
A, cô và Trần Minh Tân tiến vào hơn mười phút, Trần Minh Tân nói ra không quá mười chữ.
Mặc dù trong lòng tức đến không thở được, nhưng mà bên miệng vẫn kinh ngạc nói: "Không ngờ mợ Trần đã đến công ty làm rồi, tôi nghĩ cô thích làm người vợ toàn thời gian hơn chứ."
Trần Minh Tân nhìn cô ta một cái, trực tiếp rời đi.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn Bethe Shaleen.
Cô nhìn Bethe Shaleen, nụ cười trên mặt có chút trào phúng: "Chẳng qua là chồng tôi không muốn tôi quá mệt mỏi mà thôi, bản thân tôi thích công việc."
Bethe Shaleen đang cười nhạo cuộc sống của cô phụ thuộc Trần Minh Tân, chỉ biết làm vợ toàn thời gian.
Trên đời này thường có loại người như vậy, rõ ràng cái gì cũng không biết, lại tự đặt mình lên cao, nhìn xuống người khác.
Bethe Shaleen được nhiên cảm nhận được trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt có gai, vẻ mặt cô ta bình tĩnh: "Tìm cảm giữa cô và anh Trần thật tốt.”
Lúc cần thiết cô ta không ngại nói một hai câu trái với lương tâm làm tốt đẹp lại.
Cô ta không muốn đắc tội với người nào giữa hai vợ chồng Trần Minh Tân, nếu ảnh hưởng đến hợp tác giữa ba và tập đoàn LK, ba sẽ không tha cho cô.
Mặc dù ba cô ta đã hợp tác với Trần Minh Tân nhiều năm, nhưng mà, ba vẫn rất kiêng kị với Trần Minh Tân.
Tóm lại, việc công và việc tư phải tách ra, cô cũng không phải là đồ ngốc nhìn thấy đàn ông lập tức mê muội.
Việc làm ăn cô ta cũng muốn nói chuyện cho xong, đàn ông cô ta cũng muốn, cô ta không lọt vào mắt Trần Minh Tân, vậy thì, để anh nhìn thấy năng lực làm việc của cô ta vậy.
Tô Ánh Nguyệt thả lỏng vẻ mặt, nhưng là trong lòng của cô vẫn cảnh giác, Bethe Shaleen này thật khó dây dưa.
Anh ta cũng không ngờ được, cô gái nhỏ chịu đủ đau khổ ấy, có thể trở thành một người phụ nữ xinh đẹp chói mắt như vậy.
Vận mệnh của cô ấy gập ghềnh, lại bị cô ấy dẫm nát dưới chân, trở thành đá kê chân cho cô ấy leo lên trên.
Tô Ánh Nguyệt hơi mở miệng, muốn nói, lại đột nhiên ngừng lại.
Ai nói Mạc Tây Du nghiêm cẩn cứng nhắc, không hiểu đạo lí đối nhân xử chứ?
Anh ta chỉ là không muốn hiểu mà thôi.
Thì ra, tâm tư của Nam Kha, anh ta cũng biết.
Hơn nữa, từ trong giọng nói của anh ta, Tô Ánh Nguyệt nghe được, anh ta cũng không ghét Nam Kha.
Người phụ nữ Mạc Tây Du không ghét, còn dùng giọng điệu vui mừng nói ra những lời này, có thể chứng minh, Nam Kha đặc biệt trong lòng anh ta.
Nói đến mức này, Tô Ánh Nguyệt không biết còn có thể nói cái gì.
"Tôi đi về trước, bởi vì sắp chuẩn bị đi, tôi có rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
Mạc Tây Du đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, hơi gật đầu với Tô Ánh Nguyệt, động tác trôi chảy tự nhiên, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như lúc vừa gặp anh ta.
Tô Ánh Nguyệt đứng lên, nhìn Mạc Tây Du biến mất trước cửa quán cà phê, mới thu hồi tầm mắt.
Trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác, Mạc Tây Du nói, Trần Minh Tân tình huống cũng không có tệ như vậy?
Trong nội tâm cô mặc dù ẩn ẩn cảm thấy Mạc Tây Du trong lời nói có gì đó, chính là vẻ mặt anh ta nói chuyện, phong cách làm việc đều giống bình thường không có gì khác biệt.
Trên lý thuyết, Tô Ánh Nguyệt tin tưởng anh ta.
...
Sau khi cô trở về tập đoàn LK, Trần Minh Tân cũng không có trong phòng làm việc.
Cô vội vàng đi đến phòng thư ký một chút, mới biết anh đang ở phòng khách.
"Phòng khách? Gặp ai?" Cô nhớ, hôm nay anh không có khách hẹn trước.
Người phòng thư ký đều biết thân phận của cô, không ai dám không nói thật.
Chỉ là lúc nói, giọng điệu của người đó có phần cẩn cẩn thận thận hơn: "Là cô Bethe Shaleen. "
Bethe Shaleen...
Nếu không có người nhắc đến, cô cũng sắp quên đi người phụ nữ này.
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt có chút không vui, tâm tư của người phụ nữ này với Trần Minh Tân, rõ rành rành, cô có thể để Trần Minh Tân và Bethe Shaleen ở một mình với nhau mới lạ.
Nghĩ đến đây, cô mới nhớ đến hỏi thêm một câu: "Chỉ một mình cô ta đến?"
"Mang theo người trợ lý." Người nọ rất có ánh mắt nói: "Chúng ta đang chuẩn bị đưa cà phê vào."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, lập tức gật đầu: "Tôi đưa vào là được rồi, mọi người có việc thì làm đi. "
"Được, cà phê đã chuẩn bị xong."
Tiếng nói vừa dứt, một người thư ký khác mang cà phê ra.
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy, đi về phía phòng khách.
Đi tới cửa, cô đưa tay chuẩn bị gõ cửa.
Đầu vừa chuyển, nghĩ đến cái gì, không gõ nữa, trực tiếp đẩy cửa vào.
Cửa mở ra, cô nhìn thấy hai người này đang ngồi đối diện nhau
Cô đến, dường như làm cho Bethe Shaleen kinh ngạc.
Trần Minh Tân chỉ là nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi thu lại ánh mắt.
Tô Ánh Nguyệt cũng không biết hai người trước lúc cô vào nói cái gì, tóm lại, ánh mắt Bethe Shaleen nhìn cô có chút cổ quái.
"Cô Bethe Shaleen, mời uống cà phê." Tô Ánh Nguyệt lấy hai ly cà phê ra, đặt trước mặt cô ta và Trần Minh Tân.
"Mợ Trần, đã lâu không gặp, cô vẫn chói lọi như vậy." Bethe Shaleen bưng lên cà phê nhấp một miếng, còn nói thêm: "Cà phê không tệ, cám ơn."
"Đây đều là chồng nhà tôi chiêu đãi khách quý, đương nhiên phải dùng loại cà phê xay cao cấp nhất." Tô Ánh Nguyệt vừa cười trả lời cô ta, vừa ngồi xuống bên cạnh Trần Minh Tân.
Cô ngồi xuống, Trần Minh Tân đưa cánh tay dài, vòng qua ghế sofa của cô, cả người thả lỏng ra.
"Tôi vừa mới tới, trong xe nhìn thấy cô nói chuyện với một quý ông trong quán cà phê, sợ quấy rầy cô, nên cũng không đến chào hỏi." Bethe Shaleen vẫn cười.
Vẻ mặt Tô Ánh Nguyệt hơi cứng lại, Bethe Shaleen nhìn thấy cô nói chuyện với Mạc Tây Du ở quán cà phê sao?
Cô theo bản năng quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Chuyện cô nói chuyện với Mạc Tây Du là quang minh chính đại, nhưng mà, cô không biết, Trần Minh Tân có tức giận hay không.
Hai tay đặt trên đùi nắm chặt lại, cô cũng không xác định Trần Minh Tân có thể nổi giận tại chỗ không.
Chỉ dừng chốc lại, Tô Ánh Nguyệt lại lộ ra một nụ cười tươi tắn: "Vậy cũng thật là khéo, tôi tìm bác sĩ hỏi thăm một số tình hình mà thôi, không ngờ lại bị cô Bethe Shaleen bắt gặp."
"Nói cũng phải." Bethe Shaleen mím môi cười, lơ đãng nhìn Trần Minh Tân, lại phát hiện, Trần Minh Tân đang nghiêng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Bởi vì chiều cao, Trần Minh Tân ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt nhìn cô, còn phải rũ mí mắt xuống, cho nên Bethe Shaleen không thể nào đoán được thần sắc trong đáy mắt của anh, nhưng mà có thể cảm giác được sự chăm chú của anh.
"Xem ra cô rất thích nói chuyện phiếm với vợ của tôi, vậy chuyện kế tiếp giao cho vợ của tôi toàn quyền phụ trách, cô ấy bây giờ là trợ lý bên người của tôi, cô có việc gì có thể liên hệ cô ấy, tôi còn có việc, hai người nói chuyện đi."
Trần Minh Tân đột nhiên lên tiếng, làm hai người phụ nữ đưa tầm mắt nhìn anh.
Anh chỉ đưa tay vỗ vỗ bả vaiTô Ánh Nguyệt, biểu hiện vô cùng tự nhiên.
Tô Ánh Nguyệt và Bethe Shaleen đều sững sờ.
Tay Bethe Shaleen đặt trên đầu gối siết chặc, nhưng trên mặt không thể không lộ ra ý cười.
Cô ta thích nói chuyện phiếm với Tô Ánh Nguyệt?
A, cô và Trần Minh Tân tiến vào hơn mười phút, Trần Minh Tân nói ra không quá mười chữ.
Mặc dù trong lòng tức đến không thở được, nhưng mà bên miệng vẫn kinh ngạc nói: "Không ngờ mợ Trần đã đến công ty làm rồi, tôi nghĩ cô thích làm người vợ toàn thời gian hơn chứ."
Trần Minh Tân nhìn cô ta một cái, trực tiếp rời đi.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi, lúc này mới quay đầu nhìn Bethe Shaleen.
Cô nhìn Bethe Shaleen, nụ cười trên mặt có chút trào phúng: "Chẳng qua là chồng tôi không muốn tôi quá mệt mỏi mà thôi, bản thân tôi thích công việc."
Bethe Shaleen đang cười nhạo cuộc sống của cô phụ thuộc Trần Minh Tân, chỉ biết làm vợ toàn thời gian.
Trên đời này thường có loại người như vậy, rõ ràng cái gì cũng không biết, lại tự đặt mình lên cao, nhìn xuống người khác.
Bethe Shaleen được nhiên cảm nhận được trong lời nói của Tô Ánh Nguyệt có gai, vẻ mặt cô ta bình tĩnh: "Tìm cảm giữa cô và anh Trần thật tốt.”
Lúc cần thiết cô ta không ngại nói một hai câu trái với lương tâm làm tốt đẹp lại.
Cô ta không muốn đắc tội với người nào giữa hai vợ chồng Trần Minh Tân, nếu ảnh hưởng đến hợp tác giữa ba và tập đoàn LK, ba sẽ không tha cho cô.
Mặc dù ba cô ta đã hợp tác với Trần Minh Tân nhiều năm, nhưng mà, ba vẫn rất kiêng kị với Trần Minh Tân.
Tóm lại, việc công và việc tư phải tách ra, cô cũng không phải là đồ ngốc nhìn thấy đàn ông lập tức mê muội.
Việc làm ăn cô ta cũng muốn nói chuyện cho xong, đàn ông cô ta cũng muốn, cô ta không lọt vào mắt Trần Minh Tân, vậy thì, để anh nhìn thấy năng lực làm việc của cô ta vậy.
Tô Ánh Nguyệt thả lỏng vẻ mặt, nhưng là trong lòng của cô vẫn cảnh giác, Bethe Shaleen này thật khó dây dưa.
Bình luận facebook