Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Ở đó có cả những người khác, Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: "Chào buổi sáng, chị họ"
Tô Yến Nhi chăm chú quan sát sắc mặt của cô, phát hiện không thấy có gì bất thường, liên tục chau mày.
Không lâu sau, mọi người đã đến đông đủ, ông Tô Thành cũng đã có mặt.
Mọi người đều đã yên vị ngồi trên ghế.
Với chức vụ từ trước tới nay của Tô Ánh Nguyệt, hoàn toàn không có đủ tư cách tham gia buổi hội nghị tổng kết ngày hôm nay.
Chỉ có điều, lúc đầu khi cô mới quay lại công ty đã thỏa thuận trước với ông Tô Thành, cô sẽ được hưởng một số đặc quyền nhất định.
Sau khi hội nghị bắt đầu, Tô Ánh Nguyệt nghe được một lúc sau đó lặng lẽ ghi lại những nội dung mà mình vừa nghe.
Đến lượt Tô Yến Nhi đọc báo cáo tổng kết, cô ta nhận được những tràng pháo tay rất nồng nhiệt.
Không thể không thừa nhận, Tô Yến Nhi trong công việc là người rất có năng lực.
Đọc xong báo cáo tổng kết, Tô Yến Nhi lại đột nhiên quay về phía Tô Ánh Nguyệt.
"Ánh Nguyệt gần đây vẫn đang tiến hành đàm phán với LK, chuyện thỏa thuận hợp tác tiến hành đến đâu rồi?"
Nói ra thì Tô Yến Nhi cũng được coi như là cấp trên của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhếch miệng cười, cô ta chỉ chờ Tô Yến Nhi hỏi câu hỏi này.
Tô Ánh Nguyệt đứng lên, cười một cách tự nhiên, đưa cho ông Tô Thành bản hợp đồng đang cầm trong tay: " Không phụ sự kì vọng của ngài chủ tịch, hợp đồng đã được kí xong rồi."
Ông Tô Thành cầm lấy bản hợp đồng, đưa mắt lướt qua một lượt, biểu cảm vô cùng hài lòng, không ngớt lời khen ngợi: "Lần này Ánh Nguyệt làm rất tốt, việc hợp tác sau này cũng sẽ giao cho con, có gì thắc mắc có thể trực tiếp đến hỏi ông."
Thực ra ông ta cho rằng nếu Tô Ánh Nguyệt thực sự kí kết được hợp đồng thì chắc chắn cô ta và giám đốc của bên LK phải có một mối quan hệ đặc biệt.
Ông ta chỉ quan tâm đến việc có kí được hợp đồng hay không, những chuyện khác đều không quan trọng.
Ông ta quay lại nhìn Tô Yến Nhi, không ngờ cách làm của cô ta thật sự có tác dụng.
Tô Yến Nhi nghe xong hợp đồng đã được kí, trong lòng đã kinh ngạc, ông Tô Thành lại quay sang nhìn về phía mình, đành chỉ có thể vui vẻ tươi cười.
"Chẳng trách trước đây giám đốc LK lại chỉ đích danh Ánh Nguyệt, quả nhiên là do năng lực của Ánh Nguyệt không tầm thường, trong thời gian ngắn như vậy đã kí xong được hợp đồng rồi."
Tô Yến Nhi cười rất hiền hòa, chỉ có điều đằng sau nụ cười ấy là cả những đợt sóng ngầm cuộn trào mạnh mẽ.
Thật không ngờ Tô Ánh Nguyệt cũng mang được hợp đồng về, chẳng lẽ giám đốc của LK không quan tâm chuyện cô ta đã từng kết hôn?
Nếu thật sự là như vậy, há chẳng phải sau này cô ta sẽ có một chỗ dựa vô cùng vững chắc hay sao!
"Tôi thật không dám kể công, giám đốc của LK có thể tìm đến Tô Thị hợp tác nhất định là do nhìn thấy được tiềm năng của chúng ta, còn về việc tại sao lại chỉ định tôi, cũng chẳng qua là muốn thăm dò thực lực của người nhà Tô Thị, như vậy họ sẽ càng yên tâm khi hợp tác với Tô Thị."
Tô Ánh Nguyệt nói đến đây dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sắc sảo, chăm chăm nhìn về phía Tô Yến Nhi: "Giám đốc của LK đã từng nói, trên thương trường người nào có năng lực thực sự sẽ tiến xa còn những kẻ tài năng có hạn thì mãi mãi cũng không thể đứng trước mặt mọi người. Họ quyết định hợp tác với Tô Thị cũng chính là vì điểm này."
Mọi người nghe xong lời của Tô Ánh Nguyệt, người gật đầu, người thì thầm bàn tán.
Chỉ có ông Tô Thành và Tô Yến Nhi hai người này hiểu rõ những lời vừa rồi của Tô Ánh Nguyệt có ý gì.
Ông Tô Thành trong lòng không ngừng trách móc Tô Yến Nhi, có thể trở thành trùm kinh doanh tài chính tại Châu Âu, những thủ đoạn vặt vãnh này của bọn họ sao người ta không giảI quyết được chứ.
Ông ta cho rằng thật đúng là hồ đồ khi đã đồng ý với Tô Yến Nhi để cô ta đi làm chuyện kia.
…..
Cho đến khi hội nghị kết thúc, Tô Yến Nhi cũng không nói thêm câu nào nữa.
Mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại Tô Yến Nhi và Tô Ánh Nguyệt hai người đi ở phía cuối cùng.
Tô Ánh Nguyệt bước lại gần về phía Tô Yến Nhi, nói với âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: " Chị lúc nào cũng thích dùng những thủ đoạn hèn hạ nhỉ, tôi thật sự cảm thấy phiền phức."
Tô Yến Nhi hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, gương mặt có vẻ rất ôn hòa, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng: " Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Sự bất quá tam, chị sẽ không có cơ hội lần thứ ba đâu."
Lúc đó, từ trong phòng hội nghị bước ra một vài người đang đi xung quanh ông Tô Thành nói gì đó, cách chỗ Tô Ánh Nguyệt chỉ khoảng một mét.
Hai người họ lại vừa đúng lúc đi ngang qua đường phía bên cạnh của khu làm việc, Tô Ánh Nguyệt vừa hay đi ở phía ngoài cùng.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng người về một bên, quay lưng về phía đối diện khu làm việc, nhìn Tô Yến Nhi một cách khiêu khích: "Có biết tối hôm qua ở CLB Ngọc Hoàng Cung tôi đã gặp ai không?"
Tô Yến Nhi mặt không biến sắc đi về phía trước, Tô Ánh Nguyệt cười: " Anh Tiến Dương thể lực đúng là tốt, hơn nữa…"
Chiều hôm qua, ở CLB Ngọc Hoàng Cung, anh Tiến Dương…
Tất cả mọi việc gộp lại, Tô Yến Nhi tức giận đến nỗi không quan tâm việc giữ hình tượng, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục thêm dầu vào lửa: " Rất xin lỗi nhưng cũng không còn cách nào khác. Chỉ có điều sau này chị vẫn sẽ rất hạnh phúc."
Nói rồi, lặng lẽ cúi đầu xuống, khuôn mặt có chút thẹn thùng.
Tô Yến Nhi giận đến nỗi không giữ được bình tĩnh nữa, đưa tay chỉ vào mặt Tô Ánh Nguyệt, giọng nói sắc bén: "Im miệng!"
"Pàng!"
Tô Ánh Nguyệt không hề tránh né, nhận ngay một cái tát, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.
" Chị họ.…", Tô Ánh Nguyệt gọi tên cô ta một tiếng, rồi không nói tiếp nữa, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Những động tĩnh bên đó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có ông Tô Thành.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu về một bên, cố ý để lộ ra gương mặt phía bị đánh, biểu cảm trông có vẻ rất kiên cường, nhưng càng như vậy lại càng khiến mọi người thấy thương hại.
"Tô Yến Nhi!"
Ông Tô Thành bước đến, nhìn thấy nửa bên khuôn mặt đỏ bừng của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt tái mét lại.
Ông ta là người coi trọng thể diện, nếu không ban đầu đã không đưa cho Tô Ánh Nguyệt một tấm thẻ rồi tức tốc đưa cô sang nước ngoài 4 năm trời.
"Ông nội." Tô Yến Nhi lúc này mới nhận ra, vừa rồi Tô Ánh Nguyệt đã cố tình khiêu khích cô ta.
Cô ta cái gì cũng có thể nhịn được, chỉ trừ khi nói đến Huỳnh Tiến Dương, cô ta không thể chịu đựng nổi.
Cô ra từ nhỏ đã thích Huỳnh Tiến Dương nhưng anh ta thì lại luôn đối tốt với Tô Ánh Nguyệt.
Cái cảm giác đó cô ta cả đời này cũng không thể quên được, vì vậy luôn dốc hết tâm sức tìm cách để đối phó với Tô Ánh Nguyệt.
Muốn cô ta bị đuổi khỏi Tô gia, vĩnh viễn cũng không thể trở mình được.
"Tất cả đi theo tôi vào trong!", ông Tô Thành nói xong, quay đầu đi về phía văn phòng làm việc.
Chuyện trong nhà, ông ấy dù sao cũng không thể làm trò cười cho thiên hạ.
Tô Yến Nhi và Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng đi theo sau.
Khi đi đến chỗ rẽ, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy An Hạ, đang chớp mắt nhìn cô ta.
…..
"Trước mặt bao nhiêu là nhân viên, hai người định làm gì vậy!", ông Tô Thành vô cùng tức giận.
Tô Yến Nhi đang định bước chân tới:" Ông nội…"
Thì Tô Ánh Nguyệt lại không cho cô ta cơ hội chủ động xin lỗi trước, tự mình ra tay để giành lợi thế nên đã trực tiếp ngắt lời Tô Yến Nhi.
"Ông nội, con xin lỗi, là lỗi của con, con không nên nói những lời đó với chị họ, hôm qua con đã làm trò hề trước mặt giám đốc LK, anh ta đã dội cho con một gáo nước lạnh, suýt nữa thì không muốn hợp tác với Tô Thị nữa, anh ta còn nói…"
Tô Ánh Nguyệt gương mặt sưng phù lên, đầu hơi cúi, nét mặt đột nhiên hiện lên chút gì đó phẫn nộ!
"Anh ta đã nói những gì?", ông Tô Thành cảm giác rằng đó sẽ chẳng là những lời lẽ tốt đẹp gì.
Tô Yến Nhi chăm chú quan sát sắc mặt của cô, phát hiện không thấy có gì bất thường, liên tục chau mày.
Không lâu sau, mọi người đã đến đông đủ, ông Tô Thành cũng đã có mặt.
Mọi người đều đã yên vị ngồi trên ghế.
Với chức vụ từ trước tới nay của Tô Ánh Nguyệt, hoàn toàn không có đủ tư cách tham gia buổi hội nghị tổng kết ngày hôm nay.
Chỉ có điều, lúc đầu khi cô mới quay lại công ty đã thỏa thuận trước với ông Tô Thành, cô sẽ được hưởng một số đặc quyền nhất định.
Sau khi hội nghị bắt đầu, Tô Ánh Nguyệt nghe được một lúc sau đó lặng lẽ ghi lại những nội dung mà mình vừa nghe.
Đến lượt Tô Yến Nhi đọc báo cáo tổng kết, cô ta nhận được những tràng pháo tay rất nồng nhiệt.
Không thể không thừa nhận, Tô Yến Nhi trong công việc là người rất có năng lực.
Đọc xong báo cáo tổng kết, Tô Yến Nhi lại đột nhiên quay về phía Tô Ánh Nguyệt.
"Ánh Nguyệt gần đây vẫn đang tiến hành đàm phán với LK, chuyện thỏa thuận hợp tác tiến hành đến đâu rồi?"
Nói ra thì Tô Yến Nhi cũng được coi như là cấp trên của Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt khẽ nhếch miệng cười, cô ta chỉ chờ Tô Yến Nhi hỏi câu hỏi này.
Tô Ánh Nguyệt đứng lên, cười một cách tự nhiên, đưa cho ông Tô Thành bản hợp đồng đang cầm trong tay: " Không phụ sự kì vọng của ngài chủ tịch, hợp đồng đã được kí xong rồi."
Ông Tô Thành cầm lấy bản hợp đồng, đưa mắt lướt qua một lượt, biểu cảm vô cùng hài lòng, không ngớt lời khen ngợi: "Lần này Ánh Nguyệt làm rất tốt, việc hợp tác sau này cũng sẽ giao cho con, có gì thắc mắc có thể trực tiếp đến hỏi ông."
Thực ra ông ta cho rằng nếu Tô Ánh Nguyệt thực sự kí kết được hợp đồng thì chắc chắn cô ta và giám đốc của bên LK phải có một mối quan hệ đặc biệt.
Ông ta chỉ quan tâm đến việc có kí được hợp đồng hay không, những chuyện khác đều không quan trọng.
Ông ta quay lại nhìn Tô Yến Nhi, không ngờ cách làm của cô ta thật sự có tác dụng.
Tô Yến Nhi nghe xong hợp đồng đã được kí, trong lòng đã kinh ngạc, ông Tô Thành lại quay sang nhìn về phía mình, đành chỉ có thể vui vẻ tươi cười.
"Chẳng trách trước đây giám đốc LK lại chỉ đích danh Ánh Nguyệt, quả nhiên là do năng lực của Ánh Nguyệt không tầm thường, trong thời gian ngắn như vậy đã kí xong được hợp đồng rồi."
Tô Yến Nhi cười rất hiền hòa, chỉ có điều đằng sau nụ cười ấy là cả những đợt sóng ngầm cuộn trào mạnh mẽ.
Thật không ngờ Tô Ánh Nguyệt cũng mang được hợp đồng về, chẳng lẽ giám đốc của LK không quan tâm chuyện cô ta đã từng kết hôn?
Nếu thật sự là như vậy, há chẳng phải sau này cô ta sẽ có một chỗ dựa vô cùng vững chắc hay sao!
"Tôi thật không dám kể công, giám đốc của LK có thể tìm đến Tô Thị hợp tác nhất định là do nhìn thấy được tiềm năng của chúng ta, còn về việc tại sao lại chỉ định tôi, cũng chẳng qua là muốn thăm dò thực lực của người nhà Tô Thị, như vậy họ sẽ càng yên tâm khi hợp tác với Tô Thị."
Tô Ánh Nguyệt nói đến đây dừng lại một chút, ánh mắt trở nên sắc sảo, chăm chăm nhìn về phía Tô Yến Nhi: "Giám đốc của LK đã từng nói, trên thương trường người nào có năng lực thực sự sẽ tiến xa còn những kẻ tài năng có hạn thì mãi mãi cũng không thể đứng trước mặt mọi người. Họ quyết định hợp tác với Tô Thị cũng chính là vì điểm này."
Mọi người nghe xong lời của Tô Ánh Nguyệt, người gật đầu, người thì thầm bàn tán.
Chỉ có ông Tô Thành và Tô Yến Nhi hai người này hiểu rõ những lời vừa rồi của Tô Ánh Nguyệt có ý gì.
Ông Tô Thành trong lòng không ngừng trách móc Tô Yến Nhi, có thể trở thành trùm kinh doanh tài chính tại Châu Âu, những thủ đoạn vặt vãnh này của bọn họ sao người ta không giảI quyết được chứ.
Ông ta cho rằng thật đúng là hồ đồ khi đã đồng ý với Tô Yến Nhi để cô ta đi làm chuyện kia.
…..
Cho đến khi hội nghị kết thúc, Tô Yến Nhi cũng không nói thêm câu nào nữa.
Mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại Tô Yến Nhi và Tô Ánh Nguyệt hai người đi ở phía cuối cùng.
Tô Ánh Nguyệt bước lại gần về phía Tô Yến Nhi, nói với âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: " Chị lúc nào cũng thích dùng những thủ đoạn hèn hạ nhỉ, tôi thật sự cảm thấy phiền phức."
Tô Yến Nhi hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, gương mặt có vẻ rất ôn hòa, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng: " Tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Sự bất quá tam, chị sẽ không có cơ hội lần thứ ba đâu."
Lúc đó, từ trong phòng hội nghị bước ra một vài người đang đi xung quanh ông Tô Thành nói gì đó, cách chỗ Tô Ánh Nguyệt chỉ khoảng một mét.
Hai người họ lại vừa đúng lúc đi ngang qua đường phía bên cạnh của khu làm việc, Tô Ánh Nguyệt vừa hay đi ở phía ngoài cùng.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng người về một bên, quay lưng về phía đối diện khu làm việc, nhìn Tô Yến Nhi một cách khiêu khích: "Có biết tối hôm qua ở CLB Ngọc Hoàng Cung tôi đã gặp ai không?"
Tô Yến Nhi mặt không biến sắc đi về phía trước, Tô Ánh Nguyệt cười: " Anh Tiến Dương thể lực đúng là tốt, hơn nữa…"
Chiều hôm qua, ở CLB Ngọc Hoàng Cung, anh Tiến Dương…
Tất cả mọi việc gộp lại, Tô Yến Nhi tức giận đến nỗi không quan tâm việc giữ hình tượng, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt tiếp tục thêm dầu vào lửa: " Rất xin lỗi nhưng cũng không còn cách nào khác. Chỉ có điều sau này chị vẫn sẽ rất hạnh phúc."
Nói rồi, lặng lẽ cúi đầu xuống, khuôn mặt có chút thẹn thùng.
Tô Yến Nhi giận đến nỗi không giữ được bình tĩnh nữa, đưa tay chỉ vào mặt Tô Ánh Nguyệt, giọng nói sắc bén: "Im miệng!"
"Pàng!"
Tô Ánh Nguyệt không hề tránh né, nhận ngay một cái tát, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó hiểu.
" Chị họ.…", Tô Ánh Nguyệt gọi tên cô ta một tiếng, rồi không nói tiếp nữa, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Những động tĩnh bên đó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, trong đó có ông Tô Thành.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu về một bên, cố ý để lộ ra gương mặt phía bị đánh, biểu cảm trông có vẻ rất kiên cường, nhưng càng như vậy lại càng khiến mọi người thấy thương hại.
"Tô Yến Nhi!"
Ông Tô Thành bước đến, nhìn thấy nửa bên khuôn mặt đỏ bừng của Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt tái mét lại.
Ông ta là người coi trọng thể diện, nếu không ban đầu đã không đưa cho Tô Ánh Nguyệt một tấm thẻ rồi tức tốc đưa cô sang nước ngoài 4 năm trời.
"Ông nội." Tô Yến Nhi lúc này mới nhận ra, vừa rồi Tô Ánh Nguyệt đã cố tình khiêu khích cô ta.
Cô ta cái gì cũng có thể nhịn được, chỉ trừ khi nói đến Huỳnh Tiến Dương, cô ta không thể chịu đựng nổi.
Cô ra từ nhỏ đã thích Huỳnh Tiến Dương nhưng anh ta thì lại luôn đối tốt với Tô Ánh Nguyệt.
Cái cảm giác đó cô ta cả đời này cũng không thể quên được, vì vậy luôn dốc hết tâm sức tìm cách để đối phó với Tô Ánh Nguyệt.
Muốn cô ta bị đuổi khỏi Tô gia, vĩnh viễn cũng không thể trở mình được.
"Tất cả đi theo tôi vào trong!", ông Tô Thành nói xong, quay đầu đi về phía văn phòng làm việc.
Chuyện trong nhà, ông ấy dù sao cũng không thể làm trò cười cho thiên hạ.
Tô Yến Nhi và Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng đi theo sau.
Khi đi đến chỗ rẽ, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy An Hạ, đang chớp mắt nhìn cô ta.
…..
"Trước mặt bao nhiêu là nhân viên, hai người định làm gì vậy!", ông Tô Thành vô cùng tức giận.
Tô Yến Nhi đang định bước chân tới:" Ông nội…"
Thì Tô Ánh Nguyệt lại không cho cô ta cơ hội chủ động xin lỗi trước, tự mình ra tay để giành lợi thế nên đã trực tiếp ngắt lời Tô Yến Nhi.
"Ông nội, con xin lỗi, là lỗi của con, con không nên nói những lời đó với chị họ, hôm qua con đã làm trò hề trước mặt giám đốc LK, anh ta đã dội cho con một gáo nước lạnh, suýt nữa thì không muốn hợp tác với Tô Thị nữa, anh ta còn nói…"
Tô Ánh Nguyệt gương mặt sưng phù lên, đầu hơi cúi, nét mặt đột nhiên hiện lên chút gì đó phẫn nộ!
"Anh ta đã nói những gì?", ông Tô Thành cảm giác rằng đó sẽ chẳng là những lời lẽ tốt đẹp gì.
Bình luận facebook