Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 641
CHƯƠNG 641: ĐUỔI THEO HẮN TA
Nam Kha lườm cô một chút: “Làm cái gì? Giở giọng à?”
“Tôi nói cũng không phải là lời khách sáo, tôi là nói lời thật lòng.” Tô Ánh Nguyệt nghoẹo đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nháy mắt, nhìn chân thành lại vô tội.
Nam Kha nhịn không được mà liếc cô một cái, Tô Ánh Nguyệt cũng tiếp tục cười.
Nam Kha cảm thấy so đo với Tô Ánh Nguyệt cũng không có thú vị, cho nên cũng không đáp lại lời cô nữa.
Cô ấy lái xe đến một nơi góc khuất ở bên đường rồi dừng lại, cũng không lâu lắm, người đàn ông đã từng thổ lộ với Cố Hàm Yên đã xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt căng lại: “Đuổi theo hắn ta.”
“Cô xác định là bây giờ Carol sẽ đi tìm Cố Hàm Yên à?” Nam Kha thu tầm mắt, ánh mắt rơi ở trên mặt của Tô Ánh Nguyệt.
Carol là tên của người đàn ông kia.
“Trước đó ở trên bàn cơm, hắn ta vừa mới ngồi xuống liền cho nhân viên phục vụ rót rượu, nói rõ bình thường hắn ta là một người thích uống rượu. Lấy độ tuổi của hắn ta, có được thành công hiện tại đủ để chứng minh hắn ta đã vô cùng cố gắng, lấy một phương diện khác mà nói, so với những người ưu tú đồng lứa thì cũng phải thừa nhận hắn ta áp lực nhiều hơn so với người cùng lứa, mà người có áp lực lớn tính tình sẽ rất táo bạo, hắn ta đã uống không ít rượu, trước sự xúc động chắc chắn sẽ đi tìm Cố Hàm Yên.”
Hai mắt của Tô Ánh Nguyệt híp lại, phân tích lý lẽ rõ ràng.
Nam Kha ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm: “Là như vậy à?”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đến nước J, thời gian chung đụng giữa cô với Nam Kha cũng không tính là ít.
Chỉ có điều là từ xưa đến nay chưa từng thấy Tô Ánh Nguyệt như thế này.
Giữa lông mày đều là cảm giác tự tin và chắc chắn, ánh mắt bình tĩnh có mấy phần giống với Trần Minh Tân.
Bình thường cô ấy nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngoại trừ tướng mạo xuất chúng một chút, thân phận đặc thù một chút thì cũng không có gì khác gì so với mấy người phụ nữ bình thường.
“Đừng có ngẩn ra đó, chúng ta đuổi theo sau đi.” Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào xe Carol đi khỏi, thúc giục Nam Kha lái xe.
“Được.”
Nam Kha gật đầu liên tục, khởi động xe đuổi theo xe của Carol.
Lúc đến đây, Carol không mang theo tài xế, cho nên bây giờ hắn ta say rượu lái xe, cũng may là hắn ta không có uống say dữ dội, lái xe cũng coi như là bình thường.
Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha đi theo phía sau của hắn ta một hồi lâu, nhìn thấy hắn ta dừng ở trước cửa một khách sạn tốt nhất trong thành phố.
Hắn ta ngồi trong xe rất lâu rồi mới bước xuống xe.
Sau khi hắn ta bước xuống xe, theo thói quen nhìn bốn phía một chút, Tô Ánh Nguyệt để ý sắc mặt của hắn ta có chút u ám.
“Cố Hàm Yên ở trong khách sạn này à?” Nam Kha ở bên cạnh lên tiếng hỏi Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không xác định được.”
Nam Kha: “…”
Quay đầu nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Nam Kha, lại giải thích nói: “Hiện tại không xác định được, nhưng mà chắc chắn cô ta sẽ đến đây, hôm nay cô ta có một hoạt động ở đây, có điều là buổi tối cho nên tôi cũng không xác định được hiện giờ có phải cô ta đang ở đây hay không.”
Nam Kha gật gật đầu: “Cả cái này mà cô cũng đã điều tra rồi à? Cô muốn tra những chuyện này cứ để cho tôi điều tra giúp cô là được rồi, tự cô ra tay điều tra hả?”
“Đều là việc nhỏ thôi.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện vừa mở cửa bước xuống xe: “Đi thôi, chúng ta đi xuống trước.”
Cô cũng không bận trăm công nghìn việc giống như là Trần Minh Tân, lịch trình của Cố Hàm Yên cũng không khó điều tra, tự cô điều tra một chút là được rồi, sao cần phải làm phiền đến Nam Kha.
Huống hồ gì lần này cô muốn tự mình ra tay.
Hai người bọn họ tìm một phòng ở quán cà phê đối diện khách sạn ngồi đến buổi trưa.
Sáu giờ tối, đám người của Cố Hàm Yên đi vào khách sạn.
Tô Ánh Nguyệt đang định đi qua, điện thoại liền vang lên.
Là điện thoại của Trần Minh Tân gọi đến.
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trong điện thoại: “Ở đâu?”
Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng nói: “Đang ở bên ngoài dạo phố với Nam Kha.”
Là do chính anh đã nói, kêu cô đi dạo phố với Nam Kha.
Kết quả không đợi Tô Ánh Nguyệt đắc chí, chỉ nghe thấy Trần Minh Tân bình tĩnh lên tiếng: “Anh đói rồi.”
Ba chữ đơn giản khiến Tô Ánh Nguyệt dừng lại trong nháy mắt.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng: “Trưa hôm nay anh cũng không ăn gì.”
Giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng mà Tô Ánh Nguyệt có thể nghe thấy chút tủi thân ở trong đó.
Cái này khiến cho lỗ tai của Tô Ánh Nguyệt tê rần.
“…” Cô còn có thể nói cái gì nữa đây?
Nam Kha thấy Tô Ánh Nguyệt cả nửa ngày cũng không nói chuyện, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, có chút khẩn trương hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, cũng không thể nói lời của Trần Minh Tân nói cho Nam Kha biết được…
Cô lại nói hai câu với Trần Minh Tân liền quay đầu nhìn về phía Nam Kha: “Trần Minh Tân nói có chút việc gấp cần tìm tôi, chúng ta đi về trước đi.”
“À. Vậy thì nhanh chóng trở về thôi.” Nam Kha nghe thấy có chuyện gấp liền đứng ngồi không yên.
…
Lúc Tô Ánh Nguyệt quay về lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân đã trở về rồi.
Có điều anh lại đâm đầu vào trong phòng làm việc, tiếp tục công việc.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi vào, đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh, xòe bàn tay bao trùm lên tài liệu mà Trần Minh Tân đang xem.
Lúc này Trần Minh Tân mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Biết về rồi đó hả?”
“…”
Cô nhớ kỹ không sai, rõ ràng người đàn ông này đã kêu cô ra ngoài, hiện tại anh lại đang trách mắng cô ra ngoài không biết về nhà.
“Anh không biết là phụ nữ đi dạo phố sẽ không biết mệt mỏi và không muốn về nhà hay sao?”
Tô Ánh Nguyệt cuối người xuống tới gần anh, hơi nhíu mày.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô, cô vừa mới nói xong anh liền trực tiếp đứng dậy, bưng lấy gương mặt của cô hôn một cái.
Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác, cái này là bước đi gì đây chứ?
Lúc Trần Minh Tân buông cô ra, hai người đều hít thở, sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng.
“Anh không có trách em về nhà trễ, là bởi vì anh thật sự đói bụng.” Giọng điệu của Trần Minh Tân nghiêm túc cực kì, hóa ra là nhiều người giúp việc ở trong lâu đài như vậy cũng là để trang trí thôi.
Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng muốn phản bác lại anh.
Nội công mặt dày của Trần Minh Tân thâm hậu đến cỡ nào, chỉ sợ là ngay cả chính anh cũng không biết.
Cô nhỏ giọng thì thầm một câu: “Nhớ em thì cứ nói thẳng đi, không cần phải tìm lý do không đáng tin cậy như vậy…”
Nhưng có đôi khi Trần Minh Tân cũng giống như là một đứa nhỏ, cũng chỉ là một ngày không gặp mà thôi, có cái gì mà nhớ nhung chứ.
Mặc dù là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà cô vẫn đi vào phòng bếp.
Về phần chỗ của Cố Hàm Yên, chỉ cần đợi tin tức ngày mai là được rồi.
Tạm thời vẫn chưa đến lúc cô quạt gió châm lửa, loại đàn ông có năng lực làm việc mạng như Carol, đã hạ quyết tâm muốn chỉnh một người phụ nữ cũng không phải là việc khó.
Cho nên chắc chắn Carol sẽ thành công, cô chỉ cần chuyện ngày mai lên men, khiến Cố Hàm Yên không thể quay đầu về ngành giải trí là được rồi.
Một khi thanh danh của Cố Hàm Yên đã bị hủy hoại thì sẽ bị Grissy hoài nghi năng lực làm việc của cô ta, đến lúc đó cũng không biết là có chỗ nào đó chứa chấp cô ta không.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện lần này mình làm, quả thật có chút độc ác.
Thế nhưng mà không làm thì trong lòng của cô lại không dễ chịu, cô thật sự hận Cố Hàm Yên.
“Lấy cách rửa này của em, rau xanh cũng bị em rửa nát bét.” Giọng nói của Trần Minh Tân truyền đến từ phía sau.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Trần Minh Tân đang ôm hai tay đứng ở sau lưng của cô, cô cũng không biết là anh đi vào đây từ lúc nào.
Cô cúi đầu nhìn rau xanh ngâm mình ở trong nước trước mặt mình, lá rau bị cô xé gần hết rồi.
Nam Kha lườm cô một chút: “Làm cái gì? Giở giọng à?”
“Tôi nói cũng không phải là lời khách sáo, tôi là nói lời thật lòng.” Tô Ánh Nguyệt nghoẹo đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nháy mắt, nhìn chân thành lại vô tội.
Nam Kha nhịn không được mà liếc cô một cái, Tô Ánh Nguyệt cũng tiếp tục cười.
Nam Kha cảm thấy so đo với Tô Ánh Nguyệt cũng không có thú vị, cho nên cũng không đáp lại lời cô nữa.
Cô ấy lái xe đến một nơi góc khuất ở bên đường rồi dừng lại, cũng không lâu lắm, người đàn ông đã từng thổ lộ với Cố Hàm Yên đã xuất hiện ở bãi đỗ xe.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt căng lại: “Đuổi theo hắn ta.”
“Cô xác định là bây giờ Carol sẽ đi tìm Cố Hàm Yên à?” Nam Kha thu tầm mắt, ánh mắt rơi ở trên mặt của Tô Ánh Nguyệt.
Carol là tên của người đàn ông kia.
“Trước đó ở trên bàn cơm, hắn ta vừa mới ngồi xuống liền cho nhân viên phục vụ rót rượu, nói rõ bình thường hắn ta là một người thích uống rượu. Lấy độ tuổi của hắn ta, có được thành công hiện tại đủ để chứng minh hắn ta đã vô cùng cố gắng, lấy một phương diện khác mà nói, so với những người ưu tú đồng lứa thì cũng phải thừa nhận hắn ta áp lực nhiều hơn so với người cùng lứa, mà người có áp lực lớn tính tình sẽ rất táo bạo, hắn ta đã uống không ít rượu, trước sự xúc động chắc chắn sẽ đi tìm Cố Hàm Yên.”
Hai mắt của Tô Ánh Nguyệt híp lại, phân tích lý lẽ rõ ràng.
Nam Kha ở bên cạnh nhìn trợn mắt há hốc mồm: “Là như vậy à?”
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đến nước J, thời gian chung đụng giữa cô với Nam Kha cũng không tính là ít.
Chỉ có điều là từ xưa đến nay chưa từng thấy Tô Ánh Nguyệt như thế này.
Giữa lông mày đều là cảm giác tự tin và chắc chắn, ánh mắt bình tĩnh có mấy phần giống với Trần Minh Tân.
Bình thường cô ấy nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngoại trừ tướng mạo xuất chúng một chút, thân phận đặc thù một chút thì cũng không có gì khác gì so với mấy người phụ nữ bình thường.
“Đừng có ngẩn ra đó, chúng ta đuổi theo sau đi.” Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào xe Carol đi khỏi, thúc giục Nam Kha lái xe.
“Được.”
Nam Kha gật đầu liên tục, khởi động xe đuổi theo xe của Carol.
Lúc đến đây, Carol không mang theo tài xế, cho nên bây giờ hắn ta say rượu lái xe, cũng may là hắn ta không có uống say dữ dội, lái xe cũng coi như là bình thường.
Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha đi theo phía sau của hắn ta một hồi lâu, nhìn thấy hắn ta dừng ở trước cửa một khách sạn tốt nhất trong thành phố.
Hắn ta ngồi trong xe rất lâu rồi mới bước xuống xe.
Sau khi hắn ta bước xuống xe, theo thói quen nhìn bốn phía một chút, Tô Ánh Nguyệt để ý sắc mặt của hắn ta có chút u ám.
“Cố Hàm Yên ở trong khách sạn này à?” Nam Kha ở bên cạnh lên tiếng hỏi Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không xác định được.”
Nam Kha: “…”
Quay đầu nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Nam Kha, lại giải thích nói: “Hiện tại không xác định được, nhưng mà chắc chắn cô ta sẽ đến đây, hôm nay cô ta có một hoạt động ở đây, có điều là buổi tối cho nên tôi cũng không xác định được hiện giờ có phải cô ta đang ở đây hay không.”
Nam Kha gật gật đầu: “Cả cái này mà cô cũng đã điều tra rồi à? Cô muốn tra những chuyện này cứ để cho tôi điều tra giúp cô là được rồi, tự cô ra tay điều tra hả?”
“Đều là việc nhỏ thôi.” Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện vừa mở cửa bước xuống xe: “Đi thôi, chúng ta đi xuống trước.”
Cô cũng không bận trăm công nghìn việc giống như là Trần Minh Tân, lịch trình của Cố Hàm Yên cũng không khó điều tra, tự cô điều tra một chút là được rồi, sao cần phải làm phiền đến Nam Kha.
Huống hồ gì lần này cô muốn tự mình ra tay.
Hai người bọn họ tìm một phòng ở quán cà phê đối diện khách sạn ngồi đến buổi trưa.
Sáu giờ tối, đám người của Cố Hàm Yên đi vào khách sạn.
Tô Ánh Nguyệt đang định đi qua, điện thoại liền vang lên.
Là điện thoại của Trần Minh Tân gọi đến.
Giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ trong điện thoại: “Ở đâu?”
Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng nói: “Đang ở bên ngoài dạo phố với Nam Kha.”
Là do chính anh đã nói, kêu cô đi dạo phố với Nam Kha.
Kết quả không đợi Tô Ánh Nguyệt đắc chí, chỉ nghe thấy Trần Minh Tân bình tĩnh lên tiếng: “Anh đói rồi.”
Ba chữ đơn giản khiến Tô Ánh Nguyệt dừng lại trong nháy mắt.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng: “Trưa hôm nay anh cũng không ăn gì.”
Giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng mà Tô Ánh Nguyệt có thể nghe thấy chút tủi thân ở trong đó.
Cái này khiến cho lỗ tai của Tô Ánh Nguyệt tê rần.
“…” Cô còn có thể nói cái gì nữa đây?
Nam Kha thấy Tô Ánh Nguyệt cả nửa ngày cũng không nói chuyện, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, có chút khẩn trương hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Ánh Nguyệt mấp máy môi, cũng không thể nói lời của Trần Minh Tân nói cho Nam Kha biết được…
Cô lại nói hai câu với Trần Minh Tân liền quay đầu nhìn về phía Nam Kha: “Trần Minh Tân nói có chút việc gấp cần tìm tôi, chúng ta đi về trước đi.”
“À. Vậy thì nhanh chóng trở về thôi.” Nam Kha nghe thấy có chuyện gấp liền đứng ngồi không yên.
…
Lúc Tô Ánh Nguyệt quay về lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân đã trở về rồi.
Có điều anh lại đâm đầu vào trong phòng làm việc, tiếp tục công việc.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi vào, đi thẳng đến trước bàn làm việc của anh, xòe bàn tay bao trùm lên tài liệu mà Trần Minh Tân đang xem.
Lúc này Trần Minh Tân mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Biết về rồi đó hả?”
“…”
Cô nhớ kỹ không sai, rõ ràng người đàn ông này đã kêu cô ra ngoài, hiện tại anh lại đang trách mắng cô ra ngoài không biết về nhà.
“Anh không biết là phụ nữ đi dạo phố sẽ không biết mệt mỏi và không muốn về nhà hay sao?”
Tô Ánh Nguyệt cuối người xuống tới gần anh, hơi nhíu mày.
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm cô, cô vừa mới nói xong anh liền trực tiếp đứng dậy, bưng lấy gương mặt của cô hôn một cái.
Tô Ánh Nguyệt ngơ ngác, cái này là bước đi gì đây chứ?
Lúc Trần Minh Tân buông cô ra, hai người đều hít thở, sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng.
“Anh không có trách em về nhà trễ, là bởi vì anh thật sự đói bụng.” Giọng điệu của Trần Minh Tân nghiêm túc cực kì, hóa ra là nhiều người giúp việc ở trong lâu đài như vậy cũng là để trang trí thôi.
Tô Ánh Nguyệt cũng chẳng muốn phản bác lại anh.
Nội công mặt dày của Trần Minh Tân thâm hậu đến cỡ nào, chỉ sợ là ngay cả chính anh cũng không biết.
Cô nhỏ giọng thì thầm một câu: “Nhớ em thì cứ nói thẳng đi, không cần phải tìm lý do không đáng tin cậy như vậy…”
Nhưng có đôi khi Trần Minh Tân cũng giống như là một đứa nhỏ, cũng chỉ là một ngày không gặp mà thôi, có cái gì mà nhớ nhung chứ.
Mặc dù là trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà cô vẫn đi vào phòng bếp.
Về phần chỗ của Cố Hàm Yên, chỉ cần đợi tin tức ngày mai là được rồi.
Tạm thời vẫn chưa đến lúc cô quạt gió châm lửa, loại đàn ông có năng lực làm việc mạng như Carol, đã hạ quyết tâm muốn chỉnh một người phụ nữ cũng không phải là việc khó.
Cho nên chắc chắn Carol sẽ thành công, cô chỉ cần chuyện ngày mai lên men, khiến Cố Hàm Yên không thể quay đầu về ngành giải trí là được rồi.
Một khi thanh danh của Cố Hàm Yên đã bị hủy hoại thì sẽ bị Grissy hoài nghi năng lực làm việc của cô ta, đến lúc đó cũng không biết là có chỗ nào đó chứa chấp cô ta không.
Tô Ánh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút phát lạnh.
Đột nhiên cô cảm thấy chuyện lần này mình làm, quả thật có chút độc ác.
Thế nhưng mà không làm thì trong lòng của cô lại không dễ chịu, cô thật sự hận Cố Hàm Yên.
“Lấy cách rửa này của em, rau xanh cũng bị em rửa nát bét.” Giọng nói của Trần Minh Tân truyền đến từ phía sau.
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Trần Minh Tân đang ôm hai tay đứng ở sau lưng của cô, cô cũng không biết là anh đi vào đây từ lúc nào.
Cô cúi đầu nhìn rau xanh ngâm mình ở trong nước trước mặt mình, lá rau bị cô xé gần hết rồi.
Bình luận facebook