Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Lấy size to nhất đi
Tô Ánh Nguyệt gấp gáp tìm túi chườm đá đắp lên trán anh, lúc định rút tay lại gọi điện thoại lại bị Trần Minh Tân giữ lấy.
Thanh âm anh khàn khàn, yếu ớt: “Không được đưa tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ huỷ bỏ hiệp ước với tập đoàn Tô thị……”
Tô Ánh Nguyệt nghe lời này xong liền trừng mắt nhìn anh: “Đúng là quấy rối người khác mà!”
Nếu không phải anh ta vừa khéo ốm ở tại nhà cô, cô còn chả thèm chấp anh ta ấy chứ, lại còn uy hiếp cô không được đưa đến bệnh viện!
“Tôi nói được làm được……” Trần Minh Tân dần khép mắt lại, giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe ra.
Đã ốm đến mức này rồi mà còn đe doạ cô.
Rốt cuộc Tô Ánh Nguyệt vẫn chịu ảnh hưởng bởi lời đe doạ ấy.
Cô chạy ra bên ngoài gọi cho Nam Sơn: “Anh có thể tới đón ông chủ về không?”
“Thực xin lỗi, cô Tô, em gái tôi ở đây không thể xoay sở được người……”
Giọng của Nam Sơn nghe có chút khó xử, xen lẫn áy náy.
Một bên là em gái, một bên là ông chủ, đương nhiên là em gái vẫn quan trọng hơn rồi, Tô Ánh Nguyệt còn có thể nói gì nữa chứ?
“Chúc em gái anh mau mau hồi phục.” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền cúp máy.
Nam Sơn ở đầu bên kia tắt điện thọai, vẽ trước ngực vẽ một chữ “Thập”.
Có trách thì phải trách ông chủ, tối qua đã dặn dò anh ta mấy ngày này nếu nhận được cuộc gọi từ cô Tô, dù cô Tô có nói gì, anh cũng không được tham gia.
……
Tô Ánh Nguyệt cúp máy, đi về phía cạnh giường, nhìn Trần Minh Tân.
Cô vỗ vỗ mặt anh: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân bắt được tay cô: “Ừm.”
“Anh ở nhà thế này có ổn không thế? Tôi gọi bác sĩ tới cho anh, sau đó đi ra ngoài mua thêm bộ quần áo.” Tô Ánh Nguyệt thấy anh mệt mỏi, yếu ớt, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Một người đàn ông bình thường tinh thần khoẻ mạnh như thế, tự dưng bị ốm khiến người ta đau lòng không thôi.
Cũng không biết anh có nghe rõ lời cô nói hay không, chỉ thấy nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt không yên tâm lại sờ sờ trán anh, vì ở trên đã chườm nước lạnh nên sờ không có cảm giác nóng đến mức đấy, nhưng cô biết nên gọi bác sĩ tới thì hơn.
Cô chỉnh lại đuôi chăn, quay người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Trần Minh Tân nói rất rõ ràng: “Đừng quên mua đồ mặc bên trong nhé…….”
“…….” Tô Ánh Nguyệt bỗng đứng lại, quay người cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trần Minh Tân nằm trên giường hơi mở mắt, cảm thấy đầu rất đau, nhưng lăn lộn ở thương trường nhiều năm khiến anh cho dù đang sốt cao, cũng phải duy trì chút tỉnh táo.
Xác định Tô Ánh Nguyệt đã ra ngoài rồi, anh mới ngồi dậy, xuống giường rồi dựa vào tường đi vào nhà tắm, cả người anh rất khó chịu nên muốn tắm một cái.
…….
Tô Ánh Nguyệt vì lo lắng Trần Minh Tân ở nhà một mình nên cũng làm việc nhanh hơn.
Bước vào trung tâm mua sắm, cô liền mua hai bộ quần áo ngủ, hai bộ thường phục.
Lúc mang quần áo ra khỏi cửa, cô lại nghĩ đến lời nói của Trần Minh Tân.
Miễn cưỡng quay lại.
“Xin hỏi cô cần tìm gì ạ?”
“Quần…… Quần…… sịp.”
Tô Ánh Nguyệt mặt ngượng ngịu, nói lắp ba lắp bắp.
Cũng may cô nhân viên hiểu được, cười cười nói: “Cô mua cho chồng sao? Anh ấy mặc cỡ bao nhiêu ạ?”
Cỡ nào á?
Trần Minh Tân mặc cỡ nào nhỉ?
Tô Ánh Nguyệt đỏ mặt, cô làm sao biết được anh ta mặc cỡ nào chứ?
Cô nhân viên thấy dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt liền bật cười: “Anh ấy cao thế nào ạ? Bình thuờng eo quần rộng bao nhiêu?”
“Gần 1m9.” Cô cũng không chắc chắn, nhưng mỗi lần đứng cạnh anh ta, cô lại cảm thấy bản thân vô cùng thấp, nghĩ đi nghĩ lại, miễn cưỡng nói: “Lấy cỡ to nhất đi.”
Nhân viên phục vụ nghe xong nụ cười càng thêm đậm, lấy cho Tô Ánh Nguyệt hai chiếc quần sịp cỡ to nhất.
Tô Ánh Nguyệt trả tiền xong liền như bị quỷ đuổi mà chạy khỏi trung tâm thương mại.
Về đến xe, cô đập mạnh trán mình xuống vô – lăng hai cái.
Cô chưa từng làm chuyện gì xấu hổ đến như vậy!
Đều là tại tên khốn nạn Trần Minh Tân!
Nhưng tên khốn nạn này bây giờ đang ốm nằm vật ra ở nhà cô, cô phải đi đến phòng khám, mời một vị bác sĩ tới khám cho Trần Minh Tân.
……
Lúc cô và bác sĩ cùng về tới nhà, Tô Ánh Nguyệt nhớ tới Trần Minh Tân không hề mặc quần áo, cô liền để bác sĩ đứng ngoài một lúc còn bản thân cầm quần áo vào trong trước.
Trần Minh Tân vẫn nằm trên giường giống như lúc cô rời đi.
Cô lay lay người Trần Minh Tân, anh liền mở mắt.
Tô Ánh Nguyệt đưa cho anh bộ quần áo: “Mặc vào đi, bác sĩ tới rồi.”
“Ừm.” Trần Minh Tân đáp lại một tiếng nhưng không hề động đậy.
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, bỗng phát hiện tóc anh ướt, liền nhíu mày hỏi anh: “Anh đi tắm à?”
Trần Minh Tân không mở miệng coi như là ngầm thừa nhận rồi.
“Vẫn chê ốm chưa đủ nặng đúng không?” Cô ra ngoài tìm bác sĩ cho anh mà anh thì tốt rồi, đã sốt lại còn đi tắm.
Vì bị bệnh nên đôi mắt anh mới trở nên mơ hồ lạ thường, trông thật ấm áp: “Tôi không sao.”
Tô Ánh Nguyệt lập tức quát anh: “Anh im đi!”
Trần Minh Tân nghe xong thế mà ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tô Ánh Nguyệt thô lỗ giúp anh thay áo còn quần thì đáp cho anh: “Anh có mặc không thì bảo.”
Sau đó liền ra ngoài mời bác sĩ vào nhà.
Bác sĩ truyền nước cho anh, còn kê đơn thuốc, dặn dò Tô Ánh Nguyệt cần phải kiêng những gì.
Thực ra cho dù bác sĩ không nói cô cũng biết, vì lúc cô một mình ở nước ngoài sinh sống, cảm mạo, phát sốt cũng không tránh được.
Cô gọi điện tới công ti xin nghỉ ở nhà chăm sóc Trần Minh Tân.
Hai tiếng sau, cô đo nhiệt độ cho anh.
Cơm chiều thì gọi đồ ăn ngoài, sau khi ăn xong, cô lại tiếp tục đo nhiệt độ, sắp hạ xuống thân nhiệt bình thường rồi, cô lúc này mới yên tâm được một chút liền trèo lên giường rồi đi ngủ.
……
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô nghe thấy tiếng nói chuyện trầm trầm ở trong phòng
Cô xoay người…… từ từ, xoay người?
Tô Ánh Nguyệt bật dậy, phát hiện bên cạnh mình không có ai cả.
Trần Minh Tân đang đứng nghe điện thoại ở phía trước cửa sổ phát hiện sau lưng có động tĩnh, nhẹ nhàng dặn dò người bên kia đầu điện thoại liền quay lưng, bước về phía cô.
Còn Tô Ánh Nguyệt lại để ý tới vừa nãy lúc anh gọi điện thoại giọng nói thật nhẹ nhàng.
Lúc trước cô đã từng bắt gặp anh nhận điện thoại từ Bùi Chính Thành và Nam Sơn, giọng anh rất lạnh lùng, hờ hững, không có cảm xúc gì cả.
Là người như thế nào khiến anh ấy lúc nghe điện thoại không kìm được mà nói chuyện thật nhẹ nhàng?
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt đập mạnh.
“Anh tỉnh rồi? Có đói không?”
Trần Minh Tân đang mặc áo ngủ cô mua cho anh, tóc đen da trắng, trắng đen rõ ràng, trông anh như người bước ra từ tranh vậy.
Anh đưa tay giúp cô chỉnh lại phần tóc rối loạn trên trán: “Muốn ăn gì, tôi làm cho cô.”
Tô Ánh Nguyệt nghe giọng nói của anh ngây ra một lúc mới nói: “Anh còn đang ốm đấy.”
“Không sao, đã khỏi rồi.” Trần Minh Tân cười cười, dịu dàng nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến cuộc điện thoại vừa nãy liền khôi phục thần sắc, xoay người xuống giường không nhìn anh nữa: “Khoẻ rồi thì anh về đi.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa đi vào nhà tắm.
Cô tắm xong, mở cửa phòng tắm mới phát hiện trong phòng không còn ai cả, trong lòng không khỏi xuất hiện mất mát.
Bước tiếp hai bước mới nghe thấy trong phòng bếp có tiếng “loảng xoảng.”
Thanh âm anh khàn khàn, yếu ớt: “Không được đưa tôi tới bệnh viện, nếu không tôi sẽ huỷ bỏ hiệp ước với tập đoàn Tô thị……”
Tô Ánh Nguyệt nghe lời này xong liền trừng mắt nhìn anh: “Đúng là quấy rối người khác mà!”
Nếu không phải anh ta vừa khéo ốm ở tại nhà cô, cô còn chả thèm chấp anh ta ấy chứ, lại còn uy hiếp cô không được đưa đến bệnh viện!
“Tôi nói được làm được……” Trần Minh Tân dần khép mắt lại, giọng nói nhỏ tới mức gần như không nghe ra.
Đã ốm đến mức này rồi mà còn đe doạ cô.
Rốt cuộc Tô Ánh Nguyệt vẫn chịu ảnh hưởng bởi lời đe doạ ấy.
Cô chạy ra bên ngoài gọi cho Nam Sơn: “Anh có thể tới đón ông chủ về không?”
“Thực xin lỗi, cô Tô, em gái tôi ở đây không thể xoay sở được người……”
Giọng của Nam Sơn nghe có chút khó xử, xen lẫn áy náy.
Một bên là em gái, một bên là ông chủ, đương nhiên là em gái vẫn quan trọng hơn rồi, Tô Ánh Nguyệt còn có thể nói gì nữa chứ?
“Chúc em gái anh mau mau hồi phục.” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền cúp máy.
Nam Sơn ở đầu bên kia tắt điện thọai, vẽ trước ngực vẽ một chữ “Thập”.
Có trách thì phải trách ông chủ, tối qua đã dặn dò anh ta mấy ngày này nếu nhận được cuộc gọi từ cô Tô, dù cô Tô có nói gì, anh cũng không được tham gia.
……
Tô Ánh Nguyệt cúp máy, đi về phía cạnh giường, nhìn Trần Minh Tân.
Cô vỗ vỗ mặt anh: “Trần Minh Tân.”
Trần Minh Tân bắt được tay cô: “Ừm.”
“Anh ở nhà thế này có ổn không thế? Tôi gọi bác sĩ tới cho anh, sau đó đi ra ngoài mua thêm bộ quần áo.” Tô Ánh Nguyệt thấy anh mệt mỏi, yếu ớt, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Một người đàn ông bình thường tinh thần khoẻ mạnh như thế, tự dưng bị ốm khiến người ta đau lòng không thôi.
Cũng không biết anh có nghe rõ lời cô nói hay không, chỉ thấy nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt không yên tâm lại sờ sờ trán anh, vì ở trên đã chườm nước lạnh nên sờ không có cảm giác nóng đến mức đấy, nhưng cô biết nên gọi bác sĩ tới thì hơn.
Cô chỉnh lại đuôi chăn, quay người chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Trần Minh Tân nói rất rõ ràng: “Đừng quên mua đồ mặc bên trong nhé…….”
“…….” Tô Ánh Nguyệt bỗng đứng lại, quay người cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trần Minh Tân nằm trên giường hơi mở mắt, cảm thấy đầu rất đau, nhưng lăn lộn ở thương trường nhiều năm khiến anh cho dù đang sốt cao, cũng phải duy trì chút tỉnh táo.
Xác định Tô Ánh Nguyệt đã ra ngoài rồi, anh mới ngồi dậy, xuống giường rồi dựa vào tường đi vào nhà tắm, cả người anh rất khó chịu nên muốn tắm một cái.
…….
Tô Ánh Nguyệt vì lo lắng Trần Minh Tân ở nhà một mình nên cũng làm việc nhanh hơn.
Bước vào trung tâm mua sắm, cô liền mua hai bộ quần áo ngủ, hai bộ thường phục.
Lúc mang quần áo ra khỏi cửa, cô lại nghĩ đến lời nói của Trần Minh Tân.
Miễn cưỡng quay lại.
“Xin hỏi cô cần tìm gì ạ?”
“Quần…… Quần…… sịp.”
Tô Ánh Nguyệt mặt ngượng ngịu, nói lắp ba lắp bắp.
Cũng may cô nhân viên hiểu được, cười cười nói: “Cô mua cho chồng sao? Anh ấy mặc cỡ bao nhiêu ạ?”
Cỡ nào á?
Trần Minh Tân mặc cỡ nào nhỉ?
Tô Ánh Nguyệt đỏ mặt, cô làm sao biết được anh ta mặc cỡ nào chứ?
Cô nhân viên thấy dáng vẻ này của Tô Ánh Nguyệt liền bật cười: “Anh ấy cao thế nào ạ? Bình thuờng eo quần rộng bao nhiêu?”
“Gần 1m9.” Cô cũng không chắc chắn, nhưng mỗi lần đứng cạnh anh ta, cô lại cảm thấy bản thân vô cùng thấp, nghĩ đi nghĩ lại, miễn cưỡng nói: “Lấy cỡ to nhất đi.”
Nhân viên phục vụ nghe xong nụ cười càng thêm đậm, lấy cho Tô Ánh Nguyệt hai chiếc quần sịp cỡ to nhất.
Tô Ánh Nguyệt trả tiền xong liền như bị quỷ đuổi mà chạy khỏi trung tâm thương mại.
Về đến xe, cô đập mạnh trán mình xuống vô – lăng hai cái.
Cô chưa từng làm chuyện gì xấu hổ đến như vậy!
Đều là tại tên khốn nạn Trần Minh Tân!
Nhưng tên khốn nạn này bây giờ đang ốm nằm vật ra ở nhà cô, cô phải đi đến phòng khám, mời một vị bác sĩ tới khám cho Trần Minh Tân.
……
Lúc cô và bác sĩ cùng về tới nhà, Tô Ánh Nguyệt nhớ tới Trần Minh Tân không hề mặc quần áo, cô liền để bác sĩ đứng ngoài một lúc còn bản thân cầm quần áo vào trong trước.
Trần Minh Tân vẫn nằm trên giường giống như lúc cô rời đi.
Cô lay lay người Trần Minh Tân, anh liền mở mắt.
Tô Ánh Nguyệt đưa cho anh bộ quần áo: “Mặc vào đi, bác sĩ tới rồi.”
“Ừm.” Trần Minh Tân đáp lại một tiếng nhưng không hề động đậy.
Tô Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, bỗng phát hiện tóc anh ướt, liền nhíu mày hỏi anh: “Anh đi tắm à?”
Trần Minh Tân không mở miệng coi như là ngầm thừa nhận rồi.
“Vẫn chê ốm chưa đủ nặng đúng không?” Cô ra ngoài tìm bác sĩ cho anh mà anh thì tốt rồi, đã sốt lại còn đi tắm.
Vì bị bệnh nên đôi mắt anh mới trở nên mơ hồ lạ thường, trông thật ấm áp: “Tôi không sao.”
Tô Ánh Nguyệt lập tức quát anh: “Anh im đi!”
Trần Minh Tân nghe xong thế mà ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tô Ánh Nguyệt thô lỗ giúp anh thay áo còn quần thì đáp cho anh: “Anh có mặc không thì bảo.”
Sau đó liền ra ngoài mời bác sĩ vào nhà.
Bác sĩ truyền nước cho anh, còn kê đơn thuốc, dặn dò Tô Ánh Nguyệt cần phải kiêng những gì.
Thực ra cho dù bác sĩ không nói cô cũng biết, vì lúc cô một mình ở nước ngoài sinh sống, cảm mạo, phát sốt cũng không tránh được.
Cô gọi điện tới công ti xin nghỉ ở nhà chăm sóc Trần Minh Tân.
Hai tiếng sau, cô đo nhiệt độ cho anh.
Cơm chiều thì gọi đồ ăn ngoài, sau khi ăn xong, cô lại tiếp tục đo nhiệt độ, sắp hạ xuống thân nhiệt bình thường rồi, cô lúc này mới yên tâm được một chút liền trèo lên giường rồi đi ngủ.
……
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô nghe thấy tiếng nói chuyện trầm trầm ở trong phòng
Cô xoay người…… từ từ, xoay người?
Tô Ánh Nguyệt bật dậy, phát hiện bên cạnh mình không có ai cả.
Trần Minh Tân đang đứng nghe điện thoại ở phía trước cửa sổ phát hiện sau lưng có động tĩnh, nhẹ nhàng dặn dò người bên kia đầu điện thoại liền quay lưng, bước về phía cô.
Còn Tô Ánh Nguyệt lại để ý tới vừa nãy lúc anh gọi điện thoại giọng nói thật nhẹ nhàng.
Lúc trước cô đã từng bắt gặp anh nhận điện thoại từ Bùi Chính Thành và Nam Sơn, giọng anh rất lạnh lùng, hờ hững, không có cảm xúc gì cả.
Là người như thế nào khiến anh ấy lúc nghe điện thoại không kìm được mà nói chuyện thật nhẹ nhàng?
Trái tim của Tô Ánh Nguyệt đập mạnh.
“Anh tỉnh rồi? Có đói không?”
Trần Minh Tân đang mặc áo ngủ cô mua cho anh, tóc đen da trắng, trắng đen rõ ràng, trông anh như người bước ra từ tranh vậy.
Anh đưa tay giúp cô chỉnh lại phần tóc rối loạn trên trán: “Muốn ăn gì, tôi làm cho cô.”
Tô Ánh Nguyệt nghe giọng nói của anh ngây ra một lúc mới nói: “Anh còn đang ốm đấy.”
“Không sao, đã khỏi rồi.” Trần Minh Tân cười cười, dịu dàng nhìn cô.
Tô Ánh Nguyệt nhớ đến cuộc điện thoại vừa nãy liền khôi phục thần sắc, xoay người xuống giường không nhìn anh nữa: “Khoẻ rồi thì anh về đi.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa đi vào nhà tắm.
Cô tắm xong, mở cửa phòng tắm mới phát hiện trong phòng không còn ai cả, trong lòng không khỏi xuất hiện mất mát.
Bước tiếp hai bước mới nghe thấy trong phòng bếp có tiếng “loảng xoảng.”
Bình luận facebook