Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 724
CHƯƠNG 724: CÔ ẤY ĐÂU?
Bùi Dục Ngôn và Trần Minh Tân theo đến từ phía sau, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe Jeep lao xuống vách núi.
Một cái chân của Trần Minh Tân bị Trần Úc Xuyên bắn cho bị thương, anh đi đường vốn không tiện.
Xe của bọn họ theo sát ở phía sau, lại liếc mắt nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt trực tiếp lái xe lao xuống vách núi, lúc xe dừng lại cũng không kịp đứng vững, cửa xe vừa mở ra anh liền trực tiếp ngã xuống xe.
“Không.”
Anh nằm rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn chiếc xe Jeep lao xuống vách núi, trừng muốn rách cả mi mắt.
Cảm giác bàng hoàng trong lòng của Bùi Dục Ngôn thật lâu sau cũng không có cách nào lắng lại, thẳng cho đến khi anh ta lấy lại tinh thần, nhìn thấy Trần Minh Tân bò dậy từ dưới đất, đang khập khễnh đi về phía bờ vực, nét mặt của anh đã không còn giữ được sự bình tĩnh thờ ơ như thường ngày, mang theo một hơi thở của sự tuyệt vọng dày đặc.
Anh ta đã ý thức được Trần Minh Tân muốn làm cái gì, đi đến phía trước lôi kéo Trần Minh Tân lại, lớn tiếng hét lên với anh: “Bây giờ anh muốn làm cái gì vậy hả? Nhảy theo xuống dưới hay sao?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Trần Minh Tân chỉ rơi về phía vách núi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta một chút.
“Tránh ra.”
Bùi Dục Ngôn đã thấy qua chuyện sống chết quá nhiều, cũng đã từng yêu đương với một hai người bạn gái, nhưng mà cảm thấy bạn gái quá nhàm chán cho nên đã chia tay.
Đối với anh ta mà nói, sinh tử chia lìa là một chuyện rất bình thường, lúc này nhìn Trần Minh Tân mang một bộ dạng trời cũng đều sụp đổ xuống, liền có chút nhìn không được.
Anh ta đánh giá Trần Minh Tân rất cao.
“Anh có phải là đàn ông không vậy hả? Anh có thể có chút cốt khí được không, cô ấy chết rồi thì anh liền muốn chết cùng với cô ấy ư, anh còn có con trai, anh đã quên rồi hả?” Bùi Dục Ngôn chưa từng nghĩ đến có một ngày mình cũng phải dỗ dành người khác.
Mà cho dù anh ta có nói như thế nào, Trần Minh Tân cũng không quan tâm đến anh ta, liên tục vùng vẫy, Bùi Dục Ngôn cũng không buông tay ra, Trần Minh Tân cũng động tay động chân với anh ta.
Trên thân của hai người bọn họ đều bị thương nhẹ, nhưng mà Trần Minh Tân bị thương nặng hơn một chút, vậy mà Bùi Dục Ngôn ứng phó với anh cũng phải phí sức lực.
Cuối cùng anh ta đành phải đánh Trần Minh Tân bất tỉnh, để cho người đưa anh trở về.
Có trời mới biết cái thằng cha kia bị thương nhiều như vậy mà còn có thể lực tốt như thế!
Sau khi dặn dò cho cấp dưới đưa người lên xe, Bùi Dục Ngôn mới đi đến vách núi.
Anh ta cúi đầu nhìn xuống, bởi vì nguyên nhân thời tiết cho nên anh ta không nhìn thấy đáy.
Trái tim của anh ta cũng chìm xuống, sợ là Tô Ánh Nguyệt lành ít dữ nhiều.
…
Lúc Trần Minh Tân tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, ở bên cạnh có một đám người đang đứng.
Anh thuận theo đó mà nhìn sang gương mặt của người đầu tiên đang đứng ở cạnh giường.
Bùi Chính Thành, An Hạ, Hạ Nhất Trần, Nam Kha…
Anh nhìn đi nhìn lại mấy lần, đều không nhìn thấy người mà anh muốn nhìn thấy.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn sang chỗ khác.
Bọn họ không đành lòng nhìn Trần Minh Tân như lúc này, vẻ mờ mịt và mất mát ở trên gương mặt của anh giống như là một đứa trẻ không tìm thấy nhà.
Bọn họ đều là những người rất quen thuộc với Trần Minh Tân, có khi nào nhìn thấy bộ dạng này của anh.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã tối rồi, có thể nhìn thấy ánh đèn ở bên ngoài.
Cả nửa ngày sau, Trần Minh Tân mới mở miệng hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Cô ấy đâu?
Tô Ánh Nguyệt đâu?
Anh đột nhiên lại không nhớ đến trước đó ở vùng ngoại ô đã xảy ra chuyện gì.
“Đã phái người cố gắng tìm kiếm.”
Trả lời anh chính là Bùi Chính Thành.
Vách núi đó quá sâu, lại vào thời tiết tuyết rơi, chuyện tìm kiếm cứu hộ cũng không dễ dàng như vậy.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, người của Bùi Dục Ngôn, người của bọn họ đã phái một số người đi đến đáy vực tìm người. Đường đi không dễ dàng, khoảng cách lại xa, lần gần nhất là Bùi Chính Thành liên lạc với bọn họ đã là chạng vạng tối, bọn họ mới vừa đến đáy vực.
Trời đã khuya, nhiệt độ lại xuống thấp, cho nên việc tìm kiếm trở nên cực kỳ khó khăn.
Những trạng thái bình thường, không thể không nghĩ đến yếu tố cần thiết đều khiến Trần Minh Tân nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Không nên để cho cô đi.
Không nên tin tưởng người khác có thể bảo vệ cho cô!
Tại sao anh lại tin tưởng Bùi Dục Ngôn có thể bảo vệ cho cô được chứ!
Nhưng mà…
Anh hiểu rõ hơn so với ai khác, tại sao Tô Ánh Nguyệt lại quyết tuyệt lao xuống vách núi như vậy.
Cô gái ngốc.
Không có ai ngốc hơn so với cô.
Nét mặt của Trần Minh Tân không thay đổi ngồi dựa ở đầu giường, ánh mắt tan rã, không nói một lời.
An Hạ hít mũi một cái, đi đến gần một chút, nhìn Trần Minh Tân rồi nói: “Anh phải tỉnh táo lại một chút, bây giờ vẫn còn chưa tìm thấy Ánh Nguyệt, có thể là cô ấy không có chuyện gì đâu.”
Một câu an ủi nhạt nhẽo lại bất lực.
Nhưng mà Trần Minh Tân Lại giống như ruộng đồng khô cạn bỗng nhiên trở nên có sức sống vì được ngấm nước mưa.
“Thật sao?” Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía An Hạ, trong đôi mắt của anh mang theo vẻ mong đợi.
An Hạ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó rốt cuộc giống như là nhịn không được nữa, che lấy miệng mà quay người đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành đuổi theo ở phía sau.
An Hạ dựa trên tường, hai tay bụm mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, trong miệng là tiếng khóc đè nén nghẹn ngào đứt quãng.
Nghe được có tiếng bước chân tới gần, cô không ngẩng đầu lên cũng có thể biết được người đến là ai.
“Anh nói xem, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Bọn họ thật vất vả lắm mới tiến tới được với nhau… Mộc Tây lại còn nhỏ như vậy… boss Trần cũng là một người rất tốt…”
Giọng nói của cô ấy nghẹn ngào, bởi vì cảm xúc quá mức kích động cho nên nói năng hơi lộn xộn.
Nhưng mà Bùi Chính Thành nghe hiểu được.
Trẻ con sẽ tin tưởng vào câu chuyện cổ tích, tin tưởng tất cả những chuyện có thể nghĩ đến.
Nhưng mà người trưởng thành phần lớn đều tin vào số mệnh.
Cho dù xét theo góc độ nào, khả năng mà Tô Ánh Nguyệt còn sống quá mức xa vời.
Nhưng mà cuộc đời có đôi khi chính là dựa vào chúc hi vọng mờ mịt hư vô này mới kiên trì nổi.
Bùi Chính Thành ôm người dậy từ dưới đất, ấn vào trong ngực của mình, thấp giọng trấn an cô: “Hạ Hạ, em phải tin tưởng người ở hiền sẽ có trời phù hộ.”
“Ừm.” An Hạ dựa ở trong ngực của anh ta, nghẹn ngào nói không ra một câu đầy đủ, nhưng mà vẫn cực kỳ cố chấp nhẹ nhàng gật đầu…
Người hiền sẽ có trời phù hộ.
Nếu như thật sự có kỳ tích thì sao?
…
Cả một buổi tối, tất cả mọi người đều không hề rời khỏi, tất cả đều ở lại trong bệnh viện để trông coi Trần Minh Tân.
Bộ dạng của Trần Minh Tân làm cho người khác quá lo lắng, tất cả mọi người đều sợ anh sẽ làm ra chuyện gì không có lý trí.
Tô Ánh Nguyệt đối với anh mà nói còn quan trọng hơn so với mạng sống của anh, liên quan đến chuyện này, người đi theo bên cạnh của anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Chính vì vậy, bọn họ mới càng không yên lòng.
Canh giữ đến nửa đêm, cửa phòng bệnh đột nhiên lại bị người đẩy ra.
Sắc mặt của Lục Thời Sơ trắng bệt ngồi trên xe lăn, hai mắt đỏ như máu, cả người nhìn giống như là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Không chờ bọn họ ngăn Lục Thời Sơ lại, anh ta đã trượt xe lăn đến trước giường bệnh.
Trần Minh Tân ngồi dựa trên đầu giường, cứ ngồi như vậy nửa đêm rồi, cũng không biết là anh đang suy nghĩ cái gì.
“Trần Minh Tân, Ánh Nguyệt đâu?” Anh ta trừng to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tân.
Nhưng mà Trần Minh Tân cũng không để ý đến anh ta.
“Tôi hỏi anh Ánh Nguyệt đâu rồi, Tô Ánh Nguyệt đi đâu rồi!” Lúc mà anh ta nghe thấy chuyện Tô Ánh Nguyệt lái xe lao xuống vách núi thì căn bản cũng không tin được.
Sao Trần Minh Tân có thể để cho Tô Ánh Nguyệt đi làm chuyện như vậy chứ?
Không phải là anh hẳn nên bảo vệ cô thật tốt sao? Tại sao lại để cho cô mạo hiểm vậy?
Đó chắc chắn không phải là sự thật!
Bùi Chính Thành nhìn không được nữa, đi đến muốn đẩy anh ta ra ngoài: “Bác sĩ Lục…”
“Anh tránh ra.” Lục Thời Sơ đưa tay đẩy anh ra, ánh mắt vẫn rơi ở trên người của Trần Minh Tân, rống to về phía anh: “Anh nói chuyện đi chứ!”
Một giây sau, quả thật Trần Minh Tân đã nói chuyện.
Chỉ có điều, anh chỉ nhìn về phía Bùi Chính Thành rồi nói một câu: “Có tin tức chưa?”
Trần Minh Tân xảy ra chuyện như vậy, Bùi Chính Thành cũng không chịu nổi, anh ta cũng không đành lòng nói cho Trần Minh Tân biết, kể từ khi trời tối thì những người được phái đến đáy vực để tìm kiếm Tô Ánh Nguyệt cũng không thể liên lạc được nữa.
Quả thật vách núi kia quá sâu, căn bản cũng không có ai đi qua, dưới đáy cũng không có tín hiệu, hoàn toàn không thể liên lạc được.
Trần Minh Tân hỏi anh ta, anh ta cũng đâu có tin tức đâu.
Bùi Chính Thành không biết trả lời như thế nào, lúc này Trần Minh Tân đột nhiên xoay người bước xuống giường, ngay cả giày cũng không mang liền muốn chạy ra bên ngoài.
Bùi Dục Ngôn và Trần Minh Tân theo đến từ phía sau, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe Jeep lao xuống vách núi.
Một cái chân của Trần Minh Tân bị Trần Úc Xuyên bắn cho bị thương, anh đi đường vốn không tiện.
Xe của bọn họ theo sát ở phía sau, lại liếc mắt nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt trực tiếp lái xe lao xuống vách núi, lúc xe dừng lại cũng không kịp đứng vững, cửa xe vừa mở ra anh liền trực tiếp ngã xuống xe.
“Không.”
Anh nằm rạp trên mặt đất, trơ mắt nhìn chiếc xe Jeep lao xuống vách núi, trừng muốn rách cả mi mắt.
Cảm giác bàng hoàng trong lòng của Bùi Dục Ngôn thật lâu sau cũng không có cách nào lắng lại, thẳng cho đến khi anh ta lấy lại tinh thần, nhìn thấy Trần Minh Tân bò dậy từ dưới đất, đang khập khễnh đi về phía bờ vực, nét mặt của anh đã không còn giữ được sự bình tĩnh thờ ơ như thường ngày, mang theo một hơi thở của sự tuyệt vọng dày đặc.
Anh ta đã ý thức được Trần Minh Tân muốn làm cái gì, đi đến phía trước lôi kéo Trần Minh Tân lại, lớn tiếng hét lên với anh: “Bây giờ anh muốn làm cái gì vậy hả? Nhảy theo xuống dưới hay sao?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Trần Minh Tân chỉ rơi về phía vách núi, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta một chút.
“Tránh ra.”
Bùi Dục Ngôn đã thấy qua chuyện sống chết quá nhiều, cũng đã từng yêu đương với một hai người bạn gái, nhưng mà cảm thấy bạn gái quá nhàm chán cho nên đã chia tay.
Đối với anh ta mà nói, sinh tử chia lìa là một chuyện rất bình thường, lúc này nhìn Trần Minh Tân mang một bộ dạng trời cũng đều sụp đổ xuống, liền có chút nhìn không được.
Anh ta đánh giá Trần Minh Tân rất cao.
“Anh có phải là đàn ông không vậy hả? Anh có thể có chút cốt khí được không, cô ấy chết rồi thì anh liền muốn chết cùng với cô ấy ư, anh còn có con trai, anh đã quên rồi hả?” Bùi Dục Ngôn chưa từng nghĩ đến có một ngày mình cũng phải dỗ dành người khác.
Mà cho dù anh ta có nói như thế nào, Trần Minh Tân cũng không quan tâm đến anh ta, liên tục vùng vẫy, Bùi Dục Ngôn cũng không buông tay ra, Trần Minh Tân cũng động tay động chân với anh ta.
Trên thân của hai người bọn họ đều bị thương nhẹ, nhưng mà Trần Minh Tân bị thương nặng hơn một chút, vậy mà Bùi Dục Ngôn ứng phó với anh cũng phải phí sức lực.
Cuối cùng anh ta đành phải đánh Trần Minh Tân bất tỉnh, để cho người đưa anh trở về.
Có trời mới biết cái thằng cha kia bị thương nhiều như vậy mà còn có thể lực tốt như thế!
Sau khi dặn dò cho cấp dưới đưa người lên xe, Bùi Dục Ngôn mới đi đến vách núi.
Anh ta cúi đầu nhìn xuống, bởi vì nguyên nhân thời tiết cho nên anh ta không nhìn thấy đáy.
Trái tim của anh ta cũng chìm xuống, sợ là Tô Ánh Nguyệt lành ít dữ nhiều.
…
Lúc Trần Minh Tân tỉnh dậy là ở trong bệnh viện, ở bên cạnh có một đám người đang đứng.
Anh thuận theo đó mà nhìn sang gương mặt của người đầu tiên đang đứng ở cạnh giường.
Bùi Chính Thành, An Hạ, Hạ Nhất Trần, Nam Kha…
Anh nhìn đi nhìn lại mấy lần, đều không nhìn thấy người mà anh muốn nhìn thấy.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn sang chỗ khác.
Bọn họ không đành lòng nhìn Trần Minh Tân như lúc này, vẻ mờ mịt và mất mát ở trên gương mặt của anh giống như là một đứa trẻ không tìm thấy nhà.
Bọn họ đều là những người rất quen thuộc với Trần Minh Tân, có khi nào nhìn thấy bộ dạng này của anh.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã tối rồi, có thể nhìn thấy ánh đèn ở bên ngoài.
Cả nửa ngày sau, Trần Minh Tân mới mở miệng hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
Cô ấy đâu?
Tô Ánh Nguyệt đâu?
Anh đột nhiên lại không nhớ đến trước đó ở vùng ngoại ô đã xảy ra chuyện gì.
“Đã phái người cố gắng tìm kiếm.”
Trả lời anh chính là Bùi Chính Thành.
Vách núi đó quá sâu, lại vào thời tiết tuyết rơi, chuyện tìm kiếm cứu hộ cũng không dễ dàng như vậy.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, người của Bùi Dục Ngôn, người của bọn họ đã phái một số người đi đến đáy vực tìm người. Đường đi không dễ dàng, khoảng cách lại xa, lần gần nhất là Bùi Chính Thành liên lạc với bọn họ đã là chạng vạng tối, bọn họ mới vừa đến đáy vực.
Trời đã khuya, nhiệt độ lại xuống thấp, cho nên việc tìm kiếm trở nên cực kỳ khó khăn.
Những trạng thái bình thường, không thể không nghĩ đến yếu tố cần thiết đều khiến Trần Minh Tân nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Không nên để cho cô đi.
Không nên tin tưởng người khác có thể bảo vệ cho cô!
Tại sao anh lại tin tưởng Bùi Dục Ngôn có thể bảo vệ cho cô được chứ!
Nhưng mà…
Anh hiểu rõ hơn so với ai khác, tại sao Tô Ánh Nguyệt lại quyết tuyệt lao xuống vách núi như vậy.
Cô gái ngốc.
Không có ai ngốc hơn so với cô.
Nét mặt của Trần Minh Tân không thay đổi ngồi dựa ở đầu giường, ánh mắt tan rã, không nói một lời.
An Hạ hít mũi một cái, đi đến gần một chút, nhìn Trần Minh Tân rồi nói: “Anh phải tỉnh táo lại một chút, bây giờ vẫn còn chưa tìm thấy Ánh Nguyệt, có thể là cô ấy không có chuyện gì đâu.”
Một câu an ủi nhạt nhẽo lại bất lực.
Nhưng mà Trần Minh Tân Lại giống như ruộng đồng khô cạn bỗng nhiên trở nên có sức sống vì được ngấm nước mưa.
“Thật sao?” Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía An Hạ, trong đôi mắt của anh mang theo vẻ mong đợi.
An Hạ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó rốt cuộc giống như là nhịn không được nữa, che lấy miệng mà quay người đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành đuổi theo ở phía sau.
An Hạ dựa trên tường, hai tay bụm mặt chậm rãi ngồi xổm xuống, trong miệng là tiếng khóc đè nén nghẹn ngào đứt quãng.
Nghe được có tiếng bước chân tới gần, cô không ngẩng đầu lên cũng có thể biết được người đến là ai.
“Anh nói xem, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Bọn họ thật vất vả lắm mới tiến tới được với nhau… Mộc Tây lại còn nhỏ như vậy… boss Trần cũng là một người rất tốt…”
Giọng nói của cô ấy nghẹn ngào, bởi vì cảm xúc quá mức kích động cho nên nói năng hơi lộn xộn.
Nhưng mà Bùi Chính Thành nghe hiểu được.
Trẻ con sẽ tin tưởng vào câu chuyện cổ tích, tin tưởng tất cả những chuyện có thể nghĩ đến.
Nhưng mà người trưởng thành phần lớn đều tin vào số mệnh.
Cho dù xét theo góc độ nào, khả năng mà Tô Ánh Nguyệt còn sống quá mức xa vời.
Nhưng mà cuộc đời có đôi khi chính là dựa vào chúc hi vọng mờ mịt hư vô này mới kiên trì nổi.
Bùi Chính Thành ôm người dậy từ dưới đất, ấn vào trong ngực của mình, thấp giọng trấn an cô: “Hạ Hạ, em phải tin tưởng người ở hiền sẽ có trời phù hộ.”
“Ừm.” An Hạ dựa ở trong ngực của anh ta, nghẹn ngào nói không ra một câu đầy đủ, nhưng mà vẫn cực kỳ cố chấp nhẹ nhàng gật đầu…
Người hiền sẽ có trời phù hộ.
Nếu như thật sự có kỳ tích thì sao?
…
Cả một buổi tối, tất cả mọi người đều không hề rời khỏi, tất cả đều ở lại trong bệnh viện để trông coi Trần Minh Tân.
Bộ dạng của Trần Minh Tân làm cho người khác quá lo lắng, tất cả mọi người đều sợ anh sẽ làm ra chuyện gì không có lý trí.
Tô Ánh Nguyệt đối với anh mà nói còn quan trọng hơn so với mạng sống của anh, liên quan đến chuyện này, người đi theo bên cạnh của anh đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Chính vì vậy, bọn họ mới càng không yên lòng.
Canh giữ đến nửa đêm, cửa phòng bệnh đột nhiên lại bị người đẩy ra.
Sắc mặt của Lục Thời Sơ trắng bệt ngồi trên xe lăn, hai mắt đỏ như máu, cả người nhìn giống như là có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Không chờ bọn họ ngăn Lục Thời Sơ lại, anh ta đã trượt xe lăn đến trước giường bệnh.
Trần Minh Tân ngồi dựa trên đầu giường, cứ ngồi như vậy nửa đêm rồi, cũng không biết là anh đang suy nghĩ cái gì.
“Trần Minh Tân, Ánh Nguyệt đâu?” Anh ta trừng to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tân.
Nhưng mà Trần Minh Tân cũng không để ý đến anh ta.
“Tôi hỏi anh Ánh Nguyệt đâu rồi, Tô Ánh Nguyệt đi đâu rồi!” Lúc mà anh ta nghe thấy chuyện Tô Ánh Nguyệt lái xe lao xuống vách núi thì căn bản cũng không tin được.
Sao Trần Minh Tân có thể để cho Tô Ánh Nguyệt đi làm chuyện như vậy chứ?
Không phải là anh hẳn nên bảo vệ cô thật tốt sao? Tại sao lại để cho cô mạo hiểm vậy?
Đó chắc chắn không phải là sự thật!
Bùi Chính Thành nhìn không được nữa, đi đến muốn đẩy anh ta ra ngoài: “Bác sĩ Lục…”
“Anh tránh ra.” Lục Thời Sơ đưa tay đẩy anh ra, ánh mắt vẫn rơi ở trên người của Trần Minh Tân, rống to về phía anh: “Anh nói chuyện đi chứ!”
Một giây sau, quả thật Trần Minh Tân đã nói chuyện.
Chỉ có điều, anh chỉ nhìn về phía Bùi Chính Thành rồi nói một câu: “Có tin tức chưa?”
Trần Minh Tân xảy ra chuyện như vậy, Bùi Chính Thành cũng không chịu nổi, anh ta cũng không đành lòng nói cho Trần Minh Tân biết, kể từ khi trời tối thì những người được phái đến đáy vực để tìm kiếm Tô Ánh Nguyệt cũng không thể liên lạc được nữa.
Quả thật vách núi kia quá sâu, căn bản cũng không có ai đi qua, dưới đáy cũng không có tín hiệu, hoàn toàn không thể liên lạc được.
Trần Minh Tân hỏi anh ta, anh ta cũng đâu có tin tức đâu.
Bùi Chính Thành không biết trả lời như thế nào, lúc này Trần Minh Tân đột nhiên xoay người bước xuống giường, ngay cả giày cũng không mang liền muốn chạy ra bên ngoài.
Bình luận facebook