Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 729
CHƯƠNG 729: KIÊN TRÌ THÊM MỘT CHÚT (2)
Bác sĩ tham gia nghiên cứu phương án và phẫu thuật, sau khi kết thúc phẫu thuật đều không có nghỉ ngơi, đều ở lại bệnh viện, chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp.
Đêm giao thừa mọi người không có đón, năm mới lại không thể bình yên.
Trần Minh Tân chăm sóc Tô Ánh Nguyệt, không có tâm tư quan tâm chuyện khác, mà Nam Sơn lại cực kỳ chu đáo, đặc biệt căn dặn người của Ngọc Hoàng Cung đưa đồ ăn đến cho các bác sĩ và y tá túc trực ở bệnh viện.
Câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung trở thành kiến trúc tiêu biểu của thành phố Vân Châu, đầu bếp của nhà hàng cũng là hạng nhất.
Bệnh tình của Tô Ánh Nguyệt diễn biến phức tạp, khiến các bác sĩ và y tá đều quay như chong chóng, nhưng đồ ăn rất ngon, bọn họ vừa mệt vừa đói, còn ăn không ít.
Nam Sơn đi theo bên cạnh Trần Minh Tân nhiều năm, chịu ảnh hưởng của Trần Minh Tân, đối với mấy ngày lễ như đón năm mới cũng rất coi trọng.
Anh ta nói mấy lời khách sáo với các bác sĩ, sau đó cầm đồ ăn đi tìm Trần Minh Tân.
Anh ta đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn một lớn một nhỏ túc trực bên cạnh giường bệnh, mũi hơi cay, cổ họng có hơi nghẹn, nuột nước bọt mới bình ổn lại cảm xúc.
Trần Mộc Tây giống như bị lây nhiễm cảm xúc của Trần Minh Tân, cũng không có ăn nhiều.
Nam Sơn có chút lo lắng, đưa bát canh cho Trần Mộc Tây: “Có muốn uống một chút canh không?”
Trần Mộc Tây khẽ lắc đầu, mím đôi môi nhỏ lại, đột nhiên ghé sát bên tai của Nam Sơn, hỏi nhỏ anh ta: “Chú Nam Sơn, mẹ cháu tại sao cứ ngủ mãi thế?”
Nam Sơn ngây ra mất nửa ngày, mới khẽ nói một câu: “Bởi vì mẹ của cháu mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Trần Mộc Tây cụp mắt: “Vậy tại sao ba lại khóc chứ?”
Cậu bé có thể cảm nhận được, mấy người lớn này đều đang lừa cậu bé, bởi vì cậu bé trước đó nhìn thấy mắt của ba đỏ lên, mặc dù không có nhìn thấy ba rơi nước mắt, nhưng cậu bé biết, ba chắc chắc đã khóc rồi.
Khóc thì mắt mới đỏ.
Nam Sơn nhất thời không biết nói gì, thì nghe thấy Trần Mộc Tây lại nói: “Ba khóc rồi, cháu cũng muốn khóc.”
Nói xong, cậu bé đưa bàn tay nhỏ đầy thịt dụi dụi mắt của mình.
Nam Sơn giữ tay nhỏ của cậu bé, tìm thấy một túi giấy ướt trên người của mình, sau khi xé vỏ ra, lau mặt cho cậu bé.
Khoảng thời gian gần đây, mọi người đều bận bịu, dù có lòng muốn chăm sóc Trần Mộc Tây, nhưng đều chưa từng làm ba mẹ của trẻ con, khó tránh sẽ không chăm sóc chu đáo.
Nhưng, Trần Mộc Tây lại không có quấy, rất ngoan.
“Không có gì, ba cháu chỉ là không được thoải mái, đợi mẹ của cháu tỉnh dậy thì tốt rồi…” Nam Sơn không qua hiểu làm sao an ủi một đứa trẻ, anh ta cố gắng nói đơn giản một chút.
Trần Mộc Tây như hiểu như không mà gật đầu.
Nam Sơn xoa đầu của cậu bé, đưa bát canh đến trước mặt cậu bé: “Uống một chút canh nữa, được không?”
Trần Mộc Tây ăn quá ít, anh ta thật sự lo lắng.
Trần Mộc Tây miễn cưỡng một nửa bát canh thì đi tới bên cạnh Trần Minh Tân.
…
Tình trạng của Tô Ánh Nguyệt, rất không lạc quan.
Cả đêm, Trần Minh Tân túc trực bên giường của cô, mắt cũng không chớp một cái.
Trần Mộc Tây canh chừng đến nửa đêm thì ngủ mất, Trần Minh Tân đặt cậu bé trên sô pha.
Khi trời sáng tờ mờ sáng, tình trạng của Tô Ánh Nguyệt lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.
Mạc Tây Du lại dẫn một đoàn bác sĩ đến tiến hành cấp cứu cho Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ có điều, trong quá trình cấp cứu, Mạc Tây Du đột nhiên đi ra.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng mở cửa, bỗng ngâng đầu nhìn Mạc Tây Du.
Thần sắc trên mặt của Mạc Tây Du, khiến đồng tử của Trần Minh Tân co rút lại.
Trần Minh Tân há miệng, có chút không phát ra được âm thanh.
Mạc Tây Du cũng không tháo khẩu trang, nói: “Muốn nhìn cô ấy lần cuối không?”
“Có ý… gì?” Trong cổ họng của Trần Minh Tân giống như nuốt phải cát, giọng nói có chút khô khốc.
Không đợi Mạc Tây Du trả lời, Trần Minh Tân trực tiếp đẩy anh ta ra, đi vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, chỉ có tiếng máy móc lạnh lẽo, bác sĩ và y tá đều trầm mặc đứng ở một bên, bầu không khí trong phòng bệnh bị đè nén đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trần Minh Tân cất bước nặng trịch đi về phía giường bệnh.
Sắc mặt bình yên của Trần Minh Tân nằm trên giường bệnh, hơi thở rất yếu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ dài.
Mắt của Trần Minh Tân lập tức đỏ lên, nhưng lại không có rơi nước mắt.
Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, lại thay cô vén tóc, động tác cực kỳ dịu dàng.
Cho dù anh cái gì cũng không nói, nhưng loại khí tức bi thương đó lại phảng phất trong phòng bệnh, khiến bác sĩ và y tá ở một bên cũng phải ngoảnh mặt đi, không đành lòng nhìn.
Trần Minh Tân nắm tay của Tô Ánh Nguyệt, thật lạnh.
Anh bắt đầu cất giọng nói, âm thanh rất nhẹ.
“Em đã đồng ý sẽ sinh con gái cho anh, em không thể không đáng tin cậy như vậy.”
“Đừng ngủ mãi như thế, anh không thể chăm sóc tốt cho Mộc Tây, lẽ nào em không nhìn con trưởng thành sao?”
“Còn có Thịt Bò…”
Nói mãi nói mãi, giọng của anh không được mạch lạc, cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Nói rất lâu, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không có một chút phản ứng.
Bác sĩ và y tá, đều đang dùng hành động nói cho anh, Tô Ánh Nguyệt có thể không tỉnh lại được nữa.
Tay của Trần Minh Tân bắt đầu run rẩy, đôi mắt đen láy thâm sâu như biến, anh chậm rãi mà kiên định nói một câu: “Đừng mơ để một mình anh ở thế giới này, anh sẽ đi cùng em, còn con trai của em, anh cũng không quan tâm, dù sao em cũng không cần nó, anh cũng không có yêu nó nhiều, để nó một mình ở trên đời tự sinh tư diệt đi…”
Bác sĩ và y tá ở một bên không khỏi quay mặt lại.
Đây không phải bị kích thích rồi chứ? Đang nói cái gì vậy?
“Em yên tâm ngủ đi, anh sẽ đi cùng em, nếu như em đồng ý, anh cũng có thể dẫn theo Mộc Tây đi cùng em, em không cần ba con anh, ba con anh không có nhẫn tâm như em, ba con anh vẫn cần em…”
Vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt vẫn không có phản ứng gì.
Tuy nhiên, vài giây sau, một y tá luôn nhìn điện tâm đồ, bất ngờ hô lên một tiếng: “Bác sĩ, anh xem!”
Bác sĩ dần dần quay đầu, nhìn điện tâm đồ dần dần khôi phục thì đều không dám tin, nhưng lại không dám chậm chễ nữa.
“Anh Trần, anh ra ngoài trước, chúng tôi bây giờ muốn cấp cứu cho bệnh nhân!”
“Tôi phải ở đây, tôi muốn nhìn cô ấy, nếu như cô không khỏe lại, tôi dẫn con trai cô ấy đi cùng cô ấy.”
Trần Minh Tân mặt mày bình tĩnh nói mấy lời này, bác sĩ vô cùng sửng sốt, lại không có thời gian an ủi anh.
Thân phận của Trần Minh Tân ở đó, cuộc phẫu thuật này vỗn dĩ cũng đặc biệt, bác sĩ cũng không tiếp tục kêu anh ra ngoài nữa.
Cơ thể của anh cứng nhắc đứng bên ngoài bàn phẫu thuật, nhìn một đoàn bác sĩ và y tá bận rộn, trong lòng một lúc nóng một lúc lạnh.
Anh biết, Tô Ánh Nguyệt sợ chết, cô vẫn không muốn chết, cô sẽ không nỡ bỏ lại anh và Trần Mộc Tây.
Cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình mẹ, cho nên đặc biệt thương Trần Mộc Tây, cô không lỡ bỏ lại Trần Mộc Tây, cũng sẽ không lỡ để anh đi cùng cô.
Lời nói của anh, cô nhất định đã nghe thấy rồi.
Cô nhất định sẽ vượt qua nguy hiểm.
Phẫu thuật kéo dài mười tiếng đồng hồ.
Vẫn là Mạc Tây Du đi tới nói: “Tình hình của bệnh nhân tạm thời ổn định, không có sự cố gì, lần phẫu thuật này, tình trạng của bệnh nhân có thể ổn định lại.”
Các bác sĩ khác sớm đã mệt nhừ.
Trần Minh Tân khẽ gật đầu: “Ừm.”
Sau đó, anh luôn túc trực trước giường bệnh.
Lần này, ngay cả Trần Mộc Tây cũng cảm thấy bầu không khí không đúng.
Cậu bé cũng nhất quyết cùng Trần Minh Tân canh chừng một ngày một đêm.
Bác sĩ tham gia nghiên cứu phương án và phẫu thuật, sau khi kết thúc phẫu thuật đều không có nghỉ ngơi, đều ở lại bệnh viện, chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp.
Đêm giao thừa mọi người không có đón, năm mới lại không thể bình yên.
Trần Minh Tân chăm sóc Tô Ánh Nguyệt, không có tâm tư quan tâm chuyện khác, mà Nam Sơn lại cực kỳ chu đáo, đặc biệt căn dặn người của Ngọc Hoàng Cung đưa đồ ăn đến cho các bác sĩ và y tá túc trực ở bệnh viện.
Câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung trở thành kiến trúc tiêu biểu của thành phố Vân Châu, đầu bếp của nhà hàng cũng là hạng nhất.
Bệnh tình của Tô Ánh Nguyệt diễn biến phức tạp, khiến các bác sĩ và y tá đều quay như chong chóng, nhưng đồ ăn rất ngon, bọn họ vừa mệt vừa đói, còn ăn không ít.
Nam Sơn đi theo bên cạnh Trần Minh Tân nhiều năm, chịu ảnh hưởng của Trần Minh Tân, đối với mấy ngày lễ như đón năm mới cũng rất coi trọng.
Anh ta nói mấy lời khách sáo với các bác sĩ, sau đó cầm đồ ăn đi tìm Trần Minh Tân.
Anh ta đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn một lớn một nhỏ túc trực bên cạnh giường bệnh, mũi hơi cay, cổ họng có hơi nghẹn, nuột nước bọt mới bình ổn lại cảm xúc.
Trần Mộc Tây giống như bị lây nhiễm cảm xúc của Trần Minh Tân, cũng không có ăn nhiều.
Nam Sơn có chút lo lắng, đưa bát canh cho Trần Mộc Tây: “Có muốn uống một chút canh không?”
Trần Mộc Tây khẽ lắc đầu, mím đôi môi nhỏ lại, đột nhiên ghé sát bên tai của Nam Sơn, hỏi nhỏ anh ta: “Chú Nam Sơn, mẹ cháu tại sao cứ ngủ mãi thế?”
Nam Sơn ngây ra mất nửa ngày, mới khẽ nói một câu: “Bởi vì mẹ của cháu mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Trần Mộc Tây cụp mắt: “Vậy tại sao ba lại khóc chứ?”
Cậu bé có thể cảm nhận được, mấy người lớn này đều đang lừa cậu bé, bởi vì cậu bé trước đó nhìn thấy mắt của ba đỏ lên, mặc dù không có nhìn thấy ba rơi nước mắt, nhưng cậu bé biết, ba chắc chắc đã khóc rồi.
Khóc thì mắt mới đỏ.
Nam Sơn nhất thời không biết nói gì, thì nghe thấy Trần Mộc Tây lại nói: “Ba khóc rồi, cháu cũng muốn khóc.”
Nói xong, cậu bé đưa bàn tay nhỏ đầy thịt dụi dụi mắt của mình.
Nam Sơn giữ tay nhỏ của cậu bé, tìm thấy một túi giấy ướt trên người của mình, sau khi xé vỏ ra, lau mặt cho cậu bé.
Khoảng thời gian gần đây, mọi người đều bận bịu, dù có lòng muốn chăm sóc Trần Mộc Tây, nhưng đều chưa từng làm ba mẹ của trẻ con, khó tránh sẽ không chăm sóc chu đáo.
Nhưng, Trần Mộc Tây lại không có quấy, rất ngoan.
“Không có gì, ba cháu chỉ là không được thoải mái, đợi mẹ của cháu tỉnh dậy thì tốt rồi…” Nam Sơn không qua hiểu làm sao an ủi một đứa trẻ, anh ta cố gắng nói đơn giản một chút.
Trần Mộc Tây như hiểu như không mà gật đầu.
Nam Sơn xoa đầu của cậu bé, đưa bát canh đến trước mặt cậu bé: “Uống một chút canh nữa, được không?”
Trần Mộc Tây ăn quá ít, anh ta thật sự lo lắng.
Trần Mộc Tây miễn cưỡng một nửa bát canh thì đi tới bên cạnh Trần Minh Tân.
…
Tình trạng của Tô Ánh Nguyệt, rất không lạc quan.
Cả đêm, Trần Minh Tân túc trực bên giường của cô, mắt cũng không chớp một cái.
Trần Mộc Tây canh chừng đến nửa đêm thì ngủ mất, Trần Minh Tân đặt cậu bé trên sô pha.
Khi trời sáng tờ mờ sáng, tình trạng của Tô Ánh Nguyệt lại một lần nữa rơi vào nguy hiểm.
Mạc Tây Du lại dẫn một đoàn bác sĩ đến tiến hành cấp cứu cho Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ có điều, trong quá trình cấp cứu, Mạc Tây Du đột nhiên đi ra.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng mở cửa, bỗng ngâng đầu nhìn Mạc Tây Du.
Thần sắc trên mặt của Mạc Tây Du, khiến đồng tử của Trần Minh Tân co rút lại.
Trần Minh Tân há miệng, có chút không phát ra được âm thanh.
Mạc Tây Du cũng không tháo khẩu trang, nói: “Muốn nhìn cô ấy lần cuối không?”
“Có ý… gì?” Trong cổ họng của Trần Minh Tân giống như nuốt phải cát, giọng nói có chút khô khốc.
Không đợi Mạc Tây Du trả lời, Trần Minh Tân trực tiếp đẩy anh ta ra, đi vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật, chỉ có tiếng máy móc lạnh lẽo, bác sĩ và y tá đều trầm mặc đứng ở một bên, bầu không khí trong phòng bệnh bị đè nén đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Trần Minh Tân cất bước nặng trịch đi về phía giường bệnh.
Sắc mặt bình yên của Trần Minh Tân nằm trên giường bệnh, hơi thở rất yếu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ dài.
Mắt của Trần Minh Tân lập tức đỏ lên, nhưng lại không có rơi nước mắt.
Anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, lại thay cô vén tóc, động tác cực kỳ dịu dàng.
Cho dù anh cái gì cũng không nói, nhưng loại khí tức bi thương đó lại phảng phất trong phòng bệnh, khiến bác sĩ và y tá ở một bên cũng phải ngoảnh mặt đi, không đành lòng nhìn.
Trần Minh Tân nắm tay của Tô Ánh Nguyệt, thật lạnh.
Anh bắt đầu cất giọng nói, âm thanh rất nhẹ.
“Em đã đồng ý sẽ sinh con gái cho anh, em không thể không đáng tin cậy như vậy.”
“Đừng ngủ mãi như thế, anh không thể chăm sóc tốt cho Mộc Tây, lẽ nào em không nhìn con trưởng thành sao?”
“Còn có Thịt Bò…”
Nói mãi nói mãi, giọng của anh không được mạch lạc, cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Nói rất lâu, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không có một chút phản ứng.
Bác sĩ và y tá, đều đang dùng hành động nói cho anh, Tô Ánh Nguyệt có thể không tỉnh lại được nữa.
Tay của Trần Minh Tân bắt đầu run rẩy, đôi mắt đen láy thâm sâu như biến, anh chậm rãi mà kiên định nói một câu: “Đừng mơ để một mình anh ở thế giới này, anh sẽ đi cùng em, còn con trai của em, anh cũng không quan tâm, dù sao em cũng không cần nó, anh cũng không có yêu nó nhiều, để nó một mình ở trên đời tự sinh tư diệt đi…”
Bác sĩ và y tá ở một bên không khỏi quay mặt lại.
Đây không phải bị kích thích rồi chứ? Đang nói cái gì vậy?
“Em yên tâm ngủ đi, anh sẽ đi cùng em, nếu như em đồng ý, anh cũng có thể dẫn theo Mộc Tây đi cùng em, em không cần ba con anh, ba con anh không có nhẫn tâm như em, ba con anh vẫn cần em…”
Vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt vẫn không có phản ứng gì.
Tuy nhiên, vài giây sau, một y tá luôn nhìn điện tâm đồ, bất ngờ hô lên một tiếng: “Bác sĩ, anh xem!”
Bác sĩ dần dần quay đầu, nhìn điện tâm đồ dần dần khôi phục thì đều không dám tin, nhưng lại không dám chậm chễ nữa.
“Anh Trần, anh ra ngoài trước, chúng tôi bây giờ muốn cấp cứu cho bệnh nhân!”
“Tôi phải ở đây, tôi muốn nhìn cô ấy, nếu như cô không khỏe lại, tôi dẫn con trai cô ấy đi cùng cô ấy.”
Trần Minh Tân mặt mày bình tĩnh nói mấy lời này, bác sĩ vô cùng sửng sốt, lại không có thời gian an ủi anh.
Thân phận của Trần Minh Tân ở đó, cuộc phẫu thuật này vỗn dĩ cũng đặc biệt, bác sĩ cũng không tiếp tục kêu anh ra ngoài nữa.
Cơ thể của anh cứng nhắc đứng bên ngoài bàn phẫu thuật, nhìn một đoàn bác sĩ và y tá bận rộn, trong lòng một lúc nóng một lúc lạnh.
Anh biết, Tô Ánh Nguyệt sợ chết, cô vẫn không muốn chết, cô sẽ không nỡ bỏ lại anh và Trần Mộc Tây.
Cô từ nhỏ đã thiếu thốn tình mẹ, cho nên đặc biệt thương Trần Mộc Tây, cô không lỡ bỏ lại Trần Mộc Tây, cũng sẽ không lỡ để anh đi cùng cô.
Lời nói của anh, cô nhất định đã nghe thấy rồi.
Cô nhất định sẽ vượt qua nguy hiểm.
Phẫu thuật kéo dài mười tiếng đồng hồ.
Vẫn là Mạc Tây Du đi tới nói: “Tình hình của bệnh nhân tạm thời ổn định, không có sự cố gì, lần phẫu thuật này, tình trạng của bệnh nhân có thể ổn định lại.”
Các bác sĩ khác sớm đã mệt nhừ.
Trần Minh Tân khẽ gật đầu: “Ừm.”
Sau đó, anh luôn túc trực trước giường bệnh.
Lần này, ngay cả Trần Mộc Tây cũng cảm thấy bầu không khí không đúng.
Cậu bé cũng nhất quyết cùng Trần Minh Tân canh chừng một ngày một đêm.
Bình luận facebook