Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735
CHƯƠNG 735: CẢM GIÁC MÌNH GIỐNG NHƯ CÔNG CHÚA NHỎ
Tô Ánh Nguyệt thầm nghĩ nhất định Mạc Tây Du đã nghe thấy lời cô vừa nói.
Nhưng cô cố ý nói như thế.
Mấy người đàn ông này, người nào cũng tự cho mình là đúng.
Anh ta cho rằng Nam Kha thích mình thì nhất định luôn chờ anh ta sao?
Vậy cũng không chắc đâu.
Tô Ánh Nguyệt làm như không thấy Mạc Tây Du, cô hơi mỉm cười tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Nam Kha xinh đẹp như vậy, còn tài giỏi như thế, nếu tôi là đàn ông thì cũng sẽ bị cô ấy hấp dẫn đến choáng váng.”
Lúc Trần Minh Tân đi vào nhà ăn thì đúng lúc nghe thấy Tô Ánh Nguyệt nói nửa câu sau.
Anh nhướng mày rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, cười như không cười nhìn cô: “Ai hấp dẫn em đến mức choáng váng vậy, em nói nghe xem.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Đôi mắt Trần Minh Tân mang theo ý cười, Tô Ánh Nguyệt lại có cảm giác anh nhìn thấu mình.
Tuy rằng cô cố ý nói những lời này để kích thích Mạc Tây Du, nhưng Trần Minh Tân nhìn thấu mình thì cô vẫn hơi xấu hổ.
Cô quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Trần Mộc Tây.
Bạn học nhỏ Trần Mộc Tây rất thông minh, lập tức nói.
“Mẹ, con đói rồi.”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng nói: “Mộc Tây đói bụng rồi, ăn cơm trước đi.”
Cô nói xong thì gắp đồ ăn cho Mộc Tây.
Trần Minh Tân nhìn cô gắp đồ ăn cho Trần Mộc Tây Bình, sau đó cô còn nghiêm túc nói Trần Mộc Tây không thể kén ăn.
Anh quay đầu, cong môi cười.
Cô thật sự cho rằng anh không nghe thấy cô nói sao?
Anh nghe thấy hết rồi.
Không phải cô muốn tác hợp cho Mạc Tây Du và Nam Kha sao? Cho dù cô muốn ngôi sao trên trời thì anh cũng sẽ nghĩ mọi cách hái xuống cho cô.
Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Tây Du, cầm chai rượu đến: “Uống một chút đi.”
Mạc Tây Du rất cứng nhắc, ngoại trừ lúc anh ta làm thí nghiệm phải thức đêm thì những thứ có hại cho sức khỏe sẽ không bao giờ đụng đến.
Nhưng Trần Minh Tân tự mình mở miệng, anh ta không tiện từ chối nên chỉ có thể nhận lấy chai rượu.
Sau đó Trần Minh Tân lại đưa một chai rượu khác cho Nam Sơn: “Cậu và Mạc Tây Du đã rất lâu không ăn cơm với nhau rồi đúng không? Cậu uống với anh ta mấy ly đi.”
Nam Sơn mờ mịt cầm lấy chai rượu.
Quan hệ giữa anh ta và Mạc Tây Du không thân lắm, vì sao anh ta phải uống rượu với Mạc Tây Du chứ.
Anh ta cứ cảm thấy ông chủ đang có âm mưu gì đó.
Nhưng cuộc sống bây giờ là như thế, anh ta có thể nói được gì chứ?
Vì thế anh ta đành phải uống với Mạc Tây Du một ly rồi lại một ly.
Sau khi uống rượu thì Nam Sơn ngày càng hăng hái, anh ta nghĩ tên nhóc Mạc Tây Du này từ chối Nam Kha thì trong lòng càng không vui nên dùng sức rót rượu cho Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du bình thường không uống rượu nên tửu lượng rất kém.
Nam Sơn thường xuyên uống rượu, nhưng Trần Minh Tân đưa cho anh ta chai rượu ngon có nồng độ cao, anh ta lại uống không ngừng.
Cho nên cuối cùng, Nam Sơn và Mạc Tây Du cùng nằm gục xuống bàn.
Nếu Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhìn ra được Trần Minh Tân cố ý thì cô đúng là đồ ngốc.
Cô kéo góc áo Trần Minh Tân dưới bàn ăn: “Anh muốn làm gì?”
Trần Minh Tân cho cô một ánh mắt bình tĩnh đừng vội, chỉ nghiêng đầu dặn người hầu: “Lấy bánh kem đến đây.”
Bọn họ hát bài chúc mừng sinh nhật Trần Mộc Tây, Nam Sơn và Mạc Tây Du cũng mơ màng hát theo hai câu.
Trần Mộc Tây vui vẻ cầu nguyện rồi thổi nến, sau đó Tô Ánh Nguyệt nắm tay thằng bé cắt bánh kem chia cho mọi người.
Lúc kết thúc thì thời gian còn rất sớm.
Tô Ánh Nguyệt để Trần Minh Tân sắp xếp tài xế đưa An Hạ trở về trước.
Còn lại hai người đàn ông Nam Sơn và Mạc Tây Du uống say mèm, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nói người hầu đỡ Mạc Tây Du, kết quả Mạc Tây Du lập tức đẩy người hầu ra, lúc nói chuyện thì đầu lưỡi cũng cuốn lại: “Đừng… Đụng vào tôi!”
Suýt nữa quên mất Mạc Tây Du có bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào mình.
Trần Minh Tân nhíu mày nhìn về phía Nam Kha.
Nam Kha bất đắc dĩ, không tình nguyện đi qua đỡ Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du không chỉ có không đẩy cô ta ra mà còn dựa lên người cô ta.
Trần Minh Tân nhân cơ hội nói: “Vậy phiền cô đưa Mạc Tây Du về, tôi sẽ sắp xếp người đưa Nam Sơn về.”
Anh nói xong cũng không cho Nam Kha có cơ hội từ chối, anh gọi người đỡ Nam Sơn lên xe.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Trần Minh Tân đúng là quá thủ đoạn cũng rất đê tiện.
Nhưng dáng vẻ đê tiện lại rất đẹp trai.
Nam Kha không thể từ chối được nên đành phải đỡ Mạc Tây Du rời đi.
Tất cả mọi người đều đi hết, Trần Minh Tân cho người hầu đưa Trần Mộc Tây tắm rửa đi ngủ, trong phòng khách cũng chỉ còn lại anh và Tô Ánh Nguyệt.
Rốt cuộc bọn họ cũng có không gian riêng.
Trần Minh Tân ôm cô vào lòng, thỏa mãn thở dài nói: “Bây giờ anh vẫn cảm thấy không chân thật.”
Tô Ánh Nguyệt nghe được sự bất an trong giọng nói của anh thì dựa sát vào lòng anh, có chút đau lòng hỏi anh: “Vậy anh muốn thế nào mới cảm thấy chân thật?”
Trần Minh Tân lập tức nói: “Em hôn anh một cái.”
Tô Ánh Nguyệt hơi giãy giụa một cái, Trần Minh Tân không đợi cô trả lời đã nói tiếp: “Được rồi, anh vẫn nên chủ động.”
Chữ “động” cuối cùng biến mất trong nụ hôn vội vàng của Trần Minh Tân.
Anh hôn rất vội vàng, lại vô cùng dịu dàng, giống như sợ Tô Ánh Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Anh đã nhịn cả một buổi trưa.
Và cả buổi chiều, đến buổi tối, mấy người Nam Sơn đều ở đây, anh muốn làm những chuyện này cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình đắm chìm trong nụ hôn của anh mất rồi.
Nụ hôn này giống như là một cách thức thể hiện sự vui sướng.
Đến lúc kết thúc thì hai người đều thở hổn hển.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Ánh Nguyệt đã đỏ bừng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi rưng rưng, giọng nói giống như được ngâm lâu trong nước nên vô cùng mềm mại.
“Hiện tại anh đã cảm thấy chân thật hơn chưa?”
Trần Minh Tân gật đầu: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt thấy anh nghiêm túc trả lời thì cảm thấy dáng vẻ của anh hơi ngốc nghếch, cô không nhịn được nở nụ cười.
Trần Minh Tân cũng không tức giận, khom lưng bế ngang cô lên.
“Cần phải nghỉ ngơi thôi, bà Trần.”
Tô Ánh Nguyệt ôm lấy cổ anh, bĩu môi nói: “Không, hiện tại anh phải gọi em là cô Tô, chúng ta cũng không phải là vợ chồng.”
Thật ra cô vẫn còn ghi thù, anh không nói tiếng nào đã biến cô thành phụ nữ ly hôn.
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô một cái, đáy mắt có cảm xúc không tên.
Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh tức giận, cô đang nghĩ xem nên nói cái gì thì nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng: “Ừm.”
Giọng điệu này…
Hình như không tức giận?
Trần Minh Tân đặt cô lên giường, hôn cô một cái: “Anh mở nước tắm cho em.”
Tô Ánh Nguyệt cảm giác mình giống như công chúa nhỏ.
Nhưng công chúa nhỏ có tay có chân, không muốn để boss Trần giúp cô mở nước.
“Nhưng em có thể…”
“Anh làm nhanh thôi.” Mà Trần Minh Tân không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Cô không nghĩ tới sau đó càng bất ngờ hơn, Trần Minh Tân tắt nước rồi ôm cô vào phòng tắm, bắt đầu cởi… Quần áo cho cô.
Tuy rằng là vợ chồng già nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhịn được đỏ mặt lên: “Em tự mình làm được.”
“Hơn nửa năm nay anh đều giúp em lau người, hiện tại em muốn làm cái gì? Đã thích còn ra vẻ không muốn sao?” Sắc mặt Trần Minh Tân thản nhiên kéo tay cô ra rồi giúp cô kéo khóa váy xuống.
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Tô Ánh Nguyệt thầm nghĩ nhất định Mạc Tây Du đã nghe thấy lời cô vừa nói.
Nhưng cô cố ý nói như thế.
Mấy người đàn ông này, người nào cũng tự cho mình là đúng.
Anh ta cho rằng Nam Kha thích mình thì nhất định luôn chờ anh ta sao?
Vậy cũng không chắc đâu.
Tô Ánh Nguyệt làm như không thấy Mạc Tây Du, cô hơi mỉm cười tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Nam Kha xinh đẹp như vậy, còn tài giỏi như thế, nếu tôi là đàn ông thì cũng sẽ bị cô ấy hấp dẫn đến choáng váng.”
Lúc Trần Minh Tân đi vào nhà ăn thì đúng lúc nghe thấy Tô Ánh Nguyệt nói nửa câu sau.
Anh nhướng mày rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, cười như không cười nhìn cô: “Ai hấp dẫn em đến mức choáng váng vậy, em nói nghe xem.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Đôi mắt Trần Minh Tân mang theo ý cười, Tô Ánh Nguyệt lại có cảm giác anh nhìn thấu mình.
Tuy rằng cô cố ý nói những lời này để kích thích Mạc Tây Du, nhưng Trần Minh Tân nhìn thấu mình thì cô vẫn hơi xấu hổ.
Cô quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Trần Mộc Tây.
Bạn học nhỏ Trần Mộc Tây rất thông minh, lập tức nói.
“Mẹ, con đói rồi.”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng nói: “Mộc Tây đói bụng rồi, ăn cơm trước đi.”
Cô nói xong thì gắp đồ ăn cho Mộc Tây.
Trần Minh Tân nhìn cô gắp đồ ăn cho Trần Mộc Tây Bình, sau đó cô còn nghiêm túc nói Trần Mộc Tây không thể kén ăn.
Anh quay đầu, cong môi cười.
Cô thật sự cho rằng anh không nghe thấy cô nói sao?
Anh nghe thấy hết rồi.
Không phải cô muốn tác hợp cho Mạc Tây Du và Nam Kha sao? Cho dù cô muốn ngôi sao trên trời thì anh cũng sẽ nghĩ mọi cách hái xuống cho cô.
Trần Minh Tân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạc Tây Du, cầm chai rượu đến: “Uống một chút đi.”
Mạc Tây Du rất cứng nhắc, ngoại trừ lúc anh ta làm thí nghiệm phải thức đêm thì những thứ có hại cho sức khỏe sẽ không bao giờ đụng đến.
Nhưng Trần Minh Tân tự mình mở miệng, anh ta không tiện từ chối nên chỉ có thể nhận lấy chai rượu.
Sau đó Trần Minh Tân lại đưa một chai rượu khác cho Nam Sơn: “Cậu và Mạc Tây Du đã rất lâu không ăn cơm với nhau rồi đúng không? Cậu uống với anh ta mấy ly đi.”
Nam Sơn mờ mịt cầm lấy chai rượu.
Quan hệ giữa anh ta và Mạc Tây Du không thân lắm, vì sao anh ta phải uống rượu với Mạc Tây Du chứ.
Anh ta cứ cảm thấy ông chủ đang có âm mưu gì đó.
Nhưng cuộc sống bây giờ là như thế, anh ta có thể nói được gì chứ?
Vì thế anh ta đành phải uống với Mạc Tây Du một ly rồi lại một ly.
Sau khi uống rượu thì Nam Sơn ngày càng hăng hái, anh ta nghĩ tên nhóc Mạc Tây Du này từ chối Nam Kha thì trong lòng càng không vui nên dùng sức rót rượu cho Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du bình thường không uống rượu nên tửu lượng rất kém.
Nam Sơn thường xuyên uống rượu, nhưng Trần Minh Tân đưa cho anh ta chai rượu ngon có nồng độ cao, anh ta lại uống không ngừng.
Cho nên cuối cùng, Nam Sơn và Mạc Tây Du cùng nằm gục xuống bàn.
Nếu Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhìn ra được Trần Minh Tân cố ý thì cô đúng là đồ ngốc.
Cô kéo góc áo Trần Minh Tân dưới bàn ăn: “Anh muốn làm gì?”
Trần Minh Tân cho cô một ánh mắt bình tĩnh đừng vội, chỉ nghiêng đầu dặn người hầu: “Lấy bánh kem đến đây.”
Bọn họ hát bài chúc mừng sinh nhật Trần Mộc Tây, Nam Sơn và Mạc Tây Du cũng mơ màng hát theo hai câu.
Trần Mộc Tây vui vẻ cầu nguyện rồi thổi nến, sau đó Tô Ánh Nguyệt nắm tay thằng bé cắt bánh kem chia cho mọi người.
Lúc kết thúc thì thời gian còn rất sớm.
Tô Ánh Nguyệt để Trần Minh Tân sắp xếp tài xế đưa An Hạ trở về trước.
Còn lại hai người đàn ông Nam Sơn và Mạc Tây Du uống say mèm, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân nói người hầu đỡ Mạc Tây Du, kết quả Mạc Tây Du lập tức đẩy người hầu ra, lúc nói chuyện thì đầu lưỡi cũng cuốn lại: “Đừng… Đụng vào tôi!”
Suýt nữa quên mất Mạc Tây Du có bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào mình.
Trần Minh Tân nhíu mày nhìn về phía Nam Kha.
Nam Kha bất đắc dĩ, không tình nguyện đi qua đỡ Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du không chỉ có không đẩy cô ta ra mà còn dựa lên người cô ta.
Trần Minh Tân nhân cơ hội nói: “Vậy phiền cô đưa Mạc Tây Du về, tôi sẽ sắp xếp người đưa Nam Sơn về.”
Anh nói xong cũng không cho Nam Kha có cơ hội từ chối, anh gọi người đỡ Nam Sơn lên xe.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Trần Minh Tân đúng là quá thủ đoạn cũng rất đê tiện.
Nhưng dáng vẻ đê tiện lại rất đẹp trai.
Nam Kha không thể từ chối được nên đành phải đỡ Mạc Tây Du rời đi.
Tất cả mọi người đều đi hết, Trần Minh Tân cho người hầu đưa Trần Mộc Tây tắm rửa đi ngủ, trong phòng khách cũng chỉ còn lại anh và Tô Ánh Nguyệt.
Rốt cuộc bọn họ cũng có không gian riêng.
Trần Minh Tân ôm cô vào lòng, thỏa mãn thở dài nói: “Bây giờ anh vẫn cảm thấy không chân thật.”
Tô Ánh Nguyệt nghe được sự bất an trong giọng nói của anh thì dựa sát vào lòng anh, có chút đau lòng hỏi anh: “Vậy anh muốn thế nào mới cảm thấy chân thật?”
Trần Minh Tân lập tức nói: “Em hôn anh một cái.”
Tô Ánh Nguyệt hơi giãy giụa một cái, Trần Minh Tân không đợi cô trả lời đã nói tiếp: “Được rồi, anh vẫn nên chủ động.”
Chữ “động” cuối cùng biến mất trong nụ hôn vội vàng của Trần Minh Tân.
Anh hôn rất vội vàng, lại vô cùng dịu dàng, giống như sợ Tô Ánh Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Anh đã nhịn cả một buổi trưa.
Và cả buổi chiều, đến buổi tối, mấy người Nam Sơn đều ở đây, anh muốn làm những chuyện này cũng hoàn toàn không có cơ hội.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy mình đắm chìm trong nụ hôn của anh mất rồi.
Nụ hôn này giống như là một cách thức thể hiện sự vui sướng.
Đến lúc kết thúc thì hai người đều thở hổn hển.
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Ánh Nguyệt đã đỏ bừng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi rưng rưng, giọng nói giống như được ngâm lâu trong nước nên vô cùng mềm mại.
“Hiện tại anh đã cảm thấy chân thật hơn chưa?”
Trần Minh Tân gật đầu: “Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt thấy anh nghiêm túc trả lời thì cảm thấy dáng vẻ của anh hơi ngốc nghếch, cô không nhịn được nở nụ cười.
Trần Minh Tân cũng không tức giận, khom lưng bế ngang cô lên.
“Cần phải nghỉ ngơi thôi, bà Trần.”
Tô Ánh Nguyệt ôm lấy cổ anh, bĩu môi nói: “Không, hiện tại anh phải gọi em là cô Tô, chúng ta cũng không phải là vợ chồng.”
Thật ra cô vẫn còn ghi thù, anh không nói tiếng nào đã biến cô thành phụ nữ ly hôn.
Trần Minh Tân cúi đầu nhìn cô một cái, đáy mắt có cảm xúc không tên.
Tô Ánh Nguyệt cho rằng anh tức giận, cô đang nghĩ xem nên nói cái gì thì nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng: “Ừm.”
Giọng điệu này…
Hình như không tức giận?
Trần Minh Tân đặt cô lên giường, hôn cô một cái: “Anh mở nước tắm cho em.”
Tô Ánh Nguyệt cảm giác mình giống như công chúa nhỏ.
Nhưng công chúa nhỏ có tay có chân, không muốn để boss Trần giúp cô mở nước.
“Nhưng em có thể…”
“Anh làm nhanh thôi.” Mà Trần Minh Tân không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Cô không nghĩ tới sau đó càng bất ngờ hơn, Trần Minh Tân tắt nước rồi ôm cô vào phòng tắm, bắt đầu cởi… Quần áo cho cô.
Tuy rằng là vợ chồng già nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn không nhịn được đỏ mặt lên: “Em tự mình làm được.”
“Hơn nửa năm nay anh đều giúp em lau người, hiện tại em muốn làm cái gì? Đã thích còn ra vẻ không muốn sao?” Sắc mặt Trần Minh Tân thản nhiên kéo tay cô ra rồi giúp cô kéo khóa váy xuống.
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Bình luận facebook