Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 739
CHƯƠNG 739: BA NGÀY SAU, TỔ CHỨC HÔN LỄ Ở CLB NGỌC HOÀNG CUNG
Tô Ánh Nguyệt hít hít mũi, gật đầu.
Trần Minh Tân hôn cô một cái: “Vẫn còn lễ vật tặng cho em, đừng vội khóc nhé.”
Tô Ánh Nguyệt trừng anh, làm gì có ai vậy chứ!
Đến lúc này rồi không phải là nên nói những lời ngọt ngào sao? Vậy mà anh lại bảo cô đừng vội khóc!
Trần Minh Tân như đang làm ảo thuật, từ phía sau lưng lấy ra một tập tranh, ngay sau đó liền quỳ một chân xuống đất: “Sau khi mua nhẫn xong thì cũng hết tiền rồi, nhưng sợ là quá đơn sơ cho nên còn chuẩn bị thêm tập tranh này, anh đã vẽ lại tất cả mọi khoảnh khắc sau khi chúng ta gặp gỡ lên đây, trừ cảnh cuối cùng đó…”
Anh lật tập tranh đến trang cuối cùng, trên bức tranh đó là một khoảng trống, tiêu đề ở bên trên là: đám cưới.
“Anh hi vọng có thể vẽ nốt cảnh tượng cuối cùng này lên đây, em đồng ý lấy anh nhé?” Trần Minh Tân mỉm cười, hai mắt đong đầy tình cảm, chăm chú nhìn cô.
Trần Minh Tân thực ra không phải là một người đàn ông lãng mạn, không giỏi nói những lời ngọt ngào, cũng không biết làm sao để dỗ dành phụ nữ, nhưng anh rất chân thành.
Tô Ánh Nguyệt liên tục gật đầu: “Đồng ý.”
Trần Mộc Tây ngồi xổm đằng sau một bụi cây, cầm điện thoại của Trần Minh Tân, lặng lẽ chụp liên tiếp rất nhiều ảnh, gửi vào trong nhóm chat.
Vừa nãy lúc Trần Minh Tân qua đây, sợ rằng Trần Mộc Tây sẽ gây rối, mới đưa điện thoại cho thằng bé chơi.
Trần Mộc Tây cầm lấy điện thoại, nhìn thấy có người gửi tin nhắn, liền mở ra xem, phát hiện là ảnh đại diện của chú Nam Sơn, Trần Mộc Tây liền gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Ba cháu còn đang cầu hôn mẹ!”
Nam Sơn ở đầu bên kia ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, kéo mấy người thân thiết chụm lại, để Trần Mộc Tây phát trực tiếp hiện trường cầu hôn của bọn họ.
Nếu là trước đây, Nam Sơn cũng không dám càn rỡ như vậy.
Sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn như vậy, tính cách của con người thật sự là có thể thay đổi, ví dụ như sếp nhà anh, tính khí cũng không dọa người như trước nữa.
Trần Mộc Tây bình thường cũng nghịch điện thoại rất nhiều, biết chụp ảnh để gửi qua đó.
Quay video thì hơi khó.
Cho nên khi Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt tìm thấy thằng bé, liền phát hiện thằng bé đang ngồi trên đất gửi tin nhắn thoại cho người khác.
Trần Mộc Tây đang ấn trên màn hình điện thoại để ghi tin nhắn thoại.
“Ba cháu tại sao lại phải quỳ xuống nói chuyện với mẹ cháu? Ba….”
Vế câu sau của Trần Mộc Tây còn chưa nói hết, điện thoại đã bị lấy đi mất.
Thằng bé quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Minh Tân đang híp mắt lại nhìn thằng bé, biểu cảm lạnh nhạt, không giận dữ.
Cơ thể bé nhỏ khẽ run, trở mình đứng dậy, nói to: “Ba! Ba hôm nay thật đẹp trai!”
Là mẹ dạy cậu đó, khi ba tức giận, phải nói những lời dễ nghe để dỗ dành ba.
Giọng nói Trần Mộc Tây ngọt ngào, giống như để chứng minh sự chân thành của mình vậy, còn đặc biệt nói to, dáng vẻ nghiêm túc nhìn có chút tức cười.
Tô Ánh Nguyệt mặc dù cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của Trần Mộc Tây có chút buồn cười, nhưng lại nghĩ đến cách này là cô dạy thằng bé, liền chỉ đành nhịn cười lại.
Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, giả vờ bản thân không biết gì cả.
Sau đó liền cười nói với Trần Minh Tân: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Nói xong, cô liền bước lên phía trước dắt tay Trần Mộc Tây.
“Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Trần Minh Tân đi theo sau, khẽ than thở.
Hai mẹ con nhà này…
…..
Đám người chỗ Nam Sơn bởi vì Trần Mộc Tây dũng cảm đã gửi những bức ảnh cầu hôn của Trần Minh Tân, cho nên một thời gian dài cũng vẫn chỉ xoay quanh chủ đề về Trần Minh Tân.
Cho đến khi Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt tổ chức hôn lễ, bọn họ mới lần lượt xuất hiện.
Địa điểm tổ chức hôn lễ, thông qua sự bàn bạc của hai người, cùng với những sự tham khảo khác, vẫn quyết định tổ chức tại CLB Ngọc Hoàng Cung.
Thành phố Vân Châu là nơi Tô Ánh Nguyệt sinh ra và lớn lên, Trần Mộc Tây còn nhỏ, bạn bè đều ở thành phố Vân Châu, lựa chọn CLB Ngọc Hoàng Cung là phù hợp nhất.
CLB Ngọc Hoàng Cung vì để chuẩn bị hôn lễ, một tháng trước đó đã không đón khách nữa.
Công ty phụ trách trang trí khán đài hôn lễ là một công ty thiết kế nổi tiếng nhất ở thành phố Vân Châu, có đội ngũ nhân viên rất có tinh thần sáng tạo, Tô Ánh Nguyệt rất vừa ý.
Mọi việc liên quan đến hôn lễ, toàn bộ đều do Trần Minh Tân lo liệu.
Có lúc Tô Ánh Nguyệt cũng đến xem một chút.
Lúc viết thiệp mời, Tô Ánh Nguyệt do dự một chút, vẫn nên viết cho Tô Thành một tấm thiệp, cô vẫn nên tự tay đưa thiệp.
Lúc cô đến tập đoàn Tô thị tìm Tô Thành mới được biết Tô Thành đã không đến công ty mấy ngày rồi.
Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Ông ấy sao vậy?”
Thư ký do dự một lúc mới nói ra sự thật: “Chủ tịch…. ông ấy… nhập viện rồi.”
Chuyện Tô Thành nhập viện không có mấy người biết, ông cũng đã dặn dò thư ký bảo cô ấy không được nói với người khác, đặc biệt là Tô Nguyên Minh, nhưng ông ấy lại không bảo cô không được nói cho cô Tô biết.
“Nhập viện bao lâu rồi?” Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên hỏi.
“Nửa năm trước, cơ thể ông ấy không khỏe lắm, luôn phải uống thuốc, gần đây thực sự là có chút không chống đỡ được nữa nên mới phải nhập viện.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt mua chút hoa quả đến bệnh viện.
Lúc cô đến, Tô Thành đang ngồi dựa vào thành giường để truyền dịch, chai truyền dịch đã hết rồi nhưng kim truyền trên tay ông vẫn chưa được rút ra, dịch đã bắt đầu chảy ngược trở lại, ông nhắm đôi mắt thật chặt, không hề phát hiện ra.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, đáy lòng đột nhiên có chút chua xót.
Cô nhớ lại, sau khi ba bị dẫn đi, Tô Thành dẫn cô về nhà họ Tô, cô bị bắt nạt ở trường học, Tô Thành sau khi biết chuyện, nghiêm khắc nói với cô: “Cháu gái của Tô Thành ta, phải có sức mạnh, chẳng qua là một tên nhãi ranh, có gì mà phải sợ chứ, lần sau nó mà còn bắt nạt cháu thì cháu cứ dùng ghế đập vào nó, đập hỏng rồi ông chịu trách nhiệm cho.”
Bất luận sau này Tô Thành đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng ông ấy dù gì cũng nuôi dưỡng Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu năm như vậy, cho dù đưa cô ra nước ngoài, nhưng cũng không bạc đãi cô.
Tô Ánh Nguyệt gọi y tá đến rút kim ra cho Tô Thành.
Lúc rút kim, Tô Thành tỉnh lại.
Ánh mắt ông dường như có chút mệt mỏi, nói với y tá một câu: “Cảm ơn cô nhé.”
Y tá không nói gì, chỉ nhìn về hướng Tô Ánh Nguyệt .
Tô Thành chầm chậm chuyển tầm mắt, lúc này mới nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng ở đây.
Đáy mắt ông xẹt qua sự kinh ngạc: “Cháu… sao lại đến đây?”
Tô Ánh Nguyệt bước đến, nhìn thấy bên giường chỉ có cốc giấy dùng một lần, bên trong vẫn còn thừa lại lưng cốc nước cũng đã nguội lạnh rồi.
Tô Ánh Nguyệt thu lại ánh mắt, hỏi ông: “Ông muốn uống chút nước không?”
Không đợi Tô Thành trả lời, Tô Ánh Nguyệt liền rót cho ông một cốc nước ấm.
Tô Hữu Thành nhận lấy, uống một ngụm mới mở miệng nói.
“Cháu bây giờ tất cả đều tốt rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, hỏi ông: “Ông từng đến thăm cháu?”
Trên mặt Tô Thành có thoáng qua chút gượng gạo: “Chỉ là người của Trần Minh Tân không cho ta vào.”
“Ông đã nhập viện rồi sao không để Tô Nguyên Minh đến chăm sóc cho ông?” Cô cẩn thận nhìn Tô Thành, phát hiện ra ông đã già hơn rất nhiều.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nhắc đến “Tô Nguyên Minh”, Tô Thành tức đến mức thở gấp: “Thằng bất hiếu đó, không có chút tác dụng nào, còn muốn tập đoàn Tô Thị…”
Tô Ánh Nguyệt không có hứng thú với mấy chuyện linh tinh này của Tô Thành, cô liền ngắt lời ông: “Cháu đến là để đưa cho ông cái này.”
Nói rồi, cô đưa thiệp mời cho ông.
Tô Hữu Thành ngây người: “Sắp kết hôn rồi sao?”
“Vâng, ba ngày sau, tổ chức hôn lễ tại CLB Ngọc Hoàng Cung.” Biểu cảm của Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt, trong mắt không có sự mong đợi.
Cô không hề mong đợi Tô Thành sẽ đến, nhưng lại không hiểu sao muốn đưa cho ông một tấm thiệp.
Tô Thành run run đưa tay ra nhận lấy tấm thiệp, khẽ cười, giọng cười mang theo sự cảm thán: “Tốt rồi, cuối cùng cũng phải kết hôn rồi.”
Giống như là vui vẻ yên tâm, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không nghe ra gì cả, ông ấy đang thật lòng hay giả vờ.
“Vậy cháu về đây.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền quay người đi ra ngoài, không hề có chút lưu luyến nào.
Chỉ là cô vẫn tìm y tá cho Tô Thành.
Lần này sau khi tỉnh lại, cô rất quý trọng mạng sống.
Cho dù Tô Thành lúc trước đối xử với cô thế nào, cô cũng sẽ không tuyệt tình đến mức không quan tâm chút nào đến ông, cô cũng không làm gì được hơn nữa.
Tô Ánh Nguyệt hít hít mũi, gật đầu.
Trần Minh Tân hôn cô một cái: “Vẫn còn lễ vật tặng cho em, đừng vội khóc nhé.”
Tô Ánh Nguyệt trừng anh, làm gì có ai vậy chứ!
Đến lúc này rồi không phải là nên nói những lời ngọt ngào sao? Vậy mà anh lại bảo cô đừng vội khóc!
Trần Minh Tân như đang làm ảo thuật, từ phía sau lưng lấy ra một tập tranh, ngay sau đó liền quỳ một chân xuống đất: “Sau khi mua nhẫn xong thì cũng hết tiền rồi, nhưng sợ là quá đơn sơ cho nên còn chuẩn bị thêm tập tranh này, anh đã vẽ lại tất cả mọi khoảnh khắc sau khi chúng ta gặp gỡ lên đây, trừ cảnh cuối cùng đó…”
Anh lật tập tranh đến trang cuối cùng, trên bức tranh đó là một khoảng trống, tiêu đề ở bên trên là: đám cưới.
“Anh hi vọng có thể vẽ nốt cảnh tượng cuối cùng này lên đây, em đồng ý lấy anh nhé?” Trần Minh Tân mỉm cười, hai mắt đong đầy tình cảm, chăm chú nhìn cô.
Trần Minh Tân thực ra không phải là một người đàn ông lãng mạn, không giỏi nói những lời ngọt ngào, cũng không biết làm sao để dỗ dành phụ nữ, nhưng anh rất chân thành.
Tô Ánh Nguyệt liên tục gật đầu: “Đồng ý.”
Trần Mộc Tây ngồi xổm đằng sau một bụi cây, cầm điện thoại của Trần Minh Tân, lặng lẽ chụp liên tiếp rất nhiều ảnh, gửi vào trong nhóm chat.
Vừa nãy lúc Trần Minh Tân qua đây, sợ rằng Trần Mộc Tây sẽ gây rối, mới đưa điện thoại cho thằng bé chơi.
Trần Mộc Tây cầm lấy điện thoại, nhìn thấy có người gửi tin nhắn, liền mở ra xem, phát hiện là ảnh đại diện của chú Nam Sơn, Trần Mộc Tây liền gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Ba cháu còn đang cầu hôn mẹ!”
Nam Sơn ở đầu bên kia ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, kéo mấy người thân thiết chụm lại, để Trần Mộc Tây phát trực tiếp hiện trường cầu hôn của bọn họ.
Nếu là trước đây, Nam Sơn cũng không dám càn rỡ như vậy.
Sau khi trải qua bao nhiêu khó khăn như vậy, tính cách của con người thật sự là có thể thay đổi, ví dụ như sếp nhà anh, tính khí cũng không dọa người như trước nữa.
Trần Mộc Tây bình thường cũng nghịch điện thoại rất nhiều, biết chụp ảnh để gửi qua đó.
Quay video thì hơi khó.
Cho nên khi Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt tìm thấy thằng bé, liền phát hiện thằng bé đang ngồi trên đất gửi tin nhắn thoại cho người khác.
Trần Mộc Tây đang ấn trên màn hình điện thoại để ghi tin nhắn thoại.
“Ba cháu tại sao lại phải quỳ xuống nói chuyện với mẹ cháu? Ba….”
Vế câu sau của Trần Mộc Tây còn chưa nói hết, điện thoại đã bị lấy đi mất.
Thằng bé quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Minh Tân đang híp mắt lại nhìn thằng bé, biểu cảm lạnh nhạt, không giận dữ.
Cơ thể bé nhỏ khẽ run, trở mình đứng dậy, nói to: “Ba! Ba hôm nay thật đẹp trai!”
Là mẹ dạy cậu đó, khi ba tức giận, phải nói những lời dễ nghe để dỗ dành ba.
Giọng nói Trần Mộc Tây ngọt ngào, giống như để chứng minh sự chân thành của mình vậy, còn đặc biệt nói to, dáng vẻ nghiêm túc nhìn có chút tức cười.
Tô Ánh Nguyệt mặc dù cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn này của Trần Mộc Tây có chút buồn cười, nhưng lại nghĩ đến cách này là cô dạy thằng bé, liền chỉ đành nhịn cười lại.
Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, giả vờ bản thân không biết gì cả.
Sau đó liền cười nói với Trần Minh Tân: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Nói xong, cô liền bước lên phía trước dắt tay Trần Mộc Tây.
“Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Trần Minh Tân đi theo sau, khẽ than thở.
Hai mẹ con nhà này…
…..
Đám người chỗ Nam Sơn bởi vì Trần Mộc Tây dũng cảm đã gửi những bức ảnh cầu hôn của Trần Minh Tân, cho nên một thời gian dài cũng vẫn chỉ xoay quanh chủ đề về Trần Minh Tân.
Cho đến khi Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt tổ chức hôn lễ, bọn họ mới lần lượt xuất hiện.
Địa điểm tổ chức hôn lễ, thông qua sự bàn bạc của hai người, cùng với những sự tham khảo khác, vẫn quyết định tổ chức tại CLB Ngọc Hoàng Cung.
Thành phố Vân Châu là nơi Tô Ánh Nguyệt sinh ra và lớn lên, Trần Mộc Tây còn nhỏ, bạn bè đều ở thành phố Vân Châu, lựa chọn CLB Ngọc Hoàng Cung là phù hợp nhất.
CLB Ngọc Hoàng Cung vì để chuẩn bị hôn lễ, một tháng trước đó đã không đón khách nữa.
Công ty phụ trách trang trí khán đài hôn lễ là một công ty thiết kế nổi tiếng nhất ở thành phố Vân Châu, có đội ngũ nhân viên rất có tinh thần sáng tạo, Tô Ánh Nguyệt rất vừa ý.
Mọi việc liên quan đến hôn lễ, toàn bộ đều do Trần Minh Tân lo liệu.
Có lúc Tô Ánh Nguyệt cũng đến xem một chút.
Lúc viết thiệp mời, Tô Ánh Nguyệt do dự một chút, vẫn nên viết cho Tô Thành một tấm thiệp, cô vẫn nên tự tay đưa thiệp.
Lúc cô đến tập đoàn Tô thị tìm Tô Thành mới được biết Tô Thành đã không đến công ty mấy ngày rồi.
Tô Ánh Nguyệt hỏi: “Ông ấy sao vậy?”
Thư ký do dự một lúc mới nói ra sự thật: “Chủ tịch…. ông ấy… nhập viện rồi.”
Chuyện Tô Thành nhập viện không có mấy người biết, ông cũng đã dặn dò thư ký bảo cô ấy không được nói với người khác, đặc biệt là Tô Nguyên Minh, nhưng ông ấy lại không bảo cô không được nói cho cô Tô biết.
“Nhập viện bao lâu rồi?” Tô Ánh Nguyệt có chút ngạc nhiên hỏi.
“Nửa năm trước, cơ thể ông ấy không khỏe lắm, luôn phải uống thuốc, gần đây thực sự là có chút không chống đỡ được nữa nên mới phải nhập viện.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt mua chút hoa quả đến bệnh viện.
Lúc cô đến, Tô Thành đang ngồi dựa vào thành giường để truyền dịch, chai truyền dịch đã hết rồi nhưng kim truyền trên tay ông vẫn chưa được rút ra, dịch đã bắt đầu chảy ngược trở lại, ông nhắm đôi mắt thật chặt, không hề phát hiện ra.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, đáy lòng đột nhiên có chút chua xót.
Cô nhớ lại, sau khi ba bị dẫn đi, Tô Thành dẫn cô về nhà họ Tô, cô bị bắt nạt ở trường học, Tô Thành sau khi biết chuyện, nghiêm khắc nói với cô: “Cháu gái của Tô Thành ta, phải có sức mạnh, chẳng qua là một tên nhãi ranh, có gì mà phải sợ chứ, lần sau nó mà còn bắt nạt cháu thì cháu cứ dùng ghế đập vào nó, đập hỏng rồi ông chịu trách nhiệm cho.”
Bất luận sau này Tô Thành đã từng làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng ông ấy dù gì cũng nuôi dưỡng Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu năm như vậy, cho dù đưa cô ra nước ngoài, nhưng cũng không bạc đãi cô.
Tô Ánh Nguyệt gọi y tá đến rút kim ra cho Tô Thành.
Lúc rút kim, Tô Thành tỉnh lại.
Ánh mắt ông dường như có chút mệt mỏi, nói với y tá một câu: “Cảm ơn cô nhé.”
Y tá không nói gì, chỉ nhìn về hướng Tô Ánh Nguyệt .
Tô Thành chầm chậm chuyển tầm mắt, lúc này mới nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng ở đây.
Đáy mắt ông xẹt qua sự kinh ngạc: “Cháu… sao lại đến đây?”
Tô Ánh Nguyệt bước đến, nhìn thấy bên giường chỉ có cốc giấy dùng một lần, bên trong vẫn còn thừa lại lưng cốc nước cũng đã nguội lạnh rồi.
Tô Ánh Nguyệt thu lại ánh mắt, hỏi ông: “Ông muốn uống chút nước không?”
Không đợi Tô Thành trả lời, Tô Ánh Nguyệt liền rót cho ông một cốc nước ấm.
Tô Hữu Thành nhận lấy, uống một ngụm mới mở miệng nói.
“Cháu bây giờ tất cả đều tốt rồi chứ?”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, hỏi ông: “Ông từng đến thăm cháu?”
Trên mặt Tô Thành có thoáng qua chút gượng gạo: “Chỉ là người của Trần Minh Tân không cho ta vào.”
“Ông đã nhập viện rồi sao không để Tô Nguyên Minh đến chăm sóc cho ông?” Cô cẩn thận nhìn Tô Thành, phát hiện ra ông đã già hơn rất nhiều.
Nghe Tô Ánh Nguyệt nhắc đến “Tô Nguyên Minh”, Tô Thành tức đến mức thở gấp: “Thằng bất hiếu đó, không có chút tác dụng nào, còn muốn tập đoàn Tô Thị…”
Tô Ánh Nguyệt không có hứng thú với mấy chuyện linh tinh này của Tô Thành, cô liền ngắt lời ông: “Cháu đến là để đưa cho ông cái này.”
Nói rồi, cô đưa thiệp mời cho ông.
Tô Hữu Thành ngây người: “Sắp kết hôn rồi sao?”
“Vâng, ba ngày sau, tổ chức hôn lễ tại CLB Ngọc Hoàng Cung.” Biểu cảm của Tô Ánh Nguyệt lạnh nhạt, trong mắt không có sự mong đợi.
Cô không hề mong đợi Tô Thành sẽ đến, nhưng lại không hiểu sao muốn đưa cho ông một tấm thiệp.
Tô Thành run run đưa tay ra nhận lấy tấm thiệp, khẽ cười, giọng cười mang theo sự cảm thán: “Tốt rồi, cuối cùng cũng phải kết hôn rồi.”
Giống như là vui vẻ yên tâm, nhưng Tô Ánh Nguyệt lại không nghe ra gì cả, ông ấy đang thật lòng hay giả vờ.
“Vậy cháu về đây.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền quay người đi ra ngoài, không hề có chút lưu luyến nào.
Chỉ là cô vẫn tìm y tá cho Tô Thành.
Lần này sau khi tỉnh lại, cô rất quý trọng mạng sống.
Cho dù Tô Thành lúc trước đối xử với cô thế nào, cô cũng sẽ không tuyệt tình đến mức không quan tâm chút nào đến ông, cô cũng không làm gì được hơn nữa.
Bình luận facebook