Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 756
CHƯƠNG 756: ANH ẤY TRƯỚC ĐÂY SỐNG KHÔNG TỐT SAO?
An Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Dục Ngôn cỡ mấy giây, nhìn thế nào cũng thấy Bùi Dục Ngôn hình như đang tức giận.
Cô nghi hoặc mà nghĩ, anh cả chắc không phải là có ý gì với Ánh Nguyệt đó chứ?
Làm sao có thể?
Không bao lâu, Bùi Chính Thành lên lầu, An Hạ kéo anh vào phòng, thần thần bí bí mà hỏi anh: “Anh cả có bạn gái không?”
Bùi Chính Thành lắc đầu: “Không có.”
An Hạ suy nghĩ, rồi hỏi: “Bạn trai thì sao?”
Bốp!
Bùi Chính Thành vỗ vào đầu An Hạ: “Cả ngày em suy nghĩ cái gì thế hả?”
“Anh cả hồi nãy mới hỏi em chuyện Ánh Nguyệt, chắc anh ấy không phải gì gì với Ánh Nguyệt đó chứ…”
Bùi Chính Thành trực tiếp nói: “Chắc là phải đó.”
An Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh hoảng.
“Yên tâm được rồi, anh ấy đối với Tô Ánh Nguyệt có thể là đã có hứng thú, đó cũng là trước đây, còn về thích hay không yêu hay không, thì anh không rõ, nhưng anh ấy bây giờ, chắc chắn là không có chút tâm tư gì với cô ấy đâu.”
Thấy Bùi Chính Thành nói chắc chắn như vậy, An Hạ mới yên tâm lại.
“Vậy anh ấy lại đặc biệt hỏi Ánh Nguyệt sống có tốt hay không để làm gì chứ?” Cô cảm thấy Bùi Dục Ngôn là một người vừa nghiêm túc vừa lãnh đạm.
Bùi Chính Thành đưa ra một ví dụ cho cô.
“Giống như em nhìn thấy một con mèo xinh đẹp ở bên đường, sau đó thì con mèo bị người ta bế đi, sau này em gặp lại chủ nhân của con mèo, liệu em có nghe ngóng con mèo đó sống có tốt không?”
An Hạ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ánh Nguyệt không phải là mèo.”
“Đã nói là ví dụ rồi! Nhỏ ngốc!”
“Anh mới là tên ngốc!”
“Em ở một nhà với kẻ ngốc đó.”
…
Ngày hôm sau, Bùi Chính Thành định đến bệnh viện thăm Bùi Diệp Kỳ, An Hạ cũng đi cùng.
Cô nghe Bùi Chính Thành nói với cô, Thư Nhã Niệm và Bùi Diệp Kỳ có tranh chấp, làm bể bình hoa, trong lúc lôi kéo xô đẩy thì Bùi Diệp Kỳ ngã, bị các mảnh vỡ của chiếc bình trên mặt đất cắt trúng.
Trên người có rất nhiều vết thương, còn bị thương đến phần đầu, nhưng may mắn là không có nguy hiểm đến tính mạng.
An Hạ nhớ tối hôm qua về nhà ngoại trừ Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành ra thì cũng chỉ có ông cụ Bùi thôi.
Thư Nhã Niệm trông chừng ở bệnh viện thì cũng là lẽ dĩ nhiên, nhưng Bùi Minh Húc cũng trông chừng ở bệnh viện cả đêm sao?
Nói như vậy, Bùi Minh Húc rất thương Bùi Diệp Kỳ.
An Hạ bất giác nhớ đến lời của thím Lưu tối qua.
Thân phận của Bùi Minh Húc như vậy, lừa dối ngoại tình, không phải là chuyện nhỏ, sẽ bị trừng phạt.
Thím Lưu nói mẹ của Bùi Chính Thành rời đi rồi, ý là, Bùi Minh Húc và mẹ anh ly hôn rồi, thím Lưu còn kêu cô thương Bùi Chính Thành nhiều vào, ý là trước đây anh sống không tốt sao?
Cô quay đầu nhìn Bùi Chính Thành một cái, liên tưởng tới lúc mới bắt đầu quen biết Bùi Chính Thành, bộ dạng tiện nhân không biết xấu hổ của anh, không thể tưởng tượng được anh sẽ sống không tốt đến thế nào nữa.
“An Hạ!”
An Hạ nghe thấy Bùi Chính Thành gọi cô, quay đầu nhìn anh: “Gì thế?
“Lên xe đi, suy nghĩ gì thế!” Bùi Chính Thành một tay đặt lên cửa xe, tay còn lại chuẩn bị xoa xoa đầu tóc của cô.
An Hạ nhanh chóng vươn tay che đỉnh đầu của mình lại: “Đừng xoa, làm tóc em rối lên hết bây giờ!”
Bùi Chính Thành hừ một tiếng: “Đỏm dáng.”
Nhưng cũng không có đi đụng đầu cô nữa.
Con gái phương Nam nhìn chung không cao, An Hạ cũng không ngoại lệ, đứng trước mặt Bùi Chính Thành, cô trông giống như một cô bé nhỏ khi không có giày cao gót, Bùi Chính Thành thích xoa đầu tóc của cô.
Xoa đầu cô rối bù, rồi lại nhìn cô tức giận nhe nanh múa vuốt.
Tuy loại hành vi này rất ấu trĩ, nhưng Bùi Chính Thành vẫn vui vẻ không chán.
Bùi Diệp Kỳ đương nhiên ở phòng bệnh cao cấp, trong phòng bệnh còn có phòng gặp khách.
Lúc bọn họ tiến vào, Bùi Minh Húc đang ăn cơm, bên cạnh còn có một thủ hạ đang đứng, đang báo cáo gì đó với ông ta.
Nhìn thấy Bùi Chính Thành và An Hạ đi vào, ông ta cũng chỉ ngẩng đầu lên, dặn dò thủ hạ câu gì đó, đợi thủ hạ rời khỏi rồi, mới nhìn bọn họ: “Đến rồi sao?”
“Ừm.” Bùi Chính Thành nhìn phòng bên trong một cái: “Tình hình của anh thế nào rồi?”
Suy cho cùng tuổi tác cũng lớn rồi, cơ thể dù có cường tráng tinh anh đi cho nữa thì thức cả một đêm, trên mặt cũng khó che giấu sự mệt mỏi.
“Tối hôm qua tỉnh lại vài lần, sáng nay tinh thần tốt hơn chút rồi.” Ông ta nói xong, ánh mắt rơi trên người của An Hạ, khẽ cau mày: “Cô An là khách, đưa cô ta đến bệnh viện làm gì?”
Về mặt lý thuyết, An Hạ với tư cách là bạn gái của Bùi Chính Thành, người nhà của anh nhập viện, anh đưa cô đến bệnh viện thăm, điều này là bình thường.
Sự xa cách bộc lộ trong lời nói của Bùi Minh Húc, chính là không thích An Hạ.
An Hạ cũng không cảm thấy tức giận, dù sao nhà họ Bùi cũng không thích cô, cô đã biết từ lâu rồi.
Ngược lại là Bùi Chính Thành, nghe xong lời của Bùi Minh Húc, giọng điệu trở nên có chút kỳ quái: “Đều là người một nhà, đừng nói những lời xa cách như vậy, tổn thương tình cảm lắm.”
Nói xong, anh kéo An Hạ đi vào phòng bên trong.
An Hạ chú ý thấy, sắc mặt của Bùi Minh Húc đã thay đổi sau khi nghe lời của Bùi Chính Thành nói.
Cô cũng phải khâm phục sự cẩn thận tỉ mỉ của mình rồi.
Cô cảm thấy mối quan hệ của nhà họ Bùi thực sự rất phức tạp, tình cảm lại càng thêm phức tạp hơn.
Đi sâu hơn vào bên trong là phòng bệnh của Bùi Diệp Kỳ.
Anh ta dựa trên đầu giường, quấn băng gạc trên đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhìn trông có chút nghiêm trọng.
Bùi Diệp Kỳ nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía bọn họ, khẽ mở miệng, nhưng không có nói gì.
Lúc này, Thư Nhã Niệm từ nhà vệ sinh đi ra.
Sắc mặt của cô ta cũng rất tệ.
Trên tay cô ta bưng một chậu rửa mặt, nói một câu: “Các người đến rồi.”
Sau khi đến gần, cô ta đặt chậu rửa mặt sang một bên, vặn khăn lông lau mặt cho Bùi Diệp Kỳ.
An Hạ và Bùi Chính Thành đối mắt nhìn nhau một cái, ngồi xuống ở bên cạnh.
Quan hệ giữa Bùi Chính Thành và Bùi Diệp Kỳ không tốt lắm, bộ dạng này của Bùi Diệp Kỳ cũng không thể nói chuyện, An Hạ cũng càng sẽ không mở miệng nói nhiều điều gì.
Sau khi hai người ngồi được vài phút, Bùi Chính Thành đứng dậy nói với An Hạ: “Chúng ta về đi.”
An Hạ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo ra ngoài.
Gặp Bùi Minh Húc ở cửa.
Sắc mặt Bùi Minh Húc hơi trầm, nói: “Đi nhanh như vậy à?”
“Người cũng đã thăm rồi, không đi còn ở lại đây ăn cơm trưa à?” Bộ dạng Bùi Chính Thành cà lơ phất phơ.
An Hạ dời mắt đi, nhìn sang hướng khác.
Nếu như cô là Bùi Minh Húc, có một đứa con trai như Bùi Chính Thành, cũng sẽ không nhịn được mà muốn tẩn anh.
“Con …” Bùi Chính Thành chỉ vào anh, không nói nên lời.
Bùi Chính Thành cũng không quan tâm đến Bùi Minh Húc nữa, kéo theo An Hạ rời khỏi.
Trở lại xe, Bùi Chính Thành móc hộp thuốc lá ra, sau khi lấy ra một điếu thuốc, thì không nhúc nhích nữa.
An Hạ sáp tới, tìm bật lửa từ túi áo của anh ra: “Muốn hút thì hút đi.”
Bùi Chính Thành ngước mí mắt lên, híp đôi con ngươi nhìn cô một cái, sau đó ngậm điếu thuốc trong miệng mình, mơ hồ nói: “Châm thuốc cho anh.”
An Hạ nghe lời mà cầm lấy bật lửa châm thuốc cho anh.
Bùi Chính Thành rít một hơi, rồi sáp tới chặn môi An Hạ lại, đem hết khói thuốc trong miệng cho cô.
An Hạ bị sặc đến rơi cả nước mắt, nhưng Bùi Chính Thành vẫn không buông cô ra, còn hôn cô mãnh liệt một hồi rồi mới buông ra.
Anh nheo mắt hút một ngụm thuốc, thỏa mãn mà nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, ngả ngớn không nghiêm túc nói: “Yo, người đàn ông của em vẫn khoẻ mạnh ở đây, khóc cái gì mà khóc a!”
An Hạ vừa định mắng anh, nhưng khi chạm vào ánh mắt anh, cô khẽ khựng lại, hỏi anh: “Anh không vui sao?”
Bùi Chính Thành rít một ngụm hơi vội, bị sặc rồi.
An Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Bùi Dục Ngôn cỡ mấy giây, nhìn thế nào cũng thấy Bùi Dục Ngôn hình như đang tức giận.
Cô nghi hoặc mà nghĩ, anh cả chắc không phải là có ý gì với Ánh Nguyệt đó chứ?
Làm sao có thể?
Không bao lâu, Bùi Chính Thành lên lầu, An Hạ kéo anh vào phòng, thần thần bí bí mà hỏi anh: “Anh cả có bạn gái không?”
Bùi Chính Thành lắc đầu: “Không có.”
An Hạ suy nghĩ, rồi hỏi: “Bạn trai thì sao?”
Bốp!
Bùi Chính Thành vỗ vào đầu An Hạ: “Cả ngày em suy nghĩ cái gì thế hả?”
“Anh cả hồi nãy mới hỏi em chuyện Ánh Nguyệt, chắc anh ấy không phải gì gì với Ánh Nguyệt đó chứ…”
Bùi Chính Thành trực tiếp nói: “Chắc là phải đó.”
An Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh hoảng.
“Yên tâm được rồi, anh ấy đối với Tô Ánh Nguyệt có thể là đã có hứng thú, đó cũng là trước đây, còn về thích hay không yêu hay không, thì anh không rõ, nhưng anh ấy bây giờ, chắc chắn là không có chút tâm tư gì với cô ấy đâu.”
Thấy Bùi Chính Thành nói chắc chắn như vậy, An Hạ mới yên tâm lại.
“Vậy anh ấy lại đặc biệt hỏi Ánh Nguyệt sống có tốt hay không để làm gì chứ?” Cô cảm thấy Bùi Dục Ngôn là một người vừa nghiêm túc vừa lãnh đạm.
Bùi Chính Thành đưa ra một ví dụ cho cô.
“Giống như em nhìn thấy một con mèo xinh đẹp ở bên đường, sau đó thì con mèo bị người ta bế đi, sau này em gặp lại chủ nhân của con mèo, liệu em có nghe ngóng con mèo đó sống có tốt không?”
An Hạ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Ánh Nguyệt không phải là mèo.”
“Đã nói là ví dụ rồi! Nhỏ ngốc!”
“Anh mới là tên ngốc!”
“Em ở một nhà với kẻ ngốc đó.”
…
Ngày hôm sau, Bùi Chính Thành định đến bệnh viện thăm Bùi Diệp Kỳ, An Hạ cũng đi cùng.
Cô nghe Bùi Chính Thành nói với cô, Thư Nhã Niệm và Bùi Diệp Kỳ có tranh chấp, làm bể bình hoa, trong lúc lôi kéo xô đẩy thì Bùi Diệp Kỳ ngã, bị các mảnh vỡ của chiếc bình trên mặt đất cắt trúng.
Trên người có rất nhiều vết thương, còn bị thương đến phần đầu, nhưng may mắn là không có nguy hiểm đến tính mạng.
An Hạ nhớ tối hôm qua về nhà ngoại trừ Bùi Dục Ngôn và Bùi Chính Thành ra thì cũng chỉ có ông cụ Bùi thôi.
Thư Nhã Niệm trông chừng ở bệnh viện thì cũng là lẽ dĩ nhiên, nhưng Bùi Minh Húc cũng trông chừng ở bệnh viện cả đêm sao?
Nói như vậy, Bùi Minh Húc rất thương Bùi Diệp Kỳ.
An Hạ bất giác nhớ đến lời của thím Lưu tối qua.
Thân phận của Bùi Minh Húc như vậy, lừa dối ngoại tình, không phải là chuyện nhỏ, sẽ bị trừng phạt.
Thím Lưu nói mẹ của Bùi Chính Thành rời đi rồi, ý là, Bùi Minh Húc và mẹ anh ly hôn rồi, thím Lưu còn kêu cô thương Bùi Chính Thành nhiều vào, ý là trước đây anh sống không tốt sao?
Cô quay đầu nhìn Bùi Chính Thành một cái, liên tưởng tới lúc mới bắt đầu quen biết Bùi Chính Thành, bộ dạng tiện nhân không biết xấu hổ của anh, không thể tưởng tượng được anh sẽ sống không tốt đến thế nào nữa.
“An Hạ!”
An Hạ nghe thấy Bùi Chính Thành gọi cô, quay đầu nhìn anh: “Gì thế?
“Lên xe đi, suy nghĩ gì thế!” Bùi Chính Thành một tay đặt lên cửa xe, tay còn lại chuẩn bị xoa xoa đầu tóc của cô.
An Hạ nhanh chóng vươn tay che đỉnh đầu của mình lại: “Đừng xoa, làm tóc em rối lên hết bây giờ!”
Bùi Chính Thành hừ một tiếng: “Đỏm dáng.”
Nhưng cũng không có đi đụng đầu cô nữa.
Con gái phương Nam nhìn chung không cao, An Hạ cũng không ngoại lệ, đứng trước mặt Bùi Chính Thành, cô trông giống như một cô bé nhỏ khi không có giày cao gót, Bùi Chính Thành thích xoa đầu tóc của cô.
Xoa đầu cô rối bù, rồi lại nhìn cô tức giận nhe nanh múa vuốt.
Tuy loại hành vi này rất ấu trĩ, nhưng Bùi Chính Thành vẫn vui vẻ không chán.
Bùi Diệp Kỳ đương nhiên ở phòng bệnh cao cấp, trong phòng bệnh còn có phòng gặp khách.
Lúc bọn họ tiến vào, Bùi Minh Húc đang ăn cơm, bên cạnh còn có một thủ hạ đang đứng, đang báo cáo gì đó với ông ta.
Nhìn thấy Bùi Chính Thành và An Hạ đi vào, ông ta cũng chỉ ngẩng đầu lên, dặn dò thủ hạ câu gì đó, đợi thủ hạ rời khỏi rồi, mới nhìn bọn họ: “Đến rồi sao?”
“Ừm.” Bùi Chính Thành nhìn phòng bên trong một cái: “Tình hình của anh thế nào rồi?”
Suy cho cùng tuổi tác cũng lớn rồi, cơ thể dù có cường tráng tinh anh đi cho nữa thì thức cả một đêm, trên mặt cũng khó che giấu sự mệt mỏi.
“Tối hôm qua tỉnh lại vài lần, sáng nay tinh thần tốt hơn chút rồi.” Ông ta nói xong, ánh mắt rơi trên người của An Hạ, khẽ cau mày: “Cô An là khách, đưa cô ta đến bệnh viện làm gì?”
Về mặt lý thuyết, An Hạ với tư cách là bạn gái của Bùi Chính Thành, người nhà của anh nhập viện, anh đưa cô đến bệnh viện thăm, điều này là bình thường.
Sự xa cách bộc lộ trong lời nói của Bùi Minh Húc, chính là không thích An Hạ.
An Hạ cũng không cảm thấy tức giận, dù sao nhà họ Bùi cũng không thích cô, cô đã biết từ lâu rồi.
Ngược lại là Bùi Chính Thành, nghe xong lời của Bùi Minh Húc, giọng điệu trở nên có chút kỳ quái: “Đều là người một nhà, đừng nói những lời xa cách như vậy, tổn thương tình cảm lắm.”
Nói xong, anh kéo An Hạ đi vào phòng bên trong.
An Hạ chú ý thấy, sắc mặt của Bùi Minh Húc đã thay đổi sau khi nghe lời của Bùi Chính Thành nói.
Cô cũng phải khâm phục sự cẩn thận tỉ mỉ của mình rồi.
Cô cảm thấy mối quan hệ của nhà họ Bùi thực sự rất phức tạp, tình cảm lại càng thêm phức tạp hơn.
Đi sâu hơn vào bên trong là phòng bệnh của Bùi Diệp Kỳ.
Anh ta dựa trên đầu giường, quấn băng gạc trên đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Nhìn trông có chút nghiêm trọng.
Bùi Diệp Kỳ nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn về phía bọn họ, khẽ mở miệng, nhưng không có nói gì.
Lúc này, Thư Nhã Niệm từ nhà vệ sinh đi ra.
Sắc mặt của cô ta cũng rất tệ.
Trên tay cô ta bưng một chậu rửa mặt, nói một câu: “Các người đến rồi.”
Sau khi đến gần, cô ta đặt chậu rửa mặt sang một bên, vặn khăn lông lau mặt cho Bùi Diệp Kỳ.
An Hạ và Bùi Chính Thành đối mắt nhìn nhau một cái, ngồi xuống ở bên cạnh.
Quan hệ giữa Bùi Chính Thành và Bùi Diệp Kỳ không tốt lắm, bộ dạng này của Bùi Diệp Kỳ cũng không thể nói chuyện, An Hạ cũng càng sẽ không mở miệng nói nhiều điều gì.
Sau khi hai người ngồi được vài phút, Bùi Chính Thành đứng dậy nói với An Hạ: “Chúng ta về đi.”
An Hạ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo ra ngoài.
Gặp Bùi Minh Húc ở cửa.
Sắc mặt Bùi Minh Húc hơi trầm, nói: “Đi nhanh như vậy à?”
“Người cũng đã thăm rồi, không đi còn ở lại đây ăn cơm trưa à?” Bộ dạng Bùi Chính Thành cà lơ phất phơ.
An Hạ dời mắt đi, nhìn sang hướng khác.
Nếu như cô là Bùi Minh Húc, có một đứa con trai như Bùi Chính Thành, cũng sẽ không nhịn được mà muốn tẩn anh.
“Con …” Bùi Chính Thành chỉ vào anh, không nói nên lời.
Bùi Chính Thành cũng không quan tâm đến Bùi Minh Húc nữa, kéo theo An Hạ rời khỏi.
Trở lại xe, Bùi Chính Thành móc hộp thuốc lá ra, sau khi lấy ra một điếu thuốc, thì không nhúc nhích nữa.
An Hạ sáp tới, tìm bật lửa từ túi áo của anh ra: “Muốn hút thì hút đi.”
Bùi Chính Thành ngước mí mắt lên, híp đôi con ngươi nhìn cô một cái, sau đó ngậm điếu thuốc trong miệng mình, mơ hồ nói: “Châm thuốc cho anh.”
An Hạ nghe lời mà cầm lấy bật lửa châm thuốc cho anh.
Bùi Chính Thành rít một hơi, rồi sáp tới chặn môi An Hạ lại, đem hết khói thuốc trong miệng cho cô.
An Hạ bị sặc đến rơi cả nước mắt, nhưng Bùi Chính Thành vẫn không buông cô ra, còn hôn cô mãnh liệt một hồi rồi mới buông ra.
Anh nheo mắt hút một ngụm thuốc, thỏa mãn mà nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, ngả ngớn không nghiêm túc nói: “Yo, người đàn ông của em vẫn khoẻ mạnh ở đây, khóc cái gì mà khóc a!”
An Hạ vừa định mắng anh, nhưng khi chạm vào ánh mắt anh, cô khẽ khựng lại, hỏi anh: “Anh không vui sao?”
Bùi Chính Thành rít một ngụm hơi vội, bị sặc rồi.
Bình luận facebook