Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 764
CHƯƠNG 764: CHÊNH LỆCH TUỔI TÁC HƠI LỚN
Mấy năm nay Bùi Chính Thành rất phóng túng, liên tục đổi bạn gái, còn cả đêm không về.
Tuy những chuyện này chẳng là gì với người trưởng thành.
Nhưng chỉ Bùi Dục Ngôn biết, lúc còn nhỏ Bùi Chính Thành ngoan ngoãn đến mức nào.
Bản tính của Bùi Chính Thành là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, sau này khi ba mẹ ly hôn, vì bị mọi người xem nhẹ, anh mới bắt đầu muốn làm vài chuyện có ảnh hưởng lớn để mọi người chú ý.
Dần dà mới mang cái tiếng đào hoa.
Thư Nhã Niệm không phải một người vợ tốt, nếu người phụ nữ như thế đã có thể thay đổi chọn ở bên người đàn ông khác, cho dù thật sự lấy Bùi Chính Thành, cũng sẽ rất dễ phản bội anh.
Lời giải thích không giống như giải thích này của Bùi Dục Ngôn khiến Bùi Chính Thành hơi khiếp sợ.
Anh không ngờ Bùi Dục Ngôn sẽ giải thích chuyện này với mình.
Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi, trong lòng anh cũng không để ý lắm, nhưng đột nhiên nghe thấy Bùi Dục Ngôn nghiêm túc giải thích, trong lòng anh vẫn hơi xúc động.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Không phải lâu rồi anh không gặp Thanh Du sao? Hôm nay em ấy đến đây, bây giờ tụi em ở trong căn hộ của Tử Uyên.”
Bùi Dục Ngôn chỉ thản nhiên đáp: “Ừm.”
Bùi Chính Thành cúp máy, rơi vào trầm tư.
Lúc này, An Hạ trong phòng bếp gọi anh: “Chính Thành, vào bưng đồ ăn đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Được.” Bùi Chính Thành cao giọng đáp.
Lập tức đứng dậy vào phòng bếp.
Anh lướt qua Lục Thanh Du, đi tới hôn An Hạ một cái: “Đợi lát nữa còn một người bạn muốn đến, bà xã vất vả nấu thêm một món nhé.”
An Hạ bị nụ hôn bất ngờ của anh làm hơi ngơ ngác.
Cô sững sờ gật đầu: “Ừm, được.”
Quay đầu thấy Lục Thanh Du đang che môi cười, mặt cô đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh quay đi cắt rau.
Nhưng suýt chút đã cắt trúng ngón tay.
…
Lúc Bùi Dục Ngôn đến, An Hạ mới vừa bưng món rau xào cuối cùng lên bàn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bèn giục Bùi Chính Thành đi mở.
Kết quả Bùi Chính Thành như không nghe thấy, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
“Em đi mở cửa.”
Lục Thanh Du đứng lên chạy tới trước cửa.
An Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng không phát hiện Lục Thanh Du trở lại.
“Thanh Du, sao thế? Ai đến vậy?” An Hạ cởi tạp dề trên người xuống rồi đi về phía cửa.
Đi tới cửa, đã nhìn thấy Lục Thanh Du và Bùi Dục Ngôn một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa, hai người đứng đối diện nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Bùi Dục Ngôn cao ráo, Lục Thanh Du cao hơn An Hạ một chút, nhưng đứng trước mặt Bùi Dục Ngôn vẫn thấp hơn anh rất nhiều.
Hai người này đứng chung một chỗ có cảm giác couple rất khó hiểu.
An Hạ chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Anh cả, sao anh lại đến đây?”
“Đến xem các em ở bên ngoài có quen không.” Bùi Dục Ngôn nâng mắt nhìn về phía An Hạ, động tác cũng không rõ ràng lắm.
Anh sải bước đi vào, Lục Thanh Du đứng ở giữa lập tức nhường đường, Bùi Dục Ngôn duỗi tay xách cô ấy sang một bên, anh trở tay đóng cửa lại xong mới đi tới trước mặt An Hạ.
“Anh mang theo chút trái cây đến.”
An Hạ nơm nớp lo sợ, vội vàng nhận lấy trái cây trong tay Bùi Dục Ngôn, cười nói: “Anh cả đến thì đến thôi, còn đem theo trái cây làm gì!”
Bùi Dục Ngôn không nói gì với cô nữa, mà quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Du từ sau khi anh đi vào vẫn không nói chuyện ở cách đó không xa.
An Hạ nhìn Lục Thanh Du theo tầm mắt của anh, sau đó lại nhìn sang Bùi Dục Ngôn.
Bùi Chính Thành ngồi trước bàn ăn không vui lắm, cầm lấy đũa gõ mấy cái lên bàn ăn: “Nhanh lên, ăn một bữa cơm cũng lề mà lề mề.”
“À, đến đây.” Lúc này Lục Thanh Du mới như tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Đợi sau khi Bùi Dục Ngôn đi qua ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy còn di chuyển ghế của mình, hình như là muốn cách xa anh ta một chút.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, khiến An Hạ cảm thấy giữa Lục Thanh Du và Bùi Dục Ngôn có gì đó mờ ám.
Nhưng mà… tuổi tác cách nhau hơi xa…
Khi nãy nói chuyện phiếm với Lục Thanh Du trong bếp, cô biết Lục Thanh Du mới hai mươi mốt tuổi, sắp tốt nghiệp, còn đang thực tập.
Còn theo tin tức cô biết được từ chỗ thím Lưu, năm nay Bùi Dục Ngôn đã ba mươi hai tuổi.
Bùi Dục Ngôn ba mươi hai tuổi, Lục Thanh Du hai mươi mốt tuổi.
Hai người cách nhau mười một tuổi.
Ầy… chênh lệch tuổi tác hơi lớn nhỉ.
Trên bàn cơm, Lục Thanh Du cứ thích lải nhải lúc trước lại không nói một câu.
Bùi Dục Ngôn nghiêm túc ăn cơm, cũng không nói gì.
An Hạ uống một hớp canh, nói: “Anh cả, đều là mấy món ăn gia đình đơn giản, không ngon như thím Lưu nấu…”
Bùi Dục Ngôn trả lời bốn chữ: “Hương vị không tệ.”
Lúc anh ra ngoài làm nhiệm vụ, cây cỏ trái dại, lương khô cứng ngắc gì mà chưa từng ăn, cho nên anh chưa bao giờ kén ăn.
Lúc này An Hạ mới yên tâm hơn một chút.
Bùi Chính Thành gắp một miếng sườn cho An Hạ: “Anh ấy là người ăn bùn cũng có thể tiêu hoá đấy, em còn lo không hợp khẩu vị của anh ấy!”
Bùi Dục Ngôn chỉ hờ hững liếc Bùi Chính Thành, không nói gì.
Bùi Chính Thành rất không biết điều, đưa mắt nhìn sang Lục Thanh Du yên tĩnh như miệng bị khâu lại bên cạnh.
“Thanh Du, sao em không nói gì, tình cảm của em và anh cả anh vẫn luôn rất tốt mà, sao bây giờ lại im lặng thế?”
Lục Thanh Du vội vàng và cơm vào miệng, sau đó buông đũa xuống, đứng dậy: “Em ăn no rồi, đi trước đây.”
Cô ấy còn chưa nuốt xuống đồ ăn trong miệng đã cầm túi xách bỏ chạy.
Lúc đi ra ngoài còn đóng sầm cửa kêu ầm một tiếng.
An Hạ lén nhìn Bùi Dục Ngôn một cái, phát hiện sắc mặt của anh ta đã trở nên u ám.
Bùi Dục Ngôn và Lục Thanh Du đúng là có gì đó mờ ám mà.
“Anh còn có việc, về trước đây.” Bùi Dục Ngôn buông đũa xuống, bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người An Hạ và Bùi Chính Thành.
Bây giờ An Hạ làm gì có tâm trạng ăn cơm, cô đang tò mò muốn chết đây.
“Anh cả và Thanh Du sao thế?” Cô quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành, vẻ mặt tò mò.
Bùi Chính Thành bưng ly nước lên uống một ngụm, sau đó nói: “Có thể làm sao? Giống như em thấy đấy.”
“Giống như em thấy?”
An Hạ hơi nghi ngờ, sau đó chợt hiểu ra: “Tình chàng ý thiếp, chuyện tốt của anh cả anh sắp đến rồi!”
“Khụ!”
Nghe cô nói xong, Bùi Chính Thành lập tức sặc nước miếng của mình.
“Con mắt nào của em thấy anh cả và Thanh Du tình chàng ý thiếp?”
“Hai mắt em đều thấy mà.” An Hạ kéo tay anh, nghiêm túc phân tích với anh: “Anh xem, một người thích nói chuyện như Thanh Du, sau khi nhìn thấy Bùi Dục Ngôn, chẳng những không nói một câu, còn ngại ngùng chạy mất. Em ấy vừa chạy, anh cả cũng nôn nóng rời đi, không phải là tình chàng ý thiếp thì là cái gì?”
Bùi Chính Thành thật sự không nhịn được nữa, cười to ra tiếng.
“Thanh Du có ý với anh cả không phải là chuyện bí mật trong đại viện, còn anh cả sẽ thích Thanh Du là chuyện không thể nào.”
“Vì sao chứ!” An Hạ có thể cảm nhận được Bùi Dục Ngôn cũng có ý với Lục Thanh Du.
“Bớt hỏi nhiều, em vẫn nên ăn nhiều cơm hơn đi, thể lực kém như thế, phải bồi bổ nhiều vào…”
Nghe thấy Bùi Chính Thành càng nói càng quá đáng, An Hạ gắp rau nhét vào miệng anh: “Ăn cơm thì ăn cơm, nói nhảm cái gì đó!”
“Không phải tối qua cũng vậy sao…”
“Bùi Chính Thành!” Anh còn dám nói đến tối qua!
“Tối nay anh ngủ sofa!”
Mấy năm nay Bùi Chính Thành rất phóng túng, liên tục đổi bạn gái, còn cả đêm không về.
Tuy những chuyện này chẳng là gì với người trưởng thành.
Nhưng chỉ Bùi Dục Ngôn biết, lúc còn nhỏ Bùi Chính Thành ngoan ngoãn đến mức nào.
Bản tính của Bùi Chính Thành là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, sau này khi ba mẹ ly hôn, vì bị mọi người xem nhẹ, anh mới bắt đầu muốn làm vài chuyện có ảnh hưởng lớn để mọi người chú ý.
Dần dà mới mang cái tiếng đào hoa.
Thư Nhã Niệm không phải một người vợ tốt, nếu người phụ nữ như thế đã có thể thay đổi chọn ở bên người đàn ông khác, cho dù thật sự lấy Bùi Chính Thành, cũng sẽ rất dễ phản bội anh.
Lời giải thích không giống như giải thích này của Bùi Dục Ngôn khiến Bùi Chính Thành hơi khiếp sợ.
Anh không ngờ Bùi Dục Ngôn sẽ giải thích chuyện này với mình.
Tuy chuyện đã qua rất lâu rồi, trong lòng anh cũng không để ý lắm, nhưng đột nhiên nghe thấy Bùi Dục Ngôn nghiêm túc giải thích, trong lòng anh vẫn hơi xúc động.
Sau một lúc lâu, anh nói: “Không phải lâu rồi anh không gặp Thanh Du sao? Hôm nay em ấy đến đây, bây giờ tụi em ở trong căn hộ của Tử Uyên.”
Bùi Dục Ngôn chỉ thản nhiên đáp: “Ừm.”
Bùi Chính Thành cúp máy, rơi vào trầm tư.
Lúc này, An Hạ trong phòng bếp gọi anh: “Chính Thành, vào bưng đồ ăn đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Được.” Bùi Chính Thành cao giọng đáp.
Lập tức đứng dậy vào phòng bếp.
Anh lướt qua Lục Thanh Du, đi tới hôn An Hạ một cái: “Đợi lát nữa còn một người bạn muốn đến, bà xã vất vả nấu thêm một món nhé.”
An Hạ bị nụ hôn bất ngờ của anh làm hơi ngơ ngác.
Cô sững sờ gật đầu: “Ừm, được.”
Quay đầu thấy Lục Thanh Du đang che môi cười, mặt cô đỏ lên, ra vẻ bình tĩnh quay đi cắt rau.
Nhưng suýt chút đã cắt trúng ngón tay.
…
Lúc Bùi Dục Ngôn đến, An Hạ mới vừa bưng món rau xào cuối cùng lên bàn.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bèn giục Bùi Chính Thành đi mở.
Kết quả Bùi Chính Thành như không nghe thấy, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
“Em đi mở cửa.”
Lục Thanh Du đứng lên chạy tới trước cửa.
An Hạ nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng không phát hiện Lục Thanh Du trở lại.
“Thanh Du, sao thế? Ai đến vậy?” An Hạ cởi tạp dề trên người xuống rồi đi về phía cửa.
Đi tới cửa, đã nhìn thấy Lục Thanh Du và Bùi Dục Ngôn một người đứng trong cửa một người đứng ngoài cửa, hai người đứng đối diện nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Bùi Dục Ngôn cao ráo, Lục Thanh Du cao hơn An Hạ một chút, nhưng đứng trước mặt Bùi Dục Ngôn vẫn thấp hơn anh rất nhiều.
Hai người này đứng chung một chỗ có cảm giác couple rất khó hiểu.
An Hạ chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Anh cả, sao anh lại đến đây?”
“Đến xem các em ở bên ngoài có quen không.” Bùi Dục Ngôn nâng mắt nhìn về phía An Hạ, động tác cũng không rõ ràng lắm.
Anh sải bước đi vào, Lục Thanh Du đứng ở giữa lập tức nhường đường, Bùi Dục Ngôn duỗi tay xách cô ấy sang một bên, anh trở tay đóng cửa lại xong mới đi tới trước mặt An Hạ.
“Anh mang theo chút trái cây đến.”
An Hạ nơm nớp lo sợ, vội vàng nhận lấy trái cây trong tay Bùi Dục Ngôn, cười nói: “Anh cả đến thì đến thôi, còn đem theo trái cây làm gì!”
Bùi Dục Ngôn không nói gì với cô nữa, mà quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Du từ sau khi anh đi vào vẫn không nói chuyện ở cách đó không xa.
An Hạ nhìn Lục Thanh Du theo tầm mắt của anh, sau đó lại nhìn sang Bùi Dục Ngôn.
Bùi Chính Thành ngồi trước bàn ăn không vui lắm, cầm lấy đũa gõ mấy cái lên bàn ăn: “Nhanh lên, ăn một bữa cơm cũng lề mà lề mề.”
“À, đến đây.” Lúc này Lục Thanh Du mới như tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến trước bàn ăn ngồi xuống.
Đợi sau khi Bùi Dục Ngôn đi qua ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy còn di chuyển ghế của mình, hình như là muốn cách xa anh ta một chút.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy bén, khiến An Hạ cảm thấy giữa Lục Thanh Du và Bùi Dục Ngôn có gì đó mờ ám.
Nhưng mà… tuổi tác cách nhau hơi xa…
Khi nãy nói chuyện phiếm với Lục Thanh Du trong bếp, cô biết Lục Thanh Du mới hai mươi mốt tuổi, sắp tốt nghiệp, còn đang thực tập.
Còn theo tin tức cô biết được từ chỗ thím Lưu, năm nay Bùi Dục Ngôn đã ba mươi hai tuổi.
Bùi Dục Ngôn ba mươi hai tuổi, Lục Thanh Du hai mươi mốt tuổi.
Hai người cách nhau mười một tuổi.
Ầy… chênh lệch tuổi tác hơi lớn nhỉ.
Trên bàn cơm, Lục Thanh Du cứ thích lải nhải lúc trước lại không nói một câu.
Bùi Dục Ngôn nghiêm túc ăn cơm, cũng không nói gì.
An Hạ uống một hớp canh, nói: “Anh cả, đều là mấy món ăn gia đình đơn giản, không ngon như thím Lưu nấu…”
Bùi Dục Ngôn trả lời bốn chữ: “Hương vị không tệ.”
Lúc anh ra ngoài làm nhiệm vụ, cây cỏ trái dại, lương khô cứng ngắc gì mà chưa từng ăn, cho nên anh chưa bao giờ kén ăn.
Lúc này An Hạ mới yên tâm hơn một chút.
Bùi Chính Thành gắp một miếng sườn cho An Hạ: “Anh ấy là người ăn bùn cũng có thể tiêu hoá đấy, em còn lo không hợp khẩu vị của anh ấy!”
Bùi Dục Ngôn chỉ hờ hững liếc Bùi Chính Thành, không nói gì.
Bùi Chính Thành rất không biết điều, đưa mắt nhìn sang Lục Thanh Du yên tĩnh như miệng bị khâu lại bên cạnh.
“Thanh Du, sao em không nói gì, tình cảm của em và anh cả anh vẫn luôn rất tốt mà, sao bây giờ lại im lặng thế?”
Lục Thanh Du vội vàng và cơm vào miệng, sau đó buông đũa xuống, đứng dậy: “Em ăn no rồi, đi trước đây.”
Cô ấy còn chưa nuốt xuống đồ ăn trong miệng đã cầm túi xách bỏ chạy.
Lúc đi ra ngoài còn đóng sầm cửa kêu ầm một tiếng.
An Hạ lén nhìn Bùi Dục Ngôn một cái, phát hiện sắc mặt của anh ta đã trở nên u ám.
Bùi Dục Ngôn và Lục Thanh Du đúng là có gì đó mờ ám mà.
“Anh còn có việc, về trước đây.” Bùi Dục Ngôn buông đũa xuống, bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người An Hạ và Bùi Chính Thành.
Bây giờ An Hạ làm gì có tâm trạng ăn cơm, cô đang tò mò muốn chết đây.
“Anh cả và Thanh Du sao thế?” Cô quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành, vẻ mặt tò mò.
Bùi Chính Thành bưng ly nước lên uống một ngụm, sau đó nói: “Có thể làm sao? Giống như em thấy đấy.”
“Giống như em thấy?”
An Hạ hơi nghi ngờ, sau đó chợt hiểu ra: “Tình chàng ý thiếp, chuyện tốt của anh cả anh sắp đến rồi!”
“Khụ!”
Nghe cô nói xong, Bùi Chính Thành lập tức sặc nước miếng của mình.
“Con mắt nào của em thấy anh cả và Thanh Du tình chàng ý thiếp?”
“Hai mắt em đều thấy mà.” An Hạ kéo tay anh, nghiêm túc phân tích với anh: “Anh xem, một người thích nói chuyện như Thanh Du, sau khi nhìn thấy Bùi Dục Ngôn, chẳng những không nói một câu, còn ngại ngùng chạy mất. Em ấy vừa chạy, anh cả cũng nôn nóng rời đi, không phải là tình chàng ý thiếp thì là cái gì?”
Bùi Chính Thành thật sự không nhịn được nữa, cười to ra tiếng.
“Thanh Du có ý với anh cả không phải là chuyện bí mật trong đại viện, còn anh cả sẽ thích Thanh Du là chuyện không thể nào.”
“Vì sao chứ!” An Hạ có thể cảm nhận được Bùi Dục Ngôn cũng có ý với Lục Thanh Du.
“Bớt hỏi nhiều, em vẫn nên ăn nhiều cơm hơn đi, thể lực kém như thế, phải bồi bổ nhiều vào…”
Nghe thấy Bùi Chính Thành càng nói càng quá đáng, An Hạ gắp rau nhét vào miệng anh: “Ăn cơm thì ăn cơm, nói nhảm cái gì đó!”
“Không phải tối qua cũng vậy sao…”
“Bùi Chính Thành!” Anh còn dám nói đến tối qua!
“Tối nay anh ngủ sofa!”
Bình luận facebook