Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 769
CHƯƠNG 769 KHÔNG DỄ TẢO HÔN
Lúc An Hạ cùng Bùi Chính Thành đi ra, trong phòng chỉ còn lại Lục Tử Uyên .
Cô thấy Lục Tử Uyên nằm trên sofa, ngủ không biết trời đất, hơi lo lắng.
“Để anh ta ngủ ở đây một mình không sao chứ?”
“Anh ta… Địa bàn của anh ta… Sợ gì chứ…”
Mặc dù lúc cuối khi Bùi Chính Thành uống rượu với Bùi Dục Ngôn có giả say té xỉu, nhưng trước đó cũng đã uống rất nhiều. Lúc này mới ngấm men, cũng bắt đầu nói linh tinh.
An Hạ rất hiếm khi thấy bộ dạng này của anh.
Anh trước kia không ra ngoài xã giao nhiều, có khi uống nhiều, có khi uống ít. Nhưng chưa lần nào say bí tỉ. An Hạ cũng không biết tửu lượng của anh tốt đến đâu.
Bùi Chính Thành đi đứng hơi siêu vẹo. Anh vừa ra đến bên ngoài thì tựa vào vách tường dùng sức đẩy, còn lớn giọng: “Cửa đâu rồi? Sao không mở được?”
“……”
An Hạ biết anh chắc đã say nên không nhận ra.
Cô buồn cười, đi qua kéo anh: “Chúng ta đã ra khỏi phòng rồi, anh đi theo em.”
Ai ngờ, Bùi Chính Thành như bị điện giật hất tay cô ra: “Cô là ai hả, tránh ra tránh ra, tôi là người đã có gia đình.”
An Hạ cứng đờ, thì ra Bùi Chính Thành cũng giống những con ma men ngoài kia, uống say rồi thì đều biến thành những tên ngốc.
Cô lạnh lùng nhìn Bùi Chính Thành , nói: “An Hạ.”
Bùi Chính Thành nheo mắt suy nghĩ, nhìn cô mấy giây, cười ha hả nói: “An Hạ, vợ của anh, vợ An Hạ của anh…”
Nhưng một giây sau, anh lại lùi lại phía sau.
Ánh mắt sáng lên, nghiêm túc nói: “Cô xấu quá, cô không phải vợ tôi.”
“Bùi Chính Thành !” An Hạ nắm tay, cô rất muốn đánh người.
“Cô không phải vợ tôi. Tôi phải gọi điện cho vợ tôi.” Bùi Chính Thành vừa nói vừa lần sờ tìm điện thoại.
An Hạ trơ mắt nhìn anh chưa bấm điện thoại đã bắt đầu gọi.
Cũng không biết có gọi được hay không, chỉ nhìn thấy Bùi Chính Thành đặt điện thoại bên tai, cố nói: “Vợ ơi… Anh uống say rồi em tới đón anh… Em nói cái gì… Nói to hơn một chút…”
An Hạ đi tới vừa định lấy điện thoại ra, cũng không biết Bùi Chính Thành sao lại ấn vào loa ngoài. Cô còn chưa kịp tắt điện thoại cho Bùi Chính Thành thì nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tôi là ba anh đây.”
Nghe giọng nói, đúng là Bùi Minh Huyền.
An Hạ vội vàng lấy lại điện thoại từ tay Bùi Chính Thành, cúp máy, tiện tay giữ luôn chiếc điện thoại.
Bùi Chính Thành không vui, đi tới giật lại. An Hạ trừng mắt nhìn anh, đập vào đầu anh: “Bùi Chính Thành anh an phận nghe lời một chút cho em. Nếu không thì ngày mai em sẽ ly hôn với anh.”
Bùi Chính Thành ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhìn cô hơi oan ức. Cuối cùng nói một câu làm cho An Hạ muốn đánh anh tới tàn phế.
“Em mà ly hôn xong thì không dễ gì tảo hôn được đâu.”
“Bùi Chính Thành, định mệnh anh thử nói thêm một chữ nữa xem, em sẽ cắt cậu nhỏ của anh đó!”
Bùi Chính Thành co ro, lấy hai tay che chỗ cậu nhỏ lại, hoảng sợ nhìn cô, không dám nói một chữ.
An Hạ không nhịn được, lớn tiếng cười.
Thật là buồn cười quá đi.
Trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ sợ sệt của Bùi Chính Thành, cô phải chụp lại.
An Hạ xấu tính chụp lại các kiểu dáng vẻ sợ sệt của anh, sau đó đưa anh về chung cư.
……
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Bùi Chính Thành tỉnh lại, mê man một hồi, mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ chung cư.
Còn những ký ức tối qua, cũng chỉ nhớ được đến lúc anh giả say té xỉu.
Còn sau đó xảy ra chuyện gì anh không tài nào nhớ nổi.
Chỗ ngủ bên cạnh đã trống không, chứng tỏ An Hạ đã dậy.
Anh gãi gãi đầu, vẫn chưa tỉnh ngủ, gọi: “Vợ ơi!”
An Hạ bưng canh giải rượu đẩy cửa đi tới, nhìn thấy đúng cảnh này.
Bùi Chính Thành đầu tóc rối bời, bộ dạng ngái ngủ vẫn chưa tỉnh hẳn rượu.
Cảnh này làm cho cô nhớ đứa con trai nhỏ nhà chị họ. Mỗi ngày ngủ dậy cũng sẽ ngồi trên giường gọi mẹ, chờ mẹ mặc quần áo cho.
Chỉ có điều so với con trai nhà chị họ thì Bùi Chính Thành lại lớn hơn quá nhiều.
“Anh đi rửa ráy một chút rồi uống cái này đi.” An Hạ ngồi bên giường nhìn dáng vẻ đờ đẫn của anh là biết anh vẫn chưa tỉnh.
Bùi Chính Thành nhìn chằm chằm cô hai giây, kéo cô vào lòng định hôn.
An Hạ có ý chê, giãy dụa: “Anh đi rửa mặt, thúi chết đi được.”
Bùi Chính Thành cười lớn: “Thơm mà. Anh vừa tự ngửi rồi. Em tắm cho anh rồi. Hihi.”
Bộ dạng này của Bùi Chính Thành có vẻ hơi khờ.
An Hạ không thể chống cự được nam nhân kế này.
Hai người thuận thế ngã xuống giường vui đùa một lúc, đợi đến khi canh giải rượu nguội rồi, An Hạ mới đẩy Bùi Chính Thành vào phòng tắm.
Cô hâm nóng canh giải rượu vào phòng bếp xong, làm điểm tâm. Bùi Chính Thành rửa mặt, thay xong quần áo, mát mẻ thoải mái xuống dưới tầng.
Bùi Chính Thành như ông lớn ngồi trong nhà ăn, nhìn từ phòng ăn đến nhà bếp An Hạ đang tới lui rửa chén đĩa cầm sốt cà chua, trong lòng cảm thán có vợ thật là tốt.
An Hạ đi tới ngồi xuống, thấy Bùi Chính Thành chăm chú nhìn cô, thấy hơi lạ.
Cô chuyển canh giải rượu đến trước mặt anh, nói: “Vẫn phải uống cái này trước. Đừng ngốc ngếch nhìn em mãi thế. Có phải là chưa thấy bao giờ đâu.”
Bùi Chính Thành bưng bát canh giải rượu lên, uống một hơi hết sạch.
Hương vị thật ra chẳng ra sao cả.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
An Hạ đang định đứng dậy, Bùi Chính Thành đã đứng lên: “Để anh.”
Mở cửa thấy người tới là Lục Tử Uyên , phản ứng đầu tiên của Bùi Chính Thành là đóng cửa lại.
Bọn anh đang ăn sáng, tên tiểu tử Lục Tử Uyên đến nhất định là muốn ăn chực.
Lục Tử Uyên trước kia ở cùng Bùi Chính Thành một thời gian dài, cái tốt không học nhưng cái xấu thì lại học rất nhanh.
Trước khi anh đóng cửa trước, đã hét lớn một tiếng: “Chị ba.”
Bùi Chính Thành trừng mắt liếc anh ta, ấn lấy cánh cửa, muốn đóng lại. Lục Tử Uyên đương nhiên không chịu.
Hai người tranh nhau mở đóng cửa, chỉ nghe thấy giọng nói An Hạ từ bên trong truyền tới: “Là Tử Uyên tới sao?”
Bùi Chính Thành không chút do dự nói: “Không phải, em nghe lầm rồi.”
An Hạ nghe giọng Bùi Chính Thành hơi khác lạ, đứng dậy đi tới bên cửa xem xét. Vừa lúc nhìn thấy cảnh hai người đàn ông đang tranh nhau trước một cánh cửa.
An Hạ dở khóc dở cười, đã lớn như vậy rồi mà sao còn như trẻ con vậy chứ.
Lục Tử Uyên ngó qua khe cửa, nhìn thấy An Hạ, vội vàng lên tiếng nói: “Chị ba, là em, là Tử Uyên đây.”
“……” An Hạ cảm thấy lục Tử Uyên có tài diễn cảnh khổ tình thiên bẩm.
“Buông tay, làm gì vậy chứ, Tử Uyên dù gì cũng gọi anh là “anh”. Anh không nhường cậu ấy được một chút sao!” An Hạ đi tới đẩy tay Bùi Chính Thành ra.
Bùi Chính Thành bất đắc dĩ buông tay ra, mở cửa cho Lục Tử Uyên vào.
Lục Tử Uyên hôm nay mặc một chiếc áo len đỏ, nhìn có vẻ rất vui.
Cậu ta mang theo một cái túi đi vào, đưa cho An Hạ: “Chị ba, tiền hôm qua anh chị thắng quên đem về rồi.”
Lúc An Hạ cùng Bùi Chính Thành đi ra, trong phòng chỉ còn lại Lục Tử Uyên .
Cô thấy Lục Tử Uyên nằm trên sofa, ngủ không biết trời đất, hơi lo lắng.
“Để anh ta ngủ ở đây một mình không sao chứ?”
“Anh ta… Địa bàn của anh ta… Sợ gì chứ…”
Mặc dù lúc cuối khi Bùi Chính Thành uống rượu với Bùi Dục Ngôn có giả say té xỉu, nhưng trước đó cũng đã uống rất nhiều. Lúc này mới ngấm men, cũng bắt đầu nói linh tinh.
An Hạ rất hiếm khi thấy bộ dạng này của anh.
Anh trước kia không ra ngoài xã giao nhiều, có khi uống nhiều, có khi uống ít. Nhưng chưa lần nào say bí tỉ. An Hạ cũng không biết tửu lượng của anh tốt đến đâu.
Bùi Chính Thành đi đứng hơi siêu vẹo. Anh vừa ra đến bên ngoài thì tựa vào vách tường dùng sức đẩy, còn lớn giọng: “Cửa đâu rồi? Sao không mở được?”
“……”
An Hạ biết anh chắc đã say nên không nhận ra.
Cô buồn cười, đi qua kéo anh: “Chúng ta đã ra khỏi phòng rồi, anh đi theo em.”
Ai ngờ, Bùi Chính Thành như bị điện giật hất tay cô ra: “Cô là ai hả, tránh ra tránh ra, tôi là người đã có gia đình.”
An Hạ cứng đờ, thì ra Bùi Chính Thành cũng giống những con ma men ngoài kia, uống say rồi thì đều biến thành những tên ngốc.
Cô lạnh lùng nhìn Bùi Chính Thành , nói: “An Hạ.”
Bùi Chính Thành nheo mắt suy nghĩ, nhìn cô mấy giây, cười ha hả nói: “An Hạ, vợ của anh, vợ An Hạ của anh…”
Nhưng một giây sau, anh lại lùi lại phía sau.
Ánh mắt sáng lên, nghiêm túc nói: “Cô xấu quá, cô không phải vợ tôi.”
“Bùi Chính Thành !” An Hạ nắm tay, cô rất muốn đánh người.
“Cô không phải vợ tôi. Tôi phải gọi điện cho vợ tôi.” Bùi Chính Thành vừa nói vừa lần sờ tìm điện thoại.
An Hạ trơ mắt nhìn anh chưa bấm điện thoại đã bắt đầu gọi.
Cũng không biết có gọi được hay không, chỉ nhìn thấy Bùi Chính Thành đặt điện thoại bên tai, cố nói: “Vợ ơi… Anh uống say rồi em tới đón anh… Em nói cái gì… Nói to hơn một chút…”
An Hạ đi tới vừa định lấy điện thoại ra, cũng không biết Bùi Chính Thành sao lại ấn vào loa ngoài. Cô còn chưa kịp tắt điện thoại cho Bùi Chính Thành thì nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc: “Tôi là ba anh đây.”
Nghe giọng nói, đúng là Bùi Minh Huyền.
An Hạ vội vàng lấy lại điện thoại từ tay Bùi Chính Thành, cúp máy, tiện tay giữ luôn chiếc điện thoại.
Bùi Chính Thành không vui, đi tới giật lại. An Hạ trừng mắt nhìn anh, đập vào đầu anh: “Bùi Chính Thành anh an phận nghe lời một chút cho em. Nếu không thì ngày mai em sẽ ly hôn với anh.”
Bùi Chính Thành ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, nhìn cô hơi oan ức. Cuối cùng nói một câu làm cho An Hạ muốn đánh anh tới tàn phế.
“Em mà ly hôn xong thì không dễ gì tảo hôn được đâu.”
“Bùi Chính Thành, định mệnh anh thử nói thêm một chữ nữa xem, em sẽ cắt cậu nhỏ của anh đó!”
Bùi Chính Thành co ro, lấy hai tay che chỗ cậu nhỏ lại, hoảng sợ nhìn cô, không dám nói một chữ.
An Hạ không nhịn được, lớn tiếng cười.
Thật là buồn cười quá đi.
Trước giờ chưa từng thấy dáng vẻ sợ sệt của Bùi Chính Thành, cô phải chụp lại.
An Hạ xấu tính chụp lại các kiểu dáng vẻ sợ sệt của anh, sau đó đưa anh về chung cư.
……
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Bùi Chính Thành tỉnh lại, mê man một hồi, mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ chung cư.
Còn những ký ức tối qua, cũng chỉ nhớ được đến lúc anh giả say té xỉu.
Còn sau đó xảy ra chuyện gì anh không tài nào nhớ nổi.
Chỗ ngủ bên cạnh đã trống không, chứng tỏ An Hạ đã dậy.
Anh gãi gãi đầu, vẫn chưa tỉnh ngủ, gọi: “Vợ ơi!”
An Hạ bưng canh giải rượu đẩy cửa đi tới, nhìn thấy đúng cảnh này.
Bùi Chính Thành đầu tóc rối bời, bộ dạng ngái ngủ vẫn chưa tỉnh hẳn rượu.
Cảnh này làm cho cô nhớ đứa con trai nhỏ nhà chị họ. Mỗi ngày ngủ dậy cũng sẽ ngồi trên giường gọi mẹ, chờ mẹ mặc quần áo cho.
Chỉ có điều so với con trai nhà chị họ thì Bùi Chính Thành lại lớn hơn quá nhiều.
“Anh đi rửa ráy một chút rồi uống cái này đi.” An Hạ ngồi bên giường nhìn dáng vẻ đờ đẫn của anh là biết anh vẫn chưa tỉnh.
Bùi Chính Thành nhìn chằm chằm cô hai giây, kéo cô vào lòng định hôn.
An Hạ có ý chê, giãy dụa: “Anh đi rửa mặt, thúi chết đi được.”
Bùi Chính Thành cười lớn: “Thơm mà. Anh vừa tự ngửi rồi. Em tắm cho anh rồi. Hihi.”
Bộ dạng này của Bùi Chính Thành có vẻ hơi khờ.
An Hạ không thể chống cự được nam nhân kế này.
Hai người thuận thế ngã xuống giường vui đùa một lúc, đợi đến khi canh giải rượu nguội rồi, An Hạ mới đẩy Bùi Chính Thành vào phòng tắm.
Cô hâm nóng canh giải rượu vào phòng bếp xong, làm điểm tâm. Bùi Chính Thành rửa mặt, thay xong quần áo, mát mẻ thoải mái xuống dưới tầng.
Bùi Chính Thành như ông lớn ngồi trong nhà ăn, nhìn từ phòng ăn đến nhà bếp An Hạ đang tới lui rửa chén đĩa cầm sốt cà chua, trong lòng cảm thán có vợ thật là tốt.
An Hạ đi tới ngồi xuống, thấy Bùi Chính Thành chăm chú nhìn cô, thấy hơi lạ.
Cô chuyển canh giải rượu đến trước mặt anh, nói: “Vẫn phải uống cái này trước. Đừng ngốc ngếch nhìn em mãi thế. Có phải là chưa thấy bao giờ đâu.”
Bùi Chính Thành bưng bát canh giải rượu lên, uống một hơi hết sạch.
Hương vị thật ra chẳng ra sao cả.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
An Hạ đang định đứng dậy, Bùi Chính Thành đã đứng lên: “Để anh.”
Mở cửa thấy người tới là Lục Tử Uyên , phản ứng đầu tiên của Bùi Chính Thành là đóng cửa lại.
Bọn anh đang ăn sáng, tên tiểu tử Lục Tử Uyên đến nhất định là muốn ăn chực.
Lục Tử Uyên trước kia ở cùng Bùi Chính Thành một thời gian dài, cái tốt không học nhưng cái xấu thì lại học rất nhanh.
Trước khi anh đóng cửa trước, đã hét lớn một tiếng: “Chị ba.”
Bùi Chính Thành trừng mắt liếc anh ta, ấn lấy cánh cửa, muốn đóng lại. Lục Tử Uyên đương nhiên không chịu.
Hai người tranh nhau mở đóng cửa, chỉ nghe thấy giọng nói An Hạ từ bên trong truyền tới: “Là Tử Uyên tới sao?”
Bùi Chính Thành không chút do dự nói: “Không phải, em nghe lầm rồi.”
An Hạ nghe giọng Bùi Chính Thành hơi khác lạ, đứng dậy đi tới bên cửa xem xét. Vừa lúc nhìn thấy cảnh hai người đàn ông đang tranh nhau trước một cánh cửa.
An Hạ dở khóc dở cười, đã lớn như vậy rồi mà sao còn như trẻ con vậy chứ.
Lục Tử Uyên ngó qua khe cửa, nhìn thấy An Hạ, vội vàng lên tiếng nói: “Chị ba, là em, là Tử Uyên đây.”
“……” An Hạ cảm thấy lục Tử Uyên có tài diễn cảnh khổ tình thiên bẩm.
“Buông tay, làm gì vậy chứ, Tử Uyên dù gì cũng gọi anh là “anh”. Anh không nhường cậu ấy được một chút sao!” An Hạ đi tới đẩy tay Bùi Chính Thành ra.
Bùi Chính Thành bất đắc dĩ buông tay ra, mở cửa cho Lục Tử Uyên vào.
Lục Tử Uyên hôm nay mặc một chiếc áo len đỏ, nhìn có vẻ rất vui.
Cậu ta mang theo một cái túi đi vào, đưa cho An Hạ: “Chị ba, tiền hôm qua anh chị thắng quên đem về rồi.”
Bình luận facebook