Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 783
CHƯƠNG 783 SINH CON CHO ANH NHÉ
Bùi Chính Thành cho rằng An Hạ đã ngủ rồi.
Lúc anh quay lại phòng, thì nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó rón rén cất bước đi vào bên trong, nhưng mà lại trông thấy An Hạ đang nghịch điện thoại của anh.
Anh nhíu mày, bước đến, cướp lấy điện thoại.
“Không phải em nói rất mệt à? Sao vẫn chưa ngủ?”
“A!”
An Hạ đang xem một trang truyện cười, thình lình bị Bùi Chính Thành rút mất điện thoại, nên ngồi bật dậy.
“Anh đưa điện thoại cho em, để em xem hết đã!”
Vốn dĩ cô đã buồn ngủ rồi, ai bảo anh đi ra ngoài mãi không quay lại. Cô đành phải cầm điện thoại của anh lướt web xem tin tức linh tinh, càng xem càng tỉnh táo.
“Ngủ.” Bùi Chính Thành lườm cô, rồi anh vung tay ném điện thoại sang bên cạnh, sau đó cũng cởi quần áo ra lên giường nằm.
An Hạ bĩu môi, xoay lưng về phía anh, rồi kéo chăn trùm kín đầu, nhìn qua rất giống một đứa bé đang giận dỗi, không thấy chút sợ hãi nào của việc từng bị bắt cóc cả.
Bùi Chính Thành đưa tay ra kéo cô vào ngực mình, môi anh nhẹ nhàng đặt lên lỗ tai cô: “Quay lại nhìn anh này.”
“Ngủ rồi, nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải chưa từng nhìn anh.”
Bùi Chính Thành nói thêm: “Thế em quay người lại đây, để anh ngắm em.”
Giọng anh cực kỳ dịu dàng.
Cuối cùng An Hạ vẫn từ từ quay người lại, cô cũng dơ tay ra ôm lấy anh, hai mắt nhắm lại chuẩn bị đi ngủ.
Bùi Chính Thành vươn tay ra vén mấy sợi tóc xòa xuống trước mặt cô, sau đó ôm chặt lấy cô hỏi: “Còn sợ không?”
Cơn buồn ngủ của An Hạ tới rất nhanh, giọng cô đã hơi mơ màng: “Có chút.”
Bùi Chính Thành yên lặng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”
Đáp lại anh chính là sự yên tĩnh.
Anh cúi đầu xuống nhìn, thì mới phát hiện ra An Hạ đã ngủ rồi.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô thêm một lúc lâu nữa, sau đó mới ôm lấy cô ngủ.
…
An Hạ ngủ một giấc mãi đến nửa đêm mới dậy.
Cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, trong phòng tối đen như mực, cô sờ bên cạnh mình, thì nhận ra bên cạnh cũng không có ai.
“Bùi Chính Thành?” Cô ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường lên, ánh đèn sáng mờ mờ khiến cô nhìn thấy rõ hơn một chút.
Dáng người cao lớn của anh đang đi từ xa đến, lúc đến sát bên giường, Bùi Chính Thành mới hỏi: “Dậy rồi à?”
An Hạ thấy thế thì hơi giật mình: “Sao anh không bật đèn? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Gần một giờ đêm rồi.” Bùi Chính Thành ngồi xuống bên cạnh giường.
Anh đã thay quần áo mặc ở nhà rồi, trên người còn có hương thơm của sữa tắm.
“Có đói không, anh xuống dưới lấy đồ ăn cho em nhé.”
“Không cần, để em xuống dưới ăn.” An Hạ vén chăn lên muốn xuống khỏi giường, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Cũng không phải đang ở cữ.”
Bùi Chính Thành khẽ cong môi, cười rất có thâm ý nhưng An Hạ lại không phát hiện ra.
Đêm khuya vắng vẻ, những người khác trong nhà họ Bùi đã đi ngủ từ lâu rồi, cả căn nhà đều rất yên tĩnh.
Hai người lần mò đi đến phòng bếp, thím Lưu để phần hai người rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều là thịt cá.
An Hạ cười rất vui vẻ: “Thím Lưu tốt quá.”
“Để anh hâm nóng, em ra ngoài chờ đi.” Bùi Chính Thành bê thức ăn đặt vào trong lò vi sóng, rồi xoay mặt An Hạ lại đuổi cô ra ngoài.
Tất nhiên là An Hạ ngoan ngoãn ra ngoài.
Sau khi ăn xong, đã gần hai giờ sáng rồi.
An Hạ cảm thấy vô cùng thỏa mãn đi lên trên lầu, lúc quay lại phòng lại không ngủ được nữa.
Bùi Chính Thành tắt đèn, ôm chặt cô vào trong ngực mình: “Ngủ đi, ngày mai còn đi tìm hai người Minh Tân.”
“Em không ngủ được.” An Hạ kéo chăn, cô thật sự không buồn ngủ nữa.
Trong căn phòng tối tăm giọng nói của Bùi Chính Thành lại mang theo sự cuốn hút khác thường.
“Vậy chúng ta sẽ làm một chút chuyện khác.”
“Chuyện gì?” An Hạ hỏi xong, sau đó cô mới kịp thời nhận ra lời Bùi Chính Thành nói là có ý gì.
Cô thật sự không buồn ngủ, đã ăn uống no nê, người cũng an toàn rồi, tiểu ác ma trong lòng cô bắt đầu làm loạn, cô lên tiếng khiêu khích Bùi Chính Thành: “Vậy thì đến đây! Em…”
Cô gái này!
Bùi Chính Thành nói vậy chỉ muốn dọa cô một chút, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, anh nghĩ nên để cô từ từ bình tĩnh lại, thật sự không phải anh muốn làm gì cả.
Nhưng cô thì ngược lại, không biết ý tốt của anh, còn dám khiêu khích anh.
Cô còn chưa nói hết lời, Bùi Chính Thành đã lật người lại đè lên người cô, rồi sau đó từng nụ hôn rơi xuống như mưa.
Thật ra An Hạ đã hơi hối hận, cô không nên khiêu khích Bùi Chính Thành.
Sau khi xong việc, An Hạ gần như đã choáng váng.
An Hạ lẩm bẩm bất mãn: “Anh thả em ra.”
Ngược lại càng khiến Bùi Chính Thành ôm cô chặt hơn.
Anh cúi đầu hôn An Hạ một cái, rồi nói: “Sinh cho anh một đứa nhé? Đáng yêu giống như Mộc Tây vậy, con trai hay con gái đều được.”
Trái tim An Hạ khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Bùi Chính Thành nói đến chuyện con cái.
Tuy rằng bọn họ đã đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Nhưng từ lúc ấy đến tận bây giờ, cô đều không cảm thấy chân thực, luôn có cảm giác như mình đang mơ vậy.
Thấy An Hạ chậm chạp mãi không trả lời, tâm trạng Bùi Chính Thành sa sút đi một chút: “Nếu bây giờ em chưa muốn sinh…”
Anh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy An Hạ trả lời một tiếng: “Được.”
“Thật sao?” Trong giọng nói của Bùi Chính Thành không kìm nén được sự vui sướng, anh lại hôn lên môi An Hạ một cái rồi nói: “Vậy chúng ta cố gắng một lần nữa nhé.”
“…” Không cố gắng, buồn ngủ!
…
Hôm sau.
An Hạ và Bùi Chính Thành đến khách sạn tìm gia đình Tô Ánh Nguyệt.
Lúc hai người vừa vào trong phòng khách sạn, đã trông thấy hai người Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào nhau, không ai cử động cả, trong ánh mắt giống như có sát khí.
An Hạ nhỏ giọng hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Tô Ánh Nguyệt nghĩ lại cũng hơi bất đắc dĩ.
Cô tức giận nói: “Chỉ vì chuyện sáng nay ai bóp kem đánh răng cho tớ, nên hai người họ đã xảy ra tranh chấp, cuối cùng tớ phải tự mình làm, còn hai người bọn họ thì như vậy, đã ngồi như thế hơn mười phút rồi…”
An Hạ: “…”
Cô thật sự không bao giờ nghĩ đến, một người đàn ông ba mươi tuổi lại đi tranh chấp với một đứa trẻ con ba tuổi vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Bùi Chính Thành cho rằng An Hạ đã ngủ rồi.
Lúc anh quay lại phòng, thì nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó rón rén cất bước đi vào bên trong, nhưng mà lại trông thấy An Hạ đang nghịch điện thoại của anh.
Anh nhíu mày, bước đến, cướp lấy điện thoại.
“Không phải em nói rất mệt à? Sao vẫn chưa ngủ?”
“A!”
An Hạ đang xem một trang truyện cười, thình lình bị Bùi Chính Thành rút mất điện thoại, nên ngồi bật dậy.
“Anh đưa điện thoại cho em, để em xem hết đã!”
Vốn dĩ cô đã buồn ngủ rồi, ai bảo anh đi ra ngoài mãi không quay lại. Cô đành phải cầm điện thoại của anh lướt web xem tin tức linh tinh, càng xem càng tỉnh táo.
“Ngủ.” Bùi Chính Thành lườm cô, rồi anh vung tay ném điện thoại sang bên cạnh, sau đó cũng cởi quần áo ra lên giường nằm.
An Hạ bĩu môi, xoay lưng về phía anh, rồi kéo chăn trùm kín đầu, nhìn qua rất giống một đứa bé đang giận dỗi, không thấy chút sợ hãi nào của việc từng bị bắt cóc cả.
Bùi Chính Thành đưa tay ra kéo cô vào ngực mình, môi anh nhẹ nhàng đặt lên lỗ tai cô: “Quay lại nhìn anh này.”
“Ngủ rồi, nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải chưa từng nhìn anh.”
Bùi Chính Thành nói thêm: “Thế em quay người lại đây, để anh ngắm em.”
Giọng anh cực kỳ dịu dàng.
Cuối cùng An Hạ vẫn từ từ quay người lại, cô cũng dơ tay ra ôm lấy anh, hai mắt nhắm lại chuẩn bị đi ngủ.
Bùi Chính Thành vươn tay ra vén mấy sợi tóc xòa xuống trước mặt cô, sau đó ôm chặt lấy cô hỏi: “Còn sợ không?”
Cơn buồn ngủ của An Hạ tới rất nhanh, giọng cô đã hơi mơ màng: “Có chút.”
Bùi Chính Thành yên lặng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Sau này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa.”
Đáp lại anh chính là sự yên tĩnh.
Anh cúi đầu xuống nhìn, thì mới phát hiện ra An Hạ đã ngủ rồi.
Anh vẫn chăm chú nhìn cô thêm một lúc lâu nữa, sau đó mới ôm lấy cô ngủ.
…
An Hạ ngủ một giấc mãi đến nửa đêm mới dậy.
Cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, trong phòng tối đen như mực, cô sờ bên cạnh mình, thì nhận ra bên cạnh cũng không có ai.
“Bùi Chính Thành?” Cô ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường lên, ánh đèn sáng mờ mờ khiến cô nhìn thấy rõ hơn một chút.
Dáng người cao lớn của anh đang đi từ xa đến, lúc đến sát bên giường, Bùi Chính Thành mới hỏi: “Dậy rồi à?”
An Hạ thấy thế thì hơi giật mình: “Sao anh không bật đèn? Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Gần một giờ đêm rồi.” Bùi Chính Thành ngồi xuống bên cạnh giường.
Anh đã thay quần áo mặc ở nhà rồi, trên người còn có hương thơm của sữa tắm.
“Có đói không, anh xuống dưới lấy đồ ăn cho em nhé.”
“Không cần, để em xuống dưới ăn.” An Hạ vén chăn lên muốn xuống khỏi giường, trong lòng không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Cũng không phải đang ở cữ.”
Bùi Chính Thành khẽ cong môi, cười rất có thâm ý nhưng An Hạ lại không phát hiện ra.
Đêm khuya vắng vẻ, những người khác trong nhà họ Bùi đã đi ngủ từ lâu rồi, cả căn nhà đều rất yên tĩnh.
Hai người lần mò đi đến phòng bếp, thím Lưu để phần hai người rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều là thịt cá.
An Hạ cười rất vui vẻ: “Thím Lưu tốt quá.”
“Để anh hâm nóng, em ra ngoài chờ đi.” Bùi Chính Thành bê thức ăn đặt vào trong lò vi sóng, rồi xoay mặt An Hạ lại đuổi cô ra ngoài.
Tất nhiên là An Hạ ngoan ngoãn ra ngoài.
Sau khi ăn xong, đã gần hai giờ sáng rồi.
An Hạ cảm thấy vô cùng thỏa mãn đi lên trên lầu, lúc quay lại phòng lại không ngủ được nữa.
Bùi Chính Thành tắt đèn, ôm chặt cô vào trong ngực mình: “Ngủ đi, ngày mai còn đi tìm hai người Minh Tân.”
“Em không ngủ được.” An Hạ kéo chăn, cô thật sự không buồn ngủ nữa.
Trong căn phòng tối tăm giọng nói của Bùi Chính Thành lại mang theo sự cuốn hút khác thường.
“Vậy chúng ta sẽ làm một chút chuyện khác.”
“Chuyện gì?” An Hạ hỏi xong, sau đó cô mới kịp thời nhận ra lời Bùi Chính Thành nói là có ý gì.
Cô thật sự không buồn ngủ, đã ăn uống no nê, người cũng an toàn rồi, tiểu ác ma trong lòng cô bắt đầu làm loạn, cô lên tiếng khiêu khích Bùi Chính Thành: “Vậy thì đến đây! Em…”
Cô gái này!
Bùi Chính Thành nói vậy chỉ muốn dọa cô một chút, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, anh nghĩ nên để cô từ từ bình tĩnh lại, thật sự không phải anh muốn làm gì cả.
Nhưng cô thì ngược lại, không biết ý tốt của anh, còn dám khiêu khích anh.
Cô còn chưa nói hết lời, Bùi Chính Thành đã lật người lại đè lên người cô, rồi sau đó từng nụ hôn rơi xuống như mưa.
Thật ra An Hạ đã hơi hối hận, cô không nên khiêu khích Bùi Chính Thành.
Sau khi xong việc, An Hạ gần như đã choáng váng.
An Hạ lẩm bẩm bất mãn: “Anh thả em ra.”
Ngược lại càng khiến Bùi Chính Thành ôm cô chặt hơn.
Anh cúi đầu hôn An Hạ một cái, rồi nói: “Sinh cho anh một đứa nhé? Đáng yêu giống như Mộc Tây vậy, con trai hay con gái đều được.”
Trái tim An Hạ khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Bùi Chính Thành nói đến chuyện con cái.
Tuy rằng bọn họ đã đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.
Nhưng từ lúc ấy đến tận bây giờ, cô đều không cảm thấy chân thực, luôn có cảm giác như mình đang mơ vậy.
Thấy An Hạ chậm chạp mãi không trả lời, tâm trạng Bùi Chính Thành sa sút đi một chút: “Nếu bây giờ em chưa muốn sinh…”
Anh còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy An Hạ trả lời một tiếng: “Được.”
“Thật sao?” Trong giọng nói của Bùi Chính Thành không kìm nén được sự vui sướng, anh lại hôn lên môi An Hạ một cái rồi nói: “Vậy chúng ta cố gắng một lần nữa nhé.”
“…” Không cố gắng, buồn ngủ!
…
Hôm sau.
An Hạ và Bùi Chính Thành đến khách sạn tìm gia đình Tô Ánh Nguyệt.
Lúc hai người vừa vào trong phòng khách sạn, đã trông thấy hai người Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân đang ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào nhau, không ai cử động cả, trong ánh mắt giống như có sát khí.
An Hạ nhỏ giọng hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Bọn họ đang làm gì thế?”
Tô Ánh Nguyệt nghĩ lại cũng hơi bất đắc dĩ.
Cô tức giận nói: “Chỉ vì chuyện sáng nay ai bóp kem đánh răng cho tớ, nên hai người họ đã xảy ra tranh chấp, cuối cùng tớ phải tự mình làm, còn hai người bọn họ thì như vậy, đã ngồi như thế hơn mười phút rồi…”
An Hạ: “…”
Cô thật sự không bao giờ nghĩ đến, một người đàn ông ba mươi tuổi lại đi tranh chấp với một đứa trẻ con ba tuổi vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Bình luận facebook