Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 683
Chương 683:
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua cái bát kia, bên trên có một dấu màu đen, còn bị nứt hai chỗ…
Cô không nói gì, nhận lấy uống một hớp.
Sau đó lại ghé vào bên giường phun ra.
Đắng quá.
“Tổng giám Diệp, cô uống nhiều thêm một chút đi, còn phải ở lại đây tận một tháng, dân làng nói uống cái này có thể thấy hiệu quả ngay.”
Trước đó Lê Bách Lạc cũng lén nếm thử một chút, đúng là rất đắng.
Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy Tổng giám Diệp quá yếu ớt, đúng là lớn lên trong nhà giàu.
Nghe nói là người thân của Tổng Giám đốc tập đoàn, chắc là không sai rồi.
Diệp Du Nhiên dựa lên đầu giường, nâng một bàn tay, để mu bàn tay lên trán.
Mu bàn tay lạnh lẽo chạm vào cái trán nóng bỏng, khiến cô thoải mái đến thở dài một tiếng.
Diệp Du Nhiên yếu ớt mở miệng: “Phiền cô rồi, cô để ở đây đi, đợi một lát nguội hơn tôi sẽ uống.”
Lê Bách Lạc thấy cô như vậy, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Cô ta biết Tổng giám Diệp là người có chừng có mừng, tuy thân thể có chút yếu ớt, nhưng nhập gia tùy tục rất nhanh.
Căn phòng bây giờ bọn họ ở vô cùng đơn sơ.
Vách tường chỉ làm khung bằng gạch bùn, nóc phòng là cỏ tranh.
Vì giao thông không thuận lợi, cũng vì với người ở đây, giá ngói quá đắt đỏ, cho nên đều chỉ lấy cỏ tranh làm nóc nhà.
Nền đất trong phòng cũng rất gồ ghề, còn không có cửa sổ, lúc trước khi cô ấy đi vào, còn nhìn thấy cả chuột nữa,…
Cho dù là Lê Bách Lạc lớn lên ở quê từ nhỏ, nhìn thấy hoàn cảnh như vậy cũng không khỏi thổn thức.
Trước khi đi ra ngoài, Lê Bách Lạc lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Vậy tôi để ở đây, cô nhớ uống nhé.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười.
Tuy Lê Bách Lạc xử lý công việc chưa thành thạo, nhưng được cái rất chăm chỉ, lại ham học hỏi, cho dù lúc này cô ta là thật lòng hay giả vờ quan tâm Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đều cảm thấy biết ơn.
…
Công ty chi nhánh tập đoàn LK, thành phố Vân Châu.
Trong phòng họp, một quản lý cấp cao đang phân tích số liệu của quý này, sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn Mộ Tấn Dương đang ngồi trên ghế đầu.
Rất rõ ràng là đang hỏi ý kiến của Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương vẫn mặc âu phục thẳng thớm màu đen thuần, người tựa lên ghế, trong mắt mang theo suy tư.
Mọi người chỉ cho rằng Mộ Tấn Dương đang suy nghĩ gì đó.
Kết quả chừng mười phút sau, anh mới hơi nâng mí mắt lên, nhìn về phía quản lý cấp cao đứng trước màn hình chiếu đã hơi xấu hổ kia.
Kết quả anh vừa lên tiếng, đã nói lời khiến mọi người trợn tròn mắt.
Mộ Tấn Dương nhìn vị quản lý cấp cao kia nửa giây rồi cất lời: “Nói xong rồi à?”
Mọi người đều bừng tỉnh, chẳng lẽ khi nãy Tổng Giám đốc không phải đang suy nghĩ về số liệu phân tích?
“Vâng…” Quản lý cấp cao hơi siết chặt hai tay, để lộ rõ ràng tâm trạng căng thẳng của mình.
Diệp Du Nhiên nhìn thoáng qua cái bát kia, bên trên có một dấu màu đen, còn bị nứt hai chỗ…
Cô không nói gì, nhận lấy uống một hớp.
Sau đó lại ghé vào bên giường phun ra.
Đắng quá.
“Tổng giám Diệp, cô uống nhiều thêm một chút đi, còn phải ở lại đây tận một tháng, dân làng nói uống cái này có thể thấy hiệu quả ngay.”
Trước đó Lê Bách Lạc cũng lén nếm thử một chút, đúng là rất đắng.
Đồng thời, cô ta cũng cảm thấy Tổng giám Diệp quá yếu ớt, đúng là lớn lên trong nhà giàu.
Nghe nói là người thân của Tổng Giám đốc tập đoàn, chắc là không sai rồi.
Diệp Du Nhiên dựa lên đầu giường, nâng một bàn tay, để mu bàn tay lên trán.
Mu bàn tay lạnh lẽo chạm vào cái trán nóng bỏng, khiến cô thoải mái đến thở dài một tiếng.
Diệp Du Nhiên yếu ớt mở miệng: “Phiền cô rồi, cô để ở đây đi, đợi một lát nguội hơn tôi sẽ uống.”
Lê Bách Lạc thấy cô như vậy, trong đôi mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Cô ta biết Tổng giám Diệp là người có chừng có mừng, tuy thân thể có chút yếu ớt, nhưng nhập gia tùy tục rất nhanh.
Căn phòng bây giờ bọn họ ở vô cùng đơn sơ.
Vách tường chỉ làm khung bằng gạch bùn, nóc phòng là cỏ tranh.
Vì giao thông không thuận lợi, cũng vì với người ở đây, giá ngói quá đắt đỏ, cho nên đều chỉ lấy cỏ tranh làm nóc nhà.
Nền đất trong phòng cũng rất gồ ghề, còn không có cửa sổ, lúc trước khi cô ấy đi vào, còn nhìn thấy cả chuột nữa,…
Cho dù là Lê Bách Lạc lớn lên ở quê từ nhỏ, nhìn thấy hoàn cảnh như vậy cũng không khỏi thổn thức.
Trước khi đi ra ngoài, Lê Bách Lạc lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Vậy tôi để ở đây, cô nhớ uống nhé.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười.
Tuy Lê Bách Lạc xử lý công việc chưa thành thạo, nhưng được cái rất chăm chỉ, lại ham học hỏi, cho dù lúc này cô ta là thật lòng hay giả vờ quan tâm Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đều cảm thấy biết ơn.
…
Công ty chi nhánh tập đoàn LK, thành phố Vân Châu.
Trong phòng họp, một quản lý cấp cao đang phân tích số liệu của quý này, sau khi nói xong thì đưa mắt nhìn Mộ Tấn Dương đang ngồi trên ghế đầu.
Rất rõ ràng là đang hỏi ý kiến của Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương vẫn mặc âu phục thẳng thớm màu đen thuần, người tựa lên ghế, trong mắt mang theo suy tư.
Mọi người chỉ cho rằng Mộ Tấn Dương đang suy nghĩ gì đó.
Kết quả chừng mười phút sau, anh mới hơi nâng mí mắt lên, nhìn về phía quản lý cấp cao đứng trước màn hình chiếu đã hơi xấu hổ kia.
Kết quả anh vừa lên tiếng, đã nói lời khiến mọi người trợn tròn mắt.
Mộ Tấn Dương nhìn vị quản lý cấp cao kia nửa giây rồi cất lời: “Nói xong rồi à?”
Mọi người đều bừng tỉnh, chẳng lẽ khi nãy Tổng Giám đốc không phải đang suy nghĩ về số liệu phân tích?
“Vâng…” Quản lý cấp cao hơi siết chặt hai tay, để lộ rõ ràng tâm trạng căng thẳng của mình.
Bình luận facebook