Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 688
Chương 688:
Buổi tối, Diệp Du Nhiên và Lê Bách Lạc ngủ cùng một phòng.
Ban ngày Lê Bách Lạc rất sôi nổi, đi theo bận trước bận sau nên lúc này đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy không hề ghét bỏ hoàn cảnh nơi này.
Diệp Du Nhiên ngửi chăn, trên này có một hương vị rất cổ xưa…
Cô nằm mãi không ngủ được nên muốn đi vệ sinh.
Đúng lúc này cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất khẽ.
Cô ngừng thở, qua mấy giấy thì nghe thấy một tiếng “cạch” rõ ràng.
Ngoài cửa có người!
Âm thanh này như đang nạy cửa.
Đáy lòng Diệp Du Nhiên siết chặt.
Cô và Lê Bách Lạc ở căn phòng này đã là phòng của một gia đình có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi, nhưng phòng của người nhà này lại cách xa những nhà khác một chút.
Cho nên đi theo tới đây, những đạo diễn và nhiếp ảnh gia trong công ty đều ở nhà khác, cách đây một đoạn đường!
Chắc chắn không phải người của công ty!
Bàn tay giấu dưới chăn của Diệp Du Nhiên không tự chủ siết chặt.
Cô đưa một tay lần mò điện thoại mới nhớ ra ở đây không có tín hiệu, có điện thoại cũng không gọi được.
Mà Lê Bách Lạc lại ngủ say như chết, bên ngoài lại không biết có mấy người.
Là người cô mượn nhà để ở hay là người của nhà khác, cô không thể xác định.
Đúng lúc này cánh cửa gỗ cũ nát lại phát ra tiếng “cót két”.
Diệp Du Nhiên giấu vào chăn, nhìn ra bên ngoài qua mép chăn.
Vì chỗ cô ở là trong bóng tối nên khi cửa mở ra, cô có thể thấy ánh sáng yếu ớt bên ngoài, dường như thấy rõ một bóng đen đang đứng bên cửa.
Chỉ có một người?
Từ nãy đến giờ, ngoài tiếng mở cửa cô cũng không nghe thấy có tiếng nói chuyện, chắc hẳn chỉ có một người.
Trái tim Diệp Du Nhiên vọt lên tận cổ họng.
Cô ngồi phắt dậy, nhìn bóng đen ngoài cửa rồi ném điện thoại về phía đó, hét lớn: “Ai?”
Bóng đen ngoài cửa dường như rên lên một tiếng, thoáng dừng một chút rồi xoay người bỏ chạy.
Lê Bách Lạc bị tiếng hét của Diệp Du Nhiên giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy hỏi cô: “Sao thế?”
Diệp Du Nhiên tim đập như sấm, sự hoảng loạn trong lòng vẫn chưa hết.
Cô cố gắng nói bằng giọng bình thường: “Không có gì, gặp ác mộng thôi.”
Lê Bách Lạc đang ngủ say đột nhiên bị tỉnh nên rất mơ hồ.
Nghe Diệp Du Nhiên giải thích như vậy thì cũng không nghĩ nhiều, lật người tiếp tục ngủ.
Không lâu sau lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của Lê Bách Lạc.
Diệp Du Nhiên ngồi trên giường rất lâu mới dậy đóng cửa lại.
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Du Nhiên tỉnh dậy từ rất sớm.
Cả đêm qua gần như cô không hề chợp mắt.
Buổi tối, Diệp Du Nhiên và Lê Bách Lạc ngủ cùng một phòng.
Ban ngày Lê Bách Lạc rất sôi nổi, đi theo bận trước bận sau nên lúc này đã ngủ thiếp đi.
Cô ấy không hề ghét bỏ hoàn cảnh nơi này.
Diệp Du Nhiên ngửi chăn, trên này có một hương vị rất cổ xưa…
Cô nằm mãi không ngủ được nên muốn đi vệ sinh.
Đúng lúc này cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất khẽ.
Cô ngừng thở, qua mấy giấy thì nghe thấy một tiếng “cạch” rõ ràng.
Ngoài cửa có người!
Âm thanh này như đang nạy cửa.
Đáy lòng Diệp Du Nhiên siết chặt.
Cô và Lê Bách Lạc ở căn phòng này đã là phòng của một gia đình có điều kiện tốt nhất trong thôn rồi, nhưng phòng của người nhà này lại cách xa những nhà khác một chút.
Cho nên đi theo tới đây, những đạo diễn và nhiếp ảnh gia trong công ty đều ở nhà khác, cách đây một đoạn đường!
Chắc chắn không phải người của công ty!
Bàn tay giấu dưới chăn của Diệp Du Nhiên không tự chủ siết chặt.
Cô đưa một tay lần mò điện thoại mới nhớ ra ở đây không có tín hiệu, có điện thoại cũng không gọi được.
Mà Lê Bách Lạc lại ngủ say như chết, bên ngoài lại không biết có mấy người.
Là người cô mượn nhà để ở hay là người của nhà khác, cô không thể xác định.
Đúng lúc này cánh cửa gỗ cũ nát lại phát ra tiếng “cót két”.
Diệp Du Nhiên giấu vào chăn, nhìn ra bên ngoài qua mép chăn.
Vì chỗ cô ở là trong bóng tối nên khi cửa mở ra, cô có thể thấy ánh sáng yếu ớt bên ngoài, dường như thấy rõ một bóng đen đang đứng bên cửa.
Chỉ có một người?
Từ nãy đến giờ, ngoài tiếng mở cửa cô cũng không nghe thấy có tiếng nói chuyện, chắc hẳn chỉ có một người.
Trái tim Diệp Du Nhiên vọt lên tận cổ họng.
Cô ngồi phắt dậy, nhìn bóng đen ngoài cửa rồi ném điện thoại về phía đó, hét lớn: “Ai?”
Bóng đen ngoài cửa dường như rên lên một tiếng, thoáng dừng một chút rồi xoay người bỏ chạy.
Lê Bách Lạc bị tiếng hét của Diệp Du Nhiên giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy hỏi cô: “Sao thế?”
Diệp Du Nhiên tim đập như sấm, sự hoảng loạn trong lòng vẫn chưa hết.
Cô cố gắng nói bằng giọng bình thường: “Không có gì, gặp ác mộng thôi.”
Lê Bách Lạc đang ngủ say đột nhiên bị tỉnh nên rất mơ hồ.
Nghe Diệp Du Nhiên giải thích như vậy thì cũng không nghĩ nhiều, lật người tiếp tục ngủ.
Không lâu sau lại truyền tới tiếng hít thở đều đều của Lê Bách Lạc.
Diệp Du Nhiên ngồi trên giường rất lâu mới dậy đóng cửa lại.
…
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Du Nhiên tỉnh dậy từ rất sớm.
Cả đêm qua gần như cô không hề chợp mắt.
Bình luận facebook