Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 696
Chương 696:
Nhưng Mộ Tấn Dương không tức giận, giọng nói bình tĩnh: “Tạm thời như vậy đã, chuyện bên phía thành phố Vân Châu cậu chú ý nhiều một chút, trở về tôi cho cậu nghỉ.”
…
Cúp máy, Mộ Tấn Dương quyết định đi gặp người tên Lý Yến Nam.
Chỉ là anh không thể tự đi.
Để Diệp Du Nhiên đưa anh đi?
Đây là một ý hay.
Mộ Tấn Dương nghĩ vậy rồi đi ra ngoài.
Điện thoại bình thường ở đây đều không có tín hiệu, không gọi được, có việc gì chỉ có thể gặp mặt nói.
Đột nhiên anh phát hiện, không có tín hiệu dường như cũng là chuyện tốt, chí ít cô có chuyện gì tìm anh, chỉ có thể tìm gặp anh nói.
Anh chậm rãi, ung dung đi về tới cửa phòng Diệp Du Nhiên, chỉ thấy cô ôm laptop gõ gì đó.
“Cốc cốc.”
Anh đứng ngoài cửa, đưa tay gõ lên cửa đang mở hai tiếng.
Diệp Du Nhiên nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Thấy Mộ Tấn Dương, cô hơi sững sờ, gập máy tính lại.
Sau đó cô hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
“Đang bận?” Mộ Tấn Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cách trả lời không có dinh dưỡng lại xa lạ khiến Diệp Du Nhiên hơi lúng túng.
“Viết ghi chép công việc hàng ngày.” Diệp Du Nhiên nói.
Mộ Tấn Dương gật đầu, đứng ngoài cửa không vào, cách một khoảng hỏi cô: “Nếu không bận thì em có thể đưa tôi tới trường học ở đây không?”
Ngữ khí lịch sự của anh khiến Diệp Du Nhiên rất không thích.
Cô tương đối quen với giọng nói động một chút là ra lệnh của Mộ Tấn Dương.
Bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, cô vội hoàn hồn: “Có thể, bây giờ đi luôn phải không?”
Diệp Du Nhiên nói xong thì tắt máy tính.
…
Khi hai người đến trường học đã sắp tới giờ tan lớp.
Trẻ con nơi đây mặc dù hàng ngày đều đi học nhưng buổi chiều tan học rất sớm, vì chúng phải về nhà giúp gia đình làm việc.
Nghèo khó và lạc hậu khiến những người ở đây, tư tưởng cũng tương đối lạc hậu.
Không muốn rời khỏi đây, cảm thấy chỉ cần chăm chỉ cần cù thì sẽ có cuộc sống tốt.
Diệp Du Nhiên đi đã hơi mệt, cách cổng trường học không xa, cô chống hông đứng lại, chỉ vào bên trong: “Chính là nơi này.”
Mộ Tấn Dương nhìn cái được gọi là “trường học” này, mi tâm khẽ nhíu lại.
Anh biết trên đời vẫn còn rất nhiều nơi lạc hậu, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Diệp Du Nhiên nhìn anh rồi cười nói: “Lần đầu tôi nhìn thấy trường học này còn ngạc nhiên hơn anh.”
“Tôi không ngạc nhiên.” Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô rồi đi về cửa phòng học.
Nhưng Mộ Tấn Dương không tức giận, giọng nói bình tĩnh: “Tạm thời như vậy đã, chuyện bên phía thành phố Vân Châu cậu chú ý nhiều một chút, trở về tôi cho cậu nghỉ.”
…
Cúp máy, Mộ Tấn Dương quyết định đi gặp người tên Lý Yến Nam.
Chỉ là anh không thể tự đi.
Để Diệp Du Nhiên đưa anh đi?
Đây là một ý hay.
Mộ Tấn Dương nghĩ vậy rồi đi ra ngoài.
Điện thoại bình thường ở đây đều không có tín hiệu, không gọi được, có việc gì chỉ có thể gặp mặt nói.
Đột nhiên anh phát hiện, không có tín hiệu dường như cũng là chuyện tốt, chí ít cô có chuyện gì tìm anh, chỉ có thể tìm gặp anh nói.
Anh chậm rãi, ung dung đi về tới cửa phòng Diệp Du Nhiên, chỉ thấy cô ôm laptop gõ gì đó.
“Cốc cốc.”
Anh đứng ngoài cửa, đưa tay gõ lên cửa đang mở hai tiếng.
Diệp Du Nhiên nghe thấy thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Thấy Mộ Tấn Dương, cô hơi sững sờ, gập máy tính lại.
Sau đó cô hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
“Đang bận?” Mộ Tấn Dương hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Cách trả lời không có dinh dưỡng lại xa lạ khiến Diệp Du Nhiên hơi lúng túng.
“Viết ghi chép công việc hàng ngày.” Diệp Du Nhiên nói.
Mộ Tấn Dương gật đầu, đứng ngoài cửa không vào, cách một khoảng hỏi cô: “Nếu không bận thì em có thể đưa tôi tới trường học ở đây không?”
Ngữ khí lịch sự của anh khiến Diệp Du Nhiên rất không thích.
Cô tương đối quen với giọng nói động một chút là ra lệnh của Mộ Tấn Dương.
Bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, cô vội hoàn hồn: “Có thể, bây giờ đi luôn phải không?”
Diệp Du Nhiên nói xong thì tắt máy tính.
…
Khi hai người đến trường học đã sắp tới giờ tan lớp.
Trẻ con nơi đây mặc dù hàng ngày đều đi học nhưng buổi chiều tan học rất sớm, vì chúng phải về nhà giúp gia đình làm việc.
Nghèo khó và lạc hậu khiến những người ở đây, tư tưởng cũng tương đối lạc hậu.
Không muốn rời khỏi đây, cảm thấy chỉ cần chăm chỉ cần cù thì sẽ có cuộc sống tốt.
Diệp Du Nhiên đi đã hơi mệt, cách cổng trường học không xa, cô chống hông đứng lại, chỉ vào bên trong: “Chính là nơi này.”
Mộ Tấn Dương nhìn cái được gọi là “trường học” này, mi tâm khẽ nhíu lại.
Anh biết trên đời vẫn còn rất nhiều nơi lạc hậu, nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn khó tránh khỏi đau lòng.
Diệp Du Nhiên nhìn anh rồi cười nói: “Lần đầu tôi nhìn thấy trường học này còn ngạc nhiên hơn anh.”
“Tôi không ngạc nhiên.” Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô rồi đi về cửa phòng học.
Bình luận facebook