Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 719
Chương 719:
Diệp Du Nhiên hơi mím môi, nói sự thật là không thể nào.
Vì vậy, cô cắn răng, nói một câu trả lời khiến Mộ Tấn Dương tức muốn chết.
“Bởi vì anh ấy muốn tặng con chó trong nhà cho người ta, cho nên tôi không muốn qua lại với anh ấy nữa.” Diệp Du Nhiên mặt không đổi sắc nói.
Nam Sơn đứng ở một bên lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh, trên người ông chủ tỏa ra luồng khí thật là đáng sợ.
…
Họp báo ký giả, cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn, không có bất trắc quá lớn.
Chủ yếu vẫn là bởi vì, Mộ Tấn Dương để Nam Sơn chuẩn bị từ sáng sớm.
Đến sau khi ký giả đều rời khỏi, dọn dẹp xong xuôi, Mộ Tấn Dương duỗi hai cánh tay, kéo Diệp Du Nhiên ngồi vào ghế phía trước, hai cánh tay chống trên tay vịn của cái ghế, không để cô thoát ra.
Anh lạnh giọng hỏi cô: “Nếu như anh đưa Thịt Bò cho người khác, em sẽ không sống với anh?”
Diệp Du Nhiên ho khan một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Không có, cái này không phải là nói với ký giả thôi sao…”
Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô: “Hôm nay trở về đưa Thịt Bò đi.”
Anh không ưa con chó kia rất lâu rồi.
Lúc Diệp Du Nhiên không có ở đây, nó nhảy nhót khắp nhà, hay đi tha quần áo của Diệp Du Nhiên cho anh.
Diệp Du Nhiên trở lại, nó thường cọ lên trên người cô.
Loại chó lúc nào cũng nhớ nhung vợ anh giữ lại làm gì?
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu trừng anh: “Anh dám!”
Mặt Mộ Tấn Dương không cảm xúc nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đưa tay chỉ môi của mình: “Hôn anh một cái, anh sẽ cân nhắc không đưa nó đi.”
Nhóm chuyển qua lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Mong cả nhà tải về đọc nhé! Diệp Du Nhiên: “…”
“Tấn Dương đâu? Anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy!”
Đúng vào lúc này, giọng nói của Cố Hàm Yên cách đó không xa truyền tới.
Diệp Du Nhiên quay đầu, đã nhìn thấy Cố Hàm Yên đang phá vòng vây của bảo vệ, chạy về hướng bên này.
Không phải những người bảo vệ kia không ngăn được Cố Hàm Yên.
Chủ yếu là bởi vì, bọn họ cũng biết Cố Hàm Yên quen biết Mộ Tấn Dương.
Cố Hàm Yên chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ Mộ Tấn Dương thân mật với Diệp Du Nhiên, sắc mặt biến đổi.
“Tấn Dương!” Cố Hàm Yên lại gần hai bước, ánh mắt đảo qua trên người Diệp Du Nhiên, sau đó rơi vào người Mộ Tấn Dương: “Anh thế này là có ý gì?”
“Cô hiểu là ý gì thì chính là ý đó.” Mộ Tấn Dương thu hai tay lại, thẳng người lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên cắn môi, nhịn tức nói: “Ông ngoại biết sẽ nghĩ như thế nào? Cơ thể ông vốn không tốt, ông sẽ tức mà bệnh!”
Ánh mắt Mộ Tấn Dương sắc bén nhìn về phía cô ta: “Chỉ cần cô không nói cho ông, ông sẽ không biết, cũng sẽ không tức mà bệnh.”
Cố Hàm Yên bị Mộ Tấn Dương nhìn có hơi chột dạ: “Nhưng mà, giấy không gói được lửa! Ông chắc chắn sẽ biết.”
“Cô đã nói cho ông biết rồi sao?”
Diệp Du Nhiên hơi mím môi, nói sự thật là không thể nào.
Vì vậy, cô cắn răng, nói một câu trả lời khiến Mộ Tấn Dương tức muốn chết.
“Bởi vì anh ấy muốn tặng con chó trong nhà cho người ta, cho nên tôi không muốn qua lại với anh ấy nữa.” Diệp Du Nhiên mặt không đổi sắc nói.
Nam Sơn đứng ở một bên lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh, trên người ông chủ tỏa ra luồng khí thật là đáng sợ.
…
Họp báo ký giả, cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn, không có bất trắc quá lớn.
Chủ yếu vẫn là bởi vì, Mộ Tấn Dương để Nam Sơn chuẩn bị từ sáng sớm.
Đến sau khi ký giả đều rời khỏi, dọn dẹp xong xuôi, Mộ Tấn Dương duỗi hai cánh tay, kéo Diệp Du Nhiên ngồi vào ghế phía trước, hai cánh tay chống trên tay vịn của cái ghế, không để cô thoát ra.
Anh lạnh giọng hỏi cô: “Nếu như anh đưa Thịt Bò cho người khác, em sẽ không sống với anh?”
Diệp Du Nhiên ho khan một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Không có, cái này không phải là nói với ký giả thôi sao…”
Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô: “Hôm nay trở về đưa Thịt Bò đi.”
Anh không ưa con chó kia rất lâu rồi.
Lúc Diệp Du Nhiên không có ở đây, nó nhảy nhót khắp nhà, hay đi tha quần áo của Diệp Du Nhiên cho anh.
Diệp Du Nhiên trở lại, nó thường cọ lên trên người cô.
Loại chó lúc nào cũng nhớ nhung vợ anh giữ lại làm gì?
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu trừng anh: “Anh dám!”
Mặt Mộ Tấn Dương không cảm xúc nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đưa tay chỉ môi của mình: “Hôn anh một cái, anh sẽ cân nhắc không đưa nó đi.”
Nhóm chuyển qua lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Mong cả nhà tải về đọc nhé! Diệp Du Nhiên: “…”
“Tấn Dương đâu? Anh ấy ở đâu, tôi muốn gặp anh ấy!”
Đúng vào lúc này, giọng nói của Cố Hàm Yên cách đó không xa truyền tới.
Diệp Du Nhiên quay đầu, đã nhìn thấy Cố Hàm Yên đang phá vòng vây của bảo vệ, chạy về hướng bên này.
Không phải những người bảo vệ kia không ngăn được Cố Hàm Yên.
Chủ yếu là bởi vì, bọn họ cũng biết Cố Hàm Yên quen biết Mộ Tấn Dương.
Cố Hàm Yên chạy tới, nhìn thấy dáng vẻ Mộ Tấn Dương thân mật với Diệp Du Nhiên, sắc mặt biến đổi.
“Tấn Dương!” Cố Hàm Yên lại gần hai bước, ánh mắt đảo qua trên người Diệp Du Nhiên, sau đó rơi vào người Mộ Tấn Dương: “Anh thế này là có ý gì?”
“Cô hiểu là ý gì thì chính là ý đó.” Mộ Tấn Dương thu hai tay lại, thẳng người lên, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Cố Hàm Yên.
Cố Hàm Yên cắn môi, nhịn tức nói: “Ông ngoại biết sẽ nghĩ như thế nào? Cơ thể ông vốn không tốt, ông sẽ tức mà bệnh!”
Ánh mắt Mộ Tấn Dương sắc bén nhìn về phía cô ta: “Chỉ cần cô không nói cho ông, ông sẽ không biết, cũng sẽ không tức mà bệnh.”
Cố Hàm Yên bị Mộ Tấn Dương nhìn có hơi chột dạ: “Nhưng mà, giấy không gói được lửa! Ông chắc chắn sẽ biết.”
“Cô đã nói cho ông biết rồi sao?”
Bình luận facebook