Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
Chương 730:
Anh cầm chai rượu đi tới trước mặt Mộ Tấn Dương và đặt xuống, nói: “Uống đi.”
Mộ Tấn Dương không nói chuyện, im lặng rút hai khăn giấy rồi lau rượu bắn ra trên người.
Anh quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành, vẻ mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh trước sau như một của mình, nói: “Không uống nữa.”
Bùi Chính Thành: “…”
Vừa rồi còn đòi sống đòi chết cũng muốn uống, giờ lại không uống nữa à?
Mộ Tấn Dương dường như biết được suy nghĩ trong lòng anh ta, nói thêm một câu: “Cô ấy chờ tôi về nhà ăn cơm. Tôi không muốn để cho cô ấy phải chờ quá lâu, cả người đầy mùi rượu về thì cô ấy chắc chắn sẽ tức giận mất.”
Anh nói xong xoay người đi ra ngoài, để lại Bùi Chính Thành chẳng hiểu gì cả.
…
Diệp Du Nhiên mua thức ăn xong về đến nhà thì nhìn thấy có đôi giày da để ở cửa, cô biết Mộ Tấn Dương đã về.
Cô đi đến, nhìn thấy trong phòng khách không có ai, lại nhìn lên trên tầng gọi một tiếng: “Mộ Tấn Dương?”
“Két” một tiếng, trên tầng vang lên tiếng cửa mở.
Trong phút chốc, bóng dáng Mộ Tấn Dương đã xuất hiện ở trên hành lang.
Trên người anh mặc quần áo ở nhà, tóc hơi ướt, rõ ràng là anh vừa tắm xong mới đi ra.
Diệp Du Nhiên thấy anh, mỉm cười nói: “Sao anh về sớm thế? Em còn tưởng anh sẽ bận thêm một lúc đấy.”
Cô vừa nói chuyện và cầm theo thức ăn đi về phía phòng bếp.
Mộ Tấn Dương đi từ trên tầng xuống, theo sau cô vào bếp.
Diệp Du Nhiên đi tới tủ lạnh và bỏ đồ vào trong.
Cô vừa bỏ hai củ cà rốt vào, lại nghe Mộ Tấn Dương ở phía sau nói: “Trước đây em không ăn cà rốt.”
Vừa dứt lời, đồ trên tay cô đã bị Mộ Tấn Dương cầm qua, để từng thứ vào trong tủ lạnh.
Diệp Du Nhiên nghe vậy, giọng điệu đã lãnh đạm hơn rất nhiều: “Trong cà rốt chứa rất nhiều vitamin, sau khi ăn vài lần, phát hiện cũng không khó ăn như vậy nữa.”
Khi đó cô mới biết được, khi người ta đau thương, khó chịu nhất sẽ quên đi rất nhiều thứ.
Thứ không thích ăn, chuyện không thích làm, làm gì còn kiêng kỵ nữa.
Mộ Tấn Dương không nói tiếp, chỉ im lặng cất đồ.
…
Bữa tối do Diệp Du Nhiên nấu.
Nhưng khi cô nấu ăn, Mộ Tấn Dương và Thịt Bò lại canh giữ ở bên cạnh.
Diệp Du Nhiên liếc nhìn Thịt Bò, sau đó ném cho nó miếng thịt vừa nấu xong. Thịt Bò nhảy lên đón lấy.
Khi cô quay đầu lại mới phát hiện ra Mộ Tấn Dương đang nhìn cô chăm chú.
Cô hỏi dò: “Anh cũng muốn à?”
Cô tưởng Mộ Tấn Dương ít nhất sẽ đen mặt, không ngờ anh lại đáp một tiếng: “Ừ.”
Diệp Du Nhiên hơi kinh ngạc, thật ra cũng không dám ném qua như cho Thịt Bò ăn, cô dùng đũa gắp và đưa tới bên miệng Mộ Tấn Dương.
Cô hỏi anh với vẻ mong chờ: “Thế nào?”
Cho dù bản thân cô thấy mình nấu nướng cũng không tệ, nhưng ở trước mặt Mộ Tấn Dương, dù sao cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Anh cầm chai rượu đi tới trước mặt Mộ Tấn Dương và đặt xuống, nói: “Uống đi.”
Mộ Tấn Dương không nói chuyện, im lặng rút hai khăn giấy rồi lau rượu bắn ra trên người.
Anh quay đầu nhìn về phía Bùi Chính Thành, vẻ mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh trước sau như một của mình, nói: “Không uống nữa.”
Bùi Chính Thành: “…”
Vừa rồi còn đòi sống đòi chết cũng muốn uống, giờ lại không uống nữa à?
Mộ Tấn Dương dường như biết được suy nghĩ trong lòng anh ta, nói thêm một câu: “Cô ấy chờ tôi về nhà ăn cơm. Tôi không muốn để cho cô ấy phải chờ quá lâu, cả người đầy mùi rượu về thì cô ấy chắc chắn sẽ tức giận mất.”
Anh nói xong xoay người đi ra ngoài, để lại Bùi Chính Thành chẳng hiểu gì cả.
…
Diệp Du Nhiên mua thức ăn xong về đến nhà thì nhìn thấy có đôi giày da để ở cửa, cô biết Mộ Tấn Dương đã về.
Cô đi đến, nhìn thấy trong phòng khách không có ai, lại nhìn lên trên tầng gọi một tiếng: “Mộ Tấn Dương?”
“Két” một tiếng, trên tầng vang lên tiếng cửa mở.
Trong phút chốc, bóng dáng Mộ Tấn Dương đã xuất hiện ở trên hành lang.
Trên người anh mặc quần áo ở nhà, tóc hơi ướt, rõ ràng là anh vừa tắm xong mới đi ra.
Diệp Du Nhiên thấy anh, mỉm cười nói: “Sao anh về sớm thế? Em còn tưởng anh sẽ bận thêm một lúc đấy.”
Cô vừa nói chuyện và cầm theo thức ăn đi về phía phòng bếp.
Mộ Tấn Dương đi từ trên tầng xuống, theo sau cô vào bếp.
Diệp Du Nhiên đi tới tủ lạnh và bỏ đồ vào trong.
Cô vừa bỏ hai củ cà rốt vào, lại nghe Mộ Tấn Dương ở phía sau nói: “Trước đây em không ăn cà rốt.”
Vừa dứt lời, đồ trên tay cô đã bị Mộ Tấn Dương cầm qua, để từng thứ vào trong tủ lạnh.
Diệp Du Nhiên nghe vậy, giọng điệu đã lãnh đạm hơn rất nhiều: “Trong cà rốt chứa rất nhiều vitamin, sau khi ăn vài lần, phát hiện cũng không khó ăn như vậy nữa.”
Khi đó cô mới biết được, khi người ta đau thương, khó chịu nhất sẽ quên đi rất nhiều thứ.
Thứ không thích ăn, chuyện không thích làm, làm gì còn kiêng kỵ nữa.
Mộ Tấn Dương không nói tiếp, chỉ im lặng cất đồ.
…
Bữa tối do Diệp Du Nhiên nấu.
Nhưng khi cô nấu ăn, Mộ Tấn Dương và Thịt Bò lại canh giữ ở bên cạnh.
Diệp Du Nhiên liếc nhìn Thịt Bò, sau đó ném cho nó miếng thịt vừa nấu xong. Thịt Bò nhảy lên đón lấy.
Khi cô quay đầu lại mới phát hiện ra Mộ Tấn Dương đang nhìn cô chăm chú.
Cô hỏi dò: “Anh cũng muốn à?”
Cô tưởng Mộ Tấn Dương ít nhất sẽ đen mặt, không ngờ anh lại đáp một tiếng: “Ừ.”
Diệp Du Nhiên hơi kinh ngạc, thật ra cũng không dám ném qua như cho Thịt Bò ăn, cô dùng đũa gắp và đưa tới bên miệng Mộ Tấn Dương.
Cô hỏi anh với vẻ mong chờ: “Thế nào?”
Cho dù bản thân cô thấy mình nấu nướng cũng không tệ, nhưng ở trước mặt Mộ Tấn Dương, dù sao cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng không yên.
Bình luận facebook