Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Chương 51:
Diệp Du Nhiên nghe những lời này của Diệp Thành cảm thấy có gì đó không ổn, cô vừa định lên tiếng thì lại nghe Diệp Thành nói tiếng: “Thật ngại quá, để cậu Mộ đây chứng kiến những chuyện không hay của gia đình, đứa cháu nhỏ này của tôi lâu nay ham chơi không hiểu chuyện, thời gian vừa rồi làm phiền cậu Mộ phải chăm sóc nó, sau này nếu có chuyện gì ở thành phố Vân Châu này cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng đừng ngại.”
Câu nói của ông bất kể hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đều muốn nói Mộ Tấn Dương chỉ là người ngoài, thậm chí coi cuộc hôn nhân của anh và Diệp Du Nhiên chỉ là ‘ham chơi không hiểu chuyện’.
Câu cuối cùng còn thêm vào hàm ý bố thí trong đó.
Nói thẳng ra là muốn chia cắt hai người họ, đồng thời không được cho mọi người biết chuyện họ đã đăng ký kết hôn.
Mộ Tấn Dương nghe vậy mặt như nửa muốn cười nửa không liếc nhìn Diệp Thành, thần thái vẫn bình thản, vẻ mặt tự tin, có vẻ như những lời ép người mà Diệp Thành vừa nói rất thẳng thắn, không hề vòng vo.
Diệp Du Nhiên phút chốc đơ người tại chỗ, người lấy kết hôn để ra điều kiện với cô là Diệp Thành, giây phút này đây yêu cầu hai người ly hôn cũng là ông.
Tay cô cuộn nắm tay lại thật mạnh, mạnh đến nỗi móng tay cô đâm vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay cô, nhưng cô không hề có cảm giác đau.
Cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt không che giấu được lo lắng.
Thời gian ở chung với Mộ Tấn Dương không lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được tính kiêu ngạo thanh cao của anh, bị Diệp Thành nói những lời ép người như vậy, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.
Nhưng không thể ngờ được là Mộ Tấn Dương lại nở nụ cười tỏ vẻ yên tâm với cô.
Diệp Du Nhiên từ từ cảm thấy yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành: “Ông nội nói đúng, con trước đây bướng bỉnh không hiểu chuyện, trước giờ vẫn đều là anh ấy chăm sóc con, từ giờ con sẽ tự kiểm điểm thay đổi khuyết điểm của mình, sẽ học cách làm người vợ tốt, cám ơn ông nội đã dạy bảo.”
Diệp Thành nghe xong lời này, ông tức giận đến nổi mặt tái mét, tên ranh con hỗn xược không coi lời ông nói là gì, giờ đến cả cháu gái nhỏ cũng bỏ ngoài tai lời ông nói, thể diện ông còn để đâu được nữa.
Hôm nay không cần biết như thế nào, cũng phải bắt Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương ly hôn.
Diệp Thành nghiêm mặt đứng dậy: “Theo ông đến phòng làm việc!”
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng dáng Diệp Thành biến mất ở ngã rẻ chỗ cầu thang, cô tiến đến gần Mộ Tấn Dương: “Anh đợi tội một chút, tôi sẽ quay trở lại ngay.”
Mộ Tấn Dương im lặng nhìn cô, như có chút không yên tâm, khẩu khí có chút khác thường: “Vậy em nhanh lên, giờ đã quá giờ cơm tối thường ngày của tôi rồi, tôi hơi đói.”
Diệp Du Nhiên nghe hiểu được ý của anh, biết anh không quan tâm đến lời nói của Diệp Thành, khẽ cười, yên tâm đi lên lầu.
Mà điều nực cười nhất là: hôm qua cô còn nói trước mặt Diệp Yến Nhi rằng đích thân Diệp Thành báo và nhắn cô về tham gia buổi họp mặt gia đình.
Không ngờ tới là giờ lại trở thành tiệc chia rẽ.
Cô không biết lý do vì sao Diệp Thành đột nhiên muốn cô và Mộ Tấn Dương ly hôn, nhưng theo như hiểu biết của cô đối với Diệp Thành thì chắc chắn ông có mục đích gì đó.
“Ông nội.”
Trong phòng làm việc, Diệp Thành đứng quay lưng về hướng cửa, Diệp Du Nhiên đi vào lên tiếng thưa ông.
“Còn dám kêu ông là ông nội sao, đến cả lời của ông cũng không nghe rồi!” Diệp Thành giận đùng đùng quay người lại, nhìn có vẻ như ông bị Diệp Du Nhiên làm cho ông rất giận.
Diệp Du Nhiên nhếch miệng cười, thất vọng và khiêu khích cô đều không muốn che dấu nữa, dù sao thì cô nói gì cũng là sai, ông nội chưa bao giờ thương cô, hay tin cô, vậy thì cô cần gì phải để ý đến ông.
“Nếu như con nghe lời ông ly hôn với Tấn Dương, ông sẽ trả cổ phần của ba con cho con không?” Diệp Du Nhiên biết chắc ông sẽ không trả, nên cô cố ý hỏi như vậy.
Diệp Du Nhiên nghe những lời này của Diệp Thành cảm thấy có gì đó không ổn, cô vừa định lên tiếng thì lại nghe Diệp Thành nói tiếng: “Thật ngại quá, để cậu Mộ đây chứng kiến những chuyện không hay của gia đình, đứa cháu nhỏ này của tôi lâu nay ham chơi không hiểu chuyện, thời gian vừa rồi làm phiền cậu Mộ phải chăm sóc nó, sau này nếu có chuyện gì ở thành phố Vân Châu này cần giúp đỡ, cứ việc lên tiếng đừng ngại.”
Câu nói của ông bất kể hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đều muốn nói Mộ Tấn Dương chỉ là người ngoài, thậm chí coi cuộc hôn nhân của anh và Diệp Du Nhiên chỉ là ‘ham chơi không hiểu chuyện’.
Câu cuối cùng còn thêm vào hàm ý bố thí trong đó.
Nói thẳng ra là muốn chia cắt hai người họ, đồng thời không được cho mọi người biết chuyện họ đã đăng ký kết hôn.
Mộ Tấn Dương nghe vậy mặt như nửa muốn cười nửa không liếc nhìn Diệp Thành, thần thái vẫn bình thản, vẻ mặt tự tin, có vẻ như những lời ép người mà Diệp Thành vừa nói rất thẳng thắn, không hề vòng vo.
Diệp Du Nhiên phút chốc đơ người tại chỗ, người lấy kết hôn để ra điều kiện với cô là Diệp Thành, giây phút này đây yêu cầu hai người ly hôn cũng là ông.
Tay cô cuộn nắm tay lại thật mạnh, mạnh đến nỗi móng tay cô đâm vào da thịt mềm mại trong lòng bàn tay cô, nhưng cô không hề có cảm giác đau.
Cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt không che giấu được lo lắng.
Thời gian ở chung với Mộ Tấn Dương không lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được tính kiêu ngạo thanh cao của anh, bị Diệp Thành nói những lời ép người như vậy, chắc chắn anh sẽ không chịu nổi.
Nhưng không thể ngờ được là Mộ Tấn Dương lại nở nụ cười tỏ vẻ yên tâm với cô.
Diệp Du Nhiên từ từ cảm thấy yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thành: “Ông nội nói đúng, con trước đây bướng bỉnh không hiểu chuyện, trước giờ vẫn đều là anh ấy chăm sóc con, từ giờ con sẽ tự kiểm điểm thay đổi khuyết điểm của mình, sẽ học cách làm người vợ tốt, cám ơn ông nội đã dạy bảo.”
Diệp Thành nghe xong lời này, ông tức giận đến nổi mặt tái mét, tên ranh con hỗn xược không coi lời ông nói là gì, giờ đến cả cháu gái nhỏ cũng bỏ ngoài tai lời ông nói, thể diện ông còn để đâu được nữa.
Hôm nay không cần biết như thế nào, cũng phải bắt Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương ly hôn.
Diệp Thành nghiêm mặt đứng dậy: “Theo ông đến phòng làm việc!”
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng dáng Diệp Thành biến mất ở ngã rẻ chỗ cầu thang, cô tiến đến gần Mộ Tấn Dương: “Anh đợi tội một chút, tôi sẽ quay trở lại ngay.”
Mộ Tấn Dương im lặng nhìn cô, như có chút không yên tâm, khẩu khí có chút khác thường: “Vậy em nhanh lên, giờ đã quá giờ cơm tối thường ngày của tôi rồi, tôi hơi đói.”
Diệp Du Nhiên nghe hiểu được ý của anh, biết anh không quan tâm đến lời nói của Diệp Thành, khẽ cười, yên tâm đi lên lầu.
Mà điều nực cười nhất là: hôm qua cô còn nói trước mặt Diệp Yến Nhi rằng đích thân Diệp Thành báo và nhắn cô về tham gia buổi họp mặt gia đình.
Không ngờ tới là giờ lại trở thành tiệc chia rẽ.
Cô không biết lý do vì sao Diệp Thành đột nhiên muốn cô và Mộ Tấn Dương ly hôn, nhưng theo như hiểu biết của cô đối với Diệp Thành thì chắc chắn ông có mục đích gì đó.
“Ông nội.”
Trong phòng làm việc, Diệp Thành đứng quay lưng về hướng cửa, Diệp Du Nhiên đi vào lên tiếng thưa ông.
“Còn dám kêu ông là ông nội sao, đến cả lời của ông cũng không nghe rồi!” Diệp Thành giận đùng đùng quay người lại, nhìn có vẻ như ông bị Diệp Du Nhiên làm cho ông rất giận.
Diệp Du Nhiên nhếch miệng cười, thất vọng và khiêu khích cô đều không muốn che dấu nữa, dù sao thì cô nói gì cũng là sai, ông nội chưa bao giờ thương cô, hay tin cô, vậy thì cô cần gì phải để ý đến ông.
“Nếu như con nghe lời ông ly hôn với Tấn Dương, ông sẽ trả cổ phần của ba con cho con không?” Diệp Du Nhiên biết chắc ông sẽ không trả, nên cô cố ý hỏi như vậy.
Bình luận facebook