Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Chương 53:
Nhìn hai người chuẩn bị rời đi, những người khác đang ngồi ở đó cũng liền đứng dậy.
Diệp Thành đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống đại sảnh, hét lớn: “Chặn chúng nó lại!”
Vừa dứt lời, lập tức mấy người vệ sỹ chạy đến bao vây lấy họ, có vẻ như đang chờ sẵn.
Diệp Du Nhiên đã từng sống cùng Diệp Thành rất nhiều năm, đương nhiên hai người họ sẽ hiểu được phần nào đó tính cách đối phương, ông ta đã đoán trước Diệp Du Nhiên sẽ không dễ dàng gì mà bị thuyết phục, nên đã có chuẩn bị từ trước.
Diệp Du Nhiên khá căng thẳng, quay qua nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt cô hiện lên nét kinh hoàng, tuy là bình thường cô luôn tỏ ra vẻ trời không sợ, đất không sợ, nhưng khi đối mặt với Diệp Thành, thật sự cô có chút sợ.
Điều này có chút liên quan đến ký ức tuổi thơ của cô.
“Không cần phải lo lắng.” Mộ Tấn Dương kéo cô vào lòng mình, giọng của anh cực kỳ bình tĩnh.
Kỳ lạ là Diệp Du Nhiên lại yên lặng nghe lời anh.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời đến giờ, cô cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, hình như không còn cảm giác sợ nữa.
“Tôi vẫn giữ câu nói lúc nãy, cậu Mộ đây muốn rời đi thì bây giờ vẫn có thể đi, tôi chẳng qua là muốn dạy dỗ đứa cháu gái của tôi mà thôi, không liên quan đến cậu.”
Diệp Thành đi tới đại sảnh, sắc mặt bình thản ngồi lên ghế sofa, dường như ông đã nắm chắc Diệp Du Nhiên sẽ không có cách nào phản kháng lại ông.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương vang lên ở đại sảnh, tuy giọng nói không lớn lắm, nhưng lại có sức uy hiếp: “Nếu như cháu không đi thì sao?”
Diệp Thành nghe vậy hơi sửng sốt, mặt ông tỏ vẻ khinh thường, giống như ông cho rằng Mộ Tấn Dương không biết tự lượng sức mình: “Chỉ vì một người phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ của mình, cậu Mộ nhớ suy nghĩ kỹ nhé, xem rốt cục thì có đáng hay không.”
“Có đáng hay không, ăn thua ở cháu!” Mộ Tấn Dương vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, móc điện thoại ra: “Nếu như chuyện này đã không thể giải quyết theo cách nhẹ nhàng êm đẹp, vậy thì, chỉ còn cách báo cảnh sát.”
“Ha ha…”
Diệp Thành cười thành tiếng, vẻ khinh thường trong mắt ông càng hiện rõ hơn, ông nhìn Mộ Tấn Dương không khác gì nhìn con kiến bé xí: “Tôi vốn đánh giá rất cao thanh niên các cậu, có dũng khí, đối mặt với thất bại không hề sợ hãi.”
“Cháu cũng rất khâm phục sự tự tin của ông Diệp.” Mộ Tấn Dương nói xong, liền đưa tay ấn vài nút trên điện thoại, sau đó đưa điện thoại sát tai nói: “Đang ở nhà họ Diệp, báo cảnh sát giùm tôi là được rồi.”
Anh cất điện thoại vào túi trước sự chứng kiến của mọi người, trong suốt quá trình, anh không hề thay đổi sắc mặt, nhìn có vẻ cực kỳ tự tin.
Với người đã từng lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió thương trường như Diệp Thành, lần này trong lòng cũng có chút bồn chồn: tên Mộ Tấn Dương này chắc không phải phía sau có chuyện gì đó không thể để người ta biết được chứ?
Diệp Du Nhiên nhìn anh ta không có vẻ gì là sốt ruột, cô nhỏ tiếng nói với anh: “Anh gọi điện cho bạn anh chưa?”
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô, đáy mắt anh khẽ mỉm cười, vén sợi tóc trước trán của cô và nói : “Rồi.”
“Thực sự rất xin lỗi, lẽ ra anh và bạn anh không đáng bị kéo vô chuyện này.” Từ lúc biết nhau đến giờ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Du Nhiên cảm thấy ngại với Mộ Tấn Dương.
Hai người ở giữa đám đông vây quanh, nhưng lại trò chuyện như chốn không người, có vẻ như họ không hề lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Thành có chút tức giận, nói thẳng với Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, cho con cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ con qua đây, con vẫn là cô hai của nhà họ Diệp, ông sẽ trả lại cổ phần mà ba con để lại cho con.”
Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên chút mỉa mai: Diệp Thành, ông thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều coi trọng quyền thế địa vị như ông sao?
“Con cũng không cần.”
Nhìn hai người chuẩn bị rời đi, những người khác đang ngồi ở đó cũng liền đứng dậy.
Diệp Thành đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống đại sảnh, hét lớn: “Chặn chúng nó lại!”
Vừa dứt lời, lập tức mấy người vệ sỹ chạy đến bao vây lấy họ, có vẻ như đang chờ sẵn.
Diệp Du Nhiên đã từng sống cùng Diệp Thành rất nhiều năm, đương nhiên hai người họ sẽ hiểu được phần nào đó tính cách đối phương, ông ta đã đoán trước Diệp Du Nhiên sẽ không dễ dàng gì mà bị thuyết phục, nên đã có chuẩn bị từ trước.
Diệp Du Nhiên khá căng thẳng, quay qua nhìn Mộ Tấn Dương, đáy mắt cô hiện lên nét kinh hoàng, tuy là bình thường cô luôn tỏ ra vẻ trời không sợ, đất không sợ, nhưng khi đối mặt với Diệp Thành, thật sự cô có chút sợ.
Điều này có chút liên quan đến ký ức tuổi thơ của cô.
“Không cần phải lo lắng.” Mộ Tấn Dương kéo cô vào lòng mình, giọng của anh cực kỳ bình tĩnh.
Kỳ lạ là Diệp Du Nhiên lại yên lặng nghe lời anh.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời đến giờ, cô cảm giác bất kể xảy ra chuyện gì, hình như không còn cảm giác sợ nữa.
“Tôi vẫn giữ câu nói lúc nãy, cậu Mộ đây muốn rời đi thì bây giờ vẫn có thể đi, tôi chẳng qua là muốn dạy dỗ đứa cháu gái của tôi mà thôi, không liên quan đến cậu.”
Diệp Thành đi tới đại sảnh, sắc mặt bình thản ngồi lên ghế sofa, dường như ông đã nắm chắc Diệp Du Nhiên sẽ không có cách nào phản kháng lại ông.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương vang lên ở đại sảnh, tuy giọng nói không lớn lắm, nhưng lại có sức uy hiếp: “Nếu như cháu không đi thì sao?”
Diệp Thành nghe vậy hơi sửng sốt, mặt ông tỏ vẻ khinh thường, giống như ông cho rằng Mộ Tấn Dương không biết tự lượng sức mình: “Chỉ vì một người phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ của mình, cậu Mộ nhớ suy nghĩ kỹ nhé, xem rốt cục thì có đáng hay không.”
“Có đáng hay không, ăn thua ở cháu!” Mộ Tấn Dương vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, móc điện thoại ra: “Nếu như chuyện này đã không thể giải quyết theo cách nhẹ nhàng êm đẹp, vậy thì, chỉ còn cách báo cảnh sát.”
“Ha ha…”
Diệp Thành cười thành tiếng, vẻ khinh thường trong mắt ông càng hiện rõ hơn, ông nhìn Mộ Tấn Dương không khác gì nhìn con kiến bé xí: “Tôi vốn đánh giá rất cao thanh niên các cậu, có dũng khí, đối mặt với thất bại không hề sợ hãi.”
“Cháu cũng rất khâm phục sự tự tin của ông Diệp.” Mộ Tấn Dương nói xong, liền đưa tay ấn vài nút trên điện thoại, sau đó đưa điện thoại sát tai nói: “Đang ở nhà họ Diệp, báo cảnh sát giùm tôi là được rồi.”
Anh cất điện thoại vào túi trước sự chứng kiến của mọi người, trong suốt quá trình, anh không hề thay đổi sắc mặt, nhìn có vẻ cực kỳ tự tin.
Với người đã từng lăn lộn trải qua bao nhiêu sóng gió thương trường như Diệp Thành, lần này trong lòng cũng có chút bồn chồn: tên Mộ Tấn Dương này chắc không phải phía sau có chuyện gì đó không thể để người ta biết được chứ?
Diệp Du Nhiên nhìn anh ta không có vẻ gì là sốt ruột, cô nhỏ tiếng nói với anh: “Anh gọi điện cho bạn anh chưa?”
Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô, đáy mắt anh khẽ mỉm cười, vén sợi tóc trước trán của cô và nói : “Rồi.”
“Thực sự rất xin lỗi, lẽ ra anh và bạn anh không đáng bị kéo vô chuyện này.” Từ lúc biết nhau đến giờ đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Du Nhiên cảm thấy ngại với Mộ Tấn Dương.
Hai người ở giữa đám đông vây quanh, nhưng lại trò chuyện như chốn không người, có vẻ như họ không hề lo lắng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Thành có chút tức giận, nói thẳng với Diệp Du Nhiên: “Du Nhiên, cho con cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ con qua đây, con vẫn là cô hai của nhà họ Diệp, ông sẽ trả lại cổ phần mà ba con để lại cho con.”
Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên chút mỉa mai: Diệp Thành, ông thật sự nghĩ rằng tất cả mọi người đều coi trọng quyền thế địa vị như ông sao?
“Con cũng không cần.”