Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Chương 64:
Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên ngừng.
Câu nói vừa đến cửa miệng, đã đánh một vòng, ra khỏi miệng cô đã trở thành: “Anh cả buổi sáng đều ở công ty sao, chưa ra ngoài lần nào à?”
Mộ Tấn Dương nghe vậy, mắt anh hơi trầm lại chút, giọng nói vẫn bình thường: “Đương nhiên là ở công ty rồi, chẳng lẽ em sợ tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác hẹn hò sao?”
Nét nghiêm túc trên gương mặt Diệp Du Nhiên phút chốc tan tành, hạ giọng nói: “Không phải.”
“Ừ.” Mộ Tấn Dương hôn nhẹ lên má cô như khen thưởng: “Tin tưởng tôi là được rồi, nếu như thật sự lo lắng, em có thể 24/24 điều tra tôi, tôi sẽ không cảm thấy phiền đâu.”
Diệp Du Nhiên có chút bực mình: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Tôi nói muốn điều tra anh lúc nào!”
“Con gái nói không là có.”
“Ai nói vậy!”
“Bùi Chính Thành!”
“…” Cô quả thực nhìn lầm Bùi Chính Thành rồi, cái gì tinh tế gia giáo, chẳng qua cũng chỉ là công tử đào hoa mà thôi, khi không lại đi đoán tâm tư phụ nữ.
Bị Mộ Tấn Dương chọc cho một lúc.
Diệp Du Nhiên chạy tới chỗ sofa ngồi, cách anh càng xa càng tốt.
Mộ Tấn Dương cũng không cản cô nữa, chỉ là đến lúc nhìn thấy ly cà phê trên bàn làm việc, anh khẽ nhăn mặt, nhấc điện thoại gọi cuộc gọi nội bộ: “Đưa ly trà sữa vào đây, lấy nóng.”
“Tôi muốn uống lạnh.” Trời mùa hè, cô muốn uống lạnh.
Mộ Tấn Dương chau mày nhìn cô, rồi không để ý cô.
Diệp Du Nhiên nhìn anh hét lên: “Mộ Tấn Dương, anh nghe hiểu không, tôi muốn uống trà sữa lạnh, không uống nóng, và còn phải thêm thật nhiều đá.”
Anh dựa vào cái gì mà tự ý cho cô uống trà sữa nóng, cô không uống!
Mộ Tấn Dương lần này đến cả nhìn cũng không nhìn cô, ánh mắt tập trung vào văn kiện trước mặt, lạnh nhạt nói ra mấy từ: “Kỳ kinh nguyệt, không được uống lạnh.”
Nói xong, động tác tay anh khẽ khự lại, rồi lại bổ xung thêm: “Đặc biệt là ngày đầu tiên.”
Diệp Du Nhiên giật mình, Mộ Tấn Dương đến cái này cũng biết!
“Anh, anh biến thái!” Diệp Du Nhiên không còn biết dùng từ gì để hình dung Mộ Tấn Dương.
Cô chưa từng gặp qua người nào mà da mặt dày như vậy.
Cho dù là trắng đen đều có thể nói như rất bình thường, giống như là không có cái gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Ngay đúng lúc này thư ký gõ cửa phòng bước vào, lịch sự đưa ly trà sữa đến trước mặt Diệp Du Nhiên: “Bà Mộ, mời uống trà sữa.”
Đợi cho thư ký ra ngoài, Diệp Du Nhiên mới nhớ ra một chuyện, đó chính là người trong công ty hình như đều kêu cô là bà Mộ.
“Bọn họ kêu tôi là bà Mộ.”
“Ừ.”
“Tôi nói anh nghe có hiểu không vậy. Họ kêu tôi là…”
“Bởi vì tôi họ Mộ, bọn họ gọi em là bà Mộ là đúng rồi.” Mộ Tấn Dương vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô tuy rằng đối với Mộ Tấn Dương đã có ấn tượng tốt hơn, nhưng khi bị người trong công ty gọi là ‘bà Mộ’, trong lòng cô có cái gì đó lo lắng thái độ của Mộ Tấn Dương.
Và rồi Diệp Du Nhiên không biết là, ‘bà Mộ’ từ này đã được lan truyền khắp công ty.
Cho đến giữa trưa, Mộ Tấn Dương đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai nhân viên.
“Cậu nhìn thấy vợ tổng giám đốc Mộ chưa? Đẹp lắm.”
“Tổng giám đốc Mộ kết hôn rồi?”
Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên ngừng.
Câu nói vừa đến cửa miệng, đã đánh một vòng, ra khỏi miệng cô đã trở thành: “Anh cả buổi sáng đều ở công ty sao, chưa ra ngoài lần nào à?”
Mộ Tấn Dương nghe vậy, mắt anh hơi trầm lại chút, giọng nói vẫn bình thường: “Đương nhiên là ở công ty rồi, chẳng lẽ em sợ tôi ra ngoài tìm người phụ nữ khác hẹn hò sao?”
Nét nghiêm túc trên gương mặt Diệp Du Nhiên phút chốc tan tành, hạ giọng nói: “Không phải.”
“Ừ.” Mộ Tấn Dương hôn nhẹ lên má cô như khen thưởng: “Tin tưởng tôi là được rồi, nếu như thật sự lo lắng, em có thể 24/24 điều tra tôi, tôi sẽ không cảm thấy phiền đâu.”
Diệp Du Nhiên có chút bực mình: “Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Tôi nói muốn điều tra anh lúc nào!”
“Con gái nói không là có.”
“Ai nói vậy!”
“Bùi Chính Thành!”
“…” Cô quả thực nhìn lầm Bùi Chính Thành rồi, cái gì tinh tế gia giáo, chẳng qua cũng chỉ là công tử đào hoa mà thôi, khi không lại đi đoán tâm tư phụ nữ.
Bị Mộ Tấn Dương chọc cho một lúc.
Diệp Du Nhiên chạy tới chỗ sofa ngồi, cách anh càng xa càng tốt.
Mộ Tấn Dương cũng không cản cô nữa, chỉ là đến lúc nhìn thấy ly cà phê trên bàn làm việc, anh khẽ nhăn mặt, nhấc điện thoại gọi cuộc gọi nội bộ: “Đưa ly trà sữa vào đây, lấy nóng.”
“Tôi muốn uống lạnh.” Trời mùa hè, cô muốn uống lạnh.
Mộ Tấn Dương chau mày nhìn cô, rồi không để ý cô.
Diệp Du Nhiên nhìn anh hét lên: “Mộ Tấn Dương, anh nghe hiểu không, tôi muốn uống trà sữa lạnh, không uống nóng, và còn phải thêm thật nhiều đá.”
Anh dựa vào cái gì mà tự ý cho cô uống trà sữa nóng, cô không uống!
Mộ Tấn Dương lần này đến cả nhìn cũng không nhìn cô, ánh mắt tập trung vào văn kiện trước mặt, lạnh nhạt nói ra mấy từ: “Kỳ kinh nguyệt, không được uống lạnh.”
Nói xong, động tác tay anh khẽ khự lại, rồi lại bổ xung thêm: “Đặc biệt là ngày đầu tiên.”
Diệp Du Nhiên giật mình, Mộ Tấn Dương đến cái này cũng biết!
“Anh, anh biến thái!” Diệp Du Nhiên không còn biết dùng từ gì để hình dung Mộ Tấn Dương.
Cô chưa từng gặp qua người nào mà da mặt dày như vậy.
Cho dù là trắng đen đều có thể nói như rất bình thường, giống như là không có cái gì có thể ảnh hưởng đến anh.
Ngay đúng lúc này thư ký gõ cửa phòng bước vào, lịch sự đưa ly trà sữa đến trước mặt Diệp Du Nhiên: “Bà Mộ, mời uống trà sữa.”
Đợi cho thư ký ra ngoài, Diệp Du Nhiên mới nhớ ra một chuyện, đó chính là người trong công ty hình như đều kêu cô là bà Mộ.
“Bọn họ kêu tôi là bà Mộ.”
“Ừ.”
“Tôi nói anh nghe có hiểu không vậy. Họ kêu tôi là…”
“Bởi vì tôi họ Mộ, bọn họ gọi em là bà Mộ là đúng rồi.” Mộ Tấn Dương vẫn không ngẩng đầu nhìn cô.
Trải qua chuyện ngày hôm qua, cô tuy rằng đối với Mộ Tấn Dương đã có ấn tượng tốt hơn, nhưng khi bị người trong công ty gọi là ‘bà Mộ’, trong lòng cô có cái gì đó lo lắng thái độ của Mộ Tấn Dương.
Và rồi Diệp Du Nhiên không biết là, ‘bà Mộ’ từ này đã được lan truyền khắp công ty.
Cho đến giữa trưa, Mộ Tấn Dương đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai nhân viên.
“Cậu nhìn thấy vợ tổng giám đốc Mộ chưa? Đẹp lắm.”
“Tổng giám đốc Mộ kết hôn rồi?”
Bình luận facebook