Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chương 67:
Du Nhiên? Anh đúng thật là dễ thân.
“Xin lỗi, buổi tối tôi không thích ra ngoài.” Cô không hứng thú ra ngoài với những người không quen biết, đi với bọn họ không có gì là vui.
Bùi Chính Thành không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy, có chút khó xử: “Anh đã hứa với mấy người nhân viên rồi, nói chắc chắn sẽ mời được em đến, nếu mà em không đến, anh phải dạo vòng thành phố Vân Châu này với độc chiếc quần tam giác thôi đó.”
Anh càng nói càng tỏ vẻ tội nghiệp.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rắc rối từ đâu bay đến, rốt cục thì tên Bùi Chính Thành này làm sao mà có thể là bạn tốt với Mộ Tấn Dương mười mấy năm trời?
Cô đột nhiên nghĩ đến chai rượu lần trước ở Ngọc Hoàng Cung, chắc là tiền đó do Bùi Chính Thành cho mượn.
Cho dù Mộ Tấn Dương là phó tổng giám đốc, nhưng tiền lương chắc cũng không cao như vậy. Huống chi anh ấy cũng vừa về nước.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Du Nhiên đành nhận lời.
“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
Diệp Du Nhiên vừa dứt lời, điện thoại đã cúp máy, ngay cả đến câu ‘tạm biệt’ còn chưa nói.
Diệp Du Nhiên nhăn mặt nhìn điện thoại bị cúp ngang.
Bên kia, Mộ Tấn Dương đẩy cửa phòng làm việc đi vào, thấy trên tay Bùi Chính Thành cầm cái gì đó để lên bàn.
Anh nhìn kỹ hơn phát hiện ra là điện thoại của mình.
Bùi Chính Thành sờ sờ mũi mình: “Vợ cậu mới gọi điện thoại đến tôi bắt máy giùm cậu rồi, tôi lỡ miệng nói cho cô ấy biết tối nay công ty có tiệc liên hoan…”
Mặc dù là anh đảo ngược sự thật, nhưng anh lại không hề tỏ vẻ ấp úng ngại ngùng.
Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn anh rồi cầm điện thoại lên.
Bùi Chính Thành liền thay đổi cách nói: “Với danh dự là ông chủ uy nghiêm, tôi đã hứa với bọn họ là sẽ đưa hai vợ chồng cậu đến ăn cơm cùng, đâu thể nào nuốt lời được.”
Mộ Tấn Dương không để ý tới anh ta, mở ghi lục cuộc gọi ra, ánh mắt ngừng ở hàng chữ hiển thị cuộc gọi đi của Bùi Chính Thành mới gọi.
Im lặng hai giây, mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chính Thành: “Không có lần sau.”
Sau khi cúp máy Bùi Chính Thành, Diệp Du Nhiên liền xoay người đi đến tủ áo tìm đồ để thay.
Liên hoan công ty, nên mặc gì đây?
Diệp Du Nhiên thuận tay cầm bộ quần áo, đứng trước gương nhìn, phát hiện trên đầu mình vẫn còn băng gạc, cô hầu như quên mất trên đầu mình vẫn còn bị thương.
Cuối cùng, cô chọn một bộ đồ đơn giản nhất.
Áo sơ mi trắng và quần jeans lửng, xõa tóc ngang vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn sơ qua, trông rất thuần khiết.
Cô vừa mới ngồi lên taxi thì Mộ Tấn Dương gọi điện thoại đến.
Lần này đúng thật là Mộ Tấn Dương.
“Tôi về đón em.” Giọng của anh qua điện thoại truyền đến, nghe rất êm tai.
Diệp Du Nhiên tay cầm điện thoại, tay còn lại mở cửa sổ xe: “Không cần đâu, tôi đã lên taxi rồi.”
Mộ Tấn Dương còn nói: “Ừ, địa điểm là ở Ngọc Hoàng Cung.”
“Biết rồi.” Trước đó, Bùi Chính Thành đã dùng điện thoại của anh để gửi địa chỉ cho cô.
Cúp điện thoại, không lâu sau đã đến Ngọc Hoàng Cung.
Bùi Chính Thành thật hào phóng, liên hoan công ty mà đến Ngọc Hoàng Cung, đúng là nhiều tiền không biết đốt đâu cho hết.
Du Nhiên? Anh đúng thật là dễ thân.
“Xin lỗi, buổi tối tôi không thích ra ngoài.” Cô không hứng thú ra ngoài với những người không quen biết, đi với bọn họ không có gì là vui.
Bùi Chính Thành không ngờ cô lại từ chối thẳng thừng như vậy, có chút khó xử: “Anh đã hứa với mấy người nhân viên rồi, nói chắc chắn sẽ mời được em đến, nếu mà em không đến, anh phải dạo vòng thành phố Vân Châu này với độc chiếc quần tam giác thôi đó.”
Anh càng nói càng tỏ vẻ tội nghiệp.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rắc rối từ đâu bay đến, rốt cục thì tên Bùi Chính Thành này làm sao mà có thể là bạn tốt với Mộ Tấn Dương mười mấy năm trời?
Cô đột nhiên nghĩ đến chai rượu lần trước ở Ngọc Hoàng Cung, chắc là tiền đó do Bùi Chính Thành cho mượn.
Cho dù Mộ Tấn Dương là phó tổng giám đốc, nhưng tiền lương chắc cũng không cao như vậy. Huống chi anh ấy cũng vừa về nước.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Du Nhiên đành nhận lời.
“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
Diệp Du Nhiên vừa dứt lời, điện thoại đã cúp máy, ngay cả đến câu ‘tạm biệt’ còn chưa nói.
Diệp Du Nhiên nhăn mặt nhìn điện thoại bị cúp ngang.
Bên kia, Mộ Tấn Dương đẩy cửa phòng làm việc đi vào, thấy trên tay Bùi Chính Thành cầm cái gì đó để lên bàn.
Anh nhìn kỹ hơn phát hiện ra là điện thoại của mình.
Bùi Chính Thành sờ sờ mũi mình: “Vợ cậu mới gọi điện thoại đến tôi bắt máy giùm cậu rồi, tôi lỡ miệng nói cho cô ấy biết tối nay công ty có tiệc liên hoan…”
Mặc dù là anh đảo ngược sự thật, nhưng anh lại không hề tỏ vẻ ấp úng ngại ngùng.
Mộ Tấn Dương lạnh lùng nhìn anh rồi cầm điện thoại lên.
Bùi Chính Thành liền thay đổi cách nói: “Với danh dự là ông chủ uy nghiêm, tôi đã hứa với bọn họ là sẽ đưa hai vợ chồng cậu đến ăn cơm cùng, đâu thể nào nuốt lời được.”
Mộ Tấn Dương không để ý tới anh ta, mở ghi lục cuộc gọi ra, ánh mắt ngừng ở hàng chữ hiển thị cuộc gọi đi của Bùi Chính Thành mới gọi.
Im lặng hai giây, mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chính Thành: “Không có lần sau.”
Sau khi cúp máy Bùi Chính Thành, Diệp Du Nhiên liền xoay người đi đến tủ áo tìm đồ để thay.
Liên hoan công ty, nên mặc gì đây?
Diệp Du Nhiên thuận tay cầm bộ quần áo, đứng trước gương nhìn, phát hiện trên đầu mình vẫn còn băng gạc, cô hầu như quên mất trên đầu mình vẫn còn bị thương.
Cuối cùng, cô chọn một bộ đồ đơn giản nhất.
Áo sơ mi trắng và quần jeans lửng, xõa tóc ngang vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhìn sơ qua, trông rất thuần khiết.
Cô vừa mới ngồi lên taxi thì Mộ Tấn Dương gọi điện thoại đến.
Lần này đúng thật là Mộ Tấn Dương.
“Tôi về đón em.” Giọng của anh qua điện thoại truyền đến, nghe rất êm tai.
Diệp Du Nhiên tay cầm điện thoại, tay còn lại mở cửa sổ xe: “Không cần đâu, tôi đã lên taxi rồi.”
Mộ Tấn Dương còn nói: “Ừ, địa điểm là ở Ngọc Hoàng Cung.”
“Biết rồi.” Trước đó, Bùi Chính Thành đã dùng điện thoại của anh để gửi địa chỉ cho cô.
Cúp điện thoại, không lâu sau đã đến Ngọc Hoàng Cung.
Bùi Chính Thành thật hào phóng, liên hoan công ty mà đến Ngọc Hoàng Cung, đúng là nhiều tiền không biết đốt đâu cho hết.
Bình luận facebook