Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Chương 70:
Một người phụ nữ cao gầy bên cạnh đột nhiên đứng lên trước, đẩy người phụ nữ béo lùn kia ra sau: “Sao con người cô cứ chuyên môn trốn ở trong phòng vệ sinh nghe trộm người khác nói chuyện vậy?”
“Cô này…” Diệp Du Nhiên nghiêng đầu quan sát rồi mới nói tiếp: “Cô này, nhà vệ sinh là nơi cộng công, tôi cần phải ở chỗ này nghe trộm gì chứ? Nếu các người thảo luận chuyện như vậy ở đây, dĩ nhiên là không sợ người khác nghe được rồi.”
“Cô…”
Mặt Diệp Du Nhiên lạnh đi. Cô không muốn lãng phí thời gian với hai người phụ nữ không có nhân phẩm ở đây nên lùi lại một bước, dựa vào trên tường, vẻ mặt lười nhác: “Vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Dù sao tôi đã ghi âm rồi, vừa lúc cầm tới phòng riêng cho tất cả mọi người vui một chút.”
Diệp Du Nhiên cong môi cười không có ý tốt, nói xong liền đi ra ngoài, bước chân bước đi rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô để lại hai người phụ nữ mắt lớn nhìn mắt nhỏ ở trong phòng rửa tay, sau đó bọn họ mới cầm túi đuổi theo.
Hai người vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy bóng lưng của Diệp Du Nhiên. Trên hành lang không có ai, bọn họ liền nhìn cô gọi to: “Cô đứng lại!”
Nghe được tiếng hét phía sau nhưng cô không ngừng lại.
Hai người phía sau chạy đuổi theo.
“Bà Mộ, chúng ta có chuyện gì từ từ nói…”
“Đúng vậy, tất cả mọi người ở trong công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, làm như vậy tóm lại cũng không tốt.”
Hai người tôi một lời, cô một câu muốn thuyết phục Diệp Du Nhiên.
Ở trong công ty, tổng Giám đốc Mộ nổi tiếng là người công chính nghiêm minh, cho dù chưa bao giờ nổi giận nhưng dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào đã đủ dọa người rồi.
Bọn họ có thể đoán trước được, nếu Diệp Du Nhiên thật sự để lộ ra đoạn ghi âm này, bọn họ đuối lý, rất có khả năng sẽ mất đi công việc này. Công việc bây giờ cũng không phải dễ tìm đâu.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ và nhướng mày: “Các cô còn có nhường đường cho tôi qua không?”
“Cô…”
Ánh mắt Diệp Du Nhiên nhìn phía sau lưng bọn họ, phát hiện ra thư ký của Bùi Chính Thành và một cô quản lý cao cấp khác.
Cô mím môi, sự lạnh lùng trong mắt dần biến mất, đứng đó rũ mắt xuống với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, bất kể bọn họ nói gì, cô cũng chỉ cúi thấp đầu, thoạt nhìn giống như đang bị bắt nạt.
Thư ký của Bùi Chính Thành đi trước nhìn thấy Diệp Du Nhiên liền bước tới hỏi: “Các cô đang làm gì vậy?”
Theo cô ta thấy chính là hai nhân viên này cứ ngăn cản Diệp Du Nhiên, nói gì đó không cho cô đi. Vẻ mặt Diệp Du Nhiên khó xử nhưng lại không tiện từ chối, cũng chỉ có thể nghe.
“Chúng tôi… chỉ nói chuyện với bà Mộ một chút thôi…”
Hai người phụ nữ nhìn thấy thư ký của Bùi Chính Thành thì vẻ mặt hoàn toàn ngỡ ngàng, không biết cô ta đến đây lúc nào, lại nhìn Diệp Du Nhiên, cô làm gì còn dáng vẻ lãnh đạm vừa nãy nữa.
Hai người phụ nữ đều ý thức được mình bị Diệp Du Nhiên hãm hại.
“Các cô cũng qua phòng rửa tay sao?” Diệp Du Nhiên mỉm cười nhìn về phía thư ký: “Bọn họ không nói gì, chỉ là…”
Cô nói đến đây thì dừng lại, chỉ cười bất lực mà không nói tiếp. Người ở chỗ này đều vô thức tự mình hiểu ra.
Tất cả đều người phụ nữ, Diệp Du Nhiên còn là vợ của Mộ Tấn Dương. Ở công ty, anh cũng là người đàn ông rất được hoan nghênh.
“Vậy bà Mộ sớm về phòng riêng đi, nếu không đợi lát nữa tổng Giám đốc Mộ có thể sẽ đi ra tìm cô đấy.” Thư ký lịch sự nhìn cô gật đầu, lại lách người đi vào nhà vệ sinh.
Một người phụ nữ cao gầy bên cạnh đột nhiên đứng lên trước, đẩy người phụ nữ béo lùn kia ra sau: “Sao con người cô cứ chuyên môn trốn ở trong phòng vệ sinh nghe trộm người khác nói chuyện vậy?”
“Cô này…” Diệp Du Nhiên nghiêng đầu quan sát rồi mới nói tiếp: “Cô này, nhà vệ sinh là nơi cộng công, tôi cần phải ở chỗ này nghe trộm gì chứ? Nếu các người thảo luận chuyện như vậy ở đây, dĩ nhiên là không sợ người khác nghe được rồi.”
“Cô…”
Mặt Diệp Du Nhiên lạnh đi. Cô không muốn lãng phí thời gian với hai người phụ nữ không có nhân phẩm ở đây nên lùi lại một bước, dựa vào trên tường, vẻ mặt lười nhác: “Vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Dù sao tôi đã ghi âm rồi, vừa lúc cầm tới phòng riêng cho tất cả mọi người vui một chút.”
Diệp Du Nhiên cong môi cười không có ý tốt, nói xong liền đi ra ngoài, bước chân bước đi rất nhanh, thoáng cái đã ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô để lại hai người phụ nữ mắt lớn nhìn mắt nhỏ ở trong phòng rửa tay, sau đó bọn họ mới cầm túi đuổi theo.
Hai người vừa đi ra ngoài, đã nhìn thấy bóng lưng của Diệp Du Nhiên. Trên hành lang không có ai, bọn họ liền nhìn cô gọi to: “Cô đứng lại!”
Nghe được tiếng hét phía sau nhưng cô không ngừng lại.
Hai người phía sau chạy đuổi theo.
“Bà Mộ, chúng ta có chuyện gì từ từ nói…”
“Đúng vậy, tất cả mọi người ở trong công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, làm như vậy tóm lại cũng không tốt.”
Hai người tôi một lời, cô một câu muốn thuyết phục Diệp Du Nhiên.
Ở trong công ty, tổng Giám đốc Mộ nổi tiếng là người công chính nghiêm minh, cho dù chưa bao giờ nổi giận nhưng dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào đã đủ dọa người rồi.
Bọn họ có thể đoán trước được, nếu Diệp Du Nhiên thật sự để lộ ra đoạn ghi âm này, bọn họ đuối lý, rất có khả năng sẽ mất đi công việc này. Công việc bây giờ cũng không phải dễ tìm đâu.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ và nhướng mày: “Các cô còn có nhường đường cho tôi qua không?”
“Cô…”
Ánh mắt Diệp Du Nhiên nhìn phía sau lưng bọn họ, phát hiện ra thư ký của Bùi Chính Thành và một cô quản lý cao cấp khác.
Cô mím môi, sự lạnh lùng trong mắt dần biến mất, đứng đó rũ mắt xuống với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, bất kể bọn họ nói gì, cô cũng chỉ cúi thấp đầu, thoạt nhìn giống như đang bị bắt nạt.
Thư ký của Bùi Chính Thành đi trước nhìn thấy Diệp Du Nhiên liền bước tới hỏi: “Các cô đang làm gì vậy?”
Theo cô ta thấy chính là hai nhân viên này cứ ngăn cản Diệp Du Nhiên, nói gì đó không cho cô đi. Vẻ mặt Diệp Du Nhiên khó xử nhưng lại không tiện từ chối, cũng chỉ có thể nghe.
“Chúng tôi… chỉ nói chuyện với bà Mộ một chút thôi…”
Hai người phụ nữ nhìn thấy thư ký của Bùi Chính Thành thì vẻ mặt hoàn toàn ngỡ ngàng, không biết cô ta đến đây lúc nào, lại nhìn Diệp Du Nhiên, cô làm gì còn dáng vẻ lãnh đạm vừa nãy nữa.
Hai người phụ nữ đều ý thức được mình bị Diệp Du Nhiên hãm hại.
“Các cô cũng qua phòng rửa tay sao?” Diệp Du Nhiên mỉm cười nhìn về phía thư ký: “Bọn họ không nói gì, chỉ là…”
Cô nói đến đây thì dừng lại, chỉ cười bất lực mà không nói tiếp. Người ở chỗ này đều vô thức tự mình hiểu ra.
Tất cả đều người phụ nữ, Diệp Du Nhiên còn là vợ của Mộ Tấn Dương. Ở công ty, anh cũng là người đàn ông rất được hoan nghênh.
“Vậy bà Mộ sớm về phòng riêng đi, nếu không đợi lát nữa tổng Giám đốc Mộ có thể sẽ đi ra tìm cô đấy.” Thư ký lịch sự nhìn cô gật đầu, lại lách người đi vào nhà vệ sinh.
Bình luận facebook