Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Tô Lạc cảm thấy hai mắt ngứa ngứa, theo phản xạ đưa tay đánh nhẹ vào tay Duệ Húc ra, lại dựa sát vào lồng ngực hắn ngủ. “Vợ, mới sáng sớm em đã đánh chồng mình rồi sao? Em muốn mưu sát chồng sao?” Hắn nắm nhẹ gương mặt cô, không có chú ý tới ý cười trên mặt mình, thật chân thật và thoải mái. Đáng nhẽ gương mặt hắn phải khó chịu, nhưng bây giờ một chút trầm mặc cũng không có. “Không cần…” Tô Lạc lẩm bẩm hai tiếng, hai tay ôm hông hắn, thỉnh thoảng cọ vào lồng ngực hắn, dường như đã đem lồng ngực hắn thành cái gối đầu. “Được, không cần thì không cần…” Lê Duệ Húc buông lỏng tay, tiếp tục nằm, tay kia cầm lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, xem giờ, lông mày khẽ nhíu lại, sẽ không ai nghĩ rằng tổng tài của tập đoàn Húc Nhật đi muộn, thậm chí việc giúp vợ ngủ ngon là một việc hiển nhiên, hơn nữa đã thật lâu hắn có thời gian nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi đúng nghĩa. Tô Lạc có cảm giác không đúng lắm, cô mở mắt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ đâm thẳng vào mắt cô, cô khẽ nhíu mày, nhắm chặt mắt, sau đó từ từ mở ra, thấy ánh mắt chăm chú của Duệ Húc, ánh mắt khác hắn so với ánh mắt màu trà thường ngày. “Có phải em đã dậy trễ không?” Cô thì thào nói xong, cô muốn ngồi dậy, nhưng tay Duệ Húc như song sắt ôm cô thật chặt, đừng nói là lên tiếng ngay cả cử động cũng không được . Da mặt cô hồng hồng, bộ dạng mơ mơ màng màng, thật đáng yêu. “Em nói xem, vợ, em khiến chồng mình đi làm trễ rồi.” Lê Duệ Húc âm thầm giễu cợt cô, nhưng trong giọng nói lại không có một điểm trách cứ, nhìn qua, hắn như đang rất hưởng thụ giây phút nghỉ ngơi hiếm có này. Buông lỏng thực ra rất đơn giản, chỉ cần hắn nguyện ý là được. “Xin lỗi, em dậy ngay …” Sắc mặt Tô Lạc trắng nhợt, đều tại cô không tốt. Lê Duệ Húc đè bả vai cô xuống, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, “Là sao em lại thích khóc như vậy, anh lại không có trách em,” hắn thở dài, cô gái này có phải quá cẩn thận rồi, hắn cũng không phải ma quỷ, nếu không phải hắn tự nguyện, cô nghĩ cô có thể giữ hắn lại sao? “Xin lỗi…” Tô Lạc rất áy náy, cô cúi đầu, có chút đa cảm, không biết vì cái gì, có phải bởi cô đang quá hạnh phúc cho nên mới có cảm giác như thế, là sợ bị tổn thương hay sợ hạnh phúc quá ngắn. “Một lát nữa anh sẽ tới công ty, em ngủ thêm một chút đi,” Lê Duệ Húc hôn nhẹ lên trán cô, cũng không phát hiện sự thay đổi của cô, hắn ngồi dậy, cầm quần áo mặc vào, lại quay lại vỗ nhẹ vào hai má cô, “Đừng đi ra ngoài, trong nhà cái gì cũng có, anh không yên tâm về em,” khóe môi hắn khẽ cong lên cười cười, “Nhớ, đem thứ này đưa vào nơi này, khi anh quay lại hi vọng nhìn thấy thứ này của em, hiểu không?” Tô Lạc nắm chặt chiếc chăn, nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô nhìn Duệ Húc đi ra ngoài, cũng giúp cô đóng cửa. Cô nắm chặt chiếc chăn đắp trên người sau đó mới ngồi dậy, phát hiện trên người mình lưu lại rất nhiều dấu vết ân ái nóng bỏng ngày hôm qua, dường như hắn cố ý, bao giờ cũng thích lưu lại dấu vết của hắn trên người cô. Mặt cô càng đỏ hơn, cô vẫn là một cô gái dễ ngượng ngùng, đột nhiên tay cô chạm phải bụng, bọn họ cũng không dùng biện pháp tránh thai nào, không biết cô có mang thai hay không, cô có chồng, nếu tiếp tục có một đứa con nữa, như vậy cô sẽ nguyện dùng mười năm sinh mệnh để đổi lấy tất cả. Cô thật sự muốn có một đứa con, cô mặc quần áo, đi xuống giường, kéo chiếc màn lên, ánh sáng tràn vào, có chút chói mắt, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt thật lớn để nhìn. Mọi thứ bên ngoài sáng ngời. Cô muốn tương lai của cô cũng như vậy, cũng sẽ ấm áp sáng ngời. “Chồng…” Cô cúi đầu, đưa tay đặt lên ngực, sau đó dùng lực nắm chặt, nở một nụ cười dịu dàng, thật động lòng người, dường như cô đã có được cả thế giới vậy. Lê Duệ Húc đi vào công ty, không ít người trộm nhìn hắn – một tổng tài chưa bao giờ đi muộn, hôm nay, thật là đúng là lần đầu tiên, một người cuồng công việc như hắn cũng sẽ đi muộn, mọi người đều nghi hoặc nhưng không ai dám hỏi, cũng không ai dám lên tiếng, ai bảo hắn là ông chủ, cho dù là đi muộn một ngày, hay là ngày nào cũng đi muộn đều là quyền của hắn. Lê Duệ Húc bước thẳng về phía trước, vẻ mặt hắn vẫn như mọi ngày, không phải là hắn không có nhìn thấy vẻ mặt khác thường của các nhân viên, cũng thật là lạ, hắn lại không có tức giận, thậm chí trong lòng còn có một cảm giác nói không nên lời – bình thản. Hắn bước vào thang máy chuyên dụng cho tổng tài, số người đi thang máy này cũng không vượt quá năm người. Đứng trong thang máy, dựa vào một bên, khóe môi khẽ cong lên, cái nhà kia ngày càng giống nhà, còn hắn có một lại cảm giác kích động muốn đi về nhà ngay. Hắn muốn có thể cùng cô gái đó chơi đùa vài ngày liền. Đi vào phòng làm việc, nhìn trên bàn làm việc, vẫn là chất đầy các loại giấy tờ, hắn ngồi xuống, đưa tay xoa ấn đường, thở dài một một hơi, mới bắt đầu một ngày công tác, cho dù tới trễ, những công việc cũng không có ai làm thay hắn. Điện thoại di động vang lên, hắn mở di động ra, đây là dãy số riêng, ngoài trừ cô ấy ra không có mấy ai biết, ngay đến Tô Lạc cũng không biết, hắn khẽ mím môi, rồi mới nhận điện thoại. “Alo…” Giọng nói trầm thấp gợi cảm từ điện thoại truyền ra, thật hấp dẫn người khác. Đầu bên kia, cô vừa nghe thấy, thân thể khẽ run lên, cảm giác thật kỳ quái. Cô nhìn ra bên ngoài, gương mặt xinh đẹp có chút hoảng hốt. “Húc, là em…” Bàn tay hắn khẽ nắm, hắn biết là cô. “Húc, anh có thể giúp em được không? Em biết anh sẽ không từ chối em,” Tề Trữ San nhìn thân thể trần truồng ở trên giường, khi cô đơn, hắn luôn là người đầu tiên cô nghĩ tới, cho dù cô đã kết hôn cũng vậy, hắn là kỹ sĩ của cô, từ rất lâu đã thế. “Được… Em nói đi.” Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói, gương mặt thoáng qua nét cười khổ, cô nên biết, hắn sẽ không từ chối cô bất cứ chuyện gì, chỉ cần cô nói, hắn đều làm cho cô. Sau một hồi, hắn buông điện thoại trong tay xuống, nhắm hai mắt lại, cảm nhận lồng ngực hắn phâp phồng nhanh hơn. Khi hắn mở hai mắt là lúc, sự lạnh lẽo bao trùm lấy tất cả, sự bình thản vừa rồi, toàn bộ đã bị hủy diệt.
Bình luận facebook