Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
“Cô ta thì có thể có chuyện gì?” Hắn lãnh đạm nói, hắn không lo cho người phụ nữ đó không có hắn sẽ không sống nổi, cô ta mất đi Vũ Nhiên chẳng phải vẫn sống tốt sao, bề ngoài tuy nhu nhược, nội tâm tuyệt đối không phải như vậy, có thể chịu đựng được đả kích. “Húc, nếu sớm biết chúng ta sẽ… Nhất định em sẽ không cưới Vũ Nhiên,” Trữ San ngẩng đầu lên, hai mắt ngập nước, nếu cô biết sớm sẽ như thế này, sớm biết mình yêu người đàn ông này và người đàn ông này cũng yêu cô mãnh liệt như thế, nói thật, cô đã không để cho người khác chiếm lấy đồ của mình lâu như vậy, đúng vậy, ở trong mắt cô, Duệ Húc vốn đã là cô của cô, tất cả đều là của cô. “Hiện tại vẫn còn kịp, anh vẫn ở đây.” Duệ Húc đưa ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Trữ San, thật kì lạ, hắn không có cảm giác đau lòng, lại có một cảm giác gì đó giống như vậy, lại rất mãnh liệt rất khác biệt nhưng hắn lại không biết là cái gì? “Húc, em yêu anh..” Trữ San chủ động chu đôi môi đỏ mọng lên, bờ môi hai người chạm vào nhau, dục vọng trong mắt Duệ Húc lại bùng phát, tay đặt ở gáy Trữ San, từ bị động thành chủ động, cảm xúc mãnh liệt một lần nữa dâng trào, nhiệt độ ở đây ngày càng tăng, và ở một nơi khác, nhiệt độ ngày càng lạnh đi. Tô Lạc mở mắt, cô ngồi dậy, trong phòng khách vẫn sáng đèn, thức ăn trên bàn nguội lạnh vẫn chưa ai động đũa, nhiều món ăn ngon nhưng có người không muốn ăn. Cô ôm chiếc gối trên ghế vào lòng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào chiếc gối, xung quanh lạnh lẽo, không biết lúc nào, nước mặt đã rơi đầy mặt. Cô cho rằng giữ lệ trong lòng đã là khổ hóa ra cảm nhận nước mắt chạm vào môi còn khổ hơn gấp vạn. Hắn không biết cô nghĩ về hắn, bởi vì hắn không yêu cô, cô biết rõ hắn không cần cô, cô vẫn yêu hắn, bởi vì cô ngốc. Đôi khi, trốn tránh không phải bởi vì sợ hãi phải đối mặt mà là sợ hãi phải chờ đợi không biết những gì sẽ đến với mình. Chồng, hắn thất sự, thật sự không yêu cô sao? Chỉ cần vứt bỏ tình yêu của chính mình, trái tim sẽ vui hơn, nhưng lại không thể vứt bỏ được, bởi vì cô yêu hắn so với yêu chính bản thân mình nhiều hơn gấp bội. Cô nghẹn ngào một tiếng, không có ai trả lời cho cô. Duệ Húc mở cửa, quần áo trên người nhăn nhúm, hắn muốn thay quần áo, nếu cứ để vậy đi làm, hình tượng của hắn sẽ bị hủy mất. Ngoài ý muốn, cửa vừa mở ra, ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng, ở giữa trời sáng, có chút ấm áp, mặc kệ khi nào thì hắn trở về, đều có một ánh đèn chờ đợi hắn, qua nhiều năm như vậy, mỗi lần hắn trở về đều là tự mình bật đèn, chỉ có một mình lặng lẽ, cuối cùng đã có một người vì hắn mà chờ đợi, vậy mà hắn càng ngày càng không thoải mái. Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy cô gái đang ngời trên ghế sa lon, cả người nhỏ nhắn co lại, thật đáng thương, ôm một chiếc gối vào ngực, cho dù không đến bên cạnh cô, hắn cũng có thể nhìn thấy, dưới mắt cô có vết thâm, có thể thấy được cô đã không ngủ, không nghỉ ngơi. Hắn cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, cảm giác không thể đoán, thật khó chịu, có chút buồn, có chút phiền muộn, lại không thoải mái, ánh mắt màu trà hiện lên chút tơ máu, khẽ nhắm, cuối cùng che dấu đi tất cả những cảm xúc nơi đáy mắt. “Cô gái ngốc,” Hắn cúi người xuống, cẩn thận ôm lấy cô, cô thật sự rất nỏ bé, ở trong ngực hắn giống như một con mèo, thật biếu điều cũng rất đáng yêu. “Nếu như không có cô ấy, anh có thể giữ lại em, cả đời…” Tay hắn vòng qua vai cô, nói một câu chính mình cũng không rõ, nếu không có Trữ San, có thể hắn sẽ yêu cô gái này, có dù không yêu cũng sẽ thích. “Đừng đi… Chồng,” giọng nói yếu ớt truyền tới, có chút khàn khàn do không ngủ, cũng có thể vì cô đã khóc quá nhiều nên giọng nói trở nên như vậy. “Không đi,” Duệ Húc cúi đầu để trán hắn chạm nhẹ vào trán cô, cảm giác trán cô nóng lên, cô bị ốm, hắn mím môi, nhìn thấy tóc mái có chút rối trên trán cô, cô nằm trên ghế sa lon cả đêm sao? Có giường không ngủ, vì sao phải ở đó, cô đúng là đứa ngốc. Hắn không hề biết, cô gái ngốc này đang chờ đợi chồng mình chính là hắn cả một đêm. Dường như hắn biết nhưng lại bỏ qua. Hắn vuốt ve cô ngày một nhiều hơn như muốn đem hơi ấm trên người hắn cho cô, để cô không còn lạnh nữa. Trong phòng, hắn đắp chăn dày cho cô, đóng tất cả cửa sổ lại, chỉ sợ gió lạnh thổ vào sẽ khiến bệnh tình cô nặng hơn. “Tô Lạc, uống thuốc đi,” Duệ Húc cầm viên thuốc trong tay, đặt bên môi cô, đỡ cô dựa vào lồng ngực hắn, đôi môi tái nhớt vẫn ngậm chặt. “Tô Tử Lạc, uống thuốc, anh lệnh cho em há miệng ra,” giọng nói của hắn lạnh đi, chỉ là sự uy hiếp này đối với một người đang bị bệnh căn bẳn không có tác dụng. “Tô Tử Lạc,” viên thuốc trong tay hắn đang tan dần nhưng cô gái bị bệnh đang ở trong ngực hắn, ngay cản hắn cũng không để ý tới. Hắn hít một hơi thật sâu, môi chạm vào tai cô, “Vợ, uống thuốc đi, ngoan một chút,” giọng nói của hắn thật dịu dàng, không hề có chút lạnh lùng nào. Một chữ vợ, khiến bản thân hắn cảm thấy ấm áp hơn, giống như một bát súp ở quán ven đường kia, tuy không tuyệt phẩm nhưng cảm giác đó không gì có thể thay thế. Tô Lạc mê man cảm giác được hơi thở quen thuộc ở cạnh mình, quen thuộc khiến tim cô đập nhanh, còn có tiếng vợ, là hắn sao? Thật là hắn sao? “Chồng..” Môi cô khẽ hé, Duệ Húc nhân cơ hội đặt viên thuốc vào mienegjc ô. “Tốt lắm, em bị bệnh, ngoan, mau uống thuốc đi, như thế sẽ không khó chịu nữa,” hắn bưng cốc nước lên, uống một ngụm rồi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi tái nhợt kia, nước chảy lên môi cô, môi cô có vị thuốc đắng nhưng cũng thật mềm… Khiến trái tim hắn loạn nhịp, có chút đau đớn, nhức nhối không thể xua đi.
Bình luận facebook