• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Chồng Máu Lạnh (2 Viewers)

  • Chương 221

“Mặc dù đứa bé chưa đủ tháng như vẫn rất khỏe mạnh, còn là một đứa bé rất đẹp, vì đứa bé quá nhỏ cho nên chúng tôi phải đặt nó trong buồng giữ ấm quan sát vài ngày, đúng rồi, là một bé nam.” Y tá nói xong, khẽ gật đầu nhìn họ, rồi ôm đứa bé rời đi, chỉ có mấy giây trôi qua cũng để đủ họ nhìn thấy đứa bé, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, cái gì cũng nhỏ, giống như một con mèo vậy, đôi môi nhỏ không ngừng động, thời khắc này, lần đầu tiên Thiếu Triết mới biết được, một sinh mệnh ra đời lại tuyệt vời như thế. Trong căn phòng bệnh màu phấn hồng, khác hẳn với những gian phòng bệnh màu trắng, một bức rèm mỏng kéo lên, nắng mùa thu thật đẹp, thật ấm áp. Một cô gái nằm trên giường bệnh, cô nằm đó nghỉ ngơi, trên bàn có một lọ hoa bách hợp tỏa mùi hương dịu. Hàng lông mi dài khẽ động, hai mắt từ từ mở ra, đột ngột tiếp xúc với ánh sáng bên ngoài khiến cô thấy chói mắt, cô vội nhắm hai mắt lại. Cô nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó là tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới. “Bánh Bao Nhỏ, con xem mẹ con thật là lười quá, đã ngủ lâu như vậy rồi mà còn chưa tỉnh, hại Bánh Bao Nhỏ đành phải uống sữa ngoài,” một người đàn ông bế một đứa bé nhỏ xíu trong lòng, đứa bé khẽ chớp mắt, vươn hai cánh tay nhỏ mập mạp hướng ra phía trước, đôi môi chúm chím đáng yêu thổi vài bong bóng, đôi chân mập cũng bắt đầu quẫy đạp. Lông mi Tô Lạc khẽ động, cô quay đầu, thấy Thiếu Triết ôm một đứa bé trong lòng, đứa bé dựa vào lồng ngực hắn, hai tay khua khua trước mặt, cái miệng i a. Bạch Thiếu Triết hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bó, nhìn về phía Tô Lạc thấy cô đã tỉnh. “Tử Lạc, nếu cô còn không tỉnh, con cô sắp chết đói rồi,” Hắn cảm giác hốc mắt mình có chút ẩm ướt, sự xúc động bao trùm lấy hắn. Tô Lạc mỉm cười, cô nhìn đứa bé trong ngực hắn, khóe môi khẽ cong lên. Không biết phải cảm ơn hắn như thế nào…. Thật là quá tốt rồi… Cô đã ngủ gần một tuần. Thiếu Triết đặt đứa bé vào lòng cô, “Đây là Bánh Bao Nhỏ, hắn là đứa bé xinh đẹp nhất ở trong bệnh viện đấy,” Tô Lạc cẩn thận ôm lấy đứa bé, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó, bàn tay mập mạp của nó chạm vào tóc cô, cảm giác thật tuyệt vời. Đứa bé đưa mắt nhìn Tô Lạc, đó là một đôi mắt rất đẹp, lại không phải màu đen, mà là màu trà. Ánh mắt màu trà, ngón tay Tô Lạc hơi cứng lại, trong mắt hiện lên thứ gì đó rất nhanh liền biến mất, đứa bé là con cô, vốn không quan hệ tới người kia. “Bánh Bao Nhỏ,” cô gọi cái tên mà Thiếu Triết đặt cho nó, Bánh Bao Nhỏ dường như nghe thấy, không ngừng khua khua cái tay trước mặt cô, đôi mắt to đẹp híp lại thành hình trăng khuyết, một đứa bé trai so với những đứa bé gái ở đây đều xinh đẹp hơn rất nhiều, làm cho nhiều ông bố hâm mộ và ghen tị. “Lại đây, Bánh Bao Nhỏ, cho cha bế cái nào…” Bạch Thiếu Triết thoải mái ôm lấy Bánh Bao Nhỏ từ trong lòng Tô Lạc, có thể gần đây đứa bé này luôn do hắn ôm, khi nó mở mắt lần đầu tiên cũng là nhìn thấy Thiếu Triết cho nên nó có cảm giác rất thân mật với Thiếu Triết. “Thiếu Triết… Anh….” Tô Lạc nghe hắn nói chữ cha, trên mặt có rất nhiều vẻ phức tạp,”Thiếu Triết, như vậy không công bằng với anh,” Thiếu Triết đặt một tay lên bả vai cô, “Tử Lạc, cô hẳn là phải hiểu rõ, Bánh Bao Nhỏ, cô nhẫn tâm để nó làm một đứa trẻ không có cha sao? Cô yên tâm, tôi sẽ không ép cô… Tôi sẽ chờ cô, chờ cô quên những chuyện đã qua, và chờ cô đón nhận tôi….” “Đúng không ?… Bánh Bao Nhỏ… Con nói xem cha con nói có đứng không?” Hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Bánh Bao Nhỏ, nó nở nụ cười, tiếng i a không ngừng truyền tới, những tiếng này là những âm thanh tuyệt đẹp nhất mà Tô Lạc được nghe. Cô nhìn ra cửa sổ, Bạch Thiếu Triết nói đúng, cô thật sự nhẫn tâm để Bánh Bao Nhỏ không có cha sao? Thoáng cái đã hai năm trôi qua, trong chớp mắt, khi tất cả đều không để ý thì thời gian đã vội vàng trôi qua. Hai năm có thể khiến ột đứa bé đã biết kêu cha gọi mẹ, biết đi, biết chạy, hai năm có thể khiến ột người phụ nữ bình thường biến thành một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thần bé nhất, hai năm cũng có thể làm ột đôi vợ chồng trở thành người xa lạ, hai năm cứ vội vàng đi qua, mỗi người một việc trải qua hai năm. Trong phòng khách, đôi chân mập mạp chạy chạy trên đôi xăng đan nhỏ, lộ ra bắp chân trắng nõn, mạp mạp rất đáng yêu. Cuối cùng đôi chân cũng dừng lại trước một cánh cửa, ngước đầu nhỏ lên nhìn, mái tóc đen mềm mại, cánh tay béo ú đặt trên cửa, định đẩy ra, cả người lại bị bế lên. “Cha…” Đứa bé vui vẻ ôm lấy cổ người đàn ông, cái đầu nhỏ cọ xát vài cái vào cổ hắn, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm cho người gặp người yêu, nhất là ánh mắt của nó, đôi mắt nhỏ màu trà, càng lớn lại càng lộ rõ, càng ngày càng có thần. Người đưa ông đưa ngón tay đặt trên môi nó, “Suỵt, Bánh Bao Nhỏ, không được làm ồn, mẹ con còn đang ngủ,” Bánh Bao Nhỏ vội vàng gật cái đầu tròn béo ú, giống như con gà môt thóc. Bạch Thiếu Triết đưa tay xoa đầu nó, ánh mắt trần đầy tình thương, hắn bế đứa bé ra ngoài, vừa đi vài bước, hắn lại quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng kia, cô ấy thực sự quá mệt rồi, liên tục một tháng phải làm việc, thời gian ngủ cũng không có, mới hoàn thành xong bản thiết kế trang sức cho công ty, làm cô vất vả rồi, hai năm nay, sự thay đổi của cô khiến người khác phải bất ngờ, Claudia- nhà thiết kế nổi tiếng nhất của Bạch gia, trong cuộc thi thiết kế trang sức năm ngoài, tác phẩm của cô đã đạt giải nhất, cô bây giờ so với người hai năm về trước như hai người khác nhau, nhưng cô vẫn là cô, vẫn là Tô Tử Lạc cho hắn chai sữa ngày ấy. Còn có đứa bé trong lòng hắn nữa, hắn cúi đầu, đưa tay nhéo cái má phúng phính của Bánh Bao Nhỏ, rồi ôm lấy nó,”Bánh Bao Nhỏ, hình như còn lại béo lên rồi, cứ tiếp tục như vậy, mẹ còn sẽ không muốn ôm con nữa đâu.” Bánh Bao Nhỏ chu môi ra, mặt nhăn lại, không hiểu cha nó đang nói cái gì béo đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom