Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234
Đột nhiên, Hà Duyên cảm thấy mọi thứ trước mắt trở lên rõ ràng, cô đưa tay đẩy mắt kính lên, đứng lên, ngồi quá lâu rồi đột ngột đứng lên khiến cô có chút choáng váng. “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?” Vệ Thần đứng lên hỏi, khi cô không có mắt kính, hắn cảm thấy gương mặt cô rất quen thuộc, nhất là ánh mắt của cô, thật sự hắn đã gặp cô ở đâu rồi. “Phó tổng đừng nói đùa, chúng ta mỗi người thuộc một thế giới khác nhau, đương nhiên là chưa từng gặp nhau rồi, hơn nữa tôi còn không có xui xẻo như vậy,” Hà Duyên đưa tay đẩy gọng kính, ngồi lại về vị trí làm việc tiếp tục công việc cua rmình, tầng bốn năm không phải nơi người bình thường có thể đi tới. Bề ngoài cô là một thư kí trông có vẻ kém cỏi nhất, nhưng năng lực cô thực sự rất tốt, mới có thể ở lại đây, một thư kí tốt là một người nói ít làm nhiều, luôn hoàn thành tốt bổn phận, công việc của mình, những thứ khác không nên quan tâm tới. “Oh, vậy sao?” Vệ Thần buông tay xuống, rồi đi ra ngoài, hắn vẫn có cảm giác hắn đã từng gặp cô gái này rồi, thật kì lạ, hắn đã gặp cô ở đâu nhỉ? Có thể cô rất giống một người hắn đã từng gặp qua đi. Hà Duyên luôn tập trung vào đống tài liệu, sau khi Vệ Thần rời khỏi, cô mới ngẩng đầu lên, không ai thấy được trong mắt cô chứa những gì, hàng lông mi khẽ động có chút ướt. Bạch Thiếu Triết ném chiếc thiệp mời sang một bên, Bánh Bao Nhỏ đứng đó không xa lảo đảo chạy lại, đôi chân bé nhỏ như vô lực giữ lấy thân thể hắn cố gắng không bị ngã, giống như một con lật đật, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã được, làm cho người khác luôn phải lo lắng. “Cha, ôm ôm, Bao Bao.” Bao Bao chạy tới cạnh chân Thiếu Triết, tay chân ôm lấy chân hắn. Thiếu Triết đưa tay ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đặt trên đùi mình, Bao Bao vỗ bàn tay bé nhỏ, “Cha… Bao Bao muốn sữa sữa…” Gương mặt trắng hồng nhìn Thiếu Triết khóc đòi ăn. “Bánh Bao Nhỏ, hai giờ trước con vừa uống xong.” Thiếu Triết nhéo cái má phúng phính của Bao Bao, thật sự là khiến hắn phải lo lắng, đứa nhỏ này từ nước Anh tới đây, một chút cảm giác sợ người lạ cũng không có, cũng không thèm quan tâm tới khí hậu ở đâu như nào, ăn ngủ rất tốt, nhìn xem, lại mập thêm nữa ồi, nếu còn ăn như vậy nữa, đứa bé này không thể gọi là Bánh Bao Nhỏ mà phải sửa thành Bánh Bao Mập. Tô Lạc cầm một bình sữa ra, cô áp vào má để xem độ ấm, cảm giác vừa phải mới đưa cho Bạch Thiếu Triết, hắn nhận lấy bình sữa, cẩn thận cho Bánh Bao Nhỏ uống. “Tử Lạc, nhà họ Lê tổ chức tiệc, bọn họ muốn mời anh, nhưng có vẻ chủ ý của họ là em, em có muốn đi không, đây có lẽ là một cơ hội tốt, lần này sẽ có nhiều công ty tham dự, không thể không nói, tập đoàn Húc Nhật là công ty đầu tiên anh muốn hợp tác.” Thiếu Triết lấy tấm thiệp mời đưa cho Tô Lạc, Tô Lạc cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay, chớp mắt, Thiếu Triết cũng không phát hiện ra sự phức tạp trong mắt cô, Lê Duệ Húc, tập đoàn Húc Nhật, những cái tên quen thuộc này, mỗi lần nhắc tới đều đập mạnh vào trái tim cô . Hai năm qua, cô không thể quên được tất cả những gì đã qua, tất cả những tổn thương đã khắc cốt ghi tâm vào cô, không phải một hai năm là có thể biến mất, cũng không phải một hai năm là có thể liền sẹo, có lẽ cô cần nhiều hơn một cái hai năm nữa, “Không được, em ở nhà trông Bao Bao sẽ tốt hơn, Bao Bao còn nhỏ, nếu hai người chúng ta cùng đa, nó phải làm sao đây?” Tô Lạc cúi đầu, nhìn chằm chằm Bao Bao đang mải uống sữa, hai chân nho nhỏ thỉnh thoảng lại đá tới đá lui, hàng lông mi dài xinh đẹp chớp chớp, đúng là một đứa nhỏ đáng yêu. “Như vậy cũng được, anh muốn trước xem Duệ Húc là dạng người gì, như vậy mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng được,” Thiếu Triết khẽ gật đầu, quả thật hai người bọn họ không thể cùng đi, hơn nữa khi chưa xác định được Duệ Húc la fngười như nào, hắn sẽ không đưa ra một quyết định nào cả. “Duệ Húc là một thương nhân hoàn mĩ,” Tô Lạc bình tĩnh nói, cô giúp Bánh Bao Nhỏ tháo đôi giày ra. “Sao vậy, em cũng nghe qua về con người này sao?” Thiếu Triết cảm thấy kì lạ, hai năm qua ngoài trừ việc thiết kế và chăm sóc tốt cho Bánh Bao Nhỏ, cô rất ít khi đi ra ngoài, cô cũng biết Lê Duệ Húc sao? Ngón tay Tô Lạc khẽ run lên, cô không ngẩng đầu lên,” Một người có thể điều hành một công ty lớn như vậy, hơn nữa công ty luôn phát triển rất tốt, người này không phải một thương nhân hoàn mĩ thì sao có khả năng thành công lớn như vậy được,” Cô nói rõ ràng rành mạch, cô không biết những người khác thế nào, nhưng cô biết rất rõ về người đàn ông kia, một người thương nhân vô cùng thành công, cho tới bây giờ đều không làm gì mà bị lỗ, thậm chí vì đạt được kết quả mình muốn mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. “Mẹ… Bao Bao ngủ ngủ…” Bánh Bao Nhỏ uống xong bình sữa, không ngừng đưa tay dụi mắt, xem đi, ăn xong rồi là có thể ngủ ngay, chẳng trách lại béo như vậy, đều là do họ làm hư thằng nhóc này. Thiếu Triết vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của Bánh Bao Nhỏ, bế nó giao cho Tô Lạc. “Mẹ… Ngủ ngủ, Bao Bao mệt…” Bánh Bao Nhỏ nắm chặt áo cô, đôi mắt ướt chớp chớp, giống như một cánh bướm mềm mại, Tô Lạc bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng xoa lưng Bao Bao, Bánh Bao Nhỏ yên tâm nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ chu lên. “Hôm nay anh sẽ đi xem sao, em cứ ở nhà chăm sóc Bao Bao, đứa bé này không thể rời khỏi em.” Thiếu Triết chỉnh lại mấy sợi tóc trên trán Tô Lạc, bắc đắc dĩ lắc đầu một cái, có tên tiểu tử này ở đây, mọi việc họ làm đều phải đặt nó lên trên hết. “Vâng,” Tô Lạc khẽ gật đầu, cô nhìn gương mặt Bao Bao thật giống người kia, vẻ mặt lộ vẻ buồn rầu. Có một số việc không phải cô muốn tránh là tránh được, sự tối tăm ngày một lan tràn, cô chỉ biết, mình đã không còn là Tô Lạc của trước đây, cô có người mình yêu thương, có gia đình cần bảo vệ, bất kể là gì cũng khó mà tách họ ra.
Bình luận facebook