Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293
“Anh lầm rồi, “. Bạch Thiếu Triết vẫn đang ngồi đó, vẻ mặt như ngày thường, dáng vẻ dường như rất lạnh lùng. “Bọn họ là người phụ nữ của anh, là con của anh, không phải là của tôi. Tôi thích bọn họ, nhưng tôi lại càng thích trao đổi với Lê Duệ Húc anh hơn. Tôi không muốn nói nhiều, tôi chỉ muốn biết rằng, chuyện này, anh có làm hay không, có chấp nhận hay không?”
“Anh muốn cái gì?” vẻ mặt hắn rốt cục có thể khôi phục sự bình tĩnh, đôi tay vẫn nắm chặt cái chăn trên người, dùng sức khiến cho vết thương đang bị rỉ máu.
“Tập đoàn Húc Nhật…” môi của Bạch Thiếu Triết khẽ mở, chỉ có bốn chữ, cũng khiến Lê duệ Húc cười lạnh một tiếng, dường như hắn đã sớm biết được. “Tôi còn đang suy nghĩ xem ở đây có thứ gì có thể làm cho anh thỏa mãn, không ngờ, khẩu vị của anh cũng không hề nhỏ, muốn tập đoàn Húc Nhật.”
“Đúng vậy, sao nào, anh không đổi sao? Tôi đây cũng không miễn cưỡng.” Bạch Thiếu Triết đứng lên, xoay người, liền bước ra phía cửa.
“Tôi có nói là sẽ không đồng ý sao?” câu nói của Lê Duệ Húc ở phía sau, không nhanh, không chậm truyền đến tai, làm cho Bạc Thiếu Triết dừng bước, hắn xoay người, hai mắt nheo lại, làm cho Lê Duệ Húc không thể đoán được lúc này hắn đang suy nghĩ điều gì?.
“Anh xác định những điều anh vừa nói, thứ tôi muốn không phải chỉ là một bản hợp đồng, không phải là nhân viên của anh, cũng không phải chỉ là một phòng làm việc của anh, tôi muốn tập đoàn Húc Nhật của anh, muốn vị trí tổng tài của Lê Duệ Húc anh.”
Môi của Lê Duệ Húc nhếch lên có chút coi thường, “Tôi biết rất rõ mình đang nói cái gì, nếu không phải nó thì anh cũng sẽ không cần, không phải lặp lại.”
Bạch Thiếu Triết thấy đúng như những gì mình cảm nhận được, dường như chuyện này hắn đã sớm có sợ chuẩn bị.
“Lê Duệ Húc, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nên nghĩ cho kỹ, nếu không có tập đoàn Húc Nhật, anh sẽ không còn là người đàn ông được mọi người tung hô nữa, cái gì anh cũng không có.”
Lê Duệ Húc đưa tay ra “Không phải anh đã sớm có sợ chuẩn bị điều này cho tôi.” ánh mắt hắn nhìn Bạch Thiếu Triết có chút đùa cợt, nhận một bản hợp đồng từ tay của Bạch Thiếu Triết, có thể nói tài sản với hắn chẳng hề quan trọng chút nào, ngay cả đọc hắn cũng không buồn liếc mắt một cái, liền ký luôn tên mình lên.
“Mục đích của anh đã đạt được, cho nên anh có thể đi,” Lê Duệ Húc đưa bản hợp đồng trả lại cho Thiếu Triết, đối với hắn mà nói, đó quả thật chỉ là một tờ giấy, chẳng qua, tờ giấy này có giá trị hàng tỷ đồng, hắn thậm chí ngay cả chớp mắt một cái cũng không có.
“Cảm ơn sự khẳng khái của anh.” Bạch Thiếu Triết giơ giơ trên tay bản hợp đồng với trị giá hàng tỷ kia lên, nhưng trên mặt lại không có lấy nửa phần vui vẻ, sắc mặt của hắn lại thâm trầm, nặng nề, làm cho người ta không thể biết được hắn đang nghĩ gì. Hắn đi ra ngoài cửa, lại không biết vì sao, bước chân ngày càng trở nên nặng nề.
Trong một gian phòng bệnh khác, Bánh Bao Nhỏ đang bắt trước động tác của Tô Tử Lạc, đang lôi lôi kéo kéo để gấp chiếc quần của mình, nó làm một hồi liền thấy mỏi liền ngồi luôn lên đống quần áo đó. “Mẹ, ôm ôm. ” nó đưa đôi tay nhỏ của mình ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng của đứa nhỏ này dường như không còn nhớ đến những chuyện kia nữa, còn Tô Tử Lạc cũng cảm thấy may mắn, chuyện này không còn lưu lại ở trong lòng của nó nhiều nữa, nó vẫn là Bánh Bao Nhỏ trước kia, chẳng qua, so với trước kia hình như nó thích được người khác bế hơn.
Tô Tử Lạc buông quần áo trong tay xuống, ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, nó cọ mặt vào ngực của cô một cái, chỉ ra phía cửa “Mẹ, Bao Bao muốn xem chú…” Tô Tử Lạc lặng người đi, hình như dạo này Bánh Bao Nhỏ thường xuyên nói mấy câu này.
Một câu là muốn chú, một câu là muốn chị, một câu là muốn bà nội… Đương nhiên đó là muốn uống sữa. Người mẹ như cô không biết là bị nó xếp đi nơi nào rồi.
“Chú đang mệt, cần phải nghỉ ngơi, cho nên chúng ta không thể làm phiền chú.” Cô ôm chặt lấy con mình, bọn họ hôm nay sẽ rời xa nhau…
Bánh Bao Nhỏ chưa hiểu được xa nhau là gì… Đôi mắt to của nó chớp chớp một cái, nhìn ra cửa đúng lúc Bạch Thiếu Triết mở cửa bước vào, tạm thời cậu bé đã quên đi chuyện của Lê Duệ Húc.
“Cha. Ôm ôm…” Nó lại đưa đôi tay mũm mĩm ra cho Bạch Thiếu Triết ôm, nhưng lúc này Bạch Thiếu Triết lại không hề ôm nó, mà đi gần lại phía Tô Tử Lạc.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ chu lên, trên mặt có chút ấm ức.
Bạch Thiếu Triết như cố ý không muốn nhìn thấy gương mặt ấm ức của Bao Bao, hắn chằm chằm nhìn Tô Tử Lạc.
“Sao vậy, Thiếu Triết, em sẽ nhanh chóng thu dọn xong đồ thôi, chúng ta có thể về nhà.” tay của Tô Tử Lạc nhẹ nhàng xoa đầu của Bánh Bao Nhỏ một chút, trấn an đứa con có chút nhạy cảm này. Cô có cảm giác Bạch Thiếu Triết hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đoán ra vì sao hắn lại có biểu hiện như vậy?
“Tử Lạc, anh muốn hỏi em một việc, anh hy vọng em có thể trả lời thành thật.” Thiếu Triết đút tay vào túi áo, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại.
“Chuyện gì vậy?” Tô Tử Lạc lui về phía sau một bước, không biết vìvẻ mặt Bạch Thiếu Triết hiện tại quá bình tĩnh, hay là hiện tại hắn khiến cô cảm thấy có một khoảng cách thật lớn.
“Tử Lạc, em có yêu anh không?” hắn đứng ở đó, vô cùng trầm tĩnh đợi câu trả lời của cô, Tô Tử Lạc có chút sửng sốt, có chút chần chừ, cô thật sự là không biết phải trả lời hắn như thế nào, yêu? Đó là lừa dối hắn cũng là lừa dối bản thân, nhưng nếu không thương, cô làm sao có thể nói ra như thế.
“Thiếu Triết, chúng ta không phải là sắp trở về rồi sao, đi khỏi nơi này, quay về nước Anh, chúng ta sẽ lại giống như trước đây, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, em đồng ý với anh, em sẽ không quay lại đây nữa, được không?” câu nói của cô có chút nghẹn ngào, có nỗi đau xót khôn tả, còn Bánh Bao Nhỏ trong lòng cô, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô, im lặng không nói câu nào, nó ôm lấy cổ của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai cô.
Hai bàn tay Thiếu Triết thả lòng một chút, nhìn đống quần áo cô thu dọn đã được gần một nửa rồi, quả nhiên là cô muốn đi, nhưng, cho dù người cô có đi thì trái tim vẫn ở lại đây.
“Tử Lạc, đúng là sẽ đi, nhưng không phải là em, vì anh biết, em muốn ở lại bên cạnh Lê Duệ Húc.” hắn thản nhiên nói một câu, giống như đây là một chuyện rất bình thường, câu nói hờ hững, không có chút ngập ngừng.
Cả người Tô Lạc cứng ngắc, cô tiến về phía trước một bước, vội vàng giải thích “Thiếu Triết, không phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi chứ? Em và anh ấy không có gì, thạt sự là không có gì hết, chuyện hai năm trước của bọn em đã kết thúc, em…”
Tô tử Lạc còn muốn giải thích, nhưng thấy Bạch Thiếu Triết lắc đầu “Tử Lạc, đối với em không còn quan hệ.” hắn lấy ra bản hợp đồng về khối tài sản khổng lồ kia, khẽ lắc lắc trước mặt cô “Tử Lạc, anh đem em và Bánh Bao Nhỏ để đổi lấy cái này, em nhất định không biết đây là cái gì rồi, đây là tập đoàn Húc Nhật.”
“Anh muốn cái gì?” vẻ mặt hắn rốt cục có thể khôi phục sự bình tĩnh, đôi tay vẫn nắm chặt cái chăn trên người, dùng sức khiến cho vết thương đang bị rỉ máu.
“Tập đoàn Húc Nhật…” môi của Bạch Thiếu Triết khẽ mở, chỉ có bốn chữ, cũng khiến Lê duệ Húc cười lạnh một tiếng, dường như hắn đã sớm biết được. “Tôi còn đang suy nghĩ xem ở đây có thứ gì có thể làm cho anh thỏa mãn, không ngờ, khẩu vị của anh cũng không hề nhỏ, muốn tập đoàn Húc Nhật.”
“Đúng vậy, sao nào, anh không đổi sao? Tôi đây cũng không miễn cưỡng.” Bạch Thiếu Triết đứng lên, xoay người, liền bước ra phía cửa.
“Tôi có nói là sẽ không đồng ý sao?” câu nói của Lê Duệ Húc ở phía sau, không nhanh, không chậm truyền đến tai, làm cho Bạc Thiếu Triết dừng bước, hắn xoay người, hai mắt nheo lại, làm cho Lê Duệ Húc không thể đoán được lúc này hắn đang suy nghĩ điều gì?.
“Anh xác định những điều anh vừa nói, thứ tôi muốn không phải chỉ là một bản hợp đồng, không phải là nhân viên của anh, cũng không phải chỉ là một phòng làm việc của anh, tôi muốn tập đoàn Húc Nhật của anh, muốn vị trí tổng tài của Lê Duệ Húc anh.”
Môi của Lê Duệ Húc nhếch lên có chút coi thường, “Tôi biết rất rõ mình đang nói cái gì, nếu không phải nó thì anh cũng sẽ không cần, không phải lặp lại.”
Bạch Thiếu Triết thấy đúng như những gì mình cảm nhận được, dường như chuyện này hắn đã sớm có sợ chuẩn bị.
“Lê Duệ Húc, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nên nghĩ cho kỹ, nếu không có tập đoàn Húc Nhật, anh sẽ không còn là người đàn ông được mọi người tung hô nữa, cái gì anh cũng không có.”
Lê Duệ Húc đưa tay ra “Không phải anh đã sớm có sợ chuẩn bị điều này cho tôi.” ánh mắt hắn nhìn Bạch Thiếu Triết có chút đùa cợt, nhận một bản hợp đồng từ tay của Bạch Thiếu Triết, có thể nói tài sản với hắn chẳng hề quan trọng chút nào, ngay cả đọc hắn cũng không buồn liếc mắt một cái, liền ký luôn tên mình lên.
“Mục đích của anh đã đạt được, cho nên anh có thể đi,” Lê Duệ Húc đưa bản hợp đồng trả lại cho Thiếu Triết, đối với hắn mà nói, đó quả thật chỉ là một tờ giấy, chẳng qua, tờ giấy này có giá trị hàng tỷ đồng, hắn thậm chí ngay cả chớp mắt một cái cũng không có.
“Cảm ơn sự khẳng khái của anh.” Bạch Thiếu Triết giơ giơ trên tay bản hợp đồng với trị giá hàng tỷ kia lên, nhưng trên mặt lại không có lấy nửa phần vui vẻ, sắc mặt của hắn lại thâm trầm, nặng nề, làm cho người ta không thể biết được hắn đang nghĩ gì. Hắn đi ra ngoài cửa, lại không biết vì sao, bước chân ngày càng trở nên nặng nề.
Trong một gian phòng bệnh khác, Bánh Bao Nhỏ đang bắt trước động tác của Tô Tử Lạc, đang lôi lôi kéo kéo để gấp chiếc quần của mình, nó làm một hồi liền thấy mỏi liền ngồi luôn lên đống quần áo đó. “Mẹ, ôm ôm. ” nó đưa đôi tay nhỏ của mình ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu kia đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng của đứa nhỏ này dường như không còn nhớ đến những chuyện kia nữa, còn Tô Tử Lạc cũng cảm thấy may mắn, chuyện này không còn lưu lại ở trong lòng của nó nhiều nữa, nó vẫn là Bánh Bao Nhỏ trước kia, chẳng qua, so với trước kia hình như nó thích được người khác bế hơn.
Tô Tử Lạc buông quần áo trong tay xuống, ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, nó cọ mặt vào ngực của cô một cái, chỉ ra phía cửa “Mẹ, Bao Bao muốn xem chú…” Tô Tử Lạc lặng người đi, hình như dạo này Bánh Bao Nhỏ thường xuyên nói mấy câu này.
Một câu là muốn chú, một câu là muốn chị, một câu là muốn bà nội… Đương nhiên đó là muốn uống sữa. Người mẹ như cô không biết là bị nó xếp đi nơi nào rồi.
“Chú đang mệt, cần phải nghỉ ngơi, cho nên chúng ta không thể làm phiền chú.” Cô ôm chặt lấy con mình, bọn họ hôm nay sẽ rời xa nhau…
Bánh Bao Nhỏ chưa hiểu được xa nhau là gì… Đôi mắt to của nó chớp chớp một cái, nhìn ra cửa đúng lúc Bạch Thiếu Triết mở cửa bước vào, tạm thời cậu bé đã quên đi chuyện của Lê Duệ Húc.
“Cha. Ôm ôm…” Nó lại đưa đôi tay mũm mĩm ra cho Bạch Thiếu Triết ôm, nhưng lúc này Bạch Thiếu Triết lại không hề ôm nó, mà đi gần lại phía Tô Tử Lạc.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bánh Bao Nhỏ chu lên, trên mặt có chút ấm ức.
Bạch Thiếu Triết như cố ý không muốn nhìn thấy gương mặt ấm ức của Bao Bao, hắn chằm chằm nhìn Tô Tử Lạc.
“Sao vậy, Thiếu Triết, em sẽ nhanh chóng thu dọn xong đồ thôi, chúng ta có thể về nhà.” tay của Tô Tử Lạc nhẹ nhàng xoa đầu của Bánh Bao Nhỏ một chút, trấn an đứa con có chút nhạy cảm này. Cô có cảm giác Bạch Thiếu Triết hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đoán ra vì sao hắn lại có biểu hiện như vậy?
“Tử Lạc, anh muốn hỏi em một việc, anh hy vọng em có thể trả lời thành thật.” Thiếu Triết đút tay vào túi áo, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại.
“Chuyện gì vậy?” Tô Tử Lạc lui về phía sau một bước, không biết vìvẻ mặt Bạch Thiếu Triết hiện tại quá bình tĩnh, hay là hiện tại hắn khiến cô cảm thấy có một khoảng cách thật lớn.
“Tử Lạc, em có yêu anh không?” hắn đứng ở đó, vô cùng trầm tĩnh đợi câu trả lời của cô, Tô Tử Lạc có chút sửng sốt, có chút chần chừ, cô thật sự là không biết phải trả lời hắn như thế nào, yêu? Đó là lừa dối hắn cũng là lừa dối bản thân, nhưng nếu không thương, cô làm sao có thể nói ra như thế.
“Thiếu Triết, chúng ta không phải là sắp trở về rồi sao, đi khỏi nơi này, quay về nước Anh, chúng ta sẽ lại giống như trước đây, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không còn quan hệ gì với chúng ta nữa, em đồng ý với anh, em sẽ không quay lại đây nữa, được không?” câu nói của cô có chút nghẹn ngào, có nỗi đau xót khôn tả, còn Bánh Bao Nhỏ trong lòng cô, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô, im lặng không nói câu nào, nó ôm lấy cổ của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai cô.
Hai bàn tay Thiếu Triết thả lòng một chút, nhìn đống quần áo cô thu dọn đã được gần một nửa rồi, quả nhiên là cô muốn đi, nhưng, cho dù người cô có đi thì trái tim vẫn ở lại đây.
“Tử Lạc, đúng là sẽ đi, nhưng không phải là em, vì anh biết, em muốn ở lại bên cạnh Lê Duệ Húc.” hắn thản nhiên nói một câu, giống như đây là một chuyện rất bình thường, câu nói hờ hững, không có chút ngập ngừng.
Cả người Tô Lạc cứng ngắc, cô tiến về phía trước một bước, vội vàng giải thích “Thiếu Triết, không phải anh đã hiểu lầm chuyện gì rồi chứ? Em và anh ấy không có gì, thạt sự là không có gì hết, chuyện hai năm trước của bọn em đã kết thúc, em…”
Tô tử Lạc còn muốn giải thích, nhưng thấy Bạch Thiếu Triết lắc đầu “Tử Lạc, đối với em không còn quan hệ.” hắn lấy ra bản hợp đồng về khối tài sản khổng lồ kia, khẽ lắc lắc trước mặt cô “Tử Lạc, anh đem em và Bánh Bao Nhỏ để đổi lấy cái này, em nhất định không biết đây là cái gì rồi, đây là tập đoàn Húc Nhật.”
Bình luận facebook