Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313
Edit: Ty Hí:
Beta: Ốc Sên
Hờ… Cầu hôn rồi …
———–
“Chồng … Cái kia…” Tô Tử Lạc định nói gì đó, Lê Duệ Húc bỗng nhiên cúi người xuống hôn cô, hắn dùng lực như muốn nuốt cô vào bụng mới hài lòng, cô dịu dàng đón nhận tất cả từ nụ hôn của hắn, chính sự chấp nhận tất cả này của cô lại khiến hắn có cảm giác đau lòng, tự trách.
Tuy rằng cô đã tha thứ cho hắn, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho chính mình.
Một lúc sau, hắn mới buông cô ra.
“Chiếc nhẫn đó, là thợ thoát nước thấy được, cuối cùng lại mang trả lại cho anh, anh cũng nghe từ Trữ San nói mới biết, là cô ta ném chiếc nhẫn này xuống, mà hai năm sau anh mới biết được, chiếc nhẫn này đã mang tới cho em không ít tổn thương, anh không hề quan tâm, em lại coi nó như báu vật, anh đúng là khốn khiếp.”
Lê Duệ Húc tự mắng chính mình, Tô Tử Lạc vội vàng cầm tay hắn, ý chỉ hắn đừng tự trách mình nữa, cô nhìn ánh mắt đau đớn của hắn, khẽ lắc đầu, “Không sao đâu, cho dù chiếc nhẫn kia mang đến cho em không ít tổn thương, cũng vì chiếc nhẫn đấy vốn là giành cho Trữ San, căn bản không hợp với tay em, nhưng em vẫn rất thích, có thương tổn, nhưng cũng có hạnh phúc, em không phủ nhận anh đã gây tổn thương cho em, nhưng em cũng không thể phủ nhận anh chính là người mang đến hạnh phúc cho em, em biết lúc đo, anh yêu em, chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi.”
Cô dựa vào trên người Lê Duệ Húc, thực ra Duệ Húc chính là một người đàn ông nghĩ một đẳng nói một nẻo, khi đó, hắn nhất định đã phải đấu tranh rất nhiều.
“Xin lỗi …” Lê Duệ Húc nhắm mắt lại, ông trời đúng là đã đối xử quá tốt với Lê Duệ Húc hắn, hắn không thể tưởng được hắn lại có một người vợ tốt như vậy, cho dù hắn đã làm tổn thương cô rất nhiều, cô vẫn yêu thương hắn, an ủi hắn.
Hắn tháo sợi dây chuyền từ trên cổ xuống, sau đó đặt vào lòng bàn tay Tô Lạc, “Anh vẫn đều mang theo nó, từ khi em rời đi, cái này do chính anh thiết kế.”
Hắn cầm thứ gì đó đặt vào lòng bàn tay Tô Lạc, trong lòng bàn tay cô không phải thứ gì khác mà là một đôi nhẫn, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ, là nhẫn đôi, đường nét mỏng manh, bề mặt không được trang trí nhiều, cũng không có kim cương, nhưng mỗi một đường nét đều được thiết kế rất tỉ mỉ, tinh tế, cô cũng là một người thiết kế nên cô biết phải mất bao lâu mới hoàn thành được một tác phầm, có nhìn ra được thiết kế này không những tốn rất nhiều thời gian mà còn phải đặt cả trái tim vào mới thiết kế được.
Cô cầm chiếc nhẫn lên ngắm nhìn, mắt trong có khắc chữ rất nhỏ, dưới ánh đèn, hai chiếc nhẫn lấp lánh, nhìn qua tưởng chừng rất đơn giản, nhưng lại vô cùng quý giá, nhất là chữ khắc ở bên trong, chiếc nhẫn giành cho nam khắc chữ Tô Tử Lạc, còn chiếc nhẫn giành cho nữ khắc chữ Lê Duệ Húc, đây là đôi nhẫn giành cho tình nhân, không đúng với họ, đây là nhẫn vợ chồng mới đúng.
Lê Duệ Húc lấy nhẫn đặt xuống, rồi nắm chặt lấy tay cô trong bàn tay hắn, sau đó hắn buông tay Tô Tử Lạc ra, liền quỳ xuống trước mặt cô, “Bà Lê, em có nguyên ý gả cho ngài Lê không? Để cho anh vĩnh viễn yêu em, thương em, mãi mãi không xa rời?”
Tô Tử Lạc nắm chặt tay, còn chưa kịp phản ứng, tay đã đã bị Duệ Húc nắm lấy.
“Bà Lê, em nhất định sẽ đồng ý đúng không…” Hắn nói xong, đôi mắt màu trà nhìn Tô Tử Lạc, tỉnh yêu nồng cháy không cách nào che giấu.
“Em đồng ý…” Tô Tử Lạc đưa tay ra, nhìn cái nhẫn từ từ đeo vào ngón tay cô, cùng với chiếc nhẫn của hắn thật giống nhau, vừa vặn với ngón tay cô. Ngón áp út của Duệ Húc cũng đeo chiếc nhẫn này.
Như một câu truyện cổ tích, từ hai trái tim vốn trống rỗng, hiện tại trái tim của họ đã khắc lên tên của nhau, cũng giống chữ khắc trên chiếc nhẫn kia, Tô Tử Lạc – Lê Duệ Húc.
Lê Duệ Húc đột nhiên ôm lấy Tô Tử Lạc, hai chân cô cách mặt đất một khoảng, xoay một vòng.
Tô Tử Lạc ôm lấy cổ hắn, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc.
“Lạc Lạc, chờ mấy hôm nữa hết bận, chúng ta liền kết hôn được không? Anh muốn cho tất cả mọi người biết tới hôn lễ của chúng ta,”
“Vâng…” Tô Tử Lạc mơ màng trả lời, “Hiện tại chúng ta so với kết hôn có gì khác nhau,” Cô khẽ trở mình, lại tiếp tục ngủ, gần đây cô thực sự quá mệt.
“Trước đây anh đã không thể cho em một hôn lễ đúng nghĩa, lần này nhất định không thể để em phải chịu thiệt nữa, đương nhiên anh còn muốn nói cho những người đàn ông khác biết, em là người phụ nữ của anh, vĩnh viễn là của anh.” Hắn nói xong, tay cầm bút siết chặt hơn.
“Lạc Lạc…” Hắn gọi một tiếng, nhưng đáp lại hắn, là tiếng hít thở đều đều của cô, hắn đứng lên, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Tô Tử Lạc, rồi quay lại bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp mọi thứ, nghĩ xem còn gì chưa chuẩn bị tốt.
Bóng đêm đã bao chùm tất cả, hắn vẫn nghiêm túc lật xem từng bản vẽ, hắn xem rất kĩ càng, việc này vốn là của Tô Lạc, bây giờ bị hắn giành hết.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể có thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
Hắn nghĩ tới ngày mai có thể đưa Bao Bao tới công viên chơi, một nhà ba người thật vui vẻ, khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, đi công viên, thật là ý kiến hay.
Hắn lại cúi đầu, bắt đầu vẽ, nhất định phải làm xong mới được, nếu không, ngày mai bọn họ sẽ không đi được.
Người phụ nữ trên giường vẫn tiếp tục ngủ, người đàn ông kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô xem chăn có bị rơi xuống không, khi thấy mọi thứ bình thường, mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Một chiếc lá rơi xuống, lướt qua gương mặt người đàn ông, hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, vẻ mặt như gió mùa đông lạnh buốt, khiến người khác muốn cách xa hắn một chút, nếu không, gió lạnh thổi tới, có khi bọn họ còn tưởng mùa đông đã tới.
“Tử Lạc, tổng tài hình như không vui, chúng ta có lẽ không nên đến đây?” Hà Duyên khẽ kéo áo Tô Tử Lạc, cái vẻ mặt này, Hà Duyên vẫn hay nhìn thấy ở công ty, chỉ cần hắn tức giận vẻ mặt sẽ xấu như vậy, không thèm để ý tới ai.
” Không đâu, mặt anh ấy vốn như vậy mà,” Tô Tử Lạc trấn an bạn tốt, chỉ có thể hy sinh chồng của mình.
Mặt Duệ Húc đen hơn, cái gì mà vẻ mặt hắn vốn như vậy, hắn – Lê Duệ Húc trên thương trường, chính là người đàn ông độc thân kim cương, nhưng bây giờ hắn đã có vợ rồi, kim cương đã thành tảng đá không ai muốn nhìn tới. Hình như vợ hắn đang ruồng bỏ hắn.
Beta: Ốc Sên
Hờ… Cầu hôn rồi …
———–
“Chồng … Cái kia…” Tô Tử Lạc định nói gì đó, Lê Duệ Húc bỗng nhiên cúi người xuống hôn cô, hắn dùng lực như muốn nuốt cô vào bụng mới hài lòng, cô dịu dàng đón nhận tất cả từ nụ hôn của hắn, chính sự chấp nhận tất cả này của cô lại khiến hắn có cảm giác đau lòng, tự trách.
Tuy rằng cô đã tha thứ cho hắn, nhưng hắn lại không thể tha thứ cho chính mình.
Một lúc sau, hắn mới buông cô ra.
“Chiếc nhẫn đó, là thợ thoát nước thấy được, cuối cùng lại mang trả lại cho anh, anh cũng nghe từ Trữ San nói mới biết, là cô ta ném chiếc nhẫn này xuống, mà hai năm sau anh mới biết được, chiếc nhẫn này đã mang tới cho em không ít tổn thương, anh không hề quan tâm, em lại coi nó như báu vật, anh đúng là khốn khiếp.”
Lê Duệ Húc tự mắng chính mình, Tô Tử Lạc vội vàng cầm tay hắn, ý chỉ hắn đừng tự trách mình nữa, cô nhìn ánh mắt đau đớn của hắn, khẽ lắc đầu, “Không sao đâu, cho dù chiếc nhẫn kia mang đến cho em không ít tổn thương, cũng vì chiếc nhẫn đấy vốn là giành cho Trữ San, căn bản không hợp với tay em, nhưng em vẫn rất thích, có thương tổn, nhưng cũng có hạnh phúc, em không phủ nhận anh đã gây tổn thương cho em, nhưng em cũng không thể phủ nhận anh chính là người mang đến hạnh phúc cho em, em biết lúc đo, anh yêu em, chỉ là anh không chịu thừa nhận mà thôi.”
Cô dựa vào trên người Lê Duệ Húc, thực ra Duệ Húc chính là một người đàn ông nghĩ một đẳng nói một nẻo, khi đó, hắn nhất định đã phải đấu tranh rất nhiều.
“Xin lỗi …” Lê Duệ Húc nhắm mắt lại, ông trời đúng là đã đối xử quá tốt với Lê Duệ Húc hắn, hắn không thể tưởng được hắn lại có một người vợ tốt như vậy, cho dù hắn đã làm tổn thương cô rất nhiều, cô vẫn yêu thương hắn, an ủi hắn.
Hắn tháo sợi dây chuyền từ trên cổ xuống, sau đó đặt vào lòng bàn tay Tô Lạc, “Anh vẫn đều mang theo nó, từ khi em rời đi, cái này do chính anh thiết kế.”
Hắn cầm thứ gì đó đặt vào lòng bàn tay Tô Lạc, trong lòng bàn tay cô không phải thứ gì khác mà là một đôi nhẫn, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ, là nhẫn đôi, đường nét mỏng manh, bề mặt không được trang trí nhiều, cũng không có kim cương, nhưng mỗi một đường nét đều được thiết kế rất tỉ mỉ, tinh tế, cô cũng là một người thiết kế nên cô biết phải mất bao lâu mới hoàn thành được một tác phầm, có nhìn ra được thiết kế này không những tốn rất nhiều thời gian mà còn phải đặt cả trái tim vào mới thiết kế được.
Cô cầm chiếc nhẫn lên ngắm nhìn, mắt trong có khắc chữ rất nhỏ, dưới ánh đèn, hai chiếc nhẫn lấp lánh, nhìn qua tưởng chừng rất đơn giản, nhưng lại vô cùng quý giá, nhất là chữ khắc ở bên trong, chiếc nhẫn giành cho nam khắc chữ Tô Tử Lạc, còn chiếc nhẫn giành cho nữ khắc chữ Lê Duệ Húc, đây là đôi nhẫn giành cho tình nhân, không đúng với họ, đây là nhẫn vợ chồng mới đúng.
Lê Duệ Húc lấy nhẫn đặt xuống, rồi nắm chặt lấy tay cô trong bàn tay hắn, sau đó hắn buông tay Tô Tử Lạc ra, liền quỳ xuống trước mặt cô, “Bà Lê, em có nguyên ý gả cho ngài Lê không? Để cho anh vĩnh viễn yêu em, thương em, mãi mãi không xa rời?”
Tô Tử Lạc nắm chặt tay, còn chưa kịp phản ứng, tay đã đã bị Duệ Húc nắm lấy.
“Bà Lê, em nhất định sẽ đồng ý đúng không…” Hắn nói xong, đôi mắt màu trà nhìn Tô Tử Lạc, tỉnh yêu nồng cháy không cách nào che giấu.
“Em đồng ý…” Tô Tử Lạc đưa tay ra, nhìn cái nhẫn từ từ đeo vào ngón tay cô, cùng với chiếc nhẫn của hắn thật giống nhau, vừa vặn với ngón tay cô. Ngón áp út của Duệ Húc cũng đeo chiếc nhẫn này.
Như một câu truyện cổ tích, từ hai trái tim vốn trống rỗng, hiện tại trái tim của họ đã khắc lên tên của nhau, cũng giống chữ khắc trên chiếc nhẫn kia, Tô Tử Lạc – Lê Duệ Húc.
Lê Duệ Húc đột nhiên ôm lấy Tô Tử Lạc, hai chân cô cách mặt đất một khoảng, xoay một vòng.
Tô Tử Lạc ôm lấy cổ hắn, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc.
“Lạc Lạc, chờ mấy hôm nữa hết bận, chúng ta liền kết hôn được không? Anh muốn cho tất cả mọi người biết tới hôn lễ của chúng ta,”
“Vâng…” Tô Tử Lạc mơ màng trả lời, “Hiện tại chúng ta so với kết hôn có gì khác nhau,” Cô khẽ trở mình, lại tiếp tục ngủ, gần đây cô thực sự quá mệt.
“Trước đây anh đã không thể cho em một hôn lễ đúng nghĩa, lần này nhất định không thể để em phải chịu thiệt nữa, đương nhiên anh còn muốn nói cho những người đàn ông khác biết, em là người phụ nữ của anh, vĩnh viễn là của anh.” Hắn nói xong, tay cầm bút siết chặt hơn.
“Lạc Lạc…” Hắn gọi một tiếng, nhưng đáp lại hắn, là tiếng hít thở đều đều của cô, hắn đứng lên, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho Tô Tử Lạc, rồi quay lại bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp mọi thứ, nghĩ xem còn gì chưa chuẩn bị tốt.
Bóng đêm đã bao chùm tất cả, hắn vẫn nghiêm túc lật xem từng bản vẽ, hắn xem rất kĩ càng, việc này vốn là của Tô Lạc, bây giờ bị hắn giành hết.
Cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể có thêm chút thời gian nghỉ ngơi.
Hắn nghĩ tới ngày mai có thể đưa Bao Bao tới công viên chơi, một nhà ba người thật vui vẻ, khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt cũng thoải mái hơn, đi công viên, thật là ý kiến hay.
Hắn lại cúi đầu, bắt đầu vẽ, nhất định phải làm xong mới được, nếu không, ngày mai bọn họ sẽ không đi được.
Người phụ nữ trên giường vẫn tiếp tục ngủ, người đàn ông kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô xem chăn có bị rơi xuống không, khi thấy mọi thứ bình thường, mới yên tâm tiếp tục làm việc.
Một chiếc lá rơi xuống, lướt qua gương mặt người đàn ông, hàng lông mày hắn nhíu chặt lại, vẻ mặt như gió mùa đông lạnh buốt, khiến người khác muốn cách xa hắn một chút, nếu không, gió lạnh thổi tới, có khi bọn họ còn tưởng mùa đông đã tới.
“Tử Lạc, tổng tài hình như không vui, chúng ta có lẽ không nên đến đây?” Hà Duyên khẽ kéo áo Tô Tử Lạc, cái vẻ mặt này, Hà Duyên vẫn hay nhìn thấy ở công ty, chỉ cần hắn tức giận vẻ mặt sẽ xấu như vậy, không thèm để ý tới ai.
” Không đâu, mặt anh ấy vốn như vậy mà,” Tô Tử Lạc trấn an bạn tốt, chỉ có thể hy sinh chồng của mình.
Mặt Duệ Húc đen hơn, cái gì mà vẻ mặt hắn vốn như vậy, hắn – Lê Duệ Húc trên thương trường, chính là người đàn ông độc thân kim cương, nhưng bây giờ hắn đã có vợ rồi, kim cương đã thành tảng đá không ai muốn nhìn tới. Hình như vợ hắn đang ruồng bỏ hắn.
Bình luận facebook