Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 327
Edit: Ốc Sên
Mắt cô ngập nước, mà sương mỏng manh bao quanh, nhưng cô không khóc, một chút cũng không khóc. Cô cười, nụ cười nhưánh mặt trời lấp lánh.
Duệ Húc đưa tay lên, chạm vào mặt cô, “Được… Chúng ta đi chữa bệnh,” Hắn khẽ gật đầu, đặt cằm mình trên đỉnh đầu cô, không làm, sao họ có thể cam tâm chứ, sao có thể cam tâm đây, bọn họ vẫn còn trẻ, hắn có thểđể lại vợ, cha mẹ, cả con trai mới biết gọi hắn là cha, hắn sao có thể chết như vậy được, hắn tin rằng, ông trời sẽ không đối với họ tàn nhẫn như vậy, sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Nếu nơi này không chữa được, hắn sẽđi nơi khác, tỉnh này không chữa được, hắn sẽđi tỉnh khác, trong nước không chữa được, hắn sẽđi nước ngoài, cho dù có khó tránh khỏi cái chết, nhưng hắn có thể kéo dài mạng sống của mình, có thểở bên cạnh cô lâu hơn, cả con trai hai tuổi của hắn nữa.
Khóe miệng Đoàn Hạo run run, khó hiểu nhìn đôi vợ chồng trước mặt, a, bọn họ không sao đấy chứ, có thể về nhà rồi mà, đến phòng làm việc của hắn làm gì, còn ánh mắt như vậy nữa, hai người này đang làm cái quỷ gì vậy, chỉ là chút bệnh vặt vãnh, không cần phải như vậy a, đúng làđôi vợ chồng kì quặc.
“Hai người … Làm sao vậy?” Hắn ngồi thẳng lên, đưa cái bút trong tay chỉ chi Tô Lạc, “Húc, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vợ của anh không có việc gì, anh có thể yên tâm ở trở về làm tốt chức vị tổng tài tập đoàn Húc Nhật của anh rồi.”
Duệ Húc khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt tay Tô Lạc, “Hạo, giúp tôi chuẩn bị một ca phẫu thuật, bất kì là phương pháp chữa trị nào tôi cũng chấp nhận, chỉ cần tôi khỏe hơn làđược, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng,” Ánh mắt trầm tĩnh, mà trái tim hắn lại đập quá nhanh, dường như chỉ cần một câu nói của Đoàn Hạo, cũng làđịnh đoạt sự sống chết của hắn.
Một câu nói đối với hắn, quan trọng tới cỡ nào.
Đoàn Hạo chớp chớp mắt, “A, anh nói tới phẫu thuật sao, không vội, chờ một thời gian nữa, anh ổn định rồi nói,” Đoàn Hạo khó hiểu nhìn Duệ Húc, sao người này lại biết có cuộc phẫu thuật, hắn nhớ hắn cũng không nói kết quả xét nghiệm ra mà.
“Đoàn Hạo, ngay lập tức hãy chuẩn bị cho tôi một cuộc phẫu thuật,” Duệ Húc cảnh cái nhìn hắn, cái gì gọi là không vội, tính mạng hắn đang nằm trong tay người này, nếu như không vội, còn cái gì mới gọi là vội đây.
“A, lập tức sao, được rồi, nếu anh muốn làm ngay bây giờ cũng được, tôi không sao cả,” Đoàn Hạo đối với sự cương quyết của Duệ Húc thật không còn cách nào khác, dù sao động dao kéo trên người hắn cũng không phải Đoàn Hạo. Chỉ là, có cần phải vội vàng như vậy không.
“Tôi muốn biết, tôi có bao nhiêu cơ hội sống sót?” Bờ môi Duệ Húc mấp máy, đây mới là vấn đề hắn muốn hỏi nhất, hắn còn bao nhiêu thời gian, một năm, hai năm, hay là mười năm, hắn muốn càng nhiều thời gian càng tốt.
“Cái này a…” Đoàn Hạo xoa xoa cằm, không hiểu sao tự dưng Duệ Húc lại hỏi như vậy, “Anh khinh thường tôi sao?” Hắn trừng mắt nhìn Duệ Húc, “Loại phẫu thuật này, tôi cũng không làm nhiều lắm, nhưng tôi sao có thểđể cậu chết chứ?” Sao người này lại có thể nghi ngờ khả năng bác sĩ của hắn chứ, hắn tức giận rồi đấy.
Duệ Húc nheo mắt lại, sao hắn lại cảm thấy có cái gìđó không đúng, dường như hắn vàĐoàn Hạo đang ở cùng nhau, nhưng mà chuyện mà hai người nói tới là hai chuyện khác nhau, chẳng phải mỗi ngày tên này đều làm nhưng cuộc phẫu thuật như này sao, hắn luôn kiêu hãnh mà, không phải đầu bị ngập nước chứ.
“Đoàn Hạo, tôi bị ung thư dạ dày,” hắn nói xong, ôm chặt lấy Tô Lạc, ánh mắt trấn an cô.
Tô Lạc cố gắng cười, cô cúi đầu xuống, chớp mắt, nước mắt chảy xuống, rơi trên áo hắn.
“Tôi biết là ung thư dạ dày,” Đoàn Hạo xòe tay ra, ung thư dạ dày là cái gì, chỉ là một cuộc tiểu phẫu mà thôi, đối với hắn giống như một bữa ăn sáng vậy.
Từ từ… Hắn nói cái gì. Ung thư dạ dày… Ung thư dạ dày… Là hắn nói sao?
Đoàn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng đứng đó, cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng, cái bộ dạng này, giống như là coi thường cái chết vậy.
“Húc, ai nói cho anh biết anh bị ung thư dạ dày?” Đoàn Hạo nắm tay lại, hắn cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra,.
“Là cậu nói, Đoàn Hạo,” Duệ Húc cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đoàn Hạo, “Cậu đã nói, đã là giai đoạn cuối, không có cách nào chữa được nữa, nhưng điều này đều là do cậu nói cho tôi biết.” Bộ dạng của Đoàn Hạo, có phải đã lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn, tính mạng của hắn, người này đều hiểu rất rõ, hắn không thểđứng đắn một chút sao? Đoàn Hạo có phải muốn nhanh nhìn thấy vợ hắn nhìn hắn qua đời? Có thể cho bọn họ chút hi vọng không, một chút hi vọng sống sót. Đừng có lôi thôi dài dòng như vậy nữa được không.
Trên trán Đoàn Hạo lấm tấm mồ hôi, hắn vội vàng đưa tay lau đi, rồi mới nhớ tới, hắn quả thực có nói như vậy, chỉ là khi đó, hắn muốn giúp người này tìm đường sống trong chỗ chết, chuyện như vậy, có thể dùng khổ nhục kế thì thật tốt, chỉ là… Hắn đã quên mất chuyện này rồi, phải làm sao bây giờ, hắn không ngừng vò tóc, có chút đứng ngồi không yên, hắn cuối cùng đã biết vì sao mình luôn cảm giác bất an từ khi nào rồi, từ khi hắn nói cho Duệ Húc, không biết còn sống được bao lâu nữa, hắn thực sự sợ rồi.
“Cái này, cái này… Cái bệnh đó, trước hết chúng ta cần…” Hắn không biết phải nói như thế nào nữa, nhất làđối với vẻ mặt u ám của Duệ Húc, Đoàn Hạo hốt honagr, nếu không hắn cứ dựa vào cách chữa bệnh ung thư dạ dày đi, nhưng không để người này chết làđược rồi.
Đoàn Hạo đưa tay lau chút mồ hôi trên mặt. “Húc, anh hãy nghe tôi nói…” Hắn cố gắng nở nụ cười, hắn thực sự có thể tưởng tượng ra hậu quả của những lời này rồi.
Duệ Húc mím chặt môi, cả người đều tỏa ra sự lạnh lẽo, Tô Lạc cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đoàn Hạo, ánh mắt đỏ lên, nụ cười của Đoàn Hạo càng thêm cứng nhắc.
“Húc… Anh không bị ung thu dạ dày, anh chỉ bị viêm dạ dày, chỉ cần làm tiểu phẫu làđược, chỉ mất có nữa giờ thôi,” Hắn vội vàng giơ hai tay lên, hắn đã nói hết rồi, đừng nhìn hắn như vậy, hắn sắp không chịu nổi nữa.
“Lúc đó, nhìn thấy anh yêu vất vả như vậy, tôi muốn giúp anh, cho nên… Tôi mới nói dối, một chút thôi, anh xem, tôi là cóý tốt, bây giờ hai người thắm thiết như vậy, còn không phải công lao của tôi sao, Húc, dựa vào quan hệ của chúng ta, anh không cần cảm ơn… Thực sự không cần…”
Càng về cuối, giọng nói hắn càng nhỏ dần, cuối cùng gần như là không phát ra bất kìâm thanh nào.. “Cho nên nói, tôi là cóý tốt, anh đừng nhìn tôi như vậy nữa…”
Tô Lạc mất một lúc mới hiểu rõĐoàn Hạo đang nói cái gì, cô khẽ nhéo má mình, phát hiện má mình rất đau, hắn không bị ung thư dạ dày, chỉ là viêm đạ dày, rất bình thường, Đoàn Hạo đang nói dối họ… Cái này, có thật không?
Mắt cô ngập nước, mà sương mỏng manh bao quanh, nhưng cô không khóc, một chút cũng không khóc. Cô cười, nụ cười nhưánh mặt trời lấp lánh.
Duệ Húc đưa tay lên, chạm vào mặt cô, “Được… Chúng ta đi chữa bệnh,” Hắn khẽ gật đầu, đặt cằm mình trên đỉnh đầu cô, không làm, sao họ có thể cam tâm chứ, sao có thể cam tâm đây, bọn họ vẫn còn trẻ, hắn có thểđể lại vợ, cha mẹ, cả con trai mới biết gọi hắn là cha, hắn sao có thể chết như vậy được, hắn tin rằng, ông trời sẽ không đối với họ tàn nhẫn như vậy, sẽ không tàn nhẫn như vậy.
Nếu nơi này không chữa được, hắn sẽđi nơi khác, tỉnh này không chữa được, hắn sẽđi tỉnh khác, trong nước không chữa được, hắn sẽđi nước ngoài, cho dù có khó tránh khỏi cái chết, nhưng hắn có thể kéo dài mạng sống của mình, có thểở bên cạnh cô lâu hơn, cả con trai hai tuổi của hắn nữa.
Khóe miệng Đoàn Hạo run run, khó hiểu nhìn đôi vợ chồng trước mặt, a, bọn họ không sao đấy chứ, có thể về nhà rồi mà, đến phòng làm việc của hắn làm gì, còn ánh mắt như vậy nữa, hai người này đang làm cái quỷ gì vậy, chỉ là chút bệnh vặt vãnh, không cần phải như vậy a, đúng làđôi vợ chồng kì quặc.
“Hai người … Làm sao vậy?” Hắn ngồi thẳng lên, đưa cái bút trong tay chỉ chi Tô Lạc, “Húc, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, vợ của anh không có việc gì, anh có thể yên tâm ở trở về làm tốt chức vị tổng tài tập đoàn Húc Nhật của anh rồi.”
Duệ Húc khẽ mím môi, bàn tay nắm chặt tay Tô Lạc, “Hạo, giúp tôi chuẩn bị một ca phẫu thuật, bất kì là phương pháp chữa trị nào tôi cũng chấp nhận, chỉ cần tôi khỏe hơn làđược, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng,” Ánh mắt trầm tĩnh, mà trái tim hắn lại đập quá nhanh, dường như chỉ cần một câu nói của Đoàn Hạo, cũng làđịnh đoạt sự sống chết của hắn.
Một câu nói đối với hắn, quan trọng tới cỡ nào.
Đoàn Hạo chớp chớp mắt, “A, anh nói tới phẫu thuật sao, không vội, chờ một thời gian nữa, anh ổn định rồi nói,” Đoàn Hạo khó hiểu nhìn Duệ Húc, sao người này lại biết có cuộc phẫu thuật, hắn nhớ hắn cũng không nói kết quả xét nghiệm ra mà.
“Đoàn Hạo, ngay lập tức hãy chuẩn bị cho tôi một cuộc phẫu thuật,” Duệ Húc cảnh cái nhìn hắn, cái gì gọi là không vội, tính mạng hắn đang nằm trong tay người này, nếu như không vội, còn cái gì mới gọi là vội đây.
“A, lập tức sao, được rồi, nếu anh muốn làm ngay bây giờ cũng được, tôi không sao cả,” Đoàn Hạo đối với sự cương quyết của Duệ Húc thật không còn cách nào khác, dù sao động dao kéo trên người hắn cũng không phải Đoàn Hạo. Chỉ là, có cần phải vội vàng như vậy không.
“Tôi muốn biết, tôi có bao nhiêu cơ hội sống sót?” Bờ môi Duệ Húc mấp máy, đây mới là vấn đề hắn muốn hỏi nhất, hắn còn bao nhiêu thời gian, một năm, hai năm, hay là mười năm, hắn muốn càng nhiều thời gian càng tốt.
“Cái này a…” Đoàn Hạo xoa xoa cằm, không hiểu sao tự dưng Duệ Húc lại hỏi như vậy, “Anh khinh thường tôi sao?” Hắn trừng mắt nhìn Duệ Húc, “Loại phẫu thuật này, tôi cũng không làm nhiều lắm, nhưng tôi sao có thểđể cậu chết chứ?” Sao người này lại có thể nghi ngờ khả năng bác sĩ của hắn chứ, hắn tức giận rồi đấy.
Duệ Húc nheo mắt lại, sao hắn lại cảm thấy có cái gìđó không đúng, dường như hắn vàĐoàn Hạo đang ở cùng nhau, nhưng mà chuyện mà hai người nói tới là hai chuyện khác nhau, chẳng phải mỗi ngày tên này đều làm nhưng cuộc phẫu thuật như này sao, hắn luôn kiêu hãnh mà, không phải đầu bị ngập nước chứ.
“Đoàn Hạo, tôi bị ung thư dạ dày,” hắn nói xong, ôm chặt lấy Tô Lạc, ánh mắt trấn an cô.
Tô Lạc cố gắng cười, cô cúi đầu xuống, chớp mắt, nước mắt chảy xuống, rơi trên áo hắn.
“Tôi biết là ung thư dạ dày,” Đoàn Hạo xòe tay ra, ung thư dạ dày là cái gì, chỉ là một cuộc tiểu phẫu mà thôi, đối với hắn giống như một bữa ăn sáng vậy.
Từ từ… Hắn nói cái gì. Ung thư dạ dày… Ung thư dạ dày… Là hắn nói sao?
Đoàn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng đứng đó, cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng, cái bộ dạng này, giống như là coi thường cái chết vậy.
“Húc, ai nói cho anh biết anh bị ung thư dạ dày?” Đoàn Hạo nắm tay lại, hắn cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra,.
“Là cậu nói, Đoàn Hạo,” Duệ Húc cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đoàn Hạo, “Cậu đã nói, đã là giai đoạn cuối, không có cách nào chữa được nữa, nhưng điều này đều là do cậu nói cho tôi biết.” Bộ dạng của Đoàn Hạo, có phải đã lấy tính mạng của hắn ra đùa giỡn, tính mạng của hắn, người này đều hiểu rất rõ, hắn không thểđứng đắn một chút sao? Đoàn Hạo có phải muốn nhanh nhìn thấy vợ hắn nhìn hắn qua đời? Có thể cho bọn họ chút hi vọng không, một chút hi vọng sống sót. Đừng có lôi thôi dài dòng như vậy nữa được không.
Trên trán Đoàn Hạo lấm tấm mồ hôi, hắn vội vàng đưa tay lau đi, rồi mới nhớ tới, hắn quả thực có nói như vậy, chỉ là khi đó, hắn muốn giúp người này tìm đường sống trong chỗ chết, chuyện như vậy, có thể dùng khổ nhục kế thì thật tốt, chỉ là… Hắn đã quên mất chuyện này rồi, phải làm sao bây giờ, hắn không ngừng vò tóc, có chút đứng ngồi không yên, hắn cuối cùng đã biết vì sao mình luôn cảm giác bất an từ khi nào rồi, từ khi hắn nói cho Duệ Húc, không biết còn sống được bao lâu nữa, hắn thực sự sợ rồi.
“Cái này, cái này… Cái bệnh đó, trước hết chúng ta cần…” Hắn không biết phải nói như thế nào nữa, nhất làđối với vẻ mặt u ám của Duệ Húc, Đoàn Hạo hốt honagr, nếu không hắn cứ dựa vào cách chữa bệnh ung thư dạ dày đi, nhưng không để người này chết làđược rồi.
Đoàn Hạo đưa tay lau chút mồ hôi trên mặt. “Húc, anh hãy nghe tôi nói…” Hắn cố gắng nở nụ cười, hắn thực sự có thể tưởng tượng ra hậu quả của những lời này rồi.
Duệ Húc mím chặt môi, cả người đều tỏa ra sự lạnh lẽo, Tô Lạc cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đoàn Hạo, ánh mắt đỏ lên, nụ cười của Đoàn Hạo càng thêm cứng nhắc.
“Húc… Anh không bị ung thu dạ dày, anh chỉ bị viêm dạ dày, chỉ cần làm tiểu phẫu làđược, chỉ mất có nữa giờ thôi,” Hắn vội vàng giơ hai tay lên, hắn đã nói hết rồi, đừng nhìn hắn như vậy, hắn sắp không chịu nổi nữa.
“Lúc đó, nhìn thấy anh yêu vất vả như vậy, tôi muốn giúp anh, cho nên… Tôi mới nói dối, một chút thôi, anh xem, tôi là cóý tốt, bây giờ hai người thắm thiết như vậy, còn không phải công lao của tôi sao, Húc, dựa vào quan hệ của chúng ta, anh không cần cảm ơn… Thực sự không cần…”
Càng về cuối, giọng nói hắn càng nhỏ dần, cuối cùng gần như là không phát ra bất kìâm thanh nào.. “Cho nên nói, tôi là cóý tốt, anh đừng nhìn tôi như vậy nữa…”
Tô Lạc mất một lúc mới hiểu rõĐoàn Hạo đang nói cái gì, cô khẽ nhéo má mình, phát hiện má mình rất đau, hắn không bị ung thư dạ dày, chỉ là viêm đạ dày, rất bình thường, Đoàn Hạo đang nói dối họ… Cái này, có thật không?
Bình luận facebook