Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 331
Edit: Cún Sô Qôn
“Cháu gái của tôi a…’’ Cố Nhất Phàm thật sự đau lòng, càng nghĩ lại càng đau lòng. Bà hận không thể gào khóc, làm ẫm ĩ lên.
Ninh Nhiên có chút xấu hổ nhìn bà. Quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông nhà họ Vệ, mà ba người kia nhìn lại bà với ánh mắt cấu cứu, mong bà có thể hỗ trợ, trong nhà họ người phụ nữ này là lớn nhất, nếu bà không giúp họ, họ sẽ không thể ăn một bữa cơm yên ổn trong nhà.
Ninh Nhiên khẽ nhăn trán.
Thành thật mà nói, bà cũng không có cách nào, chỉ cần Nhất Phàm nói tới chúa, là liền không dứt, cái này giống như tâm bệnh vậy, không có cách nào cả, thực sự không còn cách nào nữa.
“Bà nội..” Một giọng nói đáng yêu truyền tới, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo, Bánh Bao Nhỏ nhìn thấy Ninh Nhiên, đôi chân mập mạp liền chạy về phía bà.
Ninh Nhiên vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy cháu trai bảo bối, “Đừng chạy nhanh quá, ngã thì phải làm sao đây,” bà khẽ nhéo vào cái má phúng phính của Bánh Bao Nhỏ, thật may mắn , hai ông bà đi du lịch được mấy tháng, Bánh Bao Nhỏ của bà đã cao và béo như vậy rồi, cháu bà thật dễ nuôi.
“Bà nội.. Ôm ôm…”Bánh Bao Nhỏ cười đáng yêu, vươn cánh tay mập mạp ra.
“Được, bà nội ôm…” Ninh Nhiên ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, thât là nặng, nhưng nặng hơn nữa bà vẫn có thể ôm được.
Cố Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào Bánh Bao Nhỏ, một chút nước mắt cũng không còn, “Ninh Nhiên, đứa con này thật giống Húc, giống hệt lúc nó còn nhỏ vậy,” Bà nhìn tới ngây người, cậu bé thật đáng yêu, mập mạp, khuôn mặt tròn phúng phính, quả thực là rất giống với Lê Duệ Húc lúc còn nhỏ.
“Đúng vậy,” Ninh Nhiên khẽ đùa với Bánh Bao Nhỏ trong lòng,” Bánh Bao Nhỏ. Đến đây gọi bà đi nào.”
“Bà…” Bánh Bao Nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn, nụ cười ngọt ngào, mỗi ngày Bánh Bao Nhỏ đều tươi cười, ông bà nội cậu bé rất thích, cha còn nói, chỉ cần cậu bé cười nhiều sẽ có thật nhiều kem để ăn.
“Ngoan, đến đây bà ôm một cái.” Cố Nhất Phàm đưa tay mình ra, Bánh Bao Nhỏ ngoan ngoãn cho bà ôm, tuy không phải con gái nhưng phải công nhận cậu bé này thật sự rất đáng yêu, xinh đẹp, bà lại trừng mắt nhìn về phía mấy người con trai không làm được việc gì, uổng công bà nuôi dưỡng bọn họ lớn đến bây giờ, vậy mà đến giờ cũng không cho bà được một cô cháu gái xinh đẹp.
“Ông nội..” Bánh Bao Nhỏ đưa tay ra, ở trong lòng Nhất Phàm không ngừng giãy dụa. Lê An Đồng nhìn đứa cháu trai, ánh mắt màu trà đầy tình yêu thương, bây giờ ông đã có đủ mọi thứ, chỉ cần có Bánh Bao Nhỏ, mỗi ngày ông đều rất vui vẻ, lúc này ông đang ôm một bé gái.
“Đồng đồng, ông đưa con đi tìm bà nội, được không?” Đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ông cũng rất đau lòng cho Đồng Đồng đáng thương, hai đứa trẻ này mỗi ngày đều ở cạnh nhau, Đồng Đồng như cháu gái của ông vậy.
“Vâng,” Đồng Đồng ngoan ngoãn nói, Lê An Đồng dẫn cô bé đi về phía trước.
Lê An Đồng ôm Bánh Bao Nhỏ vào lòng, ông rất yêu cái cháu trai của mình, cậu bé mập mạp này, ông cũng không ngại mệt, Ninh Nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ của Đồng Đồng, “Đồng Đồng, con khát không, bà nội lấy nước cho con nhé?” Ninh Nhiên vừa hỏi vừa vuốt mái tóc của cô bé.
Đồng Đồng lắc đầu, cười thẹn thùng, “Bà nội… Đồng Đồng không khát”, giọng nói mềm mại, khác hẳn với Bánh Bao Nhỏ, bé gái yết ớt này, cả nhà họ Lê đều yêu thương cô bé.
“Bé gái này là …” Cố Nhất Phàm có chút kỳ lạ nhìn Ninh Nhiên nắm tay một bé gái, bà có cảm giác như có quen biết với cô bé, hình như bà đã gặp cô bé ở đâu rồi, kì lạ quá.
“Đây là con gái của một nhân viên trong công ty Húc, tên là Đồng Đồng, vì mẹ cô bé bận việc, cho nên cô bé ở lại nhà của chúng tôi, Đồng Đồng rất ngoan, chúng tôi đều coi bé là cháu gái của mình. Hơn nữa Bánh Bao Nhỏ rất thích Đồng Đồng.”
Ninh Nhiên giải thích, việc của Đồng Đồng cũng không có gì phải che dấu. ” Đồng Đồng. Đến chào bà đi, đây là mẹ của chú Vệ Thần,” Ninh Nhiên lại như nhớ ra cái gì đó, “Vệ thần cũng là rất thích đứa bé này, nó rất hay mua quà cho con bé.”
Đồng Đồng nắm chặt tay Ninh Nhiên, dường như là có chút sợ hãi. Nhưng cô bé vẫn nở nụ cười, gọi một tiếng bà.
Một tiếng gọi bà nho nhỏ, không biết vì sao lại khiến ánh mắt Nhất Phàm cảm thấy nong nóng, bà ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào gương mặt Đồng Đồng, sao cô bé này lại gầy như vậy, thật đáng thương.
“Cháu ngoan, nói cho bà biết con mấy tuổi rồi?” Bà đối với trẻ còn là không có lực miễn dịch, nhất là một cô bé xinh đẹp như vậy.
Đồng Đồng nhìn thoáng qua Ninh Nhiên, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ninh Nhiên, mới là nhìn về phía Cố Nhất Phàm, “Bà, Đồng Đồng năm nay bốn tuổi,” cô bé nói xong, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ, có chút sợ hãi, nhưng rất trong sáng, trẻ con luôn hồn nhiên như vậy, cô bé có thể cảm nhận được, bà nội này rất thích cô, cho nên, cô cũng rất thích bà nội này, giống như thích ông bà nội của Bánh Bao Nhỏ.
“A, đã bốn tuổi rổi sao, cháu thật là đẹp, sau này cháu nhất định sẽ là một cô gái rất xinh đẹp,” Cố Nhất Phàm đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, vầng trán xinh đẹp, đột nhiên ngón tay bà cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đồng Đồng.
Không có khả năng, cô bé Đồng Đồng này thế nào lại giống….
“Chồng…Vệ Phong, Vệ Liên, tất cả lại đây cho tôi,” Ba người đàn ông nghe thấy tiếng của Nhất Phàm, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tới, Ninh Nhiên có chút kỳ quái nhìn bọn họ.
Đồng Đồng sợ hãi dựa vào người NInh Nhiên, sau đó đưa mắt nhìn mọi người.
Ba người đần ông đồng thời nhìn về phía Đồng Đồng, sau đó đều nhìn nhau.
Cô bé này làm sao có thể…
Trong phòng khách nhà họ Lê, lần này không biết có tính là họp mặt gia đình không, chẳng những có người nhà Lê gia, còn có người nhà họ Vệ, bốn cha con nhà họ Vệ, còn có Cố Nhất Phàm, khiến phòng khách rộng rãi nhà họ Vệ trở nên đông đúc hơn.
“Có chuyện gì vậy?” Vừa đám cưới xong, Tô Lạc vốn định đi tuần trăng mật mà họ đã bỏ lỡ hai năm, vậy mà còn chưa bước chân ra khỏi cửa, lại bị vợ chồng họ Lê gọi tới, nhất định không cho họ rời khỏi.
“Không có việc gì, chúng ta ở lại xem,” Lê Duệ Húc ngồi bên người Tô Tử Lạc, cầm lấy tay cô, Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trong lòng ông nội, đôi chân mập không ngừng đạp lung tung.
“Cháu gái của tôi a…’’ Cố Nhất Phàm thật sự đau lòng, càng nghĩ lại càng đau lòng. Bà hận không thể gào khóc, làm ẫm ĩ lên.
Ninh Nhiên có chút xấu hổ nhìn bà. Quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông nhà họ Vệ, mà ba người kia nhìn lại bà với ánh mắt cấu cứu, mong bà có thể hỗ trợ, trong nhà họ người phụ nữ này là lớn nhất, nếu bà không giúp họ, họ sẽ không thể ăn một bữa cơm yên ổn trong nhà.
Ninh Nhiên khẽ nhăn trán.
Thành thật mà nói, bà cũng không có cách nào, chỉ cần Nhất Phàm nói tới chúa, là liền không dứt, cái này giống như tâm bệnh vậy, không có cách nào cả, thực sự không còn cách nào nữa.
“Bà nội..” Một giọng nói đáng yêu truyền tới, giọng nói ngọt ngào, trong trẻo, Bánh Bao Nhỏ nhìn thấy Ninh Nhiên, đôi chân mập mạp liền chạy về phía bà.
Ninh Nhiên vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy cháu trai bảo bối, “Đừng chạy nhanh quá, ngã thì phải làm sao đây,” bà khẽ nhéo vào cái má phúng phính của Bánh Bao Nhỏ, thật may mắn , hai ông bà đi du lịch được mấy tháng, Bánh Bao Nhỏ của bà đã cao và béo như vậy rồi, cháu bà thật dễ nuôi.
“Bà nội.. Ôm ôm…”Bánh Bao Nhỏ cười đáng yêu, vươn cánh tay mập mạp ra.
“Được, bà nội ôm…” Ninh Nhiên ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, thât là nặng, nhưng nặng hơn nữa bà vẫn có thể ôm được.
Cố Nhất Phàm nhìn chằm chằm vào Bánh Bao Nhỏ, một chút nước mắt cũng không còn, “Ninh Nhiên, đứa con này thật giống Húc, giống hệt lúc nó còn nhỏ vậy,” Bà nhìn tới ngây người, cậu bé thật đáng yêu, mập mạp, khuôn mặt tròn phúng phính, quả thực là rất giống với Lê Duệ Húc lúc còn nhỏ.
“Đúng vậy,” Ninh Nhiên khẽ đùa với Bánh Bao Nhỏ trong lòng,” Bánh Bao Nhỏ. Đến đây gọi bà đi nào.”
“Bà…” Bánh Bao Nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn, nụ cười ngọt ngào, mỗi ngày Bánh Bao Nhỏ đều tươi cười, ông bà nội cậu bé rất thích, cha còn nói, chỉ cần cậu bé cười nhiều sẽ có thật nhiều kem để ăn.
“Ngoan, đến đây bà ôm một cái.” Cố Nhất Phàm đưa tay mình ra, Bánh Bao Nhỏ ngoan ngoãn cho bà ôm, tuy không phải con gái nhưng phải công nhận cậu bé này thật sự rất đáng yêu, xinh đẹp, bà lại trừng mắt nhìn về phía mấy người con trai không làm được việc gì, uổng công bà nuôi dưỡng bọn họ lớn đến bây giờ, vậy mà đến giờ cũng không cho bà được một cô cháu gái xinh đẹp.
“Ông nội..” Bánh Bao Nhỏ đưa tay ra, ở trong lòng Nhất Phàm không ngừng giãy dụa. Lê An Đồng nhìn đứa cháu trai, ánh mắt màu trà đầy tình yêu thương, bây giờ ông đã có đủ mọi thứ, chỉ cần có Bánh Bao Nhỏ, mỗi ngày ông đều rất vui vẻ, lúc này ông đang ôm một bé gái.
“Đồng đồng, ông đưa con đi tìm bà nội, được không?” Đúng là yêu ai yêu cả đường đi, ông cũng rất đau lòng cho Đồng Đồng đáng thương, hai đứa trẻ này mỗi ngày đều ở cạnh nhau, Đồng Đồng như cháu gái của ông vậy.
“Vâng,” Đồng Đồng ngoan ngoãn nói, Lê An Đồng dẫn cô bé đi về phía trước.
Lê An Đồng ôm Bánh Bao Nhỏ vào lòng, ông rất yêu cái cháu trai của mình, cậu bé mập mạp này, ông cũng không ngại mệt, Ninh Nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ của Đồng Đồng, “Đồng Đồng, con khát không, bà nội lấy nước cho con nhé?” Ninh Nhiên vừa hỏi vừa vuốt mái tóc của cô bé.
Đồng Đồng lắc đầu, cười thẹn thùng, “Bà nội… Đồng Đồng không khát”, giọng nói mềm mại, khác hẳn với Bánh Bao Nhỏ, bé gái yết ớt này, cả nhà họ Lê đều yêu thương cô bé.
“Bé gái này là …” Cố Nhất Phàm có chút kỳ lạ nhìn Ninh Nhiên nắm tay một bé gái, bà có cảm giác như có quen biết với cô bé, hình như bà đã gặp cô bé ở đâu rồi, kì lạ quá.
“Đây là con gái của một nhân viên trong công ty Húc, tên là Đồng Đồng, vì mẹ cô bé bận việc, cho nên cô bé ở lại nhà của chúng tôi, Đồng Đồng rất ngoan, chúng tôi đều coi bé là cháu gái của mình. Hơn nữa Bánh Bao Nhỏ rất thích Đồng Đồng.”
Ninh Nhiên giải thích, việc của Đồng Đồng cũng không có gì phải che dấu. ” Đồng Đồng. Đến chào bà đi, đây là mẹ của chú Vệ Thần,” Ninh Nhiên lại như nhớ ra cái gì đó, “Vệ thần cũng là rất thích đứa bé này, nó rất hay mua quà cho con bé.”
Đồng Đồng nắm chặt tay Ninh Nhiên, dường như là có chút sợ hãi. Nhưng cô bé vẫn nở nụ cười, gọi một tiếng bà.
Một tiếng gọi bà nho nhỏ, không biết vì sao lại khiến ánh mắt Nhất Phàm cảm thấy nong nóng, bà ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào gương mặt Đồng Đồng, sao cô bé này lại gầy như vậy, thật đáng thương.
“Cháu ngoan, nói cho bà biết con mấy tuổi rồi?” Bà đối với trẻ còn là không có lực miễn dịch, nhất là một cô bé xinh đẹp như vậy.
Đồng Đồng nhìn thoáng qua Ninh Nhiên, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Ninh Nhiên, mới là nhìn về phía Cố Nhất Phàm, “Bà, Đồng Đồng năm nay bốn tuổi,” cô bé nói xong, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ, có chút sợ hãi, nhưng rất trong sáng, trẻ con luôn hồn nhiên như vậy, cô bé có thể cảm nhận được, bà nội này rất thích cô, cho nên, cô cũng rất thích bà nội này, giống như thích ông bà nội của Bánh Bao Nhỏ.
“A, đã bốn tuổi rổi sao, cháu thật là đẹp, sau này cháu nhất định sẽ là một cô gái rất xinh đẹp,” Cố Nhất Phàm đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, vầng trán xinh đẹp, đột nhiên ngón tay bà cứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đồng Đồng.
Không có khả năng, cô bé Đồng Đồng này thế nào lại giống….
“Chồng…Vệ Phong, Vệ Liên, tất cả lại đây cho tôi,” Ba người đàn ông nghe thấy tiếng của Nhất Phàm, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tới, Ninh Nhiên có chút kỳ quái nhìn bọn họ.
Đồng Đồng sợ hãi dựa vào người NInh Nhiên, sau đó đưa mắt nhìn mọi người.
Ba người đần ông đồng thời nhìn về phía Đồng Đồng, sau đó đều nhìn nhau.
Cô bé này làm sao có thể…
Trong phòng khách nhà họ Lê, lần này không biết có tính là họp mặt gia đình không, chẳng những có người nhà Lê gia, còn có người nhà họ Vệ, bốn cha con nhà họ Vệ, còn có Cố Nhất Phàm, khiến phòng khách rộng rãi nhà họ Vệ trở nên đông đúc hơn.
“Có chuyện gì vậy?” Vừa đám cưới xong, Tô Lạc vốn định đi tuần trăng mật mà họ đã bỏ lỡ hai năm, vậy mà còn chưa bước chân ra khỏi cửa, lại bị vợ chồng họ Lê gọi tới, nhất định không cho họ rời khỏi.
“Không có việc gì, chúng ta ở lại xem,” Lê Duệ Húc ngồi bên người Tô Tử Lạc, cầm lấy tay cô, Bánh Bao Nhỏ đang ngồi trong lòng ông nội, đôi chân mập không ngừng đạp lung tung.
Bình luận facebook