Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Bên tai mơ hồ, vang lên một giai điệu quan thuộc, cứ như thế truyền tới tai cô.
Vì anh mà bi thương, vì anh mà bi lụy khiến mọi thứ không còn hoàn mĩ như trước
Anh đem tình yêu trao cho người khác có khi nào sẽ hối hận không
Có thể cầu xin em cho anh một cơ hội để sửa chữa
Anh đem tình yêu trao cho ai có khi nào tình yêu đó trở thành gánh nặng
Yêu anh nên đau đớn mà anh nào biết, chỉ vì anh giờ đang vui bên ai kia
Nữ: Anh lạnh lùng làm tim em đau nhói
Anh lạnh lùng làm tim em đau nhói
Nam: Tổn thương như vậy thì thà tự lừa dối bản thân
Cuối cùng tự lừa dối chính mình khiến tâm hồn chai sạn
Anh đem tình yêu trao ai – Vương Cường Ft Long Mai Tử
Anh đi dứt khoát dù em có rơi lệ
Không thể quên được anh nên ngậm ngùi đau thương
Bên ngoài, Vệ Thần không thể tiêu hóa nổi tin tức này. Hẳn chỉ chỉ vào trong phòng bếp.
Tại sao cô ấy lại ở chỗ này, đương nhiên hắn chỉ cô gái kia, cô gái bên trong bếp, Tô Tử Lạc.
Lê Duệ Húc vẫn bình thường ăn đồ ăn trên bàn, ăn thật ngon, mùi vị này, rất nhẹ, cũng rất độc đáo, không thể không nói, hắn có thể cưới một cô gái có thể dùng, hắn không gạt bỏ mấy thứ này, coi như là đầu bếp làm, chỉ cần có thể ăn là tốt.
“Anh còn ăn?” Vệ Thần trừng mắt, ngồi đối diện Lê Duệ Húc, gắt gao trừng mắt nhìn, hận không thể khoét trên người hắn hai cái lỗ.
Lê Duệ Húc không thèm liếc mắt, ngay từ đầu đã coi hắn như không khí, hắn thuận tay cầm đôi đũa ném qua.
Khóe mắt mở lớn, “lê Duệ Húc, anh định giết ta a.” Vệ Thần đưa tay, nắm chặt đôi đũa, nếu không. Đôi đũa kia sẽ bay thằng vào mặt hắn.
Hắn cầm đôi đũa trên tay, dùng sức gõ gõ trên bàn, nhìn Lê Duệ Húc ăn thức ăn rất ngon miêng, lập tức ánh mắt đỏ lên, tên chết tiệt này, cũng không biết là phải nhường khách sao, bọn họ là một đôi bạn thân a, khi đó đã giống như là anh em vậy, ở công ty là câp trên cùng cấp dưới, trong cuộc sống là bạn tốt.
Hắn gắp một chút thức ăn, nhét vào trong miêng, dùng sức nhai.
“Tôi nói Húc, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, Tô Tử Lạc kia sao lại ở đây, Tề Trữ San không phải đã cùng kết Vũ Nhiên kết hôn, anh còn làm như vậy để làm gì?” Hắn nuốt đồ ăn trong miêng, đầu không ngừng suy nghĩ, khác hắn với dáng vẻ tao nhã khi ăn của Lê Duệ Húc, bộ dáng hắn giống như quỷ đói đầu thai.
“Cô ây?” Môi Duệ Húc khẽ mím, giọng nói thản nhiên. “Cô ấy hiện tại là vợ của tôi, chúng ta đã kết hôn, mới hôm qua.” Giọng nói của hắn rất bình thản, giống như là nói một câu chuyện không liên quan tới hắn.
‘Kết hôn. Anh nói cái gì, anh kết hôn cùng Tô Tử Lạc… Tôi…”
Vệ Thần giống như phát điên, lập tức đứng lên, cũng quên trong miệng mình đầy thức ăn, hắn rất kích động, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.
Hắn không ngừng vỗ lồng ngực mình, Lê Duệ Húc đưa mắt nhìn thoáng qua hắn, tiếp tục gặp đồ ăn đưa vào miệng, mọi cử động của hắn đều tao nhã nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân cũng rất nhịp nhàng, ánh mắt lãnh đạm, nhưng mị lực hút người là mười phần, cho dù ở bất cứ đâu cũng như thế, thấy được, hắn đã được giạy giỗ rất tốt.
Vì anh mà bi thương, vì anh mà bi lụy khiến mọi thứ không còn hoàn mĩ như trước
Anh đem tình yêu trao cho người khác có khi nào sẽ hối hận không
Có thể cầu xin em cho anh một cơ hội để sửa chữa
Anh đem tình yêu trao cho ai có khi nào tình yêu đó trở thành gánh nặng
Yêu anh nên đau đớn mà anh nào biết, chỉ vì anh giờ đang vui bên ai kia
Nữ: Anh lạnh lùng làm tim em đau nhói
Anh lạnh lùng làm tim em đau nhói
Nam: Tổn thương như vậy thì thà tự lừa dối bản thân
Cuối cùng tự lừa dối chính mình khiến tâm hồn chai sạn
Anh đem tình yêu trao ai – Vương Cường Ft Long Mai Tử
Anh đi dứt khoát dù em có rơi lệ
Không thể quên được anh nên ngậm ngùi đau thương
Bên ngoài, Vệ Thần không thể tiêu hóa nổi tin tức này. Hẳn chỉ chỉ vào trong phòng bếp.
Tại sao cô ấy lại ở chỗ này, đương nhiên hắn chỉ cô gái kia, cô gái bên trong bếp, Tô Tử Lạc.
Lê Duệ Húc vẫn bình thường ăn đồ ăn trên bàn, ăn thật ngon, mùi vị này, rất nhẹ, cũng rất độc đáo, không thể không nói, hắn có thể cưới một cô gái có thể dùng, hắn không gạt bỏ mấy thứ này, coi như là đầu bếp làm, chỉ cần có thể ăn là tốt.
“Anh còn ăn?” Vệ Thần trừng mắt, ngồi đối diện Lê Duệ Húc, gắt gao trừng mắt nhìn, hận không thể khoét trên người hắn hai cái lỗ.
Lê Duệ Húc không thèm liếc mắt, ngay từ đầu đã coi hắn như không khí, hắn thuận tay cầm đôi đũa ném qua.
Khóe mắt mở lớn, “lê Duệ Húc, anh định giết ta a.” Vệ Thần đưa tay, nắm chặt đôi đũa, nếu không. Đôi đũa kia sẽ bay thằng vào mặt hắn.
Hắn cầm đôi đũa trên tay, dùng sức gõ gõ trên bàn, nhìn Lê Duệ Húc ăn thức ăn rất ngon miêng, lập tức ánh mắt đỏ lên, tên chết tiệt này, cũng không biết là phải nhường khách sao, bọn họ là một đôi bạn thân a, khi đó đã giống như là anh em vậy, ở công ty là câp trên cùng cấp dưới, trong cuộc sống là bạn tốt.
Hắn gắp một chút thức ăn, nhét vào trong miêng, dùng sức nhai.
“Tôi nói Húc, anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, Tô Tử Lạc kia sao lại ở đây, Tề Trữ San không phải đã cùng kết Vũ Nhiên kết hôn, anh còn làm như vậy để làm gì?” Hắn nuốt đồ ăn trong miêng, đầu không ngừng suy nghĩ, khác hắn với dáng vẻ tao nhã khi ăn của Lê Duệ Húc, bộ dáng hắn giống như quỷ đói đầu thai.
“Cô ây?” Môi Duệ Húc khẽ mím, giọng nói thản nhiên. “Cô ấy hiện tại là vợ của tôi, chúng ta đã kết hôn, mới hôm qua.” Giọng nói của hắn rất bình thản, giống như là nói một câu chuyện không liên quan tới hắn.
‘Kết hôn. Anh nói cái gì, anh kết hôn cùng Tô Tử Lạc… Tôi…”
Vệ Thần giống như phát điên, lập tức đứng lên, cũng quên trong miệng mình đầy thức ăn, hắn rất kích động, thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.
Hắn không ngừng vỗ lồng ngực mình, Lê Duệ Húc đưa mắt nhìn thoáng qua hắn, tiếp tục gặp đồ ăn đưa vào miệng, mọi cử động của hắn đều tao nhã nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân cũng rất nhịp nhàng, ánh mắt lãnh đạm, nhưng mị lực hút người là mười phần, cho dù ở bất cứ đâu cũng như thế, thấy được, hắn đã được giạy giỗ rất tốt.
Bình luận facebook