Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2044: Cản đường
Sau khi Phan Lâm rời đi, trên mặt Thư Dương đầy vẻ oán hận, có thể nói hôm nay hoàn toàn mất mặt, sau những chuyện xảy ra, e rằng sau này khó có chỗ đứng ở Yến Kinh.
"Ông nội, hôm nay nhà học Thư chúng ta coi như là phải cúi đầu trước tên bác sĩ Lâm đó rồi! Như vậy sao mà coi được? Dù anh ta là nguyên soái nhưng với uy lực hiện tại của nhà họ Thư chúng ta, sợ gì hắn chứ?" Thư Dương nghiến răng không phục.
“Mọi chuyện k đấy!” Ông thư nói.
“Quân đội biên giới phía Bắc làm sao chứ?” Thư Dương sững sờ hỏi.
Nhưng ông Thư lại lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, khó mà giải thích cho cháu được, nói tóm lại con phải nghe ta, từ hôm nay, nếu gặp bác sĩ Lâm thì né đi! Nếu cứ đối đầu với hắn, rồi hắn khăng khăng muốn giết con thì ông nội con cũng không bảo vệ nổi con đâu!”
Thư Dương hít một hơi thật sâu, kinh hãi nhìn ông nội.
Ông cũng bảo vệ không nổi sao?
Sao tên bác sĩ Lâm đó lại lợi hại đến thế chứ?
Sau khi đưa người nhà họ Kiều trở về, Phan Lâm liền từ biệt Kiều Huyền My và những người khác, dự định quay về Yến Kinh.
Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiểu Quân đã sắp xếp xong chuyến bay buổi trưa rồi.
Phan Lâm không định ở lại nữa mà đi thẳng ra sân bay.
Có hai chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường.
Cửa sổ xe trượt xuống, Nông Minh Chiến ngồi ở chiếc xe phía trước nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm hiểu ý, bảo Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiếu Quân lên chiếc xe đằng sau còn mình thì lên xe của Nông Minh Chiến.
Xe khởi động.
“Tôi đã nghe nói về quân đội biên giới phía Bắc, nhưng không biết là quân đội phía Bắc vẫn chưa có nguyên soái, hơn nữa tại sao lại muốn giao cho tôi vị trí này vậy?” Phan Lâm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Có rất nhiều lý do, tất nhiên, điều quan trọng nhất là do y thuật của cậu!” Nông Minh Chiến đáp. “Y thuật của tôi?”
“Đúng vậy, trong trận phải là một võ giả thực thụ! Nhưng mà ở nước Anh Hoa cậu đã thể hiện được năng lực chiến đấu của mình, vượt qua cả trình độ của võ giả cao nhất hiện giờ, chúng tôi đều nhất trí cho rằng cậu sẽ dựa vào y thuật cổ truyền để nâng cao năng lực chiến đấu của mình, có thể chống lại mọi thứ, chọc thủng phòng tuyến biên giới và đánh bại Yoko Nakagawa, đúng không?” Nông Minh Chiến cười nói.
“Vâng!” Phan Lâm gật đầu.
Anh quả thật không phải là một võ giả thuần túy, hay nói cách khác, anh hoàn toàn không có luyện tập võ công gì cả, tất cả những chiêu thức võ công mà anh biết đều là do tình huống cấp bách nên mới ra tay thôi, chứ trước giờ anh chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật thôi.
“Vậy thì đúng rồi! Cấp trên hi vọng cậu có thể tận dụng y thuật cổ truyền huyền diệu để nâng cao sức mạnh của toàn bộ quân đội biên giới phía Bắc, nếu thuận lợi thì tốt nhất là trong vòng ba năm tới nên làm việc này, bởi vì ba năm Quân đội biên giới phía Bắc sẽ có một trận chiến ác liệt và và tác động của trận ác chiến này là rất lớn, không thể coi thường được, cấp trên đã cố gắng hết sức cung cấp tất cả nguồn lực cho quân đội biên giới phía Bắc để giúp họ nâng cao năng lực, nhưng vẫn không đủ, ba năm trôi qua rất nhanh, đối với võ giả mà nói chỉ như một cái chớp nhoáng, dù có khổ luyện thì cũng chẳng tiến bộ là bao, nhưng mà nếu dựa vào y thuật cổ truyền thần kì việc tiến bộ chắc chắn là sẽ tốt đến mức chưa từng thấy, vậy nên cấp trên đã đặc biệt giao cho cậu đảm nhiệm vị trí nguyên soái của quân đội biên giới phía Bắc này, chỉ mong cậu có thể giúp quân đội ngày một tiến bộ, sau ba năm có thể đánh thắng được trận đấu ác liệt đó!” Nông Minh Chiến nghiêm túc nói.
Phan Lâm trầm ngâm suy nghĩ tới những gì Nông Minh Chiến nói.
"Tôi biết cậu nhất định không muốn nhúng tay vào chuyện này, cậu cũng có việc phải làm, như tôi đã nói trước đó, nếu như cậu không muốn thì có thể bỏ qua cái chức này” Nông Minh Chiến cười nói.
“Việc này... để nói sau đi!” Phan Lâm nhẹ giọng nói, không đồng ý cũng không từ chối.
Nông Minh Chiến khẽ gật đầu và không nói gì.
Đã đến cổng sân bay.
“Tôi không tiền nữa, nhóc con, đi đường bảo trọng, có thời gian đến Yến Kinh thì tìm lão già này uống rượu” Nông Minh Chiến cười nói.
“Dạ, ông cũng bảo trọng nhé!”
Phan Lâm đang nói xong liền xuống xe rời đi.
Ông lão lẳng lặng nhìn bóng lưng Phan Lâm đi xa, trong mắt hiện lên một sự trầm tư sâu sắc.
“Nếu như quân đ quân đội phía Bắc vậy chứ?"Ông già lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ông biết rằng với tính cách của Phan Lâm thì chắc chắn sẽ không gia nhập quân đội biên giới phía Bắc đầu”
Sân bay Giang Thành.
Hàn Long và Huỳnh Lam đã đợi ở sảnh sân bay từ sớm, nhìn thấy Phan Lâm dẫn theo Chiêm Nhất Đao xuất hiện với dáng vẻ bình thường, hai người liền đi về phía trước.
"Có chuyện gì vậy?” Hàn Long hỏi.
Huỳnh Lam không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Mọi người nhướng mắt về phía trước.
Lúc này họ mới phát hiện có một người đứng trước đầu xe.
"Ông nội, hôm nay nhà học Thư chúng ta coi như là phải cúi đầu trước tên bác sĩ Lâm đó rồi! Như vậy sao mà coi được? Dù anh ta là nguyên soái nhưng với uy lực hiện tại của nhà họ Thư chúng ta, sợ gì hắn chứ?" Thư Dương nghiến răng không phục.
“Mọi chuyện k đấy!” Ông thư nói.
“Quân đội biên giới phía Bắc làm sao chứ?” Thư Dương sững sờ hỏi.
Nhưng ông Thư lại lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, khó mà giải thích cho cháu được, nói tóm lại con phải nghe ta, từ hôm nay, nếu gặp bác sĩ Lâm thì né đi! Nếu cứ đối đầu với hắn, rồi hắn khăng khăng muốn giết con thì ông nội con cũng không bảo vệ nổi con đâu!”
Thư Dương hít một hơi thật sâu, kinh hãi nhìn ông nội.
Ông cũng bảo vệ không nổi sao?
Sao tên bác sĩ Lâm đó lại lợi hại đến thế chứ?
Sau khi đưa người nhà họ Kiều trở về, Phan Lâm liền từ biệt Kiều Huyền My và những người khác, dự định quay về Yến Kinh.
Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiểu Quân đã sắp xếp xong chuyến bay buổi trưa rồi.
Phan Lâm không định ở lại nữa mà đi thẳng ra sân bay.
Có hai chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường.
Cửa sổ xe trượt xuống, Nông Minh Chiến ngồi ở chiếc xe phía trước nhìn Phan Lâm.
Phan Lâm hiểu ý, bảo Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiếu Quân lên chiếc xe đằng sau còn mình thì lên xe của Nông Minh Chiến.
Xe khởi động.
“Tôi đã nghe nói về quân đội biên giới phía Bắc, nhưng không biết là quân đội phía Bắc vẫn chưa có nguyên soái, hơn nữa tại sao lại muốn giao cho tôi vị trí này vậy?” Phan Lâm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Có rất nhiều lý do, tất nhiên, điều quan trọng nhất là do y thuật của cậu!” Nông Minh Chiến đáp. “Y thuật của tôi?”
“Đúng vậy, trong trận phải là một võ giả thực thụ! Nhưng mà ở nước Anh Hoa cậu đã thể hiện được năng lực chiến đấu của mình, vượt qua cả trình độ của võ giả cao nhất hiện giờ, chúng tôi đều nhất trí cho rằng cậu sẽ dựa vào y thuật cổ truyền để nâng cao năng lực chiến đấu của mình, có thể chống lại mọi thứ, chọc thủng phòng tuyến biên giới và đánh bại Yoko Nakagawa, đúng không?” Nông Minh Chiến cười nói.
“Vâng!” Phan Lâm gật đầu.
Anh quả thật không phải là một võ giả thuần túy, hay nói cách khác, anh hoàn toàn không có luyện tập võ công gì cả, tất cả những chiêu thức võ công mà anh biết đều là do tình huống cấp bách nên mới ra tay thôi, chứ trước giờ anh chỉ chuyên tâm nghiên cứu y thuật thôi.
“Vậy thì đúng rồi! Cấp trên hi vọng cậu có thể tận dụng y thuật cổ truyền huyền diệu để nâng cao sức mạnh của toàn bộ quân đội biên giới phía Bắc, nếu thuận lợi thì tốt nhất là trong vòng ba năm tới nên làm việc này, bởi vì ba năm Quân đội biên giới phía Bắc sẽ có một trận chiến ác liệt và và tác động của trận ác chiến này là rất lớn, không thể coi thường được, cấp trên đã cố gắng hết sức cung cấp tất cả nguồn lực cho quân đội biên giới phía Bắc để giúp họ nâng cao năng lực, nhưng vẫn không đủ, ba năm trôi qua rất nhanh, đối với võ giả mà nói chỉ như một cái chớp nhoáng, dù có khổ luyện thì cũng chẳng tiến bộ là bao, nhưng mà nếu dựa vào y thuật cổ truyền thần kì việc tiến bộ chắc chắn là sẽ tốt đến mức chưa từng thấy, vậy nên cấp trên đã đặc biệt giao cho cậu đảm nhiệm vị trí nguyên soái của quân đội biên giới phía Bắc này, chỉ mong cậu có thể giúp quân đội ngày một tiến bộ, sau ba năm có thể đánh thắng được trận đấu ác liệt đó!” Nông Minh Chiến nghiêm túc nói.
Phan Lâm trầm ngâm suy nghĩ tới những gì Nông Minh Chiến nói.
"Tôi biết cậu nhất định không muốn nhúng tay vào chuyện này, cậu cũng có việc phải làm, như tôi đã nói trước đó, nếu như cậu không muốn thì có thể bỏ qua cái chức này” Nông Minh Chiến cười nói.
“Việc này... để nói sau đi!” Phan Lâm nhẹ giọng nói, không đồng ý cũng không từ chối.
Nông Minh Chiến khẽ gật đầu và không nói gì.
Đã đến cổng sân bay.
“Tôi không tiền nữa, nhóc con, đi đường bảo trọng, có thời gian đến Yến Kinh thì tìm lão già này uống rượu” Nông Minh Chiến cười nói.
“Dạ, ông cũng bảo trọng nhé!”
Phan Lâm đang nói xong liền xuống xe rời đi.
Ông lão lẳng lặng nhìn bóng lưng Phan Lâm đi xa, trong mắt hiện lên một sự trầm tư sâu sắc.
“Nếu như quân đ quân đội phía Bắc vậy chứ?"Ông già lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Ông biết rằng với tính cách của Phan Lâm thì chắc chắn sẽ không gia nhập quân đội biên giới phía Bắc đầu”
Sân bay Giang Thành.
Hàn Long và Huỳnh Lam đã đợi ở sảnh sân bay từ sớm, nhìn thấy Phan Lâm dẫn theo Chiêm Nhất Đao xuất hiện với dáng vẻ bình thường, hai người liền đi về phía trước.
"Có chuyện gì vậy?” Hàn Long hỏi.
Huỳnh Lam không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.
Mọi người nhướng mắt về phía trước.
Lúc này họ mới phát hiện có một người đứng trước đầu xe.
Bình luận facebook