Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2057: Ở lại hết đi
Kiều Tín Mạnh bị Phan Lâm đưa đi, khắp nhà họ Kiều ai nấy đều nhao nhác hết cả lên.
Phải biết là, nhà họ Kiều lại là cùng một gia tộc ẩn thế. Gia tộc của anh ta không giống như những gia tộc ẩn thể bình thường, bởi vì bọn họ có thể đàm thoại trực tiếp với Liên minh thương mại.
Bất cứ ai hiểu rõ hiệp hội đều biết Liên minh thương mại ở cấp bậc như thế nào.
Những gia tộc ẩn nhanh bình thường chắc chắn không thể có mối quan hệ như thế với Liên minh thương mại.
Đối với những tập đoàn bình thường ở Giang Thành như Dương Hoa thì Liên minh thương mại càng không coi trọng gì.
Điều này cho thấy uy lực nhà họ Kiều lớn như thế nào.
Tuy nhiên, hiện tại, người của nhà họ Kiều đã bị người của tập đoàn bình thường như thế bắt đi...
Đúng là vô cùng nhục nhã mà!
Mọi người trong nhà họ Kiều tức đến ói máu.
Vào ngày hôm sau khi việc đó xảy ra, nhà họ Kiều lập tức phải người đến Giang Thành. "Nghe đây, không cần nói những lời dư thừa nữa làm gì nữa, ngoài việc đưa Kiều Tín Mạnh về cho ta còn phải cho tên bác sĩ Lâm gì đó một bài học nhớ đời đấy.” Ông chủ nhà họ Kiều nói.
Thế là, đám người nhà họ Kiều xuống máy bay, đến thẳng Dương Hoa. Khi đến cổng Dương Hoa, bọn họ lấy mặt nạ trong áo ra, đeo lên mặt, sau đó bọn chúng mau chóng giải tán, đóng tất cả các lối đi trong Dương Hoa. “Các người làm cái gì vậy?”
Các nhân viên an ninh của tòa nhà Dương Hoa lập tức chú ý đến hành động kì quái của những người này, mau chóng chạy tới ngăn cản.
Bất ngờ, một nhân viên an ninh vừa bước tới thì người của nhà họ Kiều bay lên và đá vào trán của anh ta.
Trong tích tắc nhân viên bảo vệ đó bị bay ra ngoài, đụng vào cái cột phía sau, rồi lăn xuống, nằm bất động trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Còn cái trán thì bị lõm xuống, ai thấy cũng phát sợ. "A...!"
Có vô số tiếng la hét ở sảnh lầu một. Mọi người chạy tán loạn.
Nhưng tất cả các lối ra vào đều bị phong tỏa, không thể nào mà trốn thoát được.
Một lúc sau, mọi người trong phòng khách đều bị khống chế. "Bắt hết những người đứng đầu của từng tầng, sau đó đưa bọn họ đi gặp bác sĩ Lâm!"
Trong mắt của một người của nhà họ Kiều lóe lên sự dữ tợn, đắc ý cười nói. "Da!"
Mọi người lập tức hành động.
Phải nói tốc độ làm việc của người nhà họ Kiều rất nhanh, khống chế xong đại sảnh liền lao lên lầu hai.
Những người có mặt tại hiện trường lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng khi đội tuần tra đến, bọn chúng đã vào tầng hai mươi rồi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Phan Lâm đang kiểm tra một số báo cáo trên tầng hai mươi, anh không khỏi nhíu mày khi nghe thấy âm thanh náo loạn dưới lầu. "Chủ tịch Lâm, để tôi đi coi thử"
Hàn Long kính cẩn nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng bao lâu thì... “Ôi trời ơi!”
Một tiếng hét thảm truyền đến, sau đó cả người Hàn Long đột nhiên va vào cửa, cửa, bay vào phòng làm việc, nặng nề ngã xuống đất gào thét. "A..."
Những người trong văn phòng sợ tới mức hét lên liên tục, tất cả đều trốn sau lưng Phan Lâm.
Phan Lâm liếc nhìn Hàn Long, chau mày nhìn ra ngoài cửa.
Thấy một người của nhà họ Kiều bước vào, ngạo nghễ nhìn những người bên trong. "Ô? Bác sĩ Lâm đây sao? Tôi thấy anh trên tivi rồi, tôi còn tưởng anh ở trên văn phòng ở tầng cao nhất chứ, không ngờ lại chạy đến đây. Người đó cười ha hả. “Anh là ai?” Phan Lâm đỡ Hàn Long dậy, chậm rãi hỏi. "Sao lại hỏi câu ngu xuẩn vậy? Anh giam giữ cậu chủ nhà chúng tôi, còn hỏi tôi là ai sao? Có phải là quá ngu rồi không?" Người đó liếc mắt “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu chủ nhà tôi ở đầu, giao ra trước đi. "Bây giờ anh ta đang uống trà trong văn phòng của tôi! "Vậy sao?"
Người đàn ông lập tức hỏi, nháy mắt với hai người nhà của nhà họ Kiều đang đứng đằng sau.
Hai người lập tức hiểu ý, chạy nhanh ra thang máy, phỏng lên tầng cao nhất.
Một lúc sau, người đàn ông này nhận được một cuộc “Sao rồi?” "Cậu chủ đúng là ở trên tầng cao nhất "Tốt, đưa cậu ấy xuống đây
Người đàn ông cúp điện thoại, cười nói: "Bác sĩ Lâm, anh biết phối hợp đấy, tôi còn tưởng anh sẽ đem cậu chủ ra để uy hiếp tôi chứ, không ngờ anh lại nghe lời thế, tốt, rất rốt “Anh đã hiểu chuyện như vậy, vậy thì bây giờ tôi cũng nen chơi đẹp với anh! Ông chủ của chúng tôi đã dặn rồi, bác sĩ Lâm đã mời cậu chủ tới Giang Thành du lịch, chúng tôi không thể không biết điều được, phải đáp lễ cho tốt mới được!"
Nói xong, người đó tiến lên vài bước và động thủ.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Phan Lâm đã hành động. gọi.
Người nhanh như chớp.
Người đàn ông nhà họ Kiều thở gấp, anh ta cũng là một cao thủ phi phàm nhưng chính mình phi thường khó chịu, nhưng Phan Lâm nhanh hơn hẳn tưởng tượng rất nhiều.
Không hay rồi!
Anh ta vội vàng lùi lại, nhưng không kịp né.
Xet!
Phan Lâm dơ một tay ra, trong nháy mắt đấm vào ngực hắn, đâm vào người hắn, tay còn lại điểm huyệt hắn.
Trong khoảnh khắc, người nhà họ Kiều không ai dám nhúc nhích, cũng không dám run rẩy, chỉ có thể kinh hãi nhìn Phan Lâm.
Anh lại nhích thêm xíu nữa, tim gan như bị Phan Lâm bóp nát.
Làm sao như thế này được?
Tên bác sĩ Lâm này... lợi hại đến vậy sao?
Đầu óc của tên đó đột nhiên trống rỗng. “Đưa bao nhiêu người đến?” Phan Lâm lạnh lùng hỏi. "Hai... hai mươi... "Được! Ở lại hết đi.
Phan Lâm dửng dưng nói, rút tay ra, thô bạo nắm lấy cánh tay của tên đó.
Rắc!
Rắc! "
A...!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp tòa nhà.
Phải biết là, nhà họ Kiều lại là cùng một gia tộc ẩn thế. Gia tộc của anh ta không giống như những gia tộc ẩn thể bình thường, bởi vì bọn họ có thể đàm thoại trực tiếp với Liên minh thương mại.
Bất cứ ai hiểu rõ hiệp hội đều biết Liên minh thương mại ở cấp bậc như thế nào.
Những gia tộc ẩn nhanh bình thường chắc chắn không thể có mối quan hệ như thế với Liên minh thương mại.
Đối với những tập đoàn bình thường ở Giang Thành như Dương Hoa thì Liên minh thương mại càng không coi trọng gì.
Điều này cho thấy uy lực nhà họ Kiều lớn như thế nào.
Tuy nhiên, hiện tại, người của nhà họ Kiều đã bị người của tập đoàn bình thường như thế bắt đi...
Đúng là vô cùng nhục nhã mà!
Mọi người trong nhà họ Kiều tức đến ói máu.
Vào ngày hôm sau khi việc đó xảy ra, nhà họ Kiều lập tức phải người đến Giang Thành. "Nghe đây, không cần nói những lời dư thừa nữa làm gì nữa, ngoài việc đưa Kiều Tín Mạnh về cho ta còn phải cho tên bác sĩ Lâm gì đó một bài học nhớ đời đấy.” Ông chủ nhà họ Kiều nói.
Thế là, đám người nhà họ Kiều xuống máy bay, đến thẳng Dương Hoa. Khi đến cổng Dương Hoa, bọn họ lấy mặt nạ trong áo ra, đeo lên mặt, sau đó bọn chúng mau chóng giải tán, đóng tất cả các lối đi trong Dương Hoa. “Các người làm cái gì vậy?”
Các nhân viên an ninh của tòa nhà Dương Hoa lập tức chú ý đến hành động kì quái của những người này, mau chóng chạy tới ngăn cản.
Bất ngờ, một nhân viên an ninh vừa bước tới thì người của nhà họ Kiều bay lên và đá vào trán của anh ta.
Trong tích tắc nhân viên bảo vệ đó bị bay ra ngoài, đụng vào cái cột phía sau, rồi lăn xuống, nằm bất động trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Còn cái trán thì bị lõm xuống, ai thấy cũng phát sợ. "A...!"
Có vô số tiếng la hét ở sảnh lầu một. Mọi người chạy tán loạn.
Nhưng tất cả các lối ra vào đều bị phong tỏa, không thể nào mà trốn thoát được.
Một lúc sau, mọi người trong phòng khách đều bị khống chế. "Bắt hết những người đứng đầu của từng tầng, sau đó đưa bọn họ đi gặp bác sĩ Lâm!"
Trong mắt của một người của nhà họ Kiều lóe lên sự dữ tợn, đắc ý cười nói. "Da!"
Mọi người lập tức hành động.
Phải nói tốc độ làm việc của người nhà họ Kiều rất nhanh, khống chế xong đại sảnh liền lao lên lầu hai.
Những người có mặt tại hiện trường lặng lẽ gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng khi đội tuần tra đến, bọn chúng đã vào tầng hai mươi rồi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này Phan Lâm đang kiểm tra một số báo cáo trên tầng hai mươi, anh không khỏi nhíu mày khi nghe thấy âm thanh náo loạn dưới lầu. "Chủ tịch Lâm, để tôi đi coi thử"
Hàn Long kính cẩn nói rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng bao lâu thì... “Ôi trời ơi!”
Một tiếng hét thảm truyền đến, sau đó cả người Hàn Long đột nhiên va vào cửa, cửa, bay vào phòng làm việc, nặng nề ngã xuống đất gào thét. "A..."
Những người trong văn phòng sợ tới mức hét lên liên tục, tất cả đều trốn sau lưng Phan Lâm.
Phan Lâm liếc nhìn Hàn Long, chau mày nhìn ra ngoài cửa.
Thấy một người của nhà họ Kiều bước vào, ngạo nghễ nhìn những người bên trong. "Ô? Bác sĩ Lâm đây sao? Tôi thấy anh trên tivi rồi, tôi còn tưởng anh ở trên văn phòng ở tầng cao nhất chứ, không ngờ lại chạy đến đây. Người đó cười ha hả. “Anh là ai?” Phan Lâm đỡ Hàn Long dậy, chậm rãi hỏi. "Sao lại hỏi câu ngu xuẩn vậy? Anh giam giữ cậu chủ nhà chúng tôi, còn hỏi tôi là ai sao? Có phải là quá ngu rồi không?" Người đó liếc mắt “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cậu chủ nhà tôi ở đầu, giao ra trước đi. "Bây giờ anh ta đang uống trà trong văn phòng của tôi! "Vậy sao?"
Người đàn ông lập tức hỏi, nháy mắt với hai người nhà của nhà họ Kiều đang đứng đằng sau.
Hai người lập tức hiểu ý, chạy nhanh ra thang máy, phỏng lên tầng cao nhất.
Một lúc sau, người đàn ông này nhận được một cuộc “Sao rồi?” "Cậu chủ đúng là ở trên tầng cao nhất "Tốt, đưa cậu ấy xuống đây
Người đàn ông cúp điện thoại, cười nói: "Bác sĩ Lâm, anh biết phối hợp đấy, tôi còn tưởng anh sẽ đem cậu chủ ra để uy hiếp tôi chứ, không ngờ anh lại nghe lời thế, tốt, rất rốt “Anh đã hiểu chuyện như vậy, vậy thì bây giờ tôi cũng nen chơi đẹp với anh! Ông chủ của chúng tôi đã dặn rồi, bác sĩ Lâm đã mời cậu chủ tới Giang Thành du lịch, chúng tôi không thể không biết điều được, phải đáp lễ cho tốt mới được!"
Nói xong, người đó tiến lên vài bước và động thủ.
Nhưng một giây sau.
Vèo!
Phan Lâm đã hành động. gọi.
Người nhanh như chớp.
Người đàn ông nhà họ Kiều thở gấp, anh ta cũng là một cao thủ phi phàm nhưng chính mình phi thường khó chịu, nhưng Phan Lâm nhanh hơn hẳn tưởng tượng rất nhiều.
Không hay rồi!
Anh ta vội vàng lùi lại, nhưng không kịp né.
Xet!
Phan Lâm dơ một tay ra, trong nháy mắt đấm vào ngực hắn, đâm vào người hắn, tay còn lại điểm huyệt hắn.
Trong khoảnh khắc, người nhà họ Kiều không ai dám nhúc nhích, cũng không dám run rẩy, chỉ có thể kinh hãi nhìn Phan Lâm.
Anh lại nhích thêm xíu nữa, tim gan như bị Phan Lâm bóp nát.
Làm sao như thế này được?
Tên bác sĩ Lâm này... lợi hại đến vậy sao?
Đầu óc của tên đó đột nhiên trống rỗng. “Đưa bao nhiêu người đến?” Phan Lâm lạnh lùng hỏi. "Hai... hai mươi... "Được! Ở lại hết đi.
Phan Lâm dửng dưng nói, rút tay ra, thô bạo nắm lấy cánh tay của tên đó.
Rắc!
Rắc! "
A...!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp tòa nhà.
Bình luận facebook