• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người chồng vô dụng của nữ thần (1 Viewer)

  • Chương 2104: Tôi mua hết đồ Trong cửa hàng cô

Thành phố Ức Lam là một trong những thành phố xa hoa nhất Long quốc. Nó nằm ở ven biển Long quốc, có thương cảng nổi tiếng, dòng người qua lại đông đúc.



Trong thành phố xa hoa trụy lạc, ca múa hòa bình, là nơi các tụ điểm vui chơi giải trí mở ra, chỉ cần là người có tiền đều có thể đến đây vui chơi, tìm kiếm sự kích thích, tất nhiên, cũng có nhiều người bị tảng gia bại sản ở đây.



Đồng gia chọn nơi này để mở buổi đấu giá, tất nhiên là nhìn vào những nhân vật lớn ở đây.



Bởi vì cách đây không lâu, ở đây vừa mới tổ chức một cuộc họp giao lưu thương mại quốc tế, các doanh nhân trong ngoài nước đều đến đây, đến cả Hàn Long cũng được mời đến, nhưng vì ông ta có quá nhiều việc, nên để cấp dưới tham gia hội nghị.



Mục đích của buổi đấu giá của Đồng gia e rằng là muốn hung hãng mua chuộc đám người này.



Nhưng ông ta không ngờ, Hoa An đã hoàn toàn xé rách mặt, công khai dẫn người đến hiện trường buổi đấu giá.



Điều này rõ ràng là đang muốn bắt đầu một cuộc chiến với Đồng gia.



Tin tức được truyền ra, không ít ánh mắt đều nhìn về phía thành phố Ức Lam.



Không chỉ có người của Liên minh thương mại, các thế lực bên ngoài cũng tìm mọi cách để tham gia vào buổi đấu giá. Mọi người đều đang đợi Liên minh thương mại đại loạn, thu được lợi từ bên trong.



Lý Ái Vân vừa xuống máy bay, đã bị thu hút bởi vì xa hoa của thành phố Ức Lam.



Mặc dù sau khi Giang thành rời khỏi Dương Hoa đã phát triển với tốc độ nhanh chóng, cũng đang chen chân lên tuyến một, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với thành phố được thiên nhiên ưu ái như thành phố Ức Lam.



Nhìn đường phố rực rỡ sáng đèn, xa hoa trụy lạc, trong mắt Lý Ái Vân tràn đầy mê man. “Dù sao cũng còn sớm, Ái Vân, chúng ta đi dạo một chút đi, sau đó ăn cơm rồi đến buổi đấu giá.” Phan Lâm nhìn thời gian, cười nói. “Làm gì có thời gian nhàn dỗi dạo phố chứ? Buổi đấu giá này là thời cơ tốt nhất để kết bạn với những nhân vật nổi tiếng, em còn phải đến khách sạn lập hồ sơ nữa, phải tìm cách để biết xem có những nhân vật lớn nào tham gia buổi đấu giá này, hiểu biết thông tin của những người này. Nếu không đợi đến khi đến buổi đấu giả nói chuyện với người ta, không có chuẩn bị gì không phải sẽ rất ngượng ngùng sao?” Lý Ái Vân không nhịn được nói.



Phan Lâm bật cười khanh khách: “Ái Vân, em quá liều rồi, hoàn toàn không cần làm như vậy, hơn nữa con người không phải sắt không phải thép, cũng phải ăn cơm mà. Lúc này không cần vội.



Lý Ái Vân không vui nhìn anh, vẫn gật đầu: “Được thôi, vậy chúng ta đi dạo một chút, mua chút đồ.”



Hai người sánh bước đi vào trung tâm thương mại Lam Thanh mới của thành phố Ức Lam.



Trong trong khu trung tâm đều bày bán các loại mặt hàng xa xỉ nổi tiếng trong và ngoài nước, không giảm giá không miễn thuế, nhưng người đến thành phố Ức Lam chơi làm gì có ai quan tâm đến tiền chứ? Cho dù giá cả có đắt thế nào, trung tâm mua sắm vẫn đông nghẹt người.



Lý Ái Vân đi xem mấy cửa hàng, muốn mua một bộ đồ, nhưng mỗi một kiểu mà cô chọn, nhìn xong giá cả thì đều cười khổ từ bỏ. “Ái Vân, em muốn mua cái gì thì mua đi, tiền không phải là vấn đề” Phan Lâm cười nói. “Tiền không phải là vấn đề? Anh có nhiều tiền lắm sao?” Lý Ái Vân liếc trắng mắt. “Có một chút.” “Kiếm được chút tiền thì giữ lấy đi. Mặc dù cuộc sống bây giờ của nhà chúng khá đầy đủ, nhưng cũng không thể quên những ngày tháng lúc trước. Tiền phải dùng vào chỗ cần thiết, đồ ở đây chỉ cần nhìn thôi là được rồi.” Lý Ái Vân khẽ thở dài nói.



Thói quên cần cù tiết kiệm này của Lý Ái Vân khiến Phan Lâm không nói lên lời. “Đồ nhà quê không có tiền mua thì cút đi, ở đây chướng mắt, động cái này sờ cái khác, làm bẩn những bộ quần áo túi sách này, bà đây mua về cũng thấy ghê tởm.



Lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói chói tai.



Lý Ái Vân ngẩn ra, nâng mắt nhìn qua, là một cô gái ăn mặc sang trọng trang điểm rất đậm.



Cô đặc biệt tức giận, nhưng cũng không phát tác, chỉ cúi đầu kéo Phan Lâm muốn rời đi. “Đứng lại.



Lúc này, nhân viên cửa hàng ngăn Lý Ái Vân lại. “Sao vậy?” Lý Ái Vân ngẩn ra hỏi. “Cô à, cô cầm quần áo của cửa hàng chúng tôi sao không thanh toán mà đã muốn rời đi rồi vậy?” Nhân viên cửa hàng đó tức giận nói.



Lý Ái Vân ngẩn ra, mới phát hiện trên tay mình vẫn còn treo một bộ đồ. “A? Cái này... xin lỗi, tôi không chú ý, tôi lập tức trả lại cho các người.” Lý Ái Vân vội vàng nói. “Không chú ý. Tôi thấy cô rõ ràng là muốn trộm quần



Nhân viên cửa hàng nằm cánh tay Lý Ái Vân, kéo ra áo." ngoài cửa hàng: “Cái đồ ăn trộm này. Đi, theo tôi đi gặp cảnh sát” “Cô này, cô nghe tôi giải thích. Cô này.” Lý Ái Vân vội vàng hôn lên.



Khách trong cửa hàng đều nhìn qua chỉ trỏ.



Nhưng lúc này, Phan Lâm giữ lấy nhân viên cửa hàng. “Anh làm cái gì vậy? Đau chết tôi mất” Nhân viên cửa hàng tức giận hất cánh tay Phan Lâm ra.



Phan Lâm nhàn nhạt nói: “Ai nói với cô là vợ tôi muốn trộm đồ của cô? Cô ấy còn chưa ra khỏi cửa hàng, cô ấy chỉ là muốn cầm bộ đồ này đến phòng thử đồ thử một chút thôi, chuyện này cũng không được sao?” “Thử đồ? Anh có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không? Đây là lễ phục dạ quang phiên bản giới hạn, một bộ chín trăm triệu đấy, hai người quê mùa các người mua được không?” Nhân viên cửa hàng tức giận hừng hực nói.



Thật ra khi Lý Ái Vân vừa vào cửa hàng cô ta đã chú ý đến cô gái này rồi.



Dù sao Lý Ái Vân cũng quá xinh đẹp, làn da trắng bóc, vẻ đẹp tinh khiết, gương mặt thân hình đều không có một chút khuyết điểm nào, nói là người đẹp nghiêng thành cũng không ngoa.



Tuy nhiên quần áo của cô quá rẻ tiền mà người đàn ông đi theo bên cạnh cũng không được đẹp, vì vậy nhân viên cửa hàng lười chào hỏi. uy nhiên Lý Ái Vân xem xong mấy bộ lại không có ý định mua, khiến nhân viên cửa hàng vô cùng khó chịu, cộng thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ của Lý Ái Vân, có cô gái nào mà không ghen tỵ chứ? Cho nên nhân cơ hội này làm khó CÔ. “Chín trăm triệu?” Lý Ái Vân nghe thấy giá, sắc mặt tái nhợt. “Mới chín trăm triệu mà thôi, không đắt, gói lại cho tôi.” Lúc này, cô gái trang điểm đậm đi đến, lấy trong túi LV ra một tấm thẻ cười nói: “Quẹt thẻ đi.” “Vâng, thưa cô.” Nhân viên cửa hàng kia vội vàng gật đầu cúi eo.



Nhưng vừa mới giơ tay tiếp tấm thẻ, cô gái trang điểm đậm kia đột nhiên rụt tay lại, cười nói: “Tôi không muốn mua nữa.” “Tại sao?” Nhân viên cửa hàng ngẩn ra. “Đồ quê mùa kia đụng vào rồi, cô xem, quần áo đều bị cô ta cầm nhàu nát rồi, ai cần loại quần áo nát này chứ?” Cô gái trang điểm cười nói. “Cái gì?”



Nhân viên cửa hàng tức giận nói với Lý Ái Vân: “Cô à, bộ đồ này bị cô làm đến nỗi không bán được nữa rồi. Hoặc là cô mua nó, hoặc là cô phải đền tiền. Hoặc là tôi báo cảnh sát xử lý. Cô tự mình xem rồi làm đi.” “Bộ đồ này có nếp nhăn nào đâu chứ? Các người rõ ràng là đang hãm hại tôi” Lý Ái Vân gấp lên, vội vàng nói. "Làm sao? Cô không thừa nhận sao? Cô có biết trung tâm thương mại này là của tập đoàn Quân Thịnh thành phố Ức Lam không? Cô dám gây chuyện trong cửa hàng dưới trướng tập đoàn Quân Thịnh sao? Tôi khuyên cô vẫn nên tự lượng sức mình đi.” Nhân viên cửa hàng cười lạnh nói.



Lý Ái Vân ngẩn ra: “Tập đoàn Quân Thịnh?” “Sao vậy? Rất lợi hại sao?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi. “Một trong mười tập đoàn lớn nhất Long quốc đấy. Ngoại trừ Dương Hoa của Giang thành chúng ta, ai cũng không thể đấu được với bọn họ.” Giọng nói của Lý Ái Vân run rẩy.



Hơn nữa cô còn nghe nói, ông chủ của tập đoàn Quân Thịnh là bá chủ của thành phố Ức Lam, hắc bạch đều ăn hết. Người có thể làm ăn ở một nơi như này, có ai là bình thường đâu chứ?



Nếu như chọc vào người như vậy, e rằng mình chết thế nào cũng không biết. “Ái Vân, nếu đã như vậy, vậy chúng ta mua bộ đồ này đi.” Phan Lâm cười nói. “Coi như anh hiểu biết. Nhân viên cửa hàng hừ một tiếng. “Chỉ có thể như vậy thôi”



Lý Ái Vân vô cùng chán nản, có điều gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ có thể của đi thay người thôi.



Cô lấy thẻ ra, muốn đưa qua, nhưng lại bị Phan Lâm đẩy lại. “Ái Vân, bộ đồ này để anh mua cho em. “Cái này... không hay lắm đâu. Anh kiếm tiền cũng không dễ gì vẫn nên giữ lại cho mình đi. Dùng của em. “Em đang nói gì vậy chứ? Em là vợ anh, mua đồ cho vợ mình thì có là gì đâu chứ?”



Phan Lâm cười nói, cũng lấy ra một tấm thẻ, đưa qua. “Gói bộ đồ này lại, ngoài ra, đóng gói toàn bộ quần áo trong cửa hàng của cô lại. “Cái gì?”



Nhân viên cửa hàng vừa muốn tiếp lấy thẻ, không khỏi run lên, trừng to mắt nhìn Phan Lâm. “Không nghe rõ sao? Tất cả quần áo trong cửa hàng cô, tôi đều mua hết.” Phan Lâm bình tĩnh nhìn cô ta, mặt vô biểu tình nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom