Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Sắp đến sinh nhật của Đồng Vũ Vụ.
Từ sau khi ly hôn, cô cũng không con mặn mà với sinh nhật nữa.
Nhưng năm nay bà Phó lại là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô.
Sau khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành ly hôn, cô vẫn duy trì mối quan hệ tương đối tốt với bà Phó, thỉnh thoảng bà ấy còn gọi điện hẹn cô đi uống trà chiều khi rảnh rỗi.
Cuộc sống hôn nhân lúc trung niên của bà Phó trôi qua khá bình yên, cũng chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng của cô nên Đồng Vũ Vụ cũng vui vẻ qua lại với bà ấy.
Món quà của bà Phó rất thực tế, một bộ sườn xám chất lượng cao cấp và một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy.
Trước đây, Đồng Vũ Vụ không thích mặc sườn xám và đeo vòng tay phỉ thúy.
Nhưng sau này lại cảm thấy chúng cũng không tệ lắm.
Trước đêm sinh nhật cô, Tùy Sách vội vàng trở về từ Anh.
Món quà mà anh ấy tặng rất lãng mạn, đó là một hộp nhạc bằng thủy tinh, Tùy Sách còn ngượng ngùng nói: “Về đến Yến kinh chắc không có thời gian rảnh để mua quà tặng em nên anh đi dạo ở Anh quốc rất lâu, đến một cửa hàng lưu niệm thì thấy hộp nhạc này rất hợp với em.
Bây giờ nghĩ kỹ lại cảm thấy tặng cái này quá ngây thơ, học sinh cấp hai cũng chẳng tặng hộp nhạc cho bạn học nữ nữa rồi.”
Nhưng Đồng Vũ Vụ lại rất thích hộp nhạc thủy tinh này.
Cô duỗi tay chạm người đàn ông mini đang xoay tròn theo điệu nhạc, ngước mắt lên cười với Tùy Sách: “Không đâu, tôi rất thích, vì hiện tại cũng không ai tặng tôi hộp nhạc nữa.”
Tùy Sách thừa hưởng mọi thứ từ cha mẹ, cha anh là nhà sưu tầm, mẹ là họa sĩ nổi tiếng, cả hai đều vô cùng lãng mạn, cho nên anh cũng giống họ.
Đồng Vũ Vụ luôn cảm thấy quyết định của Tùy Sách rất đúng đắn.
Anh ấy thật sự không hợp nói chuyện hôn nhân.
Con người anh ấy rất lãng mạn, khi đối mặt với Tùy Sách, Đồng Vũ Vụ luôn có cảm giác không nói nên lời.
Cô hiểu rõ bản thân sẽ không ở bên cạnh Tùy Sách được, bởi vì cô không biết và cũng không xác định được người anh thích là cô hay là “Đồng Vũ Vụ” trong tưởng tượng của anh ấy.
Tùy Sách tốt bụng, tỉ mỉ quan tâm, sẽ không bao giờ khiến người khác phải khó xử, giống như một làn gió xuân vậy.
Nhưng sâu trong nội tâm, mục tiêu mà cô theo đuổi khác với anh ấy, nếu như cô lại thích người nào, yêu thêm ai thì sẽ rất khát vọng được lập gia đình với người đó.
Dù đã thất bại một lần, nhưng khát khao có một mái ấm gia đình trong cô chưa bao giờ dừng lại.
Tùy Sách thì khác, anh ấy chưa kết hôn và cũng sợ hôn nhân, cô không đủ tự tin, kiên nhẫn để thay đổi anh ấy.
Có lẽ Tùy Sách sẽ nguyện ý vì cô mà kết hôn, nhưng đó không phải là điều mà bản thân anh ấy muốn làm.
Đồng Vũ Vụ không muốn miễn cưỡng người khác, cũng không mong người khác vì mình mà làm những chuyện không muốn làm.
Cái “giá” này quá đắt, cô không thể gánh nổi nó.
Tùy Sách thấy cô thật sự thích thì trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ấy bắt đầu thích cách hòa hợp hiện tại, đột nhiên phát hiện mục đích của mình không phải là “ở bên cạnh cô”, anh ấy càng hưởng thụ quá trình này.
Cho dù cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, Tùy Sách đều cảm thấy đây là hồi ức đẹp đẽ.
Món quà của Vạn Lâm Gia là một bộ trang sức đấu giá được từ một sự kiện.
Đúng như tác phong của anh ấy.
Vào đêm sinh nhật, Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân ngồi trên giường mở quà.
Đồng Vũ Vụ thầm ghi nhớ giá trị của những món quà này.
Hiện tại, cô không ở cùng ai, theo lý mà nói, những lễ vật này đều quá quý giá, cô không thể nhận chúng.
Nhưng khi nghĩ đến hai người Vạn Lâm Gia và Tùy Sách, cô thấy nếu trả quà lại hay quy đổi thành tiền đưa cho bọn họ thì sẽ không tôn trọng cả hai, cũng sẽ khiến đối phương mất hứng.
Cô nghĩ ra một biện pháp, chính là sẽ tặng một món quà có giá trị tương đương vào sinh nhật của họ.
Lục Nhân Nhân mở từng trang, đột nhiên chẹp một tiếng: “Phó Lễ Hành không tặng quà à? Hình như mình không nhìn thấy, có phải đã để sót ở đâu không?”
Nhưng Đồng Vũ Vụ tương đối bình tĩnh, “Với quan hệ hiện tại của mình và anh ấy, món quà của anh ấy có thể là gánh nặng đối với mình đấy.”
Cô không mong nhận được quà, bởi vì nhận được đồng nghĩa với việc phải trả lại.
Càng nguy hiểm hơn chính là nếu mấy người này tặng quà có giá trị không nhỏ thì cô cũng phải trả lại một khoản không ít.
Không quản lý việc nhà cũng không biết củi gạo dầu muối rất đắt, tiếc rằng loại quan hệ xã giao này nhất định phải có, dù sao chuyện kinh doanh của cô cũng cần nhân mạch.
Ôi, làm người thật khó!
Lục Nhân Nhân lặng lẽ liếc nhìn: “Dù sao anh ta cũng không thèm tặng quà, như vậy là không có thành ý theo đuổi.
Mình sẽ không mua cổ phần của anh ta, hiện tại mình ủng hộ Vạn tổng.
Vẫn là Vạn tổng tốt nhất, tặng trang sức rất đẹp nha.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Cô thở dài, không có thời gian để nghĩ những chuyện khác, nhìn những món quà của bạn bè, Đồng Vũ Vụ tự hỏi xem mình có phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền không.
Cuối cùng, cô cũng hiểu được những điều mẹ mình thường nói trước đây, nhân tình mới là chi tiêu lớn nhất, bền bỉ nhất của gia đình.
Lời này cực kỳ đúng!
Phó Lễ Hành không thể nào không chuẩn bị quà cho cô!
Từ một tháng trước, anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện này, nhưng đáng tiếc, những món quà anh từng tặng cho cô đều do trợ lý Chu đặc biệt sắp xếp.
Anh không biết gì về những sở thích khác của cô ngoài trang sức cả.
Chỉ là anh nghĩ mình sẽ có nhiều lợi thế hơn những người khác.
Dù sao trong căn nhà này vẫn có nhiều vết tích sinh hoạt trước đây, nếu như muốn hiểu rõ sở thích của cô thì chắc cũng không quá khó.
Cho đến bây giờ, biệt thự Tùng Cảnh vẫn còn lưu giữ nguyên trạng như khi cô còn ở đây.
Anh đến phòng thay đồ và phòng trang điểm, phát hiện cô dán một nhãn hiệu lên tấm lưới bên cạnh, nhãn hiệu tên là Tiểu Hoàng Quan.
Anh nhớ tên từng món trang sức, nước hoa, son môi mà cô đã dán nhãn, sau đó mở weibo của cô lên thì thấy tần suất xuất hiện rất dày đặc, anh đoán chắc hẳn Đồng Vụ Vụ rất thích nhãn hiệu này.
Lúc đầu, Phó Lễ Hành cũng nghĩ xem có nên theo những quy luật này, gửi tặng cô một số món mà cô thích không.
Nhưng sau khi nhìn nhãn hiệu nhỏ kia thì anh lại thắc mắc, tại sao lại là Tiểu Hoàng Quan (*)?
(*) vương miện nhỏ
Sau mấy ngày suy ngẫm mọi chuyện, anh chợt nhận ra mình thật sự rất ngu ngốc.
Có lẽ cô chỉ tình cờ mua nhãn hiệu này thôi, còn anh lại lãng phí thời gian vì những suy đoán lung tung này.
Muốn tặng quà nhưng vẫn không có manh mối gì.
Vài lần, anh thật sự muốn để trợ lý Chu đi đấu giá một bộ trang sức, cô hẳn sẽ rất thích nó, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào trong.
Phó Lễ Hành không có nhiều ưu thế hơn người khác, ngược lại còn có vẻ yếu thế hơn.
Cuộc hôn nhân lấy ly hôn làm dấu chấm hết đã ảnh hưởng rất nhiều đến cả anh và cô.
Anh không dám chắc mình có thể khiến cô bỏ hết khúc mắc, khiến trái tim cô lại chấp nhận anh một lần nữa không.
Trong tình huống này, ngoài trừ dụng tâm hơn thì cũng không còn đường tắt nào khác nữa.
Ngày Phó Lễ Hành đến Cẩm Thành Hoa Đình, anh đột nhiên nhớ ra lần đầu tiên gặp cô ở đây, cũng chỉ là ngẫu hứng nên anh lập tức nhờ người phụ trách khách sạn tìm lại đoạn video giám sát ngày hôm đó.
Nhưng đợi đến khi tìm được đoạn phim thì đã muộn lắm rồi.
Anh để ý rằng hôm đó là ngày 6 tháng 9, sau đó Phó Lễ Hành mới phát hiện hóa ra đó là sinh nhật lần thứ mười tám của cô.
Nhưng không ai nhớ đến, ngược lại cô còn phải đóng vai khách mời đến chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám của người khác.
Nhìn thấy trong video, cô đứng đó như con chim cút, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Phó Lễ Hành cũng nhìn thấy tiểu thọ tinh trong video vui vẻ bước ra từ thang máy, vẻ mặt kiêu ngạo, vô tình liếc nhìn thấy trên đầu tiểu thọ tinh có một chiếc vương miện nhỏ.
Có phải vì anh đã quen với những suy nghĩ sâu xa về mọi thứ trong khoảng thời gian này hay không mà anh luôn cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn.
Vì vậy, anh xem lại đoạn video giám sát ngày hôm đó, chú ý tới tiểu thọ tinh kia lúc đến Cẩm Thành Hoa Đình không hề đội vương miện, nhưng lúc rời đi thì trên đầu lại xuất hiện một cái.
Phó Lễ Hành là người rất cố chấp.
Một khi anh đã có hứng thú với việc gì thì nhất định phải tìm hiểu rõ.
Cuối cùng phải mất khá nhiều thời gian, rốt cuộc anh cũng tìm ra được chân tướng.
Ngày hôm đó vốn dĩ là sinh nhật mười tám tuổi của Đồng Vũ Vụ, thế nhưng vì một vài nguyên nhân, cô không được tổ chức sinh nhật, ngược lại còn đến tham dự tiệc sinh nhật của người khác, còn phải hát bài hát mừng sinh nhật cho người khác nữa.
Hôm ấy ba của tiểu thọ tinh đã tặng cho cô một vương miện nhỏ.
Phó Lễ Hành lật lại ghi chép mua sắm mấy năm này và cả tủ trang sức của Đồng Vũ Vụ, phát hiện cô có rất nhiều đồ trang sức châu báu, nhưng lại không hề có bất cứ chiếc vương miện nhỏ nào.
Có lẽ năm đó cô rất hâm mộ người khác?
Có lẽ cô cũng muốn có một chiếc vương miện nhỏ cho riêng mình?
Thật ra thì Phó Lễ Hành đều biết tất cả chuyện này chỉ là suy đoán một chiều, đại khái là suy nghĩ nhiều, dù sao từ tên nhãn hiệu liên tưởng đến việc cô cũng muốn có một cái vương miện nhỏ cũng không khoa trương hay gượng ép gì.
Nhưng anh vẫn muốn mua một chiế vương miện nhỏ xinh đẹp hơn cái của năm xưa và định tặng cô xem như quà mừng sinh nhật.
Ngày sinh nhật, buổi tối anh lái xe đến dưới nhà Đồng Vũ Vụ, bỏ đồ vào hộp thư, nhấn chuông cửa rồi rời đi.
Nữ bảo vệ nghe thấy có người nhấn chuông, sau khi nhìn thấy Phó Lễ Hành trong video thì lập tức mặc quần áo tử tế bước ra khỏi phòng.
Kết quả lại không thấy ai ở cửa, khi định quay người đi vào thì thấy một bông hoa đang cắm trong hộp thư.
….
Mấy phút sau, Đồng Vũ Vụ cũng từ trên lầu đi xuống.
Tháng chín ở Yên Kinh, đêm khuya trời có chút se lạnh.
Cô mặc áo khoác, dưới cái nhìn chăm chú của bảo vệ và Lục Nhân Nhân, mở hộp thư ra.
Quả nhiên trong hộp thư có một hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo.
Đồng Vụ Vụ lấy ra xem thì chỉ thấy trên hộp có một tấm thiệp, chữ viết trên thiệp không hề xa lạ với cô, là của Phó Lễ Hành.
Thật kỳ lạ, trên tấm thiệp lại ghi “chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”
Trước đây, Lục Nhân Nhân cũng từng nghe nữ vệ sĩ nói Phó Lễ Hành đến ấn chuông cửa, cũng đoán ra được anh đến đưa quà, không nhịn được cười nói: “Anh ta không nhớ rõ cậu bao nhiêu tuổi sao? Còn muốn học những thứ kỳ quái trên mạng ghi là chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi?”
Đồng Vũ Vụ cũng không hiểu Phó Lễ Hành nghĩ gì, nghi ngờ mở hộp ra, sau khi thấy rõ ràng đồ vật trong hộp là gì thì cả người đều sửng sốt.
Ngay cả trong đêm tối, vương miện nhỏ kia cũng rất chói mắt, nó được khảm bằng ngọc trai và kim cương, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến người ta không khỏi nín thở..
Từ sau khi ly hôn, cô cũng không con mặn mà với sinh nhật nữa.
Nhưng năm nay bà Phó lại là người đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô.
Sau khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành ly hôn, cô vẫn duy trì mối quan hệ tương đối tốt với bà Phó, thỉnh thoảng bà ấy còn gọi điện hẹn cô đi uống trà chiều khi rảnh rỗi.
Cuộc sống hôn nhân lúc trung niên của bà Phó trôi qua khá bình yên, cũng chưa từng can thiệp vào cuộc sống riêng của cô nên Đồng Vũ Vụ cũng vui vẻ qua lại với bà ấy.
Món quà của bà Phó rất thực tế, một bộ sườn xám chất lượng cao cấp và một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy.
Trước đây, Đồng Vũ Vụ không thích mặc sườn xám và đeo vòng tay phỉ thúy.
Nhưng sau này lại cảm thấy chúng cũng không tệ lắm.
Trước đêm sinh nhật cô, Tùy Sách vội vàng trở về từ Anh.
Món quà mà anh ấy tặng rất lãng mạn, đó là một hộp nhạc bằng thủy tinh, Tùy Sách còn ngượng ngùng nói: “Về đến Yến kinh chắc không có thời gian rảnh để mua quà tặng em nên anh đi dạo ở Anh quốc rất lâu, đến một cửa hàng lưu niệm thì thấy hộp nhạc này rất hợp với em.
Bây giờ nghĩ kỹ lại cảm thấy tặng cái này quá ngây thơ, học sinh cấp hai cũng chẳng tặng hộp nhạc cho bạn học nữ nữa rồi.”
Nhưng Đồng Vũ Vụ lại rất thích hộp nhạc thủy tinh này.
Cô duỗi tay chạm người đàn ông mini đang xoay tròn theo điệu nhạc, ngước mắt lên cười với Tùy Sách: “Không đâu, tôi rất thích, vì hiện tại cũng không ai tặng tôi hộp nhạc nữa.”
Tùy Sách thừa hưởng mọi thứ từ cha mẹ, cha anh là nhà sưu tầm, mẹ là họa sĩ nổi tiếng, cả hai đều vô cùng lãng mạn, cho nên anh cũng giống họ.
Đồng Vũ Vụ luôn cảm thấy quyết định của Tùy Sách rất đúng đắn.
Anh ấy thật sự không hợp nói chuyện hôn nhân.
Con người anh ấy rất lãng mạn, khi đối mặt với Tùy Sách, Đồng Vũ Vụ luôn có cảm giác không nói nên lời.
Cô hiểu rõ bản thân sẽ không ở bên cạnh Tùy Sách được, bởi vì cô không biết và cũng không xác định được người anh thích là cô hay là “Đồng Vũ Vụ” trong tưởng tượng của anh ấy.
Tùy Sách tốt bụng, tỉ mỉ quan tâm, sẽ không bao giờ khiến người khác phải khó xử, giống như một làn gió xuân vậy.
Nhưng sâu trong nội tâm, mục tiêu mà cô theo đuổi khác với anh ấy, nếu như cô lại thích người nào, yêu thêm ai thì sẽ rất khát vọng được lập gia đình với người đó.
Dù đã thất bại một lần, nhưng khát khao có một mái ấm gia đình trong cô chưa bao giờ dừng lại.
Tùy Sách thì khác, anh ấy chưa kết hôn và cũng sợ hôn nhân, cô không đủ tự tin, kiên nhẫn để thay đổi anh ấy.
Có lẽ Tùy Sách sẽ nguyện ý vì cô mà kết hôn, nhưng đó không phải là điều mà bản thân anh ấy muốn làm.
Đồng Vũ Vụ không muốn miễn cưỡng người khác, cũng không mong người khác vì mình mà làm những chuyện không muốn làm.
Cái “giá” này quá đắt, cô không thể gánh nổi nó.
Tùy Sách thấy cô thật sự thích thì trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ấy bắt đầu thích cách hòa hợp hiện tại, đột nhiên phát hiện mục đích của mình không phải là “ở bên cạnh cô”, anh ấy càng hưởng thụ quá trình này.
Cho dù cuối cùng có thể ở bên nhau hay không, Tùy Sách đều cảm thấy đây là hồi ức đẹp đẽ.
Món quà của Vạn Lâm Gia là một bộ trang sức đấu giá được từ một sự kiện.
Đúng như tác phong của anh ấy.
Vào đêm sinh nhật, Đồng Vũ Vụ và Lục Nhân Nhân ngồi trên giường mở quà.
Đồng Vũ Vụ thầm ghi nhớ giá trị của những món quà này.
Hiện tại, cô không ở cùng ai, theo lý mà nói, những lễ vật này đều quá quý giá, cô không thể nhận chúng.
Nhưng khi nghĩ đến hai người Vạn Lâm Gia và Tùy Sách, cô thấy nếu trả quà lại hay quy đổi thành tiền đưa cho bọn họ thì sẽ không tôn trọng cả hai, cũng sẽ khiến đối phương mất hứng.
Cô nghĩ ra một biện pháp, chính là sẽ tặng một món quà có giá trị tương đương vào sinh nhật của họ.
Lục Nhân Nhân mở từng trang, đột nhiên chẹp một tiếng: “Phó Lễ Hành không tặng quà à? Hình như mình không nhìn thấy, có phải đã để sót ở đâu không?”
Nhưng Đồng Vũ Vụ tương đối bình tĩnh, “Với quan hệ hiện tại của mình và anh ấy, món quà của anh ấy có thể là gánh nặng đối với mình đấy.”
Cô không mong nhận được quà, bởi vì nhận được đồng nghĩa với việc phải trả lại.
Càng nguy hiểm hơn chính là nếu mấy người này tặng quà có giá trị không nhỏ thì cô cũng phải trả lại một khoản không ít.
Không quản lý việc nhà cũng không biết củi gạo dầu muối rất đắt, tiếc rằng loại quan hệ xã giao này nhất định phải có, dù sao chuyện kinh doanh của cô cũng cần nhân mạch.
Ôi, làm người thật khó!
Lục Nhân Nhân lặng lẽ liếc nhìn: “Dù sao anh ta cũng không thèm tặng quà, như vậy là không có thành ý theo đuổi.
Mình sẽ không mua cổ phần của anh ta, hiện tại mình ủng hộ Vạn tổng.
Vẫn là Vạn tổng tốt nhất, tặng trang sức rất đẹp nha.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Cô thở dài, không có thời gian để nghĩ những chuyện khác, nhìn những món quà của bạn bè, Đồng Vũ Vụ tự hỏi xem mình có phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền không.
Cuối cùng, cô cũng hiểu được những điều mẹ mình thường nói trước đây, nhân tình mới là chi tiêu lớn nhất, bền bỉ nhất của gia đình.
Lời này cực kỳ đúng!
Phó Lễ Hành không thể nào không chuẩn bị quà cho cô!
Từ một tháng trước, anh đã bắt đầu nghĩ đến chuyện này, nhưng đáng tiếc, những món quà anh từng tặng cho cô đều do trợ lý Chu đặc biệt sắp xếp.
Anh không biết gì về những sở thích khác của cô ngoài trang sức cả.
Chỉ là anh nghĩ mình sẽ có nhiều lợi thế hơn những người khác.
Dù sao trong căn nhà này vẫn có nhiều vết tích sinh hoạt trước đây, nếu như muốn hiểu rõ sở thích của cô thì chắc cũng không quá khó.
Cho đến bây giờ, biệt thự Tùng Cảnh vẫn còn lưu giữ nguyên trạng như khi cô còn ở đây.
Anh đến phòng thay đồ và phòng trang điểm, phát hiện cô dán một nhãn hiệu lên tấm lưới bên cạnh, nhãn hiệu tên là Tiểu Hoàng Quan.
Anh nhớ tên từng món trang sức, nước hoa, son môi mà cô đã dán nhãn, sau đó mở weibo của cô lên thì thấy tần suất xuất hiện rất dày đặc, anh đoán chắc hẳn Đồng Vụ Vụ rất thích nhãn hiệu này.
Lúc đầu, Phó Lễ Hành cũng nghĩ xem có nên theo những quy luật này, gửi tặng cô một số món mà cô thích không.
Nhưng sau khi nhìn nhãn hiệu nhỏ kia thì anh lại thắc mắc, tại sao lại là Tiểu Hoàng Quan (*)?
(*) vương miện nhỏ
Sau mấy ngày suy ngẫm mọi chuyện, anh chợt nhận ra mình thật sự rất ngu ngốc.
Có lẽ cô chỉ tình cờ mua nhãn hiệu này thôi, còn anh lại lãng phí thời gian vì những suy đoán lung tung này.
Muốn tặng quà nhưng vẫn không có manh mối gì.
Vài lần, anh thật sự muốn để trợ lý Chu đi đấu giá một bộ trang sức, cô hẳn sẽ rất thích nó, nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt trở vào trong.
Phó Lễ Hành không có nhiều ưu thế hơn người khác, ngược lại còn có vẻ yếu thế hơn.
Cuộc hôn nhân lấy ly hôn làm dấu chấm hết đã ảnh hưởng rất nhiều đến cả anh và cô.
Anh không dám chắc mình có thể khiến cô bỏ hết khúc mắc, khiến trái tim cô lại chấp nhận anh một lần nữa không.
Trong tình huống này, ngoài trừ dụng tâm hơn thì cũng không còn đường tắt nào khác nữa.
Ngày Phó Lễ Hành đến Cẩm Thành Hoa Đình, anh đột nhiên nhớ ra lần đầu tiên gặp cô ở đây, cũng chỉ là ngẫu hứng nên anh lập tức nhờ người phụ trách khách sạn tìm lại đoạn video giám sát ngày hôm đó.
Nhưng đợi đến khi tìm được đoạn phim thì đã muộn lắm rồi.
Anh để ý rằng hôm đó là ngày 6 tháng 9, sau đó Phó Lễ Hành mới phát hiện hóa ra đó là sinh nhật lần thứ mười tám của cô.
Nhưng không ai nhớ đến, ngược lại cô còn phải đóng vai khách mời đến chúc mừng sinh nhật tuổi mười tám của người khác.
Nhìn thấy trong video, cô đứng đó như con chim cút, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Phó Lễ Hành cũng nhìn thấy tiểu thọ tinh trong video vui vẻ bước ra từ thang máy, vẻ mặt kiêu ngạo, vô tình liếc nhìn thấy trên đầu tiểu thọ tinh có một chiếc vương miện nhỏ.
Có phải vì anh đã quen với những suy nghĩ sâu xa về mọi thứ trong khoảng thời gian này hay không mà anh luôn cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn.
Vì vậy, anh xem lại đoạn video giám sát ngày hôm đó, chú ý tới tiểu thọ tinh kia lúc đến Cẩm Thành Hoa Đình không hề đội vương miện, nhưng lúc rời đi thì trên đầu lại xuất hiện một cái.
Phó Lễ Hành là người rất cố chấp.
Một khi anh đã có hứng thú với việc gì thì nhất định phải tìm hiểu rõ.
Cuối cùng phải mất khá nhiều thời gian, rốt cuộc anh cũng tìm ra được chân tướng.
Ngày hôm đó vốn dĩ là sinh nhật mười tám tuổi của Đồng Vũ Vụ, thế nhưng vì một vài nguyên nhân, cô không được tổ chức sinh nhật, ngược lại còn đến tham dự tiệc sinh nhật của người khác, còn phải hát bài hát mừng sinh nhật cho người khác nữa.
Hôm ấy ba của tiểu thọ tinh đã tặng cho cô một vương miện nhỏ.
Phó Lễ Hành lật lại ghi chép mua sắm mấy năm này và cả tủ trang sức của Đồng Vũ Vụ, phát hiện cô có rất nhiều đồ trang sức châu báu, nhưng lại không hề có bất cứ chiếc vương miện nhỏ nào.
Có lẽ năm đó cô rất hâm mộ người khác?
Có lẽ cô cũng muốn có một chiếc vương miện nhỏ cho riêng mình?
Thật ra thì Phó Lễ Hành đều biết tất cả chuyện này chỉ là suy đoán một chiều, đại khái là suy nghĩ nhiều, dù sao từ tên nhãn hiệu liên tưởng đến việc cô cũng muốn có một cái vương miện nhỏ cũng không khoa trương hay gượng ép gì.
Nhưng anh vẫn muốn mua một chiế vương miện nhỏ xinh đẹp hơn cái của năm xưa và định tặng cô xem như quà mừng sinh nhật.
Ngày sinh nhật, buổi tối anh lái xe đến dưới nhà Đồng Vũ Vụ, bỏ đồ vào hộp thư, nhấn chuông cửa rồi rời đi.
Nữ bảo vệ nghe thấy có người nhấn chuông, sau khi nhìn thấy Phó Lễ Hành trong video thì lập tức mặc quần áo tử tế bước ra khỏi phòng.
Kết quả lại không thấy ai ở cửa, khi định quay người đi vào thì thấy một bông hoa đang cắm trong hộp thư.
….
Mấy phút sau, Đồng Vũ Vụ cũng từ trên lầu đi xuống.
Tháng chín ở Yên Kinh, đêm khuya trời có chút se lạnh.
Cô mặc áo khoác, dưới cái nhìn chăm chú của bảo vệ và Lục Nhân Nhân, mở hộp thư ra.
Quả nhiên trong hộp thư có một hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo.
Đồng Vụ Vụ lấy ra xem thì chỉ thấy trên hộp có một tấm thiệp, chữ viết trên thiệp không hề xa lạ với cô, là của Phó Lễ Hành.
Thật kỳ lạ, trên tấm thiệp lại ghi “chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi.”
Trước đây, Lục Nhân Nhân cũng từng nghe nữ vệ sĩ nói Phó Lễ Hành đến ấn chuông cửa, cũng đoán ra được anh đến đưa quà, không nhịn được cười nói: “Anh ta không nhớ rõ cậu bao nhiêu tuổi sao? Còn muốn học những thứ kỳ quái trên mạng ghi là chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi?”
Đồng Vũ Vụ cũng không hiểu Phó Lễ Hành nghĩ gì, nghi ngờ mở hộp ra, sau khi thấy rõ ràng đồ vật trong hộp là gì thì cả người đều sửng sốt.
Ngay cả trong đêm tối, vương miện nhỏ kia cũng rất chói mắt, nó được khảm bằng ngọc trai và kim cương, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến người ta không khỏi nín thở..
Bình luận facebook