16.
Người đưa cơm dù sao cũng là nô bộc không có thần trí, chỉ biết nói một câu mình là người đưa cơm.
Một khi tôi nói những câu khác thì sẽ bị phát hiện không phải người đưa cơm, mà là một người sống.
Đợi đến giờ tý, l/ệ qu/ỷ sẽ không khống chế được ý muốn hại người.
Khi ông nhà giàu nói đến đây, đột nhiên giơ cánh tay lên cho tôi xem l/ỗ k/im ti/êm trên tay.
Ông ta còn đưa tôi vào nhà mình, trong nhà đều là ống nghiệm và kim lấy m/áu.
Ông ta áy náy nói với tôi: "Tôi thật sự xin lỗi vì đã yêu cầu cậu làm việc nguy hiểm như vậy. Chỉ là tôi thấy buồn vì những năm này không ai dám th/ờ cú/ng họ chỉ vì họ là l/ệ qu/ỷ, tôi nào nhẫn tâm nhìn vợ và con mình không có lấy một n/én nh/ang, cho nên tôi mới phải làm thế này!"
Tôi hỏi: "Cô gái họ Hình kia, ông biết chuyện gì sao?"
"Cô gái đó cũng thật đáng thương, mùa xuân năm ngoái, cô ấy đang tắm ở nhà thì vô tình bị ngã. Đều là ngã nhưng có một số người thì không sao, nhưng cô ấy lại bị đậ/p đầ/u nên chẳng sống được."
Mùa xuân năm ngoái...
Chẳng trách tôi không biết chuyện này, khi đó tôi còn ở trong huyện học cấp 3, nghỉ hè cũng không về mà đi làm thêm trong huyện vào dịp hè, bố dượng không thích tôi đi học, ông ta nói học hành vô ích, từ trước đến nay không bao giờ chu cấp chi phí sinh hoạt cho tôi, mẹ tôi sợ ông ta chia tay mình, nên cũng bắt tôi phải nghe lời ông ta, còn trách móc tôi đừng có mà làm hỏng tình yêu của bà ta, tôi không thể làm gì khác ngoài việc sống bằng sức mình.
Hóa ra Hình Tuệ Na đã qu/a đờ/i vào năm ngoái...
Tôi suy nghĩ, rồi nói với ông nhà giàu: "Tôi có thể tiếp tục giúp ông đưa cơm, tôi đã hiểu rõ rồi, tôi sẽ không nói gì khác ngoài những lời ông dặn."
Ông nhà giàu kinh ngạc hỏi: "Thật ư?"
"Phải, nhưng tôi có một yêu cầu."
Ông ta nói: "Là muốn tăng lương sao? Không vấn đề gì cả, chỉ cần cậu bằng lòng giúp đỡ vợ con tôi, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu một vạn năm ngàn tệ!"
Tôi choáng váng, tôi không hiểu tại sao lương của mình lại tăng lên tận năm nghìn tệ thế này?
Tôi nói: "Không phải ý này, tôi chỉ hy vọng ông có thể đưa tôi ba bát cơm, tôi đã thấy Hình Tuệ Na, đều là th/ờ cú/ng, nhiều thêm một người cũng không sao chứ?"
"Tất nhiên là được, nếu như cô ấy không có ý hại cậu thì sau này dùng một giỏ tre riêng cho cô ấy là được."
"Ồ, chuyện thêm năm nghìn tệ này... tôi vốn dĩ không muốn, nhưng nếu ông đã nhắc, tôi cũng biết công việc này..."
"Không sao không sao, tăng cho cậu."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tiền lương tăng năm nghìn tệ, hai tháng là một vạn tệ, tôi có thể yên tâm làm việc bên ngoài trong kì nghỉ đông với hè rồi, cũng có thể không bao giờ quay lại ngôi nhà đó nữa.
17.
Tôi nghỉ ngơi một ngày, đợi đến hoàng hôn, tôi xách hai chiếc giỏ tre đi lên núi.
Tôi đặt giỏ tre của hai mẹ con ở đó, sau đó đi vào nhà Hình Tuệ Na.
Hình Tuệ Na không có nhà, nhưng sau khi mặt trời xuống núi, cô ấy đã xuất hiện.
Cô ấy thấy tôi đến, nhìn thấy cơm trên đất, hỏi tôi: "Có ý gì?"
Tôi rất chân thành nói với cô ấy: "Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi sẽ đưa cơm hai tháng nữa, dù sao cô cũng ở đối diện nên sau này tôi mang cơm đến cho cô được không?"
Cô ấy ngẩn người, sau đó gật đầu.
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy.
Lúc trước cô ấy từng s/ỉ nh/ục tôi, nói bản thân thà mập mờ với trai đẹp chứ cũng không nhìn nổi thằng xấu trai như tôi.
Thế nhưng trong lúc nguy cấp, cô ấy vẫn đã cứu tôi một mạng.
Cô ấy thật sự rất tốt.
Tôi tới bên cửa sổ, nhìn ngôi nhà cổ phía đối diện.
Tôi đột nhiên hỏi: "Lúc trước, cô bảo tôi đến nhà cô ngủ là để cứu tôi, không muốn tôi sống trong ngôi nhà cổ nguy hiểm đó phải không?"
Hình Tuệ Na ngồi bên cạnh giỏ tre.
Cô ấy không ăn cơm, mà chỉ bưng bát cơm lên, giống như đang ngửi mùi.
Cô ấy khẽ đáp phải.
Tôi lại nhớ đến đêm qua.
Cảnh dây áo tuột khỏi vai cô ấy, còn cô ấy ngoắc tay với tôi.
Giờ phút này, tôi không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch, tôi lắc đầu thật mạnh để ngăn bản thân suy nghĩ nhiều như thế.
Tôi lại về phía ngôi nhà cổ, cặp mẹ con kia chắc hẳn cũng đang thưởng thức đồ cú/ng của chồng.
Hai tháng tiếp theo, mỗi ngày tôi đều đến đưa cơm, mỗi tối đều ở trong nhà Hình Tuệ Na.
Cô ấy dường như không mệt cũng không ngủ, còn tôi sẽ thức đêm nói chuyện với cô ấy, không ở trong ngôi nhà cổ ng/uy hi/ểm kia nữa.
Nói chuyện rất lâu, Hình Tuệ Na càng ngày càng dễ thương, mỗi khi tôi nói những chuyện thú vị để khiến cô ấy vui vẻ, cô ấy đều sẽ che miệng cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, vô cùng đáng yêu.
Khi nhìn cô ấy, tôi không khỏi sững sờ.
Bất kể là lúc trước hay bây giờ, cô ấy vẫn luôn là một cô gái rất đẹp.
18.
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, tôi tới chào tạm biệt Hình Tuệ Na.
Nhưng trước khi tôi lên tiếng, cô ấy đã tạm biệt tôi trước: "Tôi phải đi đầ/u th/ai rồi, còn nữa, cả cặp mẹ con đối diện đã đầ/u th/ai vào tuần trước rồi."
"Hả?"
"Dù sao có người th/ờ cú/ng, nếu như có thể cảm nhận được sự quan tâm của người khác, ai lại muốn sống mãi trong khổ đau đâu?"
Tôi nói: "Nếu bọn họ đã đầ/u th/ai vào tuần trước, sao cô không nói với tôi?"
Hình Tuệ Na lè lưỡi, tinh nghịch nói: "Nếu như tôi nói với cậu rồi cậu không đến đưa cơm thì phải làm sao? Tôi vẫn còn chưa nói chuyện đủ nữa, rất lâu rất lâu không có ai nói chuyện với tôi rồi, thế nhưng..."
Cô ấy nhắm mắt lại, vui vẻ nói: "Thế nhưng bây giờ đã đủ rồi, cảm ơn hai tháng nay cậu đã luôn ở cạnh tôi, tôi cũng có thể vui vẻ bắt đầu cuộc đời mới rồi, hy vọng cuộc sống của cậu sẽ tốt đẹp."
Lông mi cô ấy hơi rung rung, vô cùng đáng yêu.
Tôi nhìn cô ấy, cuối cùng vẫn không nhịn được cảm xúc trong lòng mà dang tay ôm lấy cô ấy.
Cô ấy khẽ thì thầm: "Đừng có mà hôn, ôm là đủ rồi, tôi rất hẹp hòi, tôi đã nói chỉ thích trai đẹp thôi."
"Ừm, tôi biết..." Tôi khẽ nói: "Chỉ là muốn cảm ơn cô thôi."
Cô ấy xùy cười, bất ngờ hôn lên trán tôi.
Cơ thể cô ấy hơi phát sáng, sau đó biến thành những đốm sao và tan biến trong vòng tay tôi.
Hình Tuệ Na đã đi đầ/u th/ai rồi.
Từ đầu đến cuối cô ấy chưa bao giờ thích tôi cả.
Nhưng cô ấy là một người lương thiện, cho dù không thích tôi nhưng cũng vẫn sẵn lòng cứu tôi một mạng.
Tôi nhận tiền lương, dấn thân vào con đường học tập, bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên mất cô ấy.
Bình luận facebook