Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Chương 9.5
Sưu tầm
"Ông xã, ông nói những lời này là có ý gì? Phụ nữ làm cho ông xấu hổ sao?" Vương mẹ nhíu mày "Còn nữa, Liễu Kiệt từ đầu tới cuối đều đứng ở chỗ này, có né ông đâu? Nếu cậu ta có ý định tránh né thì sẽ không nhận một quyền của ông, ông nên nói chuyện công bằng một chút đi"
Không nghĩ đến vợ mình cũng nói đỡ cho oắt con đó, khiến cho ông tức giận hai mắt trừng thẳng, đột nhiên vươn tay ra kéo Liễu Kiệt lên võ đài.
"Mày muốn kết hôn với con gái ta có phải không? Có bản lĩnh thì đánh thắng ta đã rồi nói tiếp" Ông thủ thế nói với anh.
"Ông xã, ông ồn ào đủ chưa, ông định kéo dài đến khi nào nữa đây?"
"Ba, ba muốn đánh phải không? Con đánh với ba, không cần phiền toái Liễu Kiệt"
"Hai người câm miệng cho tôi" Vương Đại giận không thể ức chế được "Là một người cha, tôi không có quyền khảo nghiệm người này sao, xem cậu ta có bản lĩnh bảo vệ con gái bảo bối của tôi không?"
"Ông xã…"
"Đương nhiên là có" Liễu Kiệt nghiêm túc trả lời đúng sự thật, sau đó còn gật đầu "Được, cháu chấp nhận khảo nghiệm này"
"Liễu Kiệt?!" Mắt hạnh Vương Hải nhi từng to, kinh hoảng kêu to "Không cần, anh sẽ bị đánh chết!" Ba ba ghét anh như vậy nên tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Em còn không tin tưởng anh" Liễu Kiệt cười khổ thì thào tự nói.
"Yên tâm, mẹ sẽ không để chuyện này xảy ra" Vương mẹ mở miệng cam đoan với con gái.
Không ngờ mẹ cũng muốn giải quyết chuyện chuyện này, làm cho Vương Hải Nhi kinh ngạc quay đầu lại nhìn bà, lớn tiếng kêu lên "Mẹ?!"
"Con yên tâm, nếu ba con quá đáng thì mẹ sẽ ra mặt can ngăn" Bà trấn an vỗ vỗ tay con gái.
Nhưng Vương Hải Nhi một chút bình tĩnh cũng không có, chỉ càng lúc càng lo lắng mà thôi, bởi vì cô thấy Liễu Kiệt đã cởi áo khoác và giầy, còn đang xăn ống tay áo lên nữa.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cô phải làm gì để ngăn cản anh và ba ba đây?
Cô sốt ruột không biết làm sao, vừa muốn bước lên để nhìn hai người thì nhóm học sinh của ba đã vây cô lại, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy.
"Tránh ra" Cô quát lên một tiếng, vừa mới nói xong thì hai người ở trên sàn đấu đã bắt đầu ra quyền đánh.
Sắc mặt Vương Hải Nhi trắng bệch, mỗi lần ba ba đánh về phía Liễu Kiệt một quyền là tim cô đập một nhịp, mỗi nhịp tim là hoảng sợ và sợ hãi, chỉ sợ giây tiếp theo Liễu Kiệt sẽ trúng đòn của ba.
Nhưng là cũng kỳ quái, hai bên đánh nhau, quyền cước rớt xuống như mưa, đánh qua đánh lại cũng quá mười hai chiêu, động tác của ba ba vẫn gọn gàng dũng mãnh như lúc trước, nhưng không hiểu vì sao Liễu Kiệt đều có thể tránh đi hoặc hóa giải được.
Đột nhiên cô nhớ đến chuyện xảy ra sau pub 9 night.
Đúng rồi, làm sao cô có thể quên tuy diện mạo anh đẹp trai nho nhã, nhưng lại có một thân võ thuật cơ chứ? Cô thật ngốc!
Cô bắt đầu tập trung vào trận đánh của hai người, chỉ lát sau, Vương Hải Nhi đã xác định được võ thuật của Liễu Kiệt trên cơ ba ba, về phần vì sao không quyết định ai thắng ai thua, thì chắc là anh muốn giữ mặt mũi cho ba ba, cũng vì kính trọng một người đi trước thôi.
Bất kể thế nào, chỉ cần anh bình an là cô yên tâm rồi!
Suy nghĩ bình tĩnh lại, cơ thể cũng bình tĩnh lại, đột nhiên Vương Hải thấy tay hơi đau, chân hơi đau, ngay cả bụng cũng có chút đau.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng, cũng trở nên đau như cắt hơn, cô không chịu nổi quỳ trên sàn, nhưng không có ai phát hiện, bởi vì mọi người đang tập trung vào trận đấu trên kia.
Đau quá, ai có thể đến giúp cô không?
Liễu Kiệt…Liễu Kiệt…
"Hải Nhi?!"
Dường như nghe thấy cô kêu cứu, cô thấy Liễu Kiệt gạt đám người ra chạy đến phía cô.
"Em làm sao vậy? Vì sao lại quỳ trên sàn? Sao mặt em lại tái nhợt như vậy?" Vẻ mặt anh khẩn trương, thật cẩn thận nâng cô dậy, bất quá anh lo lắng nên sắc mặt còn tái nhợt hơn cả cô nữa.
"Em không sao, chỉ đau bụng thôi" Cô miễn cưỡng mở miệng, bởi vì bụng quặn lên một cơn đau mà hai mắt nhắm chặt, hai tay cầm chặt tay anh.
Nhìn cô như vậy, thì làm sao Liễu Kiệt tin cô là không có việc gì được chứ. Anh không nói hai lời, lập tức hai tay ôm lấy cô.
"Bác trai, bệnh viện gần nhất ở đâu?" Anh vội vàng quay đầu, có chút thất thố hô to.
Vẻ mặt con gái tái nhợt, cắn răng nhịn đau làm cho Vương Đại cũng sợ hãi không thôi, ông giật mình lăng ngốc đứng tại chỗ, nhất thơi không có phản ứng.
"Ai nói cho tôi biết bệnh viện gần nhất ở đâu không?" Liễu Kiệt điên cuồng hét lên, so với người thong dong nói chuyện, không chút hoang mang lại thản nhiên lúc trước hoàn toàn khác biệt, giống như là hai người vậy.
"Bác ra mở xe, nhanh đi ra" Vương Đại nhanh chóng hoàn hồn, sau đó là chạy nhanh ra cửa.
Liễu Kiệt cũng lập tức ôm Hải Nhi đi ra, mà vương mẹ cũng vội vàng đi theo sau.
Sưu tầm
"Ông xã, ông nói những lời này là có ý gì? Phụ nữ làm cho ông xấu hổ sao?" Vương mẹ nhíu mày "Còn nữa, Liễu Kiệt từ đầu tới cuối đều đứng ở chỗ này, có né ông đâu? Nếu cậu ta có ý định tránh né thì sẽ không nhận một quyền của ông, ông nên nói chuyện công bằng một chút đi"
Không nghĩ đến vợ mình cũng nói đỡ cho oắt con đó, khiến cho ông tức giận hai mắt trừng thẳng, đột nhiên vươn tay ra kéo Liễu Kiệt lên võ đài.
"Mày muốn kết hôn với con gái ta có phải không? Có bản lĩnh thì đánh thắng ta đã rồi nói tiếp" Ông thủ thế nói với anh.
"Ông xã, ông ồn ào đủ chưa, ông định kéo dài đến khi nào nữa đây?"
"Ba, ba muốn đánh phải không? Con đánh với ba, không cần phiền toái Liễu Kiệt"
"Hai người câm miệng cho tôi" Vương Đại giận không thể ức chế được "Là một người cha, tôi không có quyền khảo nghiệm người này sao, xem cậu ta có bản lĩnh bảo vệ con gái bảo bối của tôi không?"
"Ông xã…"
"Đương nhiên là có" Liễu Kiệt nghiêm túc trả lời đúng sự thật, sau đó còn gật đầu "Được, cháu chấp nhận khảo nghiệm này"
"Liễu Kiệt?!" Mắt hạnh Vương Hải nhi từng to, kinh hoảng kêu to "Không cần, anh sẽ bị đánh chết!" Ba ba ghét anh như vậy nên tuyệt đối sẽ không nương tay.
"Em còn không tin tưởng anh" Liễu Kiệt cười khổ thì thào tự nói.
"Yên tâm, mẹ sẽ không để chuyện này xảy ra" Vương mẹ mở miệng cam đoan với con gái.
Không ngờ mẹ cũng muốn giải quyết chuyện chuyện này, làm cho Vương Hải Nhi kinh ngạc quay đầu lại nhìn bà, lớn tiếng kêu lên "Mẹ?!"
"Con yên tâm, nếu ba con quá đáng thì mẹ sẽ ra mặt can ngăn" Bà trấn an vỗ vỗ tay con gái.
Nhưng Vương Hải Nhi một chút bình tĩnh cũng không có, chỉ càng lúc càng lo lắng mà thôi, bởi vì cô thấy Liễu Kiệt đã cởi áo khoác và giầy, còn đang xăn ống tay áo lên nữa.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cô phải làm gì để ngăn cản anh và ba ba đây?
Cô sốt ruột không biết làm sao, vừa muốn bước lên để nhìn hai người thì nhóm học sinh của ba đã vây cô lại, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy.
"Tránh ra" Cô quát lên một tiếng, vừa mới nói xong thì hai người ở trên sàn đấu đã bắt đầu ra quyền đánh.
Sắc mặt Vương Hải Nhi trắng bệch, mỗi lần ba ba đánh về phía Liễu Kiệt một quyền là tim cô đập một nhịp, mỗi nhịp tim là hoảng sợ và sợ hãi, chỉ sợ giây tiếp theo Liễu Kiệt sẽ trúng đòn của ba.
Nhưng là cũng kỳ quái, hai bên đánh nhau, quyền cước rớt xuống như mưa, đánh qua đánh lại cũng quá mười hai chiêu, động tác của ba ba vẫn gọn gàng dũng mãnh như lúc trước, nhưng không hiểu vì sao Liễu Kiệt đều có thể tránh đi hoặc hóa giải được.
Đột nhiên cô nhớ đến chuyện xảy ra sau pub 9 night.
Đúng rồi, làm sao cô có thể quên tuy diện mạo anh đẹp trai nho nhã, nhưng lại có một thân võ thuật cơ chứ? Cô thật ngốc!
Cô bắt đầu tập trung vào trận đánh của hai người, chỉ lát sau, Vương Hải Nhi đã xác định được võ thuật của Liễu Kiệt trên cơ ba ba, về phần vì sao không quyết định ai thắng ai thua, thì chắc là anh muốn giữ mặt mũi cho ba ba, cũng vì kính trọng một người đi trước thôi.
Bất kể thế nào, chỉ cần anh bình an là cô yên tâm rồi!
Suy nghĩ bình tĩnh lại, cơ thể cũng bình tĩnh lại, đột nhiên Vương Hải thấy tay hơi đau, chân hơi đau, ngay cả bụng cũng có chút đau.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng, cũng trở nên đau như cắt hơn, cô không chịu nổi quỳ trên sàn, nhưng không có ai phát hiện, bởi vì mọi người đang tập trung vào trận đấu trên kia.
Đau quá, ai có thể đến giúp cô không?
Liễu Kiệt…Liễu Kiệt…
"Hải Nhi?!"
Dường như nghe thấy cô kêu cứu, cô thấy Liễu Kiệt gạt đám người ra chạy đến phía cô.
"Em làm sao vậy? Vì sao lại quỳ trên sàn? Sao mặt em lại tái nhợt như vậy?" Vẻ mặt anh khẩn trương, thật cẩn thận nâng cô dậy, bất quá anh lo lắng nên sắc mặt còn tái nhợt hơn cả cô nữa.
"Em không sao, chỉ đau bụng thôi" Cô miễn cưỡng mở miệng, bởi vì bụng quặn lên một cơn đau mà hai mắt nhắm chặt, hai tay cầm chặt tay anh.
Nhìn cô như vậy, thì làm sao Liễu Kiệt tin cô là không có việc gì được chứ. Anh không nói hai lời, lập tức hai tay ôm lấy cô.
"Bác trai, bệnh viện gần nhất ở đâu?" Anh vội vàng quay đầu, có chút thất thố hô to.
Vẻ mặt con gái tái nhợt, cắn răng nhịn đau làm cho Vương Đại cũng sợ hãi không thôi, ông giật mình lăng ngốc đứng tại chỗ, nhất thơi không có phản ứng.
"Ai nói cho tôi biết bệnh viện gần nhất ở đâu không?" Liễu Kiệt điên cuồng hét lên, so với người thong dong nói chuyện, không chút hoang mang lại thản nhiên lúc trước hoàn toàn khác biệt, giống như là hai người vậy.
"Bác ra mở xe, nhanh đi ra" Vương Đại nhanh chóng hoàn hồn, sau đó là chạy nhanh ra cửa.
Liễu Kiệt cũng lập tức ôm Hải Nhi đi ra, mà vương mẹ cũng vội vàng đi theo sau.