Lần đầu tiên nhìn thấy Giản Hoài là khi tôi lên lớp năm.
Tôi vẫn nhớ hôm ấy, mẹ tôi cuối cùng cũng đồng ý cho tôi đến quán tạp hóa cạnh nhà mua món khoai tây chiên mà tôi thích nhất. Tôi cao hứng chạy về phía quán tạp hóa.
Không may, vị tôi thích lại hết mất rồi.
Tôi chán nản quay về nhà, mắt rưng rưng, vô cùng ấm ức.
Nhưng may mắn thay, tôi nhìn thấy Giản Hoài trong chương trình truyền hình mà mẹ đang xem. Tôi đã gặp Giản Hoài như thế đấy.
Khoai tây chiên lập tức bị tôi cho vào quên lãng, nước mắt cũng bị nuốt vào trong. Tôi ngồi bên cạnh mẹ, mắt dán vào Giản Hoài trên màn hình tivi.
Anh quả thực rất đẹp trai.
Nhưng thời điểm đó, anh chưa nổi tiếng, tư liệu cũng rất ít.
Hoặc cũng có thể là do tôi tìm không đúng cách.
Dù sao tôi chỉ biết anh lớn hơn tôi hai tuổi, là thực tập sinh.
Thế là tối hôm đó, tôi viết nguyện vọng vào trang đầu tiên của cuốn nhật kí: Sau khi trưởng thành, tôi muốn gả cho Giản Hoài. Lúc đó tôi không biết, nguyện vọng này của tôi, không khác đại đa số các bạn học sinh muốn trở thành nhà khoa học là bao. Đều là “người ngốc nói mê”.
Thôi kệ vậy, biết đâu tôi lại là kẻ may mắn ấy.
2.
Thời gian chầm chậm trôi, thoáng chốc, tôi đã lên lớp Sáu.
Học kỳ mới, hoàn cảnh mới.
Tôi quyết định đem nguyện vọng “khó lắm mới nghĩ ra” kể cho bạn thân tôi - Ôn Di.
Tôi ở bên cạnh thì thầm vào tai cô ấy. Cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm, hỏi tôi Giản Hoài là bạn nam nào. Tôi lặng lẽ lấy từ trong túi bức ảnh của Giản Hoài, nói với Ôn Di, Giản Hoài là thần tượng.
Ôn Di ngả đầu lên vai tôi, nói: “Ninh Vãn, mày thật có tiền đồ.”
Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thế.
Không chỉ như thế, tôi còn bắt đầu trở thành fan của anh, bắt đầu viết thư cho anh. Tuy là tôi không biết anh có nhận được hay không, tóm lại lần nào cũng như đá chìm đáy biển.
Nhưng tôi vẫn cứ như vậy mà bắt đầu hành trình theo đuổi “chồng”, một hành trình không nhìn thấy tương lai. Với lại, tôi hay mơ thấy Giản Hoài lắm. Tôi mơ thấy mình trúng số, có rất nhiều tiền nuôi anh. Tôi còn nằm mơ thấy anh tham gia lễ tốt nghiệp tiểu học của tôi, ngồi bên cạnh tôi, hỏi tôi thích bài nào của anh.
Từ từ đã… sau rất nhiều lần nằm mơ như thế, tôi liền bảo mẹ đi tìm thầy xem số cho mình. Tôi nghĩ trước tiên cũng không cần nói thẳng toẹt ra, cho nên tôi hỏi thầy bói, tôi có thể phát tài không. Thầy bói làm ra vẻ thần bí nói, tự nhiên sẽ có quý nhân phù trợ. Tôi lại hỏi tiếp, vậy nhân duyên của tôi thế nào. Thầy bói lắc đầu nói: “Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu.” *
*Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu: Số mà đã có thì ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì. (Trích “Tăng Quảng Hiền Văn” - Nguồn GG)
Kết luận: Quý nhân là Giản Hoài, Giản Hoài sẽ nổi tiếng, sẽ có tiền, tôi sẽ gả cho Giản Hoài, cũng sẽ có tiền.
Quả là một cái kết đẹp.
Có người sẽ gặng hỏi, vậy rốt cuộc là có hay không. Còn tôi thì chả quan tâm, có càng tốt, không có cũng không sao. Dù sao tôi cũng sẽ làm cho nó có.
3.
Chớp mắt, tôi lên cấp hai*, Giản Hoài cũng học lớp Chín rồi.
*Ở Trung Quốc học tiểu học 6 năm thay vì 5 năm như Việt Nam.
Anh dần dần có chút tiếng tăm hơn, dù cũng không khác trước là bao. Thật ra tôi cũng thấy vui, Giản Hoài giống như bảo bối thuộc về riêng mình tôi.
Hôm đó, tôi quang minh chính đại cầm điện thoại của mẹ tìm kiếm tên “Giản Hoài”.
Đúng rồi, mọi người nói xem, có phải mẹ tôi chính là “bà mối” của tôi và Giản Hoài không nhỉ?
Trên màn hình có xuất hiện một số tin mới. Thế mà lại có Blogger nói giọng hát của Giản Hoài không có kĩ thuật. Tôi tiếp tục ấn xem trang sau, phát hiện không chỉ có một tin. Tôi bực mình lắm mà không làm gì được, đành ăn liền ba bát cơm bày tỏ sự phản đối này. (ủa chị=))) )
Ăn uống no nê xong, tôi bắt đầu viết thư cho anh, nói với anh tôi lên cấp hai rồi, lại còn được học cùng lớp với bạn thân, hơn nữa hai chúng tôi còn ngồi cùng một bàn, tôi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn. Tôi còn nói muốn chia sẻ may mắn của tôi với anh, để anh không buồn bã. A Giản của chúng ta là người hát hay nhất trên đời.
Tôi còn an ủi anh, có Blogger viết không tốt về anh, chứng tỏ anh đã có tiếng tăm rồi.
Tiếp theo đó, tôi kể cho anh nghe về cuộc sống gần đây của mình, đủ các loại chủ đề, bao gồm cả việc hôm nay trời mưa, tôi bắt mấy con ốc sên bỏ vào trong ấm nước, nhưng năng lực bài tiết của chúng quá mạnh, rõ ràng là chưa ăn gì, vậy mà vẫn ùn ra một đống.
Đúng vậy, cái gì tôi cũng kể cho Giản Hoài nghe, tôi không xem anh là người ngoài.
Trung bình một tháng, tôi viết cho anh ba, bốn bức thư, tổng kết cuộc sống của tôi trong một tuần. Lâu dần, tôi còn quên mất là tôi đang viết thư cho anh. Tôi xem như đây là một cuốn nhật ký, chuyện gì cũng viết hết. Đương nhiên, mấy cái như muốn gả cho anh, hay xem số mệnh, nuôi anh gì đó, tôi không hé một lời. Đây là phương diện khác. Không không, đây là niềm bất ngờ tôi giữ lại cho anh. Mẹ tôi bảo, con gái cần phải cẩn thận.
4.
Tôi lên lớp Chín, Giản Hoài học lớp Mười Một. Anh đã trở thành một chàng thiếu niên anh tuấn.
Tình yêu của tôi dành cho Giản Hoài ngày một lớn. Ngay cả Ôn Di cũng nhìn tôi bằng con mắt khác, bởi trước đây cô ấy luôn cho rằng, tôi chỉ là nhất thời hứng thú, qua vài ngày sẽ không thích nữa. Không ngờ thoáng chốc, thời gian đã ba năm.
Giản Hoài là một người vô cùng nỗ lực. Mỗi lần nhìn anh biểu diễn trên sân khấu, tôi đều có thể nhìn ra anh tiến bộ nhiều thế nào. Sân khấu của anh ngày càng thuần thục, tự nhiên, quản lý biểu cảm cũng rất tốt…
Anh ở trên sân khấu giống như một “yêu tinh”, thu hút cái nhìn của người khác.
Tôi biết, đó đều là thành quả của những tháng ngày luyện tập bất kể ngày đêm của anh.
Thế nên, tôi cũng cần nỗ lực gấp bội.
Tôi vẫn viết thư cho anh, chỉ là tần suất ít hơn, mỗi tháng một lần. Tôi dặn dò anh phải chú ý sức khỏe, ăn nhiều một chút, nhưng không được ăn quá nhiều, bởi vì anh còn phải lên hình, không thể béo quá.
Tôi nói anh phải tự tin lên, anh hát rất rất hay. Trên Weibo, bên cạnh các bài nhảy, anh cũng nên đăng thêm nhiều video ca hát nữa. Đương nhiên, cả hai thì càng tốt.
Tôi thay anh bất bình, dặn anh phải chú ý đến fans tư sinh, chú ý an toàn. Tôi còn nói mấy câu cho bản thân, bảo anh đừng vì có fans mới mà quên đi fans lâu đời.
Nhưng thật ra tôi biết rằng mình không cần phải nói điều ấy, bởi Giản Hoài đối với fans vô cùng tốt.
Anh ấy sẽ làm quà tặng fans, sẽ viết những lời khích lệ fans. Anh ấy sẽ nói chào buổi sáng, buổi trưa và chúc ngủ ngon vào buổi tối.
—--------
Quả thật, Giản Hoài càng ngày càng nổi tiếng. Trời sinh anh thuộc về sân khấu. Trời sinh anh thu hút tầm mắt của vạn người.
Nhưng tôi biết, ước mơ của anh không chỉ dừng lại ở đó. Anh muốn lấy sân khấu làm khởi điểm, tiến đến màn ảnh lớn. Anh muốn trở thành một diễn viên, một diễn viên ưu tú.
Năm sau anh lên lớp Mười Hai, không ít lần anh nói, anh muốn thi vào Học Viện Điện Ảnh. Đối với anh, việc thi vào Học Viện Điện Ảnh là “được ăn cả, ngã về không.”
Và tôi cũng vậy.
Tôi đã tìm hiểu cẩn thận rồi, cách trường Giản Hoài muốn thi vào không xa chính là đại học số một cả nước. Tôi tin Giản Hoài có thể thi đỗ Học Viện Điện Ảnh, bởi anh rất tỉnh táo, anh vẫn luôn biết bản thân muốn gì. Nhưng tôi không tin tưởng chính mình, tôi chỉ là một học sinh bình thường.
Có điều, tôi vẫn muốn nỗ lực, vì chàng trai của tôi, vì chính bản thân mình, vì một tương lai rực rỡ phía trước.
Bình luận facebook