Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Mẹ Quỷ - Chương 20: Gò đất bí ẩn…
Ông Phúc vẫn không dám nói gì chỉ ngồi nuốt nước bọt chờ đợi những điều bà hàng nước sắp nói, chép chép cái miệng bà hàng nước tiếp tục:
— Bon bay đi hỏi mấy lão trong làng thì họ không biết là đúng rồi. Bởi cái ngày chuyển mộ ấy là vào buổi sáng sớm chứ không phải ban đêm. Hôm đó khi tao dọn hàng từ trong nhà dưới kia đi lên thì thấy có một đám người đèn đuốc sáng lập lòe cả một góc. Ban đầu cũng chỉ nghĩ là người ra đồng sớm thôi. Nhưng đến khi trời bắt đầu sáng mờ mờ thì tao nhìn thấy một đám người, cả thanh niên cả người già, trong đó có ông sư trụ trì chùa làng mình lúc ấy.
Ông Phúc hỏi:
— Sao cô bán hàng nước mà lại dậy sớm thế….
Bà hàng nước chửi luôn:
— Mày ngu thế, ngày ấy là U tao bán hàng, tao phải dậy sớm nhóm lò rồi phụ U bê ra gốc đa. U tao còn bán cả đồ ăn cho người trong làng nữa nên thường tao phải dậy từ lúc 2-3h sáng rồi.
Ông Phúc gật đầu đồng tình rồi tiếp tục nghe bà hàng nước kể:
— Mà chính U tao nói sư thầy thuê người về chuyển mộ ấy. Bởi vì lúc đó tao nhớ không nhầm là dân làng mình sợ ma quỷ báo hại nên quyên tiền nhờ sư trụ trì làm lễ chuyển mộ cho. Thế nên U tao có đóng góp, vì vậy ngày hôm đó nhìn thấy sư thầy cũng đám người lạ là U tao đoán ra ngay. Chắc chắn là hôm ấy họ chuyển ngôi mộ từ cánh đồng đi…
Ông Phúc sốt ruột quá gặng hỏi:
— Thế cuối cùng cô có biết ngôi mộ nằm ở đâu không…? Cô cứ kể dài dòng mãi…
Bà hàng nước không chửi nữa mà quay lại đằng sau chỉ tay về phía xa xa nói:
— Mày đi thẳng cái đường đất này một đoạn, nếu thấy cái gò đất cao cao nằm chính giữa chỗ trồng cây keo tai tượng kia kìa.
Ông Phúc nhìn theo hướng chỉ tay của bà hàng nước hỏi:
— Chỗ nào ạ…? Khu đó toàn kênh rạch, mà chỗ đất đấy là đất chung của hai làng, từ bao lâu nay không thuộc sở hữu của làng nào. Ai chôn người chết ở đấy….
Bà hàng nước lắc đầu:
— Mày ngu lắm con ạ, chính vì đó là đất chung nên có khi người ta mới chuyển ngôi mộ về đó. Mày cứ ngồi đây mà nói thì mày đi đến đó mà xem đi….Đi thẳng bao giờ nhìn thấy một cái gò đất nằm giữa mấy hàng cây thì thử tìm xem. Cũng mấy chục năm rồi nhưng tao nhớ là ở đó. Cũng vì khu đất đó là đất chung của cả hai làng nên bao năm qua nó không hề thay đổi vì chẳng làng nào muốn động vào tránh gây mất đoàn kết.
Ông Phúc vội vớ cái nón đội lên đầu toan chạy đi thì bị bà hàng nước giật tay lại, tưởng còn chuyện gì ông Phúc nói:
— Sao thế cô, vẫn còn điều gì cô chưa nói ạ..?
Bà hàng nước nhóp nhép nhai trầu rồi cười bí hiểm:
— Còn, mày chưa trả tiền nước cho tao…Ba chén nước với ba cái bánh rán…Ăn xong định quỵt à…?
Hóa ra là thế, vội quá nên ông Phúc quên khuấy đi mất, móc túi ra lấy tiền ông Phúc đưa cho bà hàng nước rồi nói:
— Xin lỗi cô, con quên…Đây cô cầm cả coi như tiền nãy giờ con làm phiền cô…Thôi con đi đây không sắp muộn rồi.
Bà hàng nước cầm tiền cười tươi rói, ông Phúc chạy vội theo hướng ban nãy bà hàng nước chỉ. Chạy cũng một đoạn kha khá đến khu đất chung của hai làng. Ông Phúc nhìn xung quanh một lượt, quả thật có một gò đất khá cao nằm riêng một chỗ tách biệt ở chính giữa nơi trồng những cây keo tai tượng. Không chỉ vậy gò đất đó còn được một con mương chạy vòng tròn bao xung quanh. Chẳng có cầu cũng chẳng có lối để sang được gò đất. Ông Phúc chỉ còn cách đứng bên bờ mương nhìn sang, nhưng khổ một nỗi cây cối trên gò đất khá rậm rạp, tươi xanh có mà héo khô cũng có, tất cả những thứ đó khiến ông Phúc chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhưng có một thứ ông Phúc nhìn thấy, hình như trong bụi gai rậm rạp ấy có một mảnh vải vướng vào. Một mảnh vải nhỏ giống như vải của quần áo..Ngay lập tức ông Phúc chạy một mạch về nhà, chạy qua gốc đa bà hàng nước gọi với:
— Sao…sao có thấy gì không…?
Ông Phúc đứng lại đáp:
— Dạ không thấy gì cô ạ, gò đất đó bị cái mương tưới tiêu nó bao quanh có cầu đi sang đâu mà sang được. Thôi con về đây không muộn rồi…
Bà hàng nước chép miệng:
— Thế thì bố tao cũng chịu….
Sở dĩ ông Phúc không dám nói thật cho bà hàng nước biết bởi vì ông Phúc sợ miệng của bà ta chỉ ngày mai thôi sẽ truyền đi khắp nơi. Đến lúc đó chưa phát hiện được gì đã hại mình hại người. Chắc chắn gò đất đó có bí mật được giấu kín, xâu chuỗi tất cả các sự việc lại thì việc gò đất được lão sư trụ trì chọn làm nơi đào huyệt mộ là điều không thể sai vào đâu được.
Không thể ngờ lão sư trụ trì ấy lại tính toán đến từng chi tiết nhỏ, đến chuyện khu đất đó là đất chung của cả hai làng bao đời nay lão cũng biết và sử dụng gò đất trong đó thành một ngôi mộ mà không ai để ý đến. Thật sự quá nham hiểm và tinh vi…Chạy về đến nhà ông Phúc thở không ra hơi, lúc này đã là 3h30 chiều, gõ gõ cửa nhưng bên trong không thấy ai trả lời. Ông Phúc khẽ gọi:
— Cậu Tư, mở cửa cho tôi….
Lúc này Tư mới mở then cài, ông Phúc vội đi vào trong nhà, nhìn không thấy thầy Tàu đâu ông Phúc hỏi:
— Thầy đâu rồi….?
Tư đáp:
— Sư phụ tôi đang ở trong phòng, hôm nay sư phụ nhìn thấy Linh Miêu trèo trên xà nhà trong nhà này đấy. Nghĩ có điềm lạ nên sư phụ đóng cửa bên trong đang tìm hiểu điều gì đó. Mà ông đi cả buổi có phát hiện gì không…?
Ông Phúc vừa thở vừa nói:
— Hình như là tôi tìm được ngôi mộ đó rồi cậu ạ…
Lập tức cửa phòng mở, thầy Tàu bước ra với khuôn mặt khá lạnh, vừa nhìn thấy thầy Tàu ông Phúc vội chạy đến. Ông Phúc không kịp ngồi mà đứng kể lại ngắn gọn chuyện hôm nay cho thầy Tàu nghe. Thầy tàu nghe xong nói:
— Chắc chắn là ở đó rồi, cái gò đất đó chính là nơi con quỷ ẩn náu. Mảnh vải mắc trên bụi cây có lẽ là quần áo của đứa trẻ mất tích đêm ngày hôm qua. Khu vực đó có kênh mương là một nơi khó bị phát hiện lẫn lần theo dấu vết.
Ông Phúc đáp:
— Từ chỗ đó mà đi vào trong làng nếu không qua đường chính mà lội qua ruộng quả thật rất dễ tìm đến mấy ngôi nhà có trẻ con mất tích thầy ạ.
Thầy Tàu gật đầu:
— Ta quá chú ý đến vết bùn trong huyệt mộ mà quên rằng khi cương thi dẫm lên bùn ruộng thì thứ bùn đó cũng trở nên hôi thối và biến thành màu đen. Chắc chắn con quỷ đi bằng đường ruộng cho nên những dấu vết của nó không bị ai tìm thấy. Theo ta nghĩ hôm đầu tiên nó ăn thịt hai đứa trẻ mà hôm thứ hai nó lại bắt mang về chỗ trú ẩn. Có nghĩa là nó đã dần thông minh hơn, nó đã biết tính toán những chuyện tránh gặp phiền phức. Điều đó chứng tỏ càng ăn thịt được nhiều trẻ con thì nó càng mạnh. Nếu không nhanh chóng thì ngày nó giết cả làng này chỉ còn là sớm muộn.
Tư hỏi sư phụ:
— Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ạ..
Thầy Tàu bước vội vào trong phòng, ông đi ra trên tay cầm một cây đinh dài có lấm tấm chút màu đỏ như máu, ông nói:
— Bây giờ vẫn còn sáng, con phải đi cùng vị chủ nhà đây đến gò đất đó. Sau khi lên được gò đất nếu phát hiện ra chỗ đó có dấu hiệu của mộ phần. Con lập tức đóng cái đinh này lên trên mộ, đồng thời dán lá bùa này vào đó, sau khi xong con bốc lấy một nắm đất trên mộ gói vào miếng vải rồi trên đường đi về từ từ rải làm sao khi về đến cửa nhà vẫn còn lại một chút đất. Không cần rải nhiều đâu, mỗi đoạn đường con rải một chút là được. Nhớ phải đóng cây đinh này vào mộ của nó và về đến nhà trên tay con vẫn còn đất mộ.
Thầy Tàu nhìn ông Phúc nói tiếp:
— Vì trời vẫn sáng nên nó sẽ không ra khỏi đó nên hai người không cần hoảng sợ. Nhưng ngôi nhà này chắc chắn nếu hai người làm vậy nó sẽ đến đây. Chưa biết ra sao nhưng tôi mong chủ nhà sẽ cho phép tôi dùng nơi này để giết quỷ.
Ông Phúc không chút ngần ngại gật đầu đồng ý, quay sang nhìn Tư ông Phúc nói:
— Còn chờ gì nữa, cậu đi theo tôi nhanh lên….Trời cũng sắp muộn rồi…
— Bon bay đi hỏi mấy lão trong làng thì họ không biết là đúng rồi. Bởi cái ngày chuyển mộ ấy là vào buổi sáng sớm chứ không phải ban đêm. Hôm đó khi tao dọn hàng từ trong nhà dưới kia đi lên thì thấy có một đám người đèn đuốc sáng lập lòe cả một góc. Ban đầu cũng chỉ nghĩ là người ra đồng sớm thôi. Nhưng đến khi trời bắt đầu sáng mờ mờ thì tao nhìn thấy một đám người, cả thanh niên cả người già, trong đó có ông sư trụ trì chùa làng mình lúc ấy.
Ông Phúc hỏi:
— Sao cô bán hàng nước mà lại dậy sớm thế….
Bà hàng nước chửi luôn:
— Mày ngu thế, ngày ấy là U tao bán hàng, tao phải dậy sớm nhóm lò rồi phụ U bê ra gốc đa. U tao còn bán cả đồ ăn cho người trong làng nữa nên thường tao phải dậy từ lúc 2-3h sáng rồi.
Ông Phúc gật đầu đồng tình rồi tiếp tục nghe bà hàng nước kể:
— Mà chính U tao nói sư thầy thuê người về chuyển mộ ấy. Bởi vì lúc đó tao nhớ không nhầm là dân làng mình sợ ma quỷ báo hại nên quyên tiền nhờ sư trụ trì làm lễ chuyển mộ cho. Thế nên U tao có đóng góp, vì vậy ngày hôm đó nhìn thấy sư thầy cũng đám người lạ là U tao đoán ra ngay. Chắc chắn là hôm ấy họ chuyển ngôi mộ từ cánh đồng đi…
Ông Phúc sốt ruột quá gặng hỏi:
— Thế cuối cùng cô có biết ngôi mộ nằm ở đâu không…? Cô cứ kể dài dòng mãi…
Bà hàng nước không chửi nữa mà quay lại đằng sau chỉ tay về phía xa xa nói:
— Mày đi thẳng cái đường đất này một đoạn, nếu thấy cái gò đất cao cao nằm chính giữa chỗ trồng cây keo tai tượng kia kìa.
Ông Phúc nhìn theo hướng chỉ tay của bà hàng nước hỏi:
— Chỗ nào ạ…? Khu đó toàn kênh rạch, mà chỗ đất đấy là đất chung của hai làng, từ bao lâu nay không thuộc sở hữu của làng nào. Ai chôn người chết ở đấy….
Bà hàng nước lắc đầu:
— Mày ngu lắm con ạ, chính vì đó là đất chung nên có khi người ta mới chuyển ngôi mộ về đó. Mày cứ ngồi đây mà nói thì mày đi đến đó mà xem đi….Đi thẳng bao giờ nhìn thấy một cái gò đất nằm giữa mấy hàng cây thì thử tìm xem. Cũng mấy chục năm rồi nhưng tao nhớ là ở đó. Cũng vì khu đất đó là đất chung của cả hai làng nên bao năm qua nó không hề thay đổi vì chẳng làng nào muốn động vào tránh gây mất đoàn kết.
Ông Phúc vội vớ cái nón đội lên đầu toan chạy đi thì bị bà hàng nước giật tay lại, tưởng còn chuyện gì ông Phúc nói:
— Sao thế cô, vẫn còn điều gì cô chưa nói ạ..?
Bà hàng nước nhóp nhép nhai trầu rồi cười bí hiểm:
— Còn, mày chưa trả tiền nước cho tao…Ba chén nước với ba cái bánh rán…Ăn xong định quỵt à…?
Hóa ra là thế, vội quá nên ông Phúc quên khuấy đi mất, móc túi ra lấy tiền ông Phúc đưa cho bà hàng nước rồi nói:
— Xin lỗi cô, con quên…Đây cô cầm cả coi như tiền nãy giờ con làm phiền cô…Thôi con đi đây không sắp muộn rồi.
Bà hàng nước cầm tiền cười tươi rói, ông Phúc chạy vội theo hướng ban nãy bà hàng nước chỉ. Chạy cũng một đoạn kha khá đến khu đất chung của hai làng. Ông Phúc nhìn xung quanh một lượt, quả thật có một gò đất khá cao nằm riêng một chỗ tách biệt ở chính giữa nơi trồng những cây keo tai tượng. Không chỉ vậy gò đất đó còn được một con mương chạy vòng tròn bao xung quanh. Chẳng có cầu cũng chẳng có lối để sang được gò đất. Ông Phúc chỉ còn cách đứng bên bờ mương nhìn sang, nhưng khổ một nỗi cây cối trên gò đất khá rậm rạp, tươi xanh có mà héo khô cũng có, tất cả những thứ đó khiến ông Phúc chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhưng có một thứ ông Phúc nhìn thấy, hình như trong bụi gai rậm rạp ấy có một mảnh vải vướng vào. Một mảnh vải nhỏ giống như vải của quần áo..Ngay lập tức ông Phúc chạy một mạch về nhà, chạy qua gốc đa bà hàng nước gọi với:
— Sao…sao có thấy gì không…?
Ông Phúc đứng lại đáp:
— Dạ không thấy gì cô ạ, gò đất đó bị cái mương tưới tiêu nó bao quanh có cầu đi sang đâu mà sang được. Thôi con về đây không muộn rồi…
Bà hàng nước chép miệng:
— Thế thì bố tao cũng chịu….
Sở dĩ ông Phúc không dám nói thật cho bà hàng nước biết bởi vì ông Phúc sợ miệng của bà ta chỉ ngày mai thôi sẽ truyền đi khắp nơi. Đến lúc đó chưa phát hiện được gì đã hại mình hại người. Chắc chắn gò đất đó có bí mật được giấu kín, xâu chuỗi tất cả các sự việc lại thì việc gò đất được lão sư trụ trì chọn làm nơi đào huyệt mộ là điều không thể sai vào đâu được.
Không thể ngờ lão sư trụ trì ấy lại tính toán đến từng chi tiết nhỏ, đến chuyện khu đất đó là đất chung của cả hai làng bao đời nay lão cũng biết và sử dụng gò đất trong đó thành một ngôi mộ mà không ai để ý đến. Thật sự quá nham hiểm và tinh vi…Chạy về đến nhà ông Phúc thở không ra hơi, lúc này đã là 3h30 chiều, gõ gõ cửa nhưng bên trong không thấy ai trả lời. Ông Phúc khẽ gọi:
— Cậu Tư, mở cửa cho tôi….
Lúc này Tư mới mở then cài, ông Phúc vội đi vào trong nhà, nhìn không thấy thầy Tàu đâu ông Phúc hỏi:
— Thầy đâu rồi….?
Tư đáp:
— Sư phụ tôi đang ở trong phòng, hôm nay sư phụ nhìn thấy Linh Miêu trèo trên xà nhà trong nhà này đấy. Nghĩ có điềm lạ nên sư phụ đóng cửa bên trong đang tìm hiểu điều gì đó. Mà ông đi cả buổi có phát hiện gì không…?
Ông Phúc vừa thở vừa nói:
— Hình như là tôi tìm được ngôi mộ đó rồi cậu ạ…
Lập tức cửa phòng mở, thầy Tàu bước ra với khuôn mặt khá lạnh, vừa nhìn thấy thầy Tàu ông Phúc vội chạy đến. Ông Phúc không kịp ngồi mà đứng kể lại ngắn gọn chuyện hôm nay cho thầy Tàu nghe. Thầy tàu nghe xong nói:
— Chắc chắn là ở đó rồi, cái gò đất đó chính là nơi con quỷ ẩn náu. Mảnh vải mắc trên bụi cây có lẽ là quần áo của đứa trẻ mất tích đêm ngày hôm qua. Khu vực đó có kênh mương là một nơi khó bị phát hiện lẫn lần theo dấu vết.
Ông Phúc đáp:
— Từ chỗ đó mà đi vào trong làng nếu không qua đường chính mà lội qua ruộng quả thật rất dễ tìm đến mấy ngôi nhà có trẻ con mất tích thầy ạ.
Thầy Tàu gật đầu:
— Ta quá chú ý đến vết bùn trong huyệt mộ mà quên rằng khi cương thi dẫm lên bùn ruộng thì thứ bùn đó cũng trở nên hôi thối và biến thành màu đen. Chắc chắn con quỷ đi bằng đường ruộng cho nên những dấu vết của nó không bị ai tìm thấy. Theo ta nghĩ hôm đầu tiên nó ăn thịt hai đứa trẻ mà hôm thứ hai nó lại bắt mang về chỗ trú ẩn. Có nghĩa là nó đã dần thông minh hơn, nó đã biết tính toán những chuyện tránh gặp phiền phức. Điều đó chứng tỏ càng ăn thịt được nhiều trẻ con thì nó càng mạnh. Nếu không nhanh chóng thì ngày nó giết cả làng này chỉ còn là sớm muộn.
Tư hỏi sư phụ:
— Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì ạ..
Thầy Tàu bước vội vào trong phòng, ông đi ra trên tay cầm một cây đinh dài có lấm tấm chút màu đỏ như máu, ông nói:
— Bây giờ vẫn còn sáng, con phải đi cùng vị chủ nhà đây đến gò đất đó. Sau khi lên được gò đất nếu phát hiện ra chỗ đó có dấu hiệu của mộ phần. Con lập tức đóng cái đinh này lên trên mộ, đồng thời dán lá bùa này vào đó, sau khi xong con bốc lấy một nắm đất trên mộ gói vào miếng vải rồi trên đường đi về từ từ rải làm sao khi về đến cửa nhà vẫn còn lại một chút đất. Không cần rải nhiều đâu, mỗi đoạn đường con rải một chút là được. Nhớ phải đóng cây đinh này vào mộ của nó và về đến nhà trên tay con vẫn còn đất mộ.
Thầy Tàu nhìn ông Phúc nói tiếp:
— Vì trời vẫn sáng nên nó sẽ không ra khỏi đó nên hai người không cần hoảng sợ. Nhưng ngôi nhà này chắc chắn nếu hai người làm vậy nó sẽ đến đây. Chưa biết ra sao nhưng tôi mong chủ nhà sẽ cho phép tôi dùng nơi này để giết quỷ.
Ông Phúc không chút ngần ngại gật đầu đồng ý, quay sang nhìn Tư ông Phúc nói:
— Còn chờ gì nữa, cậu đi theo tôi nhanh lên….Trời cũng sắp muộn rồi…
Bình luận facebook