-
Chương 4: Hoàn
Giống như đang tranh công, kèm theo cảm giác tự hào hiện rõ trong nụ cười.
Anh ta nhấp một ngụm cà phê để trước mặt, chậm rãi lên tiếng: "Rốt cuộc cũng có thể trò chuyện nghiêm túc với cô lần nữa."
Tôi hơi kinh ngạc nhìn đối phương, "Chúng ta từng trò chuyện ư?"
Triệu Lăng khá thất vọng nhưng cũng nhanh chóng kể lại lần đầu tiên anh ta gặp tôi.
Chính là trong một đợt đi khám ở Phòng khám tâm lý Thanh Sơn.
Sau khi hoàn thành buổi điều trị, anh ta đã đến toà nhà bên cạnh, lên tầng cao nhất rồi ngồi đấy đợi mặt trời mọc. Một lúc sau, khi tôi lên tầng thượng thì bắt gặp anh ta đang ngồi đó.
Tôi tưởng rằng anh ta gặp vấn đề khúc mắt nên đã bắt chuyện hỏi han. Rõ ràng bản thân trông cũng chán chường, không thiết sống nhưng vẫn khuyên anh ta cố gắng sống tốt.
Triệu Lăng nói đã nhiều năm rồi anh ta chưa trò chuyện với ai lâu như vậy, ngoại trừ mẹ mình. Trước khi mẹ Triệu Lăng qua đời, bà vẫn luôn khích lệ con trai hãy cố gắng sống tốt.
Sau dạo ấy, anh ta thường xuyên gặp tôi ở phòng khám nhưng cũng không chủ động đến chào hỏi.
Nghe có vẻ khá vô lý, nhưng chính từ lúc đó anh ta bắt đầu nhìn trộm tôi. Thậm chí còn thuê một căn nhà trong cùng khu nhà với tôi.
Chỉ để nhìn thấy được tôi.
Thông qua dấu vân tay hằn lâu ngày trên ổ khoá, anh ta đã thành công đoán ra mật khẩu nhà tôi.
Vì theo dõi suốt thời dài nên cũng nắm rõ lịch hẹn khám bệnh của tôi.
Nhân lúc tôi vắng mặt, anh ta đột nhập vào nhà, lắp đặt toàn bộ hệ thống theo dõi.
Triệu Lăng phát hiện tôi có rất nhiều thói quen giống với người mẹ quá cố của anh ta, chẳng hạn như tình yêu với hoa sơn chi, sở thích mặc váy hoa, ăn bánh quế hoa. Ngay cả chiếc răng khểnh lộ ra khi cười cũng đặc biệt tương đồng.
Mặt tôi tỏ rõ sự khó chịu, nhưng anh ta vẫn chìm đắm trong câu chuyện của mình, không hề để tâm đ ến.
Anh ta cứ huyên thuyên về cách quan sát cuộc sống sinh hoạt của tôi, và cả những việc tôi làm hàng ngày.
Tôi nhịn hết nổi, ngắt lời anh ta: "Vậy tại sao anh lại lên kế hoạch giêt người? Còn nữa, anh đã dùng cách gì?"
14.
Lúc nghe tôi hỏi như vậy, vẻ mặt Triệu Lăng sựng lại giây lát, chiếc cốc giấy trong tay hơi biến dạng.
Rõ ràng anh ta khá tức giận, ánh mắt rất u ám.
Qua phần mềm theo dõi trên máy, Triệu Lăng đã biết được quá khứ của tôi.
Bởi đôi lúc không có nơi nào để trút bỏ nỗi đau, tôi sẽ viết vài chuyện vào nhật ký trên máy tính, rồi lại xóa đi.
Đây là lời khuyên mà bác sĩ tâm lý dành cho tôi, như vậy mới có thể giải phóng cảm xúc tiêu cực.
Nếu được, hãy thử chia sẻ những cảm xúc đó với người đáng tin cậy nhất.
Tôi không có, chỉ đành thông qua cách này để giải toả.
Anh ta biết nỗi đau tôi trải qua.
Còn đọc tiểu thuyết của tôi.
Cũng biết tôi đã viết tiểu thuyết nhiều năm, nhưng mãi vẫn chưa gặt hái được thành tựu.
Kể từ khi nghỉ học, tôi đã lao đầu vào công việc.
Các ngày trong tuần, sau giờ làm tôi sẽ dành thời gian để viết tiểu thuyết.
Nhưng rõ ràng đã viết suốt ba năm mà vẫn chìm nổi bấp bênh, cũng chưa từng đạt được danh tiếng. Thậm chí còn không có biên tập nào chủ động muốn ký hợp đồng.
Anh ta đã đọc tiểu thuyết mới nhất của tôi, cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó cho tôi.
Dùng tiểu thuyết trinh thám để thực hiện âm mưu giêt người liên hoàn, như vậy vừa có thể trả thù những kẻ từng tổn thương tôi, vừa giúp tiểu thuyết của tôi được càng nhiều người biết đến.
Phải nói là anh ta suy tính rất hoàn hảo, thậm chí còn hiện thực hóa mọi thứ.
Tôi nhớ cảnh sát từng đề cập, cách đây một tháng, mấy người bọn họ đã nói với gia đình là muốn ra ngoài tìm việc.
"Sao anh dụ được đám người Chu Phương ra ngoài?"
Anh ta nói đã tìm người làm giả một bản báo cáo giám định xâ.m hại của tôi lúc trước, thậm chí còn dùng tên tôi để liên lạc với đám Tiền Tốn, yêu cầu bọn chúng không được nói cho ai biết.
Về việc tại sao cả đám lại dễ dàng bị lừa như vậy.
Có lẽ do đọc không hiểu bản báo cáo.
Nhất định chúng cũng đã nghĩ cách liên lạc với tôi, sau đó ngấm ngầm giải quyết tôi.
Còn Triệu Lăng đã thành công tìm cớ hẹn bọn chúng đến Thành phố A. Địa điểm gặp mặt chính là nhà kho bỏ hoang ở phía Bắc.
Triệu Lăng tự nhận là luật sư đại diện của tôi, hẹn gặp là vì muốn tố cáo bọn chúng, thậm chí anh ta còn đưa ra thẻ luật sư.
Cả đám Tiền Tốn xúm nhau chửi rủa tôi, lại chẳng hay biết Triệu Lăng đã cho thuốc mê không màu không vị vào nước.
Sau đó, Triệu Lăng cầm tù cả bốn người, còn tịch thu luôn điện thoại, thậm chí định kỳ một thời gian sẽ dùng điện thoại đó để báo bình an với gia đình bọn chúng. Đều nói rằng ra ngoài làm chút chuyện, mọi người chăm sóc lẫn nhau.
Sau khi biết tiểu thuyết của tôi sắp đăng tải dài kỳ, anh ta bắt đầu ra tay xử lý kẻ đầu tiên, chính là Chu Phương.
Trước lúc Chu Phương chêt, bởi vì bị nhốt chung với đám của Tiền Tốn, cô ta đã sớm bị giày vò vô số lần.
Khoảnh khắc Triệu Lăng xuống tay, cô ta thậm chí còn nở một nụ cười giải thoát.
Triệu Lăng kể rằng, lúc anh ta giêt Chu Phương trước mặt ba người kia, bọn chúng sợ đến chêt khiếp, còn són cả ra quần.
Sau đó anh ta phân xá.c Chu Phương.
Đều học theo nội dung tiểu thuyết của tôi, treo xác trong nhà thờ, dùng dây kẽm cố định chân, để cô ta giống như đang quỳ xuống chuộc tội.
Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh ta còn lấy dao khắc hai chữ “Đáng chết” lên lưng cô ta.
Làm xong xuôi đâu đó, anh ta dùng sim rác báo tin cho giới truyền thông.
Thành công giúp tiểu thuyết của tôi vừa đăng tải đã leo lên bảng hot search.
Kể đến đây, anh ta nhìn tôi đầy áy náy rồi nói tiếp: "Rốt cuộc vẫn không suy tính kỹ càng, lại để cảnh sát dẫn cô đi."
"Thế nên tối hôm đó là anh đã theo dõi tôi."
Vậy ra, tối đó có lẽ cũng không phải là ảo giác.
Tôi nhớ con hẻm ở khu đó thông mọi ngóc ngách, chắc là anh ta chạy vào lối nào đấy rồi giả vờ như tình cờ gặp tôi.
"Tôi chỉ lo cô bị cảnh sát dọa sợ nên đi theo xem sao, xác nhận không có chuyện gì rồi âm thầm đưa cô về. Nhưng mà, tôi biết vụ tiếp theo vẫn sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ cô, nên tôi đã để cái đầu vào tủ lạnh, còn kèm thêm mảnh giấy."
"Sau khi cảnh sát đưa cô đi lần nữa, tôi thực hiện vụ phán quyết thứ hai, cô sẽ thoát khỏi diện tình nghi."
"Thật ra anh không cần phải làm vậy, suy cho cùng chúng ta cũng đâu liên quan gì."
"Tôi lại thấy đáng giá, thứ cảm giác được người ta chú ý này, khiến tôi rất vui sướng, mà giúp được cô cũng rất tốt."
"Cuộc sống vốn dĩ phải có ý nghĩa, đây có thể là ý nghĩa của tôi."
Kế tiếp, anh ta kể đến cách bỏ đói Trịnh Nhất.
Anh ta bắt hai người kia trông chừng, thậm chí cảnh cáo nếu dám cho Trịnh Nhất chút đồ ăn thì chúng sẽ phải thế chỗ.
Hai kẻ nhát gan đó, quả thật chỉ nhìn Trịnh Nhất chêt dần chêt mòn, chưa từng đưa tay giúp đỡ.
Ngay từ đầu Triệu Lăng đã bỏ thuốc khiến bọn chúng không thể phản kháng, về sau, anh ta không dùng thuốc nữa.
Vậy mà mấy tên đó cũng không hề có ý nghĩ phản kháng.
Kể đến lần cuối cùng, đối với Tiền Tốn và Ngô Thanh, anh ta mua axit sunfuric để ăn mòn phần th@n dưới của chúng, còn bắt cả hai chiến đấu giành cơ hội sống.
"Chỉ là cảnh sát đến hơi sớm, nếu không bọn chúng đã sớm chêt rồi."
Tôi bất giác tiếp lời: "Đôi khi sống sót mới là một kiểu tra tấn khác."
Anh ta sững sờ giây lát, sau đó gật đầu thừa nhận: “Vậy chúc hắn có thể sống tiếp, nửa đời còn lại thê thảm khốn cùng.”
Anh ta dứt lời, tôi cũng im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì.
Lúc rời khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Lăng nói một câu cuối cùng: "Xem ra sau này không còn ai có thể uy hiếp cô nữa."
Rốt cuộc, cảnh sát đã tìm thấy toàn bộ bằng chứng tội ác mà Triệu Lăng gây ra, anh ta cũng thừa nhận tất cả hành vi phạm tội và bị kết án tử hình.
15.
Tôi được cảnh sát phóng thích tại chỗ.
Trong số các biên tập viên liên hệ với tôi, tôi chọn bên có đãi ngộ tốt nhất để ký hợp đồng.
Bởi vì hưởng thêm dư âm từ vụ án có thật trước đó nên sách của tôi ngay khi ra mắt đã được đẩy lên top hot search của nhiều nền tảng.
Tuy vẫn chưa kết thúc nhưng đã có bên liên hệ ký hợp đồng xuất bản và chuyển thể thành phim truyền hình.
Tôi bán bản quyền thành công, kế tiếp là tổ chức một buổi ký tặng sách.
Trong buổi ký tặng, khi ký tên đến người cuối cùng, tôi nhận ra là Hàn Kiệt.
Anh ta đang cầm cuốn sách "Người phán xử" của tôi trong tay, sau đó đặt lên bàn.
Tôi ký bút danh mình bằng một nét bút.
Sau buổi ký tặng sách, tôi bắt gặp Hàn Kiệt đứng ở hành lang, vừa thấy tôi liền nhanh chóng bước đến.
"Cảnh sát Hàn cũng đọc sách của tôi à, thật là vinh dự."
"Thẩm Yên Hồng, là cô sắp đặt mọi chuyện."
Mặt tôi đầy vẻ vô tội, "Sếp à, sếp đang nói gì vậy?"
"Nếu không thì tại sao ngoại truyện trong sách của cô lại viết thế này?"
[NGOẠI TRUYỆN]
Sóng gió qua đi, mọi việc đi đến hồi kết, hung thủ đã đền tội.
Kẻ sát nhân thật sự có đúng như kết luận.
Thực ra không phải vậy, tôi phát hiện anh ta đặc biệt chú ý đến tôi.
Vì căn bệnh của mình nên tôi cũng có vài nghiên cứu nhất định về bệnh tâm lý.
Tôi nhìn ra được, hung thủ là một kẻ cực kỳ cố chấp.
Đối với đồ vật mà mình sở hữu, anh ta có tính bảo vệ rất mạnh mẽ, không để dính chút dơ bẩn.
Nếu có, anh ta chỉ còn cách hủy diệt kẻ làm tổn hại đồ của mình.
Chỉ khi tôi trở thành vật sở hữu của anh ta, mới có thể lợi dụng anh ta để loại trừ kẻ tôi muốn loại trừ.
Sau khi anh ta bắt đầu theo dõi tôi, tôi cũng bí mật điều tra đối phương.
Tôi biết anh ta đã mất mẹ từ nhỏ, thậm chí còn có d*c vọng vô thức đối với mẹ mình.
Tôi yêu mùi hoa sơn chi, thích mặc váy hoa, thích bánh quế hoa.
Những thứ này chỉ làm cho anh ta xem.
Rồi tôi ngồi trước máy tính khóc lóc thảm thiết kể lại những bi ai đã trải qua, kể rõ sự khao khát thành công suốt nhiều năm trời, cả nỗi căm hận đối với đám người kia, viết ra trong đau đớn tận cùng.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán, liệu anh ta có thật sự giúp tôi ra tay.
Quả nhiên, kế hoạch của tôi đã thành công.
Anh ta đúng là đã giúp tôi xử lý tất cả, thậm chí tính kỹ thời gian tôi phát hành sách.
Tôi công thành danh toại, còn nhanh chóng loại trừ những kẻ tôi muốn loại trừ.
Đây là ngoại truyện trong cuốn tiểu thuyết "Người phán xử" của tôi.
Tôi nhìn ánh hoàng hôn dần lụi tàn ngoài cửa sổ.
"Sếp à, tôi chỉ là nạn nhân bị một kẻ b3nh hoạn đeo bám và chịu đủ loại giày vò."
"Đây là tiểu thuyết cơ mà, tiểu thuyết phải có kịch tính đảo ngược ở phút chót."
"Tôi chỉ viết cho khán giả thôi, sao anh có thể xem là thật chứ?"
"Chẳng phải cảnh sát coi trọng nhất là chứng cứ à?"
_ HẾT_
Anh ta nhấp một ngụm cà phê để trước mặt, chậm rãi lên tiếng: "Rốt cuộc cũng có thể trò chuyện nghiêm túc với cô lần nữa."
Tôi hơi kinh ngạc nhìn đối phương, "Chúng ta từng trò chuyện ư?"
Triệu Lăng khá thất vọng nhưng cũng nhanh chóng kể lại lần đầu tiên anh ta gặp tôi.
Chính là trong một đợt đi khám ở Phòng khám tâm lý Thanh Sơn.
Sau khi hoàn thành buổi điều trị, anh ta đã đến toà nhà bên cạnh, lên tầng cao nhất rồi ngồi đấy đợi mặt trời mọc. Một lúc sau, khi tôi lên tầng thượng thì bắt gặp anh ta đang ngồi đó.
Tôi tưởng rằng anh ta gặp vấn đề khúc mắt nên đã bắt chuyện hỏi han. Rõ ràng bản thân trông cũng chán chường, không thiết sống nhưng vẫn khuyên anh ta cố gắng sống tốt.
Triệu Lăng nói đã nhiều năm rồi anh ta chưa trò chuyện với ai lâu như vậy, ngoại trừ mẹ mình. Trước khi mẹ Triệu Lăng qua đời, bà vẫn luôn khích lệ con trai hãy cố gắng sống tốt.
Sau dạo ấy, anh ta thường xuyên gặp tôi ở phòng khám nhưng cũng không chủ động đến chào hỏi.
Nghe có vẻ khá vô lý, nhưng chính từ lúc đó anh ta bắt đầu nhìn trộm tôi. Thậm chí còn thuê một căn nhà trong cùng khu nhà với tôi.
Chỉ để nhìn thấy được tôi.
Thông qua dấu vân tay hằn lâu ngày trên ổ khoá, anh ta đã thành công đoán ra mật khẩu nhà tôi.
Vì theo dõi suốt thời dài nên cũng nắm rõ lịch hẹn khám bệnh của tôi.
Nhân lúc tôi vắng mặt, anh ta đột nhập vào nhà, lắp đặt toàn bộ hệ thống theo dõi.
Triệu Lăng phát hiện tôi có rất nhiều thói quen giống với người mẹ quá cố của anh ta, chẳng hạn như tình yêu với hoa sơn chi, sở thích mặc váy hoa, ăn bánh quế hoa. Ngay cả chiếc răng khểnh lộ ra khi cười cũng đặc biệt tương đồng.
Mặt tôi tỏ rõ sự khó chịu, nhưng anh ta vẫn chìm đắm trong câu chuyện của mình, không hề để tâm đ ến.
Anh ta cứ huyên thuyên về cách quan sát cuộc sống sinh hoạt của tôi, và cả những việc tôi làm hàng ngày.
Tôi nhịn hết nổi, ngắt lời anh ta: "Vậy tại sao anh lại lên kế hoạch giêt người? Còn nữa, anh đã dùng cách gì?"
14.
Lúc nghe tôi hỏi như vậy, vẻ mặt Triệu Lăng sựng lại giây lát, chiếc cốc giấy trong tay hơi biến dạng.
Rõ ràng anh ta khá tức giận, ánh mắt rất u ám.
Qua phần mềm theo dõi trên máy, Triệu Lăng đã biết được quá khứ của tôi.
Bởi đôi lúc không có nơi nào để trút bỏ nỗi đau, tôi sẽ viết vài chuyện vào nhật ký trên máy tính, rồi lại xóa đi.
Đây là lời khuyên mà bác sĩ tâm lý dành cho tôi, như vậy mới có thể giải phóng cảm xúc tiêu cực.
Nếu được, hãy thử chia sẻ những cảm xúc đó với người đáng tin cậy nhất.
Tôi không có, chỉ đành thông qua cách này để giải toả.
Anh ta biết nỗi đau tôi trải qua.
Còn đọc tiểu thuyết của tôi.
Cũng biết tôi đã viết tiểu thuyết nhiều năm, nhưng mãi vẫn chưa gặt hái được thành tựu.
Kể từ khi nghỉ học, tôi đã lao đầu vào công việc.
Các ngày trong tuần, sau giờ làm tôi sẽ dành thời gian để viết tiểu thuyết.
Nhưng rõ ràng đã viết suốt ba năm mà vẫn chìm nổi bấp bênh, cũng chưa từng đạt được danh tiếng. Thậm chí còn không có biên tập nào chủ động muốn ký hợp đồng.
Anh ta đã đọc tiểu thuyết mới nhất của tôi, cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó cho tôi.
Dùng tiểu thuyết trinh thám để thực hiện âm mưu giêt người liên hoàn, như vậy vừa có thể trả thù những kẻ từng tổn thương tôi, vừa giúp tiểu thuyết của tôi được càng nhiều người biết đến.
Phải nói là anh ta suy tính rất hoàn hảo, thậm chí còn hiện thực hóa mọi thứ.
Tôi nhớ cảnh sát từng đề cập, cách đây một tháng, mấy người bọn họ đã nói với gia đình là muốn ra ngoài tìm việc.
"Sao anh dụ được đám người Chu Phương ra ngoài?"
Anh ta nói đã tìm người làm giả một bản báo cáo giám định xâ.m hại của tôi lúc trước, thậm chí còn dùng tên tôi để liên lạc với đám Tiền Tốn, yêu cầu bọn chúng không được nói cho ai biết.
Về việc tại sao cả đám lại dễ dàng bị lừa như vậy.
Có lẽ do đọc không hiểu bản báo cáo.
Nhất định chúng cũng đã nghĩ cách liên lạc với tôi, sau đó ngấm ngầm giải quyết tôi.
Còn Triệu Lăng đã thành công tìm cớ hẹn bọn chúng đến Thành phố A. Địa điểm gặp mặt chính là nhà kho bỏ hoang ở phía Bắc.
Triệu Lăng tự nhận là luật sư đại diện của tôi, hẹn gặp là vì muốn tố cáo bọn chúng, thậm chí anh ta còn đưa ra thẻ luật sư.
Cả đám Tiền Tốn xúm nhau chửi rủa tôi, lại chẳng hay biết Triệu Lăng đã cho thuốc mê không màu không vị vào nước.
Sau đó, Triệu Lăng cầm tù cả bốn người, còn tịch thu luôn điện thoại, thậm chí định kỳ một thời gian sẽ dùng điện thoại đó để báo bình an với gia đình bọn chúng. Đều nói rằng ra ngoài làm chút chuyện, mọi người chăm sóc lẫn nhau.
Sau khi biết tiểu thuyết của tôi sắp đăng tải dài kỳ, anh ta bắt đầu ra tay xử lý kẻ đầu tiên, chính là Chu Phương.
Trước lúc Chu Phương chêt, bởi vì bị nhốt chung với đám của Tiền Tốn, cô ta đã sớm bị giày vò vô số lần.
Khoảnh khắc Triệu Lăng xuống tay, cô ta thậm chí còn nở một nụ cười giải thoát.
Triệu Lăng kể rằng, lúc anh ta giêt Chu Phương trước mặt ba người kia, bọn chúng sợ đến chêt khiếp, còn són cả ra quần.
Sau đó anh ta phân xá.c Chu Phương.
Đều học theo nội dung tiểu thuyết của tôi, treo xác trong nhà thờ, dùng dây kẽm cố định chân, để cô ta giống như đang quỳ xuống chuộc tội.
Cảm thấy vẫn chưa đủ, anh ta còn lấy dao khắc hai chữ “Đáng chết” lên lưng cô ta.
Làm xong xuôi đâu đó, anh ta dùng sim rác báo tin cho giới truyền thông.
Thành công giúp tiểu thuyết của tôi vừa đăng tải đã leo lên bảng hot search.
Kể đến đây, anh ta nhìn tôi đầy áy náy rồi nói tiếp: "Rốt cuộc vẫn không suy tính kỹ càng, lại để cảnh sát dẫn cô đi."
"Thế nên tối hôm đó là anh đã theo dõi tôi."
Vậy ra, tối đó có lẽ cũng không phải là ảo giác.
Tôi nhớ con hẻm ở khu đó thông mọi ngóc ngách, chắc là anh ta chạy vào lối nào đấy rồi giả vờ như tình cờ gặp tôi.
"Tôi chỉ lo cô bị cảnh sát dọa sợ nên đi theo xem sao, xác nhận không có chuyện gì rồi âm thầm đưa cô về. Nhưng mà, tôi biết vụ tiếp theo vẫn sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ cô, nên tôi đã để cái đầu vào tủ lạnh, còn kèm thêm mảnh giấy."
"Sau khi cảnh sát đưa cô đi lần nữa, tôi thực hiện vụ phán quyết thứ hai, cô sẽ thoát khỏi diện tình nghi."
"Thật ra anh không cần phải làm vậy, suy cho cùng chúng ta cũng đâu liên quan gì."
"Tôi lại thấy đáng giá, thứ cảm giác được người ta chú ý này, khiến tôi rất vui sướng, mà giúp được cô cũng rất tốt."
"Cuộc sống vốn dĩ phải có ý nghĩa, đây có thể là ý nghĩa của tôi."
Kế tiếp, anh ta kể đến cách bỏ đói Trịnh Nhất.
Anh ta bắt hai người kia trông chừng, thậm chí cảnh cáo nếu dám cho Trịnh Nhất chút đồ ăn thì chúng sẽ phải thế chỗ.
Hai kẻ nhát gan đó, quả thật chỉ nhìn Trịnh Nhất chêt dần chêt mòn, chưa từng đưa tay giúp đỡ.
Ngay từ đầu Triệu Lăng đã bỏ thuốc khiến bọn chúng không thể phản kháng, về sau, anh ta không dùng thuốc nữa.
Vậy mà mấy tên đó cũng không hề có ý nghĩ phản kháng.
Kể đến lần cuối cùng, đối với Tiền Tốn và Ngô Thanh, anh ta mua axit sunfuric để ăn mòn phần th@n dưới của chúng, còn bắt cả hai chiến đấu giành cơ hội sống.
"Chỉ là cảnh sát đến hơi sớm, nếu không bọn chúng đã sớm chêt rồi."
Tôi bất giác tiếp lời: "Đôi khi sống sót mới là một kiểu tra tấn khác."
Anh ta sững sờ giây lát, sau đó gật đầu thừa nhận: “Vậy chúc hắn có thể sống tiếp, nửa đời còn lại thê thảm khốn cùng.”
Anh ta dứt lời, tôi cũng im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì.
Lúc rời khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Lăng nói một câu cuối cùng: "Xem ra sau này không còn ai có thể uy hiếp cô nữa."
Rốt cuộc, cảnh sát đã tìm thấy toàn bộ bằng chứng tội ác mà Triệu Lăng gây ra, anh ta cũng thừa nhận tất cả hành vi phạm tội và bị kết án tử hình.
15.
Tôi được cảnh sát phóng thích tại chỗ.
Trong số các biên tập viên liên hệ với tôi, tôi chọn bên có đãi ngộ tốt nhất để ký hợp đồng.
Bởi vì hưởng thêm dư âm từ vụ án có thật trước đó nên sách của tôi ngay khi ra mắt đã được đẩy lên top hot search của nhiều nền tảng.
Tuy vẫn chưa kết thúc nhưng đã có bên liên hệ ký hợp đồng xuất bản và chuyển thể thành phim truyền hình.
Tôi bán bản quyền thành công, kế tiếp là tổ chức một buổi ký tặng sách.
Trong buổi ký tặng, khi ký tên đến người cuối cùng, tôi nhận ra là Hàn Kiệt.
Anh ta đang cầm cuốn sách "Người phán xử" của tôi trong tay, sau đó đặt lên bàn.
Tôi ký bút danh mình bằng một nét bút.
Sau buổi ký tặng sách, tôi bắt gặp Hàn Kiệt đứng ở hành lang, vừa thấy tôi liền nhanh chóng bước đến.
"Cảnh sát Hàn cũng đọc sách của tôi à, thật là vinh dự."
"Thẩm Yên Hồng, là cô sắp đặt mọi chuyện."
Mặt tôi đầy vẻ vô tội, "Sếp à, sếp đang nói gì vậy?"
"Nếu không thì tại sao ngoại truyện trong sách của cô lại viết thế này?"
[NGOẠI TRUYỆN]
Sóng gió qua đi, mọi việc đi đến hồi kết, hung thủ đã đền tội.
Kẻ sát nhân thật sự có đúng như kết luận.
Thực ra không phải vậy, tôi phát hiện anh ta đặc biệt chú ý đến tôi.
Vì căn bệnh của mình nên tôi cũng có vài nghiên cứu nhất định về bệnh tâm lý.
Tôi nhìn ra được, hung thủ là một kẻ cực kỳ cố chấp.
Đối với đồ vật mà mình sở hữu, anh ta có tính bảo vệ rất mạnh mẽ, không để dính chút dơ bẩn.
Nếu có, anh ta chỉ còn cách hủy diệt kẻ làm tổn hại đồ của mình.
Chỉ khi tôi trở thành vật sở hữu của anh ta, mới có thể lợi dụng anh ta để loại trừ kẻ tôi muốn loại trừ.
Sau khi anh ta bắt đầu theo dõi tôi, tôi cũng bí mật điều tra đối phương.
Tôi biết anh ta đã mất mẹ từ nhỏ, thậm chí còn có d*c vọng vô thức đối với mẹ mình.
Tôi yêu mùi hoa sơn chi, thích mặc váy hoa, thích bánh quế hoa.
Những thứ này chỉ làm cho anh ta xem.
Rồi tôi ngồi trước máy tính khóc lóc thảm thiết kể lại những bi ai đã trải qua, kể rõ sự khao khát thành công suốt nhiều năm trời, cả nỗi căm hận đối với đám người kia, viết ra trong đau đớn tận cùng.
Mọi thứ đều nằm trong tính toán, liệu anh ta có thật sự giúp tôi ra tay.
Quả nhiên, kế hoạch của tôi đã thành công.
Anh ta đúng là đã giúp tôi xử lý tất cả, thậm chí tính kỹ thời gian tôi phát hành sách.
Tôi công thành danh toại, còn nhanh chóng loại trừ những kẻ tôi muốn loại trừ.
Đây là ngoại truyện trong cuốn tiểu thuyết "Người phán xử" của tôi.
Tôi nhìn ánh hoàng hôn dần lụi tàn ngoài cửa sổ.
"Sếp à, tôi chỉ là nạn nhân bị một kẻ b3nh hoạn đeo bám và chịu đủ loại giày vò."
"Đây là tiểu thuyết cơ mà, tiểu thuyết phải có kịch tính đảo ngược ở phút chót."
"Tôi chỉ viết cho khán giả thôi, sao anh có thể xem là thật chứ?"
"Chẳng phải cảnh sát coi trọng nhất là chứng cứ à?"
_ HẾT_
Bình luận facebook