Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Buổi chiều, Đội trưởng Mã của Công an Thành phố đến tìm gặp Cao Đống, nói: "Tổng chỉ huy Cao, chúng tôi đã liên hệ với công ty thu phí đường cao tốc, họ đã kiểm tra hồ sơ trên hệ thống, gần đây không xảy ra trường hợp xe nào bị mất giấy thông hành cả, việc xe bị mất giấy thông hành vốn rất hiếm gặp. Chúng tôi đã hỏi họ quy định cụ thể, trong trường hợp xe bị mất giấy thông hành, nếu là xe trong tỉnh thì sẽ thu phí theo cự ly xa nhất trong tỉnh, nếu xe của tỉnh khác sẽ thu phí theo khoảng cách từ tỉnh đó đến đây, nếu chủ xe phản đối thì sẽ xử lý cách khác, xác định địa điểm cụ thể đi vào đường cao tốc, ngoài việc thu phí thông hành trên đường cao tốc, phải nộp phạt thêm một khoản tiền là 200 tệ. Xem ra chiếc Buick chắc chắn đã dùng cách khác để ra khỏi đường cao tốc rồi."
Còn có cách nào khác đây?
Cao Đống đứng yên một chỗ, nhíu chặt mày.
Sau khi xe đi vào trạm nghỉ, phút chốc lại biến mất không tăm tích, thiết bị giám sát không quay được, thậm chí giấy thông hành vẫn hiển thị là nó chưa đi ra khỏi đường cao tốc, nhưng cuối cùng lại xuất hiện trên tỉnh lộ cũ ở huyện Bạch Tượng.
Ông thở dài, bảo phải phân tích thêm, nói Đội trưởng Mã quay về tiếp tục công việc, luôn tiện gọi Lý Vệ Bình đến.
Mấy phút sau, Lý Vệ Bình bước vào văn phòng.
Cao Đống trầm tư suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: "Lúc nãy Đội trưởng Mã bảo tôi mấy ngày gần đây không xảy ra trường hợp xe bị mất giấy thông hành nào cả."
"Vâng lúc nãy đồng chí Mã cũng đã nói với tôi rồi."
Cao Đống nhìn anh ta rồi hỏi: "Anh thấy sao?"
Lý Vệ Bình nói: "Đội trưởng Mã chỉ hỏi ở trong tỉnh, tôi nghĩ liệu chiếc xe đó có chạy thẳng một mạch đến tỉnh khác rồi mới khai man là bị mất giấy thông hành không?"
Cao Đống nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra bản đồ của các tỉnh lân cận, gật đầu bảo: "Cũng đúng, anh hãy nói Đội trưởng Mã đến hỏi các công ty quản lý đường cao tốc ở một số nơi như Phúc Kiến, Giang Tây, An Huy, Giang Tô, Thượng Hải nữa, phải đảm bảo chắc chắn, các tỉnh ở xa hơn chắc khó có khả năng, không đủ thời gian đi đi về về đâu."
Ông ngừng lại một lúc, rồi hỏi: "Bây giờ liệu có thể xác nhận chắc chắn chiếc Buick bị đốt đó là xe của Phòng Công thương chưa?"
Lý Vệ Bình không hiểu: "Không phải xe của Phòng Công thương thì có thể là xe nào nữa chứ?"
"Về kết quả giấy thông hành báo xe vẫn chưa ra khỏi đường cao tốc, tôi đã nghĩ rồi. Một khi giấy thông hành của chiếc Buick chưa qua khỏi trạm thu phí của đường cao tốc thì chỉ có ba khả năng xảy ra. Một là, chiếc xe xảy ra chuyện đó không phải là chiếc Buick của Phòng Công thương, chiếc xe thực sự của Phòng Công thương vẫn còn ở trên đường cao tốc. Khả năng thứ hai, trên đường cao tốc, chiếc Buick đã được cho vào một xe tải khác chở ra khỏi đường cao tốc. Khả năng thứ ba, khi chiếc Buick ở trên đường cao tốc, nó đã được một chiếc xe cẩu trực tiếp cẩu đi ra. Nhưng cho dù là khả năng nào xảy ra, vụ án này e là do một băng nhóm tội phạm gây nên, muốn bắt giữ phải mất rất nhiều công sức."
Lý Vệ Bình lắc đầu bảo: "Vụ án này không liên quan đến lợi ích tiền bạc mà hoàn toàn là để trả thù các đơn vị cơ quan, tôi thấy đây không phải do một băng nhóm gây nên, vụ án thiếu yếu tố lợi ích chung cần có cho việc gây án tập thể."
Cao Đống đồng ý, lại tiếp: "Về lý thuyết là vậy, còn trong quá trình thực tế thì chuyện gì xảy ra chưa thể nói trước được. Đây là phán đoán sơ bộ, vẫn phải đợi thêm kết quả điều tra khác, hy vọng nhóm của Trương Nhất Ngang đến trạm nghỉ điều tra sẽ thu được kết quả. Đúng rồi, chiếc Buick bị đốt đó hiện đang ở đâu?"
"Đang ở trong kho, được bảo quản như một vật chứng."
"Ừm, trước tiên cứ xác định xem đó có phải là chiếc xe của Phòng Công thương hay không. Hãy hỏi những người khác ở Phòng Công thương xem có người nào đã từng đi trên chiếc xe đó, hỏi rõ xe có những đặc điểm gì, rồi đối chiếu với chiếc xe đã bị đốt xem."
"Chiếc Buick đã bị đốt thành vậy rồi, việc đối chiếu có khó khăn không?"
"Tôi biết, có thể lúc trước thân xe đã bị va đập ở chỗ nào đó, tất nhiên, xe bị rơi từ mặt đường xuống nên sẽ có nhiều chỗ bị biến dạng tuy nhiên chỗ bị va đập từ trước chắc vẫn còn, do đó cần tìm hiểu kỹ. Còn nữa, các thông tin khác như nhãn hiệu, khung xe, số máy được ghi trên động cơ xe có thể chưa bị cháy hết mà còn lại mảnh vụn, hãy xem có thể dùng để đối chiếu được không. Những điểm này đều sẽ rất có lợi cho vụ án."
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
Cao Đống nói tiếp: "Trương Nhất Ngang đã bàn giao công việc điều tra nhật ký liên lạc của bảy người ở Phòng Công thương cho Công an Huyện các anh chưa?"
"Dạ rồi, người của tôi đã lấy thông tin từ các nhà cung cấp dịch vụ di động." Lý Vệ Bình lấy ra một xấp giấy để dưới sổ ghi chép, nói: "Nhật ký cuộc gọi và tin nhắn trong 1 tháng gần đây nhất của bảy người đã được in ra hết ra. Người của tôi vẫn đang đối chiếu cẩn thận với các bên cung cấp dịch vụ để xem mỗi cuộc gọi được thực hiện với những ai. Đây là bản in nhật ký điện thoại của cả bảy người."
Cao Đống cầm lấy nhìn lướt qua rồi đặt sang một bên, bởi trên trang giấy chi chít các số điện thoại, số điện thoại này của ai cũng không ghi ra, nhìn cũng chẳng ích gì, phải chờ nhân viên điều tra chuyển tất cả các số điện thoại thành họ tên và thông tin lý lịch thì xem mới có tác dụng được. Ông gật đầu hỏi: "Khi nào có thể làm xong nhật ký chi tiết?"
"Tôi nghĩ sớm nhất là ngày mai, muộn nhất là ngày kia."
"Vậy chốt là ngày mai đi, trước giờ tan ca ngày mai phải thống kê cho xong, hãy giao cho Trương Nhất Ngang làm, cậu ta sẽ tiến hành phân tích lại các dữ liệu."
"Vâng, tôi sẽ đốc thúc việc này."
"Đúng rồi, việc điều tra hiện trường nơi xảy ra vụ án thế nào rồi?"
Lý Vệ Bình chau mày đáp: "Từ sau khi phát hiện ra thi thể của Châu Mộng Vũ đến nay vẫn chưa phát hiện được gì mới cả."
Cao Đống ngẫm nghĩ, nói: "Mấy chục nhân viên trong Tổ tìm kiếm cũng vất vả quá rồi, nếu vẫn không tìm thấy gì thì có thể cho họ nghỉ ngơi đã."
Lý Vệ Bình liền nói: "Nhưng chỉ mới tìm thấy sáu thi thể, còn một người nữa còn sống hay đã chết vẫn chưa biết được."
Cao Đống hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Còn thiếu người tài xế là Lâm Tiểu Phong phải không? Lỡ như anh ta là hung thủ thì sao? Như anh đã nói, nếu hung thủ không phải là người trên xe thì e là khó mà khống chế cả xe được. Trưa nay tôi có nghe người của anh nói Lâm Tiểu Phong đã từng đi lính à?"
Lý Vệ Bình nói: "Đúng vậy, tôi cũng định nói với sếp, hắn ta từng đi lính vào 10 năm trước, còn cụ thể là ở binh chủng nào vẫn chờ điều tra, hơn nữa tôi cũng đã kiểm tra hồ sơ sức khỏe của những người ở Phòng Công thương, chiều cao, cân nặng của Lâm Tiểu Phong hoàn toàn khớp với kết quả giám định dấu chân ở hiện trường nơi xảy ra vụ án. Tuy nhiên, chỉ dựa vào những điều này thôi vẫn chưa thể kết luận được gì, vì chiều cao và cân nặng mà pháp y đưa ra rất phổ biến, những người từng đi lính cũng rất nhiều."
Cao Đống chậm rãi lắc đầu: "Không sai, thủ đoạn gϊếŧ người rất chuyên nghiệp, người bình thường sẽ không có bản lĩnh bẽ gãy cổ như thế, từng đi lính thì... ừm..."
Lý Vệ Bình nói tiếp: "Hiện tại mối liên kết giữa các bằng chứng vẫn quá mong manh, phía chúng tôi vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm hiện trường, không chừng sẽ tìm được manh mối. Khu vực hiện trường dù sao cũng tương đối rộng, chúng tôi chưa thể tìm kiếm kỹ càng hết được."
Cao Đống nói: "Được rồi, anh cứ tiếp tục thực hiện công việc tìm kiếm đi. À đúng rồi, việc quan trọng là anh hãy sắp xếp một số nhân viên điều tra có tố chất và trình độ cao chia làm ba ca, ngày đêm theo dõi tình hình ở nhà của Lâm Tiểu Phong. Nhà hắn còn có những ai nữa?"
"Những người tối hôm qua đến đây là vợ và bố mẹ của hắn, nghe nói hắn ta còn có một cậu con trai khoảng ba, bốn tuổi nữa."
Cao Đống bảo: "Được, hãy nắm rõ tình hình cụ thể về các thành viên gia đình của hắn, phải tuyệt đối cẩn thận, không được bứt dây động rừng. Nếu hắn ta là hung thủ, tôi nghĩ gia đình hắn có thể xảy ra chuyện gì đó bất thường."
Lý Vệ Bình hơi khó xử: "Nhân viên trinh thám lâu năm có kinh nghiệm về theo dõi của huyện chúng tôi rất ít, tôi muốn nhờ sếp điều người qua giúp."
Cao Đống gật đầu, đồng ý ngay: "Người thì không thành vấn đề, tôi cho cậu ba người, phía cậu sắp xếp một người, dù sao thì người của cậu cũng thông thuộc tình hình trong huyện hơn. Cho dù cuối cùng có điều tra ra Lâm Tiểu Phong vô tội thì chúng ta cũng chỉ lãng phí sức lực của ba, bốn nhân viên cảnh sát, tóm lại hiện tại Tổ chuyên án không thiếu người mà chỉ thiếu thời gian thôi, phải tìm mọi cách để phá được án."
Lý Vệ Bình luôn miệng nói: "Được, tôi sẽ làm ngay."
Còn có cách nào khác đây?
Cao Đống đứng yên một chỗ, nhíu chặt mày.
Sau khi xe đi vào trạm nghỉ, phút chốc lại biến mất không tăm tích, thiết bị giám sát không quay được, thậm chí giấy thông hành vẫn hiển thị là nó chưa đi ra khỏi đường cao tốc, nhưng cuối cùng lại xuất hiện trên tỉnh lộ cũ ở huyện Bạch Tượng.
Ông thở dài, bảo phải phân tích thêm, nói Đội trưởng Mã quay về tiếp tục công việc, luôn tiện gọi Lý Vệ Bình đến.
Mấy phút sau, Lý Vệ Bình bước vào văn phòng.
Cao Đống trầm tư suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: "Lúc nãy Đội trưởng Mã bảo tôi mấy ngày gần đây không xảy ra trường hợp xe bị mất giấy thông hành nào cả."
"Vâng lúc nãy đồng chí Mã cũng đã nói với tôi rồi."
Cao Đống nhìn anh ta rồi hỏi: "Anh thấy sao?"
Lý Vệ Bình nói: "Đội trưởng Mã chỉ hỏi ở trong tỉnh, tôi nghĩ liệu chiếc xe đó có chạy thẳng một mạch đến tỉnh khác rồi mới khai man là bị mất giấy thông hành không?"
Cao Đống nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra bản đồ của các tỉnh lân cận, gật đầu bảo: "Cũng đúng, anh hãy nói Đội trưởng Mã đến hỏi các công ty quản lý đường cao tốc ở một số nơi như Phúc Kiến, Giang Tây, An Huy, Giang Tô, Thượng Hải nữa, phải đảm bảo chắc chắn, các tỉnh ở xa hơn chắc khó có khả năng, không đủ thời gian đi đi về về đâu."
Ông ngừng lại một lúc, rồi hỏi: "Bây giờ liệu có thể xác nhận chắc chắn chiếc Buick bị đốt đó là xe của Phòng Công thương chưa?"
Lý Vệ Bình không hiểu: "Không phải xe của Phòng Công thương thì có thể là xe nào nữa chứ?"
"Về kết quả giấy thông hành báo xe vẫn chưa ra khỏi đường cao tốc, tôi đã nghĩ rồi. Một khi giấy thông hành của chiếc Buick chưa qua khỏi trạm thu phí của đường cao tốc thì chỉ có ba khả năng xảy ra. Một là, chiếc xe xảy ra chuyện đó không phải là chiếc Buick của Phòng Công thương, chiếc xe thực sự của Phòng Công thương vẫn còn ở trên đường cao tốc. Khả năng thứ hai, trên đường cao tốc, chiếc Buick đã được cho vào một xe tải khác chở ra khỏi đường cao tốc. Khả năng thứ ba, khi chiếc Buick ở trên đường cao tốc, nó đã được một chiếc xe cẩu trực tiếp cẩu đi ra. Nhưng cho dù là khả năng nào xảy ra, vụ án này e là do một băng nhóm tội phạm gây nên, muốn bắt giữ phải mất rất nhiều công sức."
Lý Vệ Bình lắc đầu bảo: "Vụ án này không liên quan đến lợi ích tiền bạc mà hoàn toàn là để trả thù các đơn vị cơ quan, tôi thấy đây không phải do một băng nhóm gây nên, vụ án thiếu yếu tố lợi ích chung cần có cho việc gây án tập thể."
Cao Đống đồng ý, lại tiếp: "Về lý thuyết là vậy, còn trong quá trình thực tế thì chuyện gì xảy ra chưa thể nói trước được. Đây là phán đoán sơ bộ, vẫn phải đợi thêm kết quả điều tra khác, hy vọng nhóm của Trương Nhất Ngang đến trạm nghỉ điều tra sẽ thu được kết quả. Đúng rồi, chiếc Buick bị đốt đó hiện đang ở đâu?"
"Đang ở trong kho, được bảo quản như một vật chứng."
"Ừm, trước tiên cứ xác định xem đó có phải là chiếc xe của Phòng Công thương hay không. Hãy hỏi những người khác ở Phòng Công thương xem có người nào đã từng đi trên chiếc xe đó, hỏi rõ xe có những đặc điểm gì, rồi đối chiếu với chiếc xe đã bị đốt xem."
"Chiếc Buick đã bị đốt thành vậy rồi, việc đối chiếu có khó khăn không?"
"Tôi biết, có thể lúc trước thân xe đã bị va đập ở chỗ nào đó, tất nhiên, xe bị rơi từ mặt đường xuống nên sẽ có nhiều chỗ bị biến dạng tuy nhiên chỗ bị va đập từ trước chắc vẫn còn, do đó cần tìm hiểu kỹ. Còn nữa, các thông tin khác như nhãn hiệu, khung xe, số máy được ghi trên động cơ xe có thể chưa bị cháy hết mà còn lại mảnh vụn, hãy xem có thể dùng để đối chiếu được không. Những điểm này đều sẽ rất có lợi cho vụ án."
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay."
Cao Đống nói tiếp: "Trương Nhất Ngang đã bàn giao công việc điều tra nhật ký liên lạc của bảy người ở Phòng Công thương cho Công an Huyện các anh chưa?"
"Dạ rồi, người của tôi đã lấy thông tin từ các nhà cung cấp dịch vụ di động." Lý Vệ Bình lấy ra một xấp giấy để dưới sổ ghi chép, nói: "Nhật ký cuộc gọi và tin nhắn trong 1 tháng gần đây nhất của bảy người đã được in ra hết ra. Người của tôi vẫn đang đối chiếu cẩn thận với các bên cung cấp dịch vụ để xem mỗi cuộc gọi được thực hiện với những ai. Đây là bản in nhật ký điện thoại của cả bảy người."
Cao Đống cầm lấy nhìn lướt qua rồi đặt sang một bên, bởi trên trang giấy chi chít các số điện thoại, số điện thoại này của ai cũng không ghi ra, nhìn cũng chẳng ích gì, phải chờ nhân viên điều tra chuyển tất cả các số điện thoại thành họ tên và thông tin lý lịch thì xem mới có tác dụng được. Ông gật đầu hỏi: "Khi nào có thể làm xong nhật ký chi tiết?"
"Tôi nghĩ sớm nhất là ngày mai, muộn nhất là ngày kia."
"Vậy chốt là ngày mai đi, trước giờ tan ca ngày mai phải thống kê cho xong, hãy giao cho Trương Nhất Ngang làm, cậu ta sẽ tiến hành phân tích lại các dữ liệu."
"Vâng, tôi sẽ đốc thúc việc này."
"Đúng rồi, việc điều tra hiện trường nơi xảy ra vụ án thế nào rồi?"
Lý Vệ Bình chau mày đáp: "Từ sau khi phát hiện ra thi thể của Châu Mộng Vũ đến nay vẫn chưa phát hiện được gì mới cả."
Cao Đống ngẫm nghĩ, nói: "Mấy chục nhân viên trong Tổ tìm kiếm cũng vất vả quá rồi, nếu vẫn không tìm thấy gì thì có thể cho họ nghỉ ngơi đã."
Lý Vệ Bình liền nói: "Nhưng chỉ mới tìm thấy sáu thi thể, còn một người nữa còn sống hay đã chết vẫn chưa biết được."
Cao Đống hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Còn thiếu người tài xế là Lâm Tiểu Phong phải không? Lỡ như anh ta là hung thủ thì sao? Như anh đã nói, nếu hung thủ không phải là người trên xe thì e là khó mà khống chế cả xe được. Trưa nay tôi có nghe người của anh nói Lâm Tiểu Phong đã từng đi lính à?"
Lý Vệ Bình nói: "Đúng vậy, tôi cũng định nói với sếp, hắn ta từng đi lính vào 10 năm trước, còn cụ thể là ở binh chủng nào vẫn chờ điều tra, hơn nữa tôi cũng đã kiểm tra hồ sơ sức khỏe của những người ở Phòng Công thương, chiều cao, cân nặng của Lâm Tiểu Phong hoàn toàn khớp với kết quả giám định dấu chân ở hiện trường nơi xảy ra vụ án. Tuy nhiên, chỉ dựa vào những điều này thôi vẫn chưa thể kết luận được gì, vì chiều cao và cân nặng mà pháp y đưa ra rất phổ biến, những người từng đi lính cũng rất nhiều."
Cao Đống chậm rãi lắc đầu: "Không sai, thủ đoạn gϊếŧ người rất chuyên nghiệp, người bình thường sẽ không có bản lĩnh bẽ gãy cổ như thế, từng đi lính thì... ừm..."
Lý Vệ Bình nói tiếp: "Hiện tại mối liên kết giữa các bằng chứng vẫn quá mong manh, phía chúng tôi vẫn muốn tiếp tục tìm kiếm hiện trường, không chừng sẽ tìm được manh mối. Khu vực hiện trường dù sao cũng tương đối rộng, chúng tôi chưa thể tìm kiếm kỹ càng hết được."
Cao Đống nói: "Được rồi, anh cứ tiếp tục thực hiện công việc tìm kiếm đi. À đúng rồi, việc quan trọng là anh hãy sắp xếp một số nhân viên điều tra có tố chất và trình độ cao chia làm ba ca, ngày đêm theo dõi tình hình ở nhà của Lâm Tiểu Phong. Nhà hắn còn có những ai nữa?"
"Những người tối hôm qua đến đây là vợ và bố mẹ của hắn, nghe nói hắn ta còn có một cậu con trai khoảng ba, bốn tuổi nữa."
Cao Đống bảo: "Được, hãy nắm rõ tình hình cụ thể về các thành viên gia đình của hắn, phải tuyệt đối cẩn thận, không được bứt dây động rừng. Nếu hắn ta là hung thủ, tôi nghĩ gia đình hắn có thể xảy ra chuyện gì đó bất thường."
Lý Vệ Bình hơi khó xử: "Nhân viên trinh thám lâu năm có kinh nghiệm về theo dõi của huyện chúng tôi rất ít, tôi muốn nhờ sếp điều người qua giúp."
Cao Đống gật đầu, đồng ý ngay: "Người thì không thành vấn đề, tôi cho cậu ba người, phía cậu sắp xếp một người, dù sao thì người của cậu cũng thông thuộc tình hình trong huyện hơn. Cho dù cuối cùng có điều tra ra Lâm Tiểu Phong vô tội thì chúng ta cũng chỉ lãng phí sức lực của ba, bốn nhân viên cảnh sát, tóm lại hiện tại Tổ chuyên án không thiếu người mà chỉ thiếu thời gian thôi, phải tìm mọi cách để phá được án."
Lý Vệ Bình luôn miệng nói: "Được, tôi sẽ làm ngay."