Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
"Hello?" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Cao Đống ngập ngừng giây lát, cố nhớ lại giọng nói Từ Sách, ông không dám chắc, mà cũng đã quên tiếng Anh từ lâu rồi, chỉ có thể thận trọng hỏi một câu bằng tiếng Trung Quốc: "Là Từ Sách phải không?"
Đầu dây bên kia im lặng trong phút chốc rồi trả lời: "Anh là ai vậy?"
"Là tôi, Cao Đống đây."
Bên kia lại im lặng vài giây, cẩn thận hỏi: "Có việc gì không?"
"Có rảnh không, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Bên kia lại rơi vào im lặng, sau đó đáp: "Rảnh, anh nói đi."
Cao Đống muốn đánh tan bầu không khí căng thẳng của cuộc đối thoại này nên cố ý cười thành tiếng: "Nếu được, chúng ta gọi điện qua mạng để nói chuyện đi."
Bên kia lại im lặng vài giây rồi trả lời: "Được."
Từ Sách đọc tài khoản liên lạc qua internet cho Cao Đống, Cao Đống nhanh chóng mở máy tính xách tay rồi chạy ra khóa chặt cửa phòng lại, sau đó đến trước máy tính và bắt đầu cuộc gọi internet.
"Tìm tôi có việc gì không?" Giọng Từ Sách không chút biểu cảm, nhưng tựa hồ hết sức cảnh giác.
Cao Đống vờ cười nhẹ: "Anh bạn cũ, bốn năm rồi không liên lạc, dạo này làm gì rồi?"
"Ừm... anh có việc gì sao?"
"Anh đang vội à?"
Bên kia vẫn trả lời bằng một giọng vô cảm: "Không, tôi rảnh nhưng tôi nghĩ bây giờ bên đó đã rất muộn rồi, anh làm lãnh đạo, chắc là rất bận."
Cao Đống cười: "Thực ra cũng không bận rộn như mọi người tưởng đâu." Ông ngừng giây lát rồi nói: "Anh bạn này, tất cả đã qua từ lâu rồi, vụ án bốn năm trước, mấy tháng sau khi hung thủ bị giam vào ngục đã lên cơn nhồi máu cơ tim mà chết rồi."
"Tôi biết."
"Anh biết việc này ư?" Cao Đống hơi bất ngờ, rồi cười bảo: "Tất nhiên, chắc chắn anh sẽ chú ý mà, anh biết cũng phải thôi."
Đối phương đột nhiên chuyển chủ đề: "Tại sao lại phải gọi điện qua internet?"
"Ừm..." Cao Đống suy nghĩ một lúc, đành tìm đại một lý do: "Gọi điện thoại quốc tế đắt lắm."
Bên kia cười ha hả, trong ngày hôm nay, đây là âm thanh có biểu cảm đầu tiên của anh ta: "Lý do mà Trưởng phòng Cao đưa ra tệ quá."
Bị đối phương nhìn thấu ngay tức khắc, mặt Cao Đống ửng đỏ, vẫn chống chế: "Ngoài ra còn có lý do nào khác nữa đây?"
"Tôi không biết, tóm lại không thể là vì anh muốn tiết kiệm tiền điện thoại. Lãnh đạo cao cấp như anh mà tiết kiệm thế thì nước nhà đã giàu hơn Mỹ từ lâu rồi. Hơn nữa dù anh có gọi điện thoại đường dài lâu bao nhiêu thì công ty viễn thông Trung Quốc cũng sẽ không dám thu phí bừa bãi đâu, nếu không anh sẽ cho người bắt họ lại vì tội gian lận kinh tế ấy chứ."
Cao Đống không nhịn được cười: "Không gì có thể giấu được anh cả, thôi đành nói thật với anh vậy, thực ra, tôi đề phòng điện thoại bị nghe lén. Việc nghe lén điện thoại rất dễ dàng, chỉ cần lắp một thiết bị trên đường dây là được, tuy tôi quản lý công an nhưng cũng không thể quản lý được việc có ai đó có ý đồ gì với tôi thì sao?"
"Điện thoại văn phòng anh mà cũng có khả năng bị nghe trộm ư?"
"Văn phòng làm việc của tôi có hai máy điện thoại, một máy của cơ quan, một máy cá nhân mới lắp sau này, tuy nhiên những cuộc gọi quan trọng tôi sẽ dùng một số di động không phải của tôi mà ít người biết để gọi."
"Xem ra đều giống nhau cả. Ở nước ngoài cũng thường xuyên dùng hai đường dây để đề phòng việc nghe lén các thông tin quan trọng. Anh biết giữ mình cẩn thận như vậy thảo nào lên chức đều đều."
Cao Đống cười: "Anh vẫn quan tâm tôi à?"
Từ Sách cười và nói: "Giờ anh đã là Trưởng phòng Cảnh sát hình sự Tỉnh rồi, ở cái tuổi này thì rất ít người lên được chức vụ như thế. Tất nhiên người khác đạt chức cao hơn cũng có nhưng phần lớn đều dựa vào gia thế hoặc được ai đó tai to mặt lớn chiếu cố, còn anh thì chủ yếu vẫn dựa vào năng lực bản thân."
Cao Đống nói: "Anh sống ở nước ngoài đã lâu, tôi lấy làm lạ là tại sao anh lại rất hiểu những chuyện ở trong nước, đặc biệt là về nhân tình thế thái và về cách xử lý tinh tế trong các mối quan hệ xã hội đến thế."
"Thực ra, thông tin ở nước ngoài còn thông suốt hơn so với thông tin trong nước, ngoài ra, nhu cầu của con người không phân biệt ranh giới quốc gia, không phân biệt thể chế."
Cao Đống cười lớn: "Tiếp xúc với anh giống như đi trên lớp băng mỏng vậy, mỗi một câu nói đều được anh mang ra phân tích thông tin hết. Đúng rồi, bây giờ anh làm gì ở Mỹ?"
"Dạy tại một trường đại học, đồng thời thỉnh thoảng cũng nghiên cứu cho một công ty đầu tư."
"Chẳng lẽ anh thiếu tiền sao mà làm tận hai công việc luôn?"
Từ Sách cười, nói: "Đôi khi làm việc không phải chỉ đơn thuần là vì tiền, việc dạy ở trường đại học là do tôi thích thôi."
"Dạy gì vậy? Tâm lý học à?"
"Không, trở về chuyên ngành cũ của tôi, Logic toán học."
"Có hứng thú để trở về dạy đại học trong nước không?"
Từ Sách trả lời quả quyết: "Không nghĩ đến việc đó."
"Tại sao? Vụ án bốn năm trước đã qua rồi mà."
Dường như Từ Sách không muốn nhắc đến chuyện này nên chuyển chủ đề: "Nói đi, đêm hôm khuya khoắt tìm tôi chắc không phải là để nói chuyện phiếm đấy chứ?"
Cao Đống do dự một lúc rồi nói: "Hiện tôi đang ở trụ sở Công an Huyện Bạch Tượng của anh."
Bên kia tỏ ra thận trọng: "Để làm gì?"
Cao Đống vờ ra vẻ thoải mái, nói: "Không liên quan gì đến chuyện cũ cả, mà do quê anh mới xảy ra một vụ án man rợ, hơn nữa vụ án này cũng rất kỳ lạ, đội Điều tra hình sự mà tôi dẫn đến gặp phải một chút rắc rối, muốn tìm anh để nói chuyện."
"Tìm tôi? Tôi có thể giúp anh được gì chứ, tôi chẳng biết gì nhiều về công việc điều tra cả."
"Không, không, việc triển khai công tác điều tra của vụ án lần này gặp chút rắc rối. Tôi nhận ra rằng nếu chỉ dựa vào cách điều tra hình sự thông thường thôi thì sẽ không thể nào tiếp xúc với cốt lõi của vụ án được. Quá trình gây án về mặt logic không được thông suốt cho lắm. Tôi biết rất rõ năng lực phân tích logic của anh, nên hy vọng có thể tìm được điểm đột phá từ sự logic đó. Điều quan trọng hơn nữa đó là, tuy tôi làm cảnh sát nhiều năm nay nhưng từ góc độ của người phá án sẽ rất khó suy đoán ra góc độ của kẻ phạm tội, vì tôi chưa phạm tội lần nào cả, mà..." Cao Đống đột nhiên dừng lại, cười lấp liếm: "Tóm lại, tôi tìm anh nói chuyện là hy vọng sẽ tìm ra được một ý tưởng nào đó."
Cao Đống tìm Từ Sách tất nhiên là có cái lý của ông, vụ án này không khớp về mặt logic, mà việc tìm kẽ hở từ góc độ logic lại chính là sở trường của Từ Sách.
Điều quan trọng hơn là, một cảnh sát hình sự, cho dù là một cảnh sát hình sự giỏi nhất thì ông cũng chỉ có kinh nghiệm phá án chứ không có kinh nghiệm phạm tội. Còn Từ Sách lại có kinh nghiệm mà mọi cảnh sát hình sự khác không thể sánh kịp được. Anh ta có "kinh nghiệm thực tế."
Từ Sách ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, mãi vẫn không nói gì.
Cao Đống biết mình lỡ lời, ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Chuyện cũ đã qua đi lâu rồi, sẽ không còn ai nhắc đến nữa, cũng chẳng có lợi cho ai cả, đương nhiên bao gồm cả tôi trong đó. Anh bạn, hãy nhớ là cho dù thế nào thì tôi đã giúp đỡ anh đôi ba việc, tất nhiên anh có thể nói rằng tôi cũng là giúp bản thân mình. Ha ha, có điều đồng ý giúp đỡ hay không thì người quyết định cuối cùng vẫn là anh."
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, mấy giây sau, cuối cùng Từ Sách cũng mở lời, trong lời nói mang chút đùa giỡn: "Không sai, tôi nợ anh một món nợ ân tình. Tuy nhiên phải nói trước, tôi không am hiểu gì về việc triển khai cụ thể công việc điều tra hình sự của các anh. Xưa nay tôi chỉ nghiên cứu ở góc độ Toán học, việc có giúp được anh hoặc có thể mang đến một số ý tưởng có tiềm năng hay không thì tôi không thể bảo đảm được."
Cao Đống gật đầu lia lịa và cười thoải mái.
Cao Đống ngập ngừng giây lát, cố nhớ lại giọng nói Từ Sách, ông không dám chắc, mà cũng đã quên tiếng Anh từ lâu rồi, chỉ có thể thận trọng hỏi một câu bằng tiếng Trung Quốc: "Là Từ Sách phải không?"
Đầu dây bên kia im lặng trong phút chốc rồi trả lời: "Anh là ai vậy?"
"Là tôi, Cao Đống đây."
Bên kia lại im lặng vài giây, cẩn thận hỏi: "Có việc gì không?"
"Có rảnh không, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Bên kia lại rơi vào im lặng, sau đó đáp: "Rảnh, anh nói đi."
Cao Đống muốn đánh tan bầu không khí căng thẳng của cuộc đối thoại này nên cố ý cười thành tiếng: "Nếu được, chúng ta gọi điện qua mạng để nói chuyện đi."
Bên kia lại im lặng vài giây rồi trả lời: "Được."
Từ Sách đọc tài khoản liên lạc qua internet cho Cao Đống, Cao Đống nhanh chóng mở máy tính xách tay rồi chạy ra khóa chặt cửa phòng lại, sau đó đến trước máy tính và bắt đầu cuộc gọi internet.
"Tìm tôi có việc gì không?" Giọng Từ Sách không chút biểu cảm, nhưng tựa hồ hết sức cảnh giác.
Cao Đống vờ cười nhẹ: "Anh bạn cũ, bốn năm rồi không liên lạc, dạo này làm gì rồi?"
"Ừm... anh có việc gì sao?"
"Anh đang vội à?"
Bên kia vẫn trả lời bằng một giọng vô cảm: "Không, tôi rảnh nhưng tôi nghĩ bây giờ bên đó đã rất muộn rồi, anh làm lãnh đạo, chắc là rất bận."
Cao Đống cười: "Thực ra cũng không bận rộn như mọi người tưởng đâu." Ông ngừng giây lát rồi nói: "Anh bạn này, tất cả đã qua từ lâu rồi, vụ án bốn năm trước, mấy tháng sau khi hung thủ bị giam vào ngục đã lên cơn nhồi máu cơ tim mà chết rồi."
"Tôi biết."
"Anh biết việc này ư?" Cao Đống hơi bất ngờ, rồi cười bảo: "Tất nhiên, chắc chắn anh sẽ chú ý mà, anh biết cũng phải thôi."
Đối phương đột nhiên chuyển chủ đề: "Tại sao lại phải gọi điện qua internet?"
"Ừm..." Cao Đống suy nghĩ một lúc, đành tìm đại một lý do: "Gọi điện thoại quốc tế đắt lắm."
Bên kia cười ha hả, trong ngày hôm nay, đây là âm thanh có biểu cảm đầu tiên của anh ta: "Lý do mà Trưởng phòng Cao đưa ra tệ quá."
Bị đối phương nhìn thấu ngay tức khắc, mặt Cao Đống ửng đỏ, vẫn chống chế: "Ngoài ra còn có lý do nào khác nữa đây?"
"Tôi không biết, tóm lại không thể là vì anh muốn tiết kiệm tiền điện thoại. Lãnh đạo cao cấp như anh mà tiết kiệm thế thì nước nhà đã giàu hơn Mỹ từ lâu rồi. Hơn nữa dù anh có gọi điện thoại đường dài lâu bao nhiêu thì công ty viễn thông Trung Quốc cũng sẽ không dám thu phí bừa bãi đâu, nếu không anh sẽ cho người bắt họ lại vì tội gian lận kinh tế ấy chứ."
Cao Đống không nhịn được cười: "Không gì có thể giấu được anh cả, thôi đành nói thật với anh vậy, thực ra, tôi đề phòng điện thoại bị nghe lén. Việc nghe lén điện thoại rất dễ dàng, chỉ cần lắp một thiết bị trên đường dây là được, tuy tôi quản lý công an nhưng cũng không thể quản lý được việc có ai đó có ý đồ gì với tôi thì sao?"
"Điện thoại văn phòng anh mà cũng có khả năng bị nghe trộm ư?"
"Văn phòng làm việc của tôi có hai máy điện thoại, một máy của cơ quan, một máy cá nhân mới lắp sau này, tuy nhiên những cuộc gọi quan trọng tôi sẽ dùng một số di động không phải của tôi mà ít người biết để gọi."
"Xem ra đều giống nhau cả. Ở nước ngoài cũng thường xuyên dùng hai đường dây để đề phòng việc nghe lén các thông tin quan trọng. Anh biết giữ mình cẩn thận như vậy thảo nào lên chức đều đều."
Cao Đống cười: "Anh vẫn quan tâm tôi à?"
Từ Sách cười và nói: "Giờ anh đã là Trưởng phòng Cảnh sát hình sự Tỉnh rồi, ở cái tuổi này thì rất ít người lên được chức vụ như thế. Tất nhiên người khác đạt chức cao hơn cũng có nhưng phần lớn đều dựa vào gia thế hoặc được ai đó tai to mặt lớn chiếu cố, còn anh thì chủ yếu vẫn dựa vào năng lực bản thân."
Cao Đống nói: "Anh sống ở nước ngoài đã lâu, tôi lấy làm lạ là tại sao anh lại rất hiểu những chuyện ở trong nước, đặc biệt là về nhân tình thế thái và về cách xử lý tinh tế trong các mối quan hệ xã hội đến thế."
"Thực ra, thông tin ở nước ngoài còn thông suốt hơn so với thông tin trong nước, ngoài ra, nhu cầu của con người không phân biệt ranh giới quốc gia, không phân biệt thể chế."
Cao Đống cười lớn: "Tiếp xúc với anh giống như đi trên lớp băng mỏng vậy, mỗi một câu nói đều được anh mang ra phân tích thông tin hết. Đúng rồi, bây giờ anh làm gì ở Mỹ?"
"Dạy tại một trường đại học, đồng thời thỉnh thoảng cũng nghiên cứu cho một công ty đầu tư."
"Chẳng lẽ anh thiếu tiền sao mà làm tận hai công việc luôn?"
Từ Sách cười, nói: "Đôi khi làm việc không phải chỉ đơn thuần là vì tiền, việc dạy ở trường đại học là do tôi thích thôi."
"Dạy gì vậy? Tâm lý học à?"
"Không, trở về chuyên ngành cũ của tôi, Logic toán học."
"Có hứng thú để trở về dạy đại học trong nước không?"
Từ Sách trả lời quả quyết: "Không nghĩ đến việc đó."
"Tại sao? Vụ án bốn năm trước đã qua rồi mà."
Dường như Từ Sách không muốn nhắc đến chuyện này nên chuyển chủ đề: "Nói đi, đêm hôm khuya khoắt tìm tôi chắc không phải là để nói chuyện phiếm đấy chứ?"
Cao Đống do dự một lúc rồi nói: "Hiện tôi đang ở trụ sở Công an Huyện Bạch Tượng của anh."
Bên kia tỏ ra thận trọng: "Để làm gì?"
Cao Đống vờ ra vẻ thoải mái, nói: "Không liên quan gì đến chuyện cũ cả, mà do quê anh mới xảy ra một vụ án man rợ, hơn nữa vụ án này cũng rất kỳ lạ, đội Điều tra hình sự mà tôi dẫn đến gặp phải một chút rắc rối, muốn tìm anh để nói chuyện."
"Tìm tôi? Tôi có thể giúp anh được gì chứ, tôi chẳng biết gì nhiều về công việc điều tra cả."
"Không, không, việc triển khai công tác điều tra của vụ án lần này gặp chút rắc rối. Tôi nhận ra rằng nếu chỉ dựa vào cách điều tra hình sự thông thường thôi thì sẽ không thể nào tiếp xúc với cốt lõi của vụ án được. Quá trình gây án về mặt logic không được thông suốt cho lắm. Tôi biết rất rõ năng lực phân tích logic của anh, nên hy vọng có thể tìm được điểm đột phá từ sự logic đó. Điều quan trọng hơn nữa đó là, tuy tôi làm cảnh sát nhiều năm nay nhưng từ góc độ của người phá án sẽ rất khó suy đoán ra góc độ của kẻ phạm tội, vì tôi chưa phạm tội lần nào cả, mà..." Cao Đống đột nhiên dừng lại, cười lấp liếm: "Tóm lại, tôi tìm anh nói chuyện là hy vọng sẽ tìm ra được một ý tưởng nào đó."
Cao Đống tìm Từ Sách tất nhiên là có cái lý của ông, vụ án này không khớp về mặt logic, mà việc tìm kẽ hở từ góc độ logic lại chính là sở trường của Từ Sách.
Điều quan trọng hơn là, một cảnh sát hình sự, cho dù là một cảnh sát hình sự giỏi nhất thì ông cũng chỉ có kinh nghiệm phá án chứ không có kinh nghiệm phạm tội. Còn Từ Sách lại có kinh nghiệm mà mọi cảnh sát hình sự khác không thể sánh kịp được. Anh ta có "kinh nghiệm thực tế."
Từ Sách ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, mãi vẫn không nói gì.
Cao Đống biết mình lỡ lời, ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Chuyện cũ đã qua đi lâu rồi, sẽ không còn ai nhắc đến nữa, cũng chẳng có lợi cho ai cả, đương nhiên bao gồm cả tôi trong đó. Anh bạn, hãy nhớ là cho dù thế nào thì tôi đã giúp đỡ anh đôi ba việc, tất nhiên anh có thể nói rằng tôi cũng là giúp bản thân mình. Ha ha, có điều đồng ý giúp đỡ hay không thì người quyết định cuối cùng vẫn là anh."
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng, mấy giây sau, cuối cùng Từ Sách cũng mở lời, trong lời nói mang chút đùa giỡn: "Không sai, tôi nợ anh một món nợ ân tình. Tuy nhiên phải nói trước, tôi không am hiểu gì về việc triển khai cụ thể công việc điều tra hình sự của các anh. Xưa nay tôi chỉ nghiên cứu ở góc độ Toán học, việc có giúp được anh hoặc có thể mang đến một số ý tưởng có tiềm năng hay không thì tôi không thể bảo đảm được."
Cao Đống gật đầu lia lịa và cười thoải mái.
Bình luận facebook