Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Ngày hôm sau là ngày 11 tháng 1, buổi sáng tôi mang găng nhằm tránh để lại dấu vân tay rồi lấy điện thoại của Vương Hồng Dân và Lâm Tiểu Phong. Sau khi dùng điện thoại của Vương Hồng Dân để gọi điện thông báo cho cảnh sát, tôi mở điện thoại của Lâm Tiểu Phong và cho phát bản ghi âm đó. Tiếp theo tôi đến trạm nghỉ để lái chiếc Buick của Công an Huyện đang đỗ ở tiệm sửa xe chạy trở về và giấy thông hành mà tôi dùng khi rời khỏi đường cao tốc là giấy thông hành của chiếc Toyota.
Tại sao sau vụ việc, lúc tiến hành điều tra giấy thông hành trên đường cao tốc lại có chuyện chiếc Buick của Phòng Công thương không có giấy thông hành mà vẫn rời đường cao tốc được? Hơn nữa trên khắp tuyến đường cao tốc của toàn tỉnh lại không có trường hợp nào trốn không nộp phí, phóng thẳng qua cả ư?
Là bởi giấy thông hành được sử dụng để chiếc Buick của Phòng Công thương rời khỏi đường cao tốc là của chiếc Buick ở Công an Huyện, và giấy thông hành mà chiếc Buick của Công an Huyện sử dụng là của chiếc Toyota. Còn chiếc Toyota mà không ai nghĩ ra nó có liên quan đến vụ án lúc này vẫn còn đỗ lại trên đường cao tốc và tôi cho nó đỗ ở trạm nghỉ Phụng Hóa.
Tôi vốn định bụng sẽ đợi hẳn sang năm mới, sau khi sóng yên biển lặng rồi mới lái nó về, đến lúc đó sẽ nói dối là bị mất giấy thông hành để rời khỏi đường cao tốc. Dù sao thì chủ xe là chủ của một doanh nghiệp, có đến vài chiếc xe, cũng chẳng giục tôi trả lại làm gì.
Ngày 11 tháng 1, tôi gọi cuộc điện thoại đe dọa, trong đó thời gian dọa gϊếŧ những người này là tối ngày 12 tháng 1, vì tôi biết sau khi gọi điện xong, cấp trên sẽ phái Tổ chuyên án đến huyện để điều tra ngay trong ngày hôm đó để lên kế hoạch giải cứu con tin. Nếu để qua ngày hôm sau mà vẫn chưa phát hiện ra manh mối của con tin thì ngày thứ ba hoặc muộn hơn mới phát hiện tất cả các con tin đã bị chết hết, như vậy việc trách nhiệm cứu viện con tin thất bại sẽ quy về Tổ chuyên án. Sau đó phía cảnh sát sẽ bắt đầu tiến hành công việc điều tra vụ án mạng. Vì Tổ chuyên án phải chịu áp lực bị truy cứu do việc cứu viện thất bại nên họ sẽ mong sớm phá án. Lợi dụng tâm lý này của Tổ chuyên án, tôi sẽ đưa ra từng manh mối chứng minh Lâm Tiểu Phong là hung thủ trong thời cơ thích hợp nhất, tin chắc mọi việc sẽ thành công một cách suôn sẻ.
Nhưng vận may không được tốt lắm vì đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Ngày 1 tháng 1, khi tôi vừa gọi cuộc điện thoại đe dọa xong thì ngờ đâu ngay trong ngày hôm đó các thi thể đã bị phát hiện, hơn nữa lại phát hiện trước khi Tổ chuyên án đến huyện nữa chứ. Như thế Tổ chuyên án không phải chịu trách nhiệm, áp lực phá án sẽ không còn nữa.
Sau 2 ngày tìm kiếm, tổ tìm kiếm vẫn chưa tìm được thi thể của Châu Mộng Vũ. Sếp thấy việc tìm kiếm hiện trường xem ra chẳng thêm được manh mối gì nữa nên chuẩn bị bỏ cuộc. Đến lúc đó thì tôi bắt đầu lo lắng, vội vàng đề nghị tiếp tục tìm kiếm thêm, đồng thời lại còn cố ý dàn xếp hướng tìm kiếm nữa chứ. Rất nhanh, tổ tìm kiếm đã phát hiện ra thi thể của Châu Mộng Vũ.
Thấy đồ đạc trong túi xách cô ta bị lục lọi và chỉ mất duy nhất chiếc di động, lúc này mọi người ai cũng khẳng định chắc chắn rằng trong chiếc điện thoại đó có đầu mối quan trọng.
Ngày hôm sau, tôi cố ý đi tiểu tiện cùng với nhân viên của tổ tìm kiếm và thế là đã "tình cờ" tìm thấy chiếc điện thoại kia.
Đoạn clip trong điện thoại của Châu Mộng Vũ được tôi chép vào từ máy tính. Để tránh nhân viên kỹ thuật phát hiện ra thời gian tạo file, tôi đã phá hỏng chiếc điện thoại và lưu đoạn clip đó trong thẻ nhớ dự phòng, chờ đợi Tổ chuyên án xem nó.
Trước khi chưa có đoạn clip này, mặc dù dấu chân lưu lại ở hiện trường vụ án về cơ bản trùng khớp với Lâm Tiểu Phong hay cách gϊếŧ người bằng cách bẻ gãy cổ cũng phù hợp với quá khứ của Lâm Tiểu Phong khi hắn có thời gian đi lính trước đây, nhưng phần lớn mọi người đều chỉ nghi ngờ chứ không hoàn toàn xác định chắc chắn là do hắn làm.
Khi đoạn clip đó lộ diện thì mọi người phát hiện vụ án đầu độc vào năm ngoái là do Lâm Tiểu Phong gây ra, và thế là theo quán tính, dĩ nhiên ai cũng xác định hung thủ của vụ án lần này cũng chính là hắn.
Để hoàn thành chuỗi bằng chứng một cách đầy đủ, khi kiểm tra Phòng Công thương tôi đã cố ý đế lại một lọ thuốc mê chỉ có dấu vân tay Lâm Tiểu Phong trong ngăn kéo bàn của hắn, đợi đến mấy ngày sau người của Tổ chuyên án đến sẽ tự phát hiện ra nó.
Đồng thời tôi đã dành thời gian vào buổi tối đến hồ chứa nước đặt các vật như bức hình chụp cả nhà được cất trong ví của Lâm Tiểu Phong và điện thoại của hắn cũng như của Vương Hồng Dân lên đất. Trên những đồ vật này chỉ có dấu vân tay của Lâm Tiểu Phong mà thôi. Thứ nhất tôi sợ nếu trời mưa sẽ làm trôi hết dấu vân tay trên đó, thứ hai sợ có ai đó đi ngang sẽ lấy mất những thứ này đi, vì thế tôi cố ý lấy đá đè lên để người khác không phát hiện ra và đợi Tổ chuyên án đến.
Một yếu tố phụ khác mà Lâm Tiểu Phong giúp ích cho tôi đó là tính cách của hắn. Hắn là người sống nội tâm, điểm này rất dễ khiến cho người ta liên hệ đến những tên tội phạm cực đoan.
Từ sau khi tìm gặp Lâm Tiểu Phong vào dịp lễ Quốc khánh, tôi luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, kể cả những trạng thái cá nhân trên mạng. Tôi luôn cảnh báo với hắn, tuyệt đối không được mang chuyện của tôi nói cho người khác biết, kể cả vợ hắn.
Bị tôi nắm thóp nhưng lại không thể thổ lộ tâm tư cùng người khác được nên chắc chắn hắn luôn cảm thấy lo sợ và bất an trong lòng. Thế là hắn ngầm thể hiện tâm trạng của mình trên mạng xã hội và các trạng thái cá nhân. Tôi nhận thấy những việc này chính là đang giúp ích cho tôi, vì khi Tổ chuyên án điều tra sẽ phát hiện ra sự khác thường của hắn mấy tháng trước đó, càng nhận định chắc chắn hơn hắn đã sớm lên kế hoạch cho vụ mưu sát lần này.
Từ đó về sau, chuỗi bằng chứng phạm tội của Lâm Tiểu Phong càng đầy đủ hơn, chỉ có duy nhất động cơ phạm tội và quá trình gây án là vẫn chưa rõ ràng, dẫn đến vụ án khó mà nhanh chóng khép lại. Hơn nữa tôi nhận thấy sếp vẫn đang rất do dự về vụ án này.
Tôi cần phải nhanh chóng kết thúc vụ án, tôi muốn vụ án nhanh chóng khép lại với hung thủ là Lâm Tiểu Phong đã tự sát sau khi gây ra vụ án. Vì thế tôi đã gặp Mã Đảng Bồi để bảo với ông ta rằng phải kết thúc vụ án trước cuối năm, như thế có thế sống yên ổn trong thời gian ăn Tết. Hơn nữa sau khi hết Tết vụ việc sẽ bớt căng thẳng hơn, đến lúc đó sự truy cứu trách nhiệm sẽ giảm bớt, thậm chí là có thể thoát khỏi việc bị khiển trách.
Mã Đảng Bồi cũng có chung xuất phát điểm với tôi nên rất tán thành và nhanh chóng triển khai hành động, đồng thời cũng huy động các mối quan hệ nhằm thúc đẩy Tổ chuyên án nhanh chóng kết thúc vụ án.
Về động cơ, mọi người đều thấy không quan trọng cho lắm vì hung thủ đã chết nên không thể biết được động cơ phạm tội thật sự là gì cả. Còn quá trình gây án thì rất mơ hồ, tất nhiên là tôi không thể để cho Tổ chuyên án biết được sự thật. Do đó khi cùng Đội trưởng Mã bàn bạc các khả năng xảy ra, tôi dẫn dụ anh ta nghĩ rằng chiếc Buick đã lên trên một chiếc xe tải khác để chạy đi rồi.
Tuy nhiên tất cả những điều này phải tuyên bố phá sản hoàn toàn sau khi sếp kiên trì chưa khép lại vụ án và phát hiện ra bí mật về sự biến mất của chiếc Buick.
Tại sao sau vụ việc, lúc tiến hành điều tra giấy thông hành trên đường cao tốc lại có chuyện chiếc Buick của Phòng Công thương không có giấy thông hành mà vẫn rời đường cao tốc được? Hơn nữa trên khắp tuyến đường cao tốc của toàn tỉnh lại không có trường hợp nào trốn không nộp phí, phóng thẳng qua cả ư?
Là bởi giấy thông hành được sử dụng để chiếc Buick của Phòng Công thương rời khỏi đường cao tốc là của chiếc Buick ở Công an Huyện, và giấy thông hành mà chiếc Buick của Công an Huyện sử dụng là của chiếc Toyota. Còn chiếc Toyota mà không ai nghĩ ra nó có liên quan đến vụ án lúc này vẫn còn đỗ lại trên đường cao tốc và tôi cho nó đỗ ở trạm nghỉ Phụng Hóa.
Tôi vốn định bụng sẽ đợi hẳn sang năm mới, sau khi sóng yên biển lặng rồi mới lái nó về, đến lúc đó sẽ nói dối là bị mất giấy thông hành để rời khỏi đường cao tốc. Dù sao thì chủ xe là chủ của một doanh nghiệp, có đến vài chiếc xe, cũng chẳng giục tôi trả lại làm gì.
Ngày 11 tháng 1, tôi gọi cuộc điện thoại đe dọa, trong đó thời gian dọa gϊếŧ những người này là tối ngày 12 tháng 1, vì tôi biết sau khi gọi điện xong, cấp trên sẽ phái Tổ chuyên án đến huyện để điều tra ngay trong ngày hôm đó để lên kế hoạch giải cứu con tin. Nếu để qua ngày hôm sau mà vẫn chưa phát hiện ra manh mối của con tin thì ngày thứ ba hoặc muộn hơn mới phát hiện tất cả các con tin đã bị chết hết, như vậy việc trách nhiệm cứu viện con tin thất bại sẽ quy về Tổ chuyên án. Sau đó phía cảnh sát sẽ bắt đầu tiến hành công việc điều tra vụ án mạng. Vì Tổ chuyên án phải chịu áp lực bị truy cứu do việc cứu viện thất bại nên họ sẽ mong sớm phá án. Lợi dụng tâm lý này của Tổ chuyên án, tôi sẽ đưa ra từng manh mối chứng minh Lâm Tiểu Phong là hung thủ trong thời cơ thích hợp nhất, tin chắc mọi việc sẽ thành công một cách suôn sẻ.
Nhưng vận may không được tốt lắm vì đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Ngày 1 tháng 1, khi tôi vừa gọi cuộc điện thoại đe dọa xong thì ngờ đâu ngay trong ngày hôm đó các thi thể đã bị phát hiện, hơn nữa lại phát hiện trước khi Tổ chuyên án đến huyện nữa chứ. Như thế Tổ chuyên án không phải chịu trách nhiệm, áp lực phá án sẽ không còn nữa.
Sau 2 ngày tìm kiếm, tổ tìm kiếm vẫn chưa tìm được thi thể của Châu Mộng Vũ. Sếp thấy việc tìm kiếm hiện trường xem ra chẳng thêm được manh mối gì nữa nên chuẩn bị bỏ cuộc. Đến lúc đó thì tôi bắt đầu lo lắng, vội vàng đề nghị tiếp tục tìm kiếm thêm, đồng thời lại còn cố ý dàn xếp hướng tìm kiếm nữa chứ. Rất nhanh, tổ tìm kiếm đã phát hiện ra thi thể của Châu Mộng Vũ.
Thấy đồ đạc trong túi xách cô ta bị lục lọi và chỉ mất duy nhất chiếc di động, lúc này mọi người ai cũng khẳng định chắc chắn rằng trong chiếc điện thoại đó có đầu mối quan trọng.
Ngày hôm sau, tôi cố ý đi tiểu tiện cùng với nhân viên của tổ tìm kiếm và thế là đã "tình cờ" tìm thấy chiếc điện thoại kia.
Đoạn clip trong điện thoại của Châu Mộng Vũ được tôi chép vào từ máy tính. Để tránh nhân viên kỹ thuật phát hiện ra thời gian tạo file, tôi đã phá hỏng chiếc điện thoại và lưu đoạn clip đó trong thẻ nhớ dự phòng, chờ đợi Tổ chuyên án xem nó.
Trước khi chưa có đoạn clip này, mặc dù dấu chân lưu lại ở hiện trường vụ án về cơ bản trùng khớp với Lâm Tiểu Phong hay cách gϊếŧ người bằng cách bẻ gãy cổ cũng phù hợp với quá khứ của Lâm Tiểu Phong khi hắn có thời gian đi lính trước đây, nhưng phần lớn mọi người đều chỉ nghi ngờ chứ không hoàn toàn xác định chắc chắn là do hắn làm.
Khi đoạn clip đó lộ diện thì mọi người phát hiện vụ án đầu độc vào năm ngoái là do Lâm Tiểu Phong gây ra, và thế là theo quán tính, dĩ nhiên ai cũng xác định hung thủ của vụ án lần này cũng chính là hắn.
Để hoàn thành chuỗi bằng chứng một cách đầy đủ, khi kiểm tra Phòng Công thương tôi đã cố ý đế lại một lọ thuốc mê chỉ có dấu vân tay Lâm Tiểu Phong trong ngăn kéo bàn của hắn, đợi đến mấy ngày sau người của Tổ chuyên án đến sẽ tự phát hiện ra nó.
Đồng thời tôi đã dành thời gian vào buổi tối đến hồ chứa nước đặt các vật như bức hình chụp cả nhà được cất trong ví của Lâm Tiểu Phong và điện thoại của hắn cũng như của Vương Hồng Dân lên đất. Trên những đồ vật này chỉ có dấu vân tay của Lâm Tiểu Phong mà thôi. Thứ nhất tôi sợ nếu trời mưa sẽ làm trôi hết dấu vân tay trên đó, thứ hai sợ có ai đó đi ngang sẽ lấy mất những thứ này đi, vì thế tôi cố ý lấy đá đè lên để người khác không phát hiện ra và đợi Tổ chuyên án đến.
Một yếu tố phụ khác mà Lâm Tiểu Phong giúp ích cho tôi đó là tính cách của hắn. Hắn là người sống nội tâm, điểm này rất dễ khiến cho người ta liên hệ đến những tên tội phạm cực đoan.
Từ sau khi tìm gặp Lâm Tiểu Phong vào dịp lễ Quốc khánh, tôi luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, kể cả những trạng thái cá nhân trên mạng. Tôi luôn cảnh báo với hắn, tuyệt đối không được mang chuyện của tôi nói cho người khác biết, kể cả vợ hắn.
Bị tôi nắm thóp nhưng lại không thể thổ lộ tâm tư cùng người khác được nên chắc chắn hắn luôn cảm thấy lo sợ và bất an trong lòng. Thế là hắn ngầm thể hiện tâm trạng của mình trên mạng xã hội và các trạng thái cá nhân. Tôi nhận thấy những việc này chính là đang giúp ích cho tôi, vì khi Tổ chuyên án điều tra sẽ phát hiện ra sự khác thường của hắn mấy tháng trước đó, càng nhận định chắc chắn hơn hắn đã sớm lên kế hoạch cho vụ mưu sát lần này.
Từ đó về sau, chuỗi bằng chứng phạm tội của Lâm Tiểu Phong càng đầy đủ hơn, chỉ có duy nhất động cơ phạm tội và quá trình gây án là vẫn chưa rõ ràng, dẫn đến vụ án khó mà nhanh chóng khép lại. Hơn nữa tôi nhận thấy sếp vẫn đang rất do dự về vụ án này.
Tôi cần phải nhanh chóng kết thúc vụ án, tôi muốn vụ án nhanh chóng khép lại với hung thủ là Lâm Tiểu Phong đã tự sát sau khi gây ra vụ án. Vì thế tôi đã gặp Mã Đảng Bồi để bảo với ông ta rằng phải kết thúc vụ án trước cuối năm, như thế có thế sống yên ổn trong thời gian ăn Tết. Hơn nữa sau khi hết Tết vụ việc sẽ bớt căng thẳng hơn, đến lúc đó sự truy cứu trách nhiệm sẽ giảm bớt, thậm chí là có thể thoát khỏi việc bị khiển trách.
Mã Đảng Bồi cũng có chung xuất phát điểm với tôi nên rất tán thành và nhanh chóng triển khai hành động, đồng thời cũng huy động các mối quan hệ nhằm thúc đẩy Tổ chuyên án nhanh chóng kết thúc vụ án.
Về động cơ, mọi người đều thấy không quan trọng cho lắm vì hung thủ đã chết nên không thể biết được động cơ phạm tội thật sự là gì cả. Còn quá trình gây án thì rất mơ hồ, tất nhiên là tôi không thể để cho Tổ chuyên án biết được sự thật. Do đó khi cùng Đội trưởng Mã bàn bạc các khả năng xảy ra, tôi dẫn dụ anh ta nghĩ rằng chiếc Buick đã lên trên một chiếc xe tải khác để chạy đi rồi.
Tuy nhiên tất cả những điều này phải tuyên bố phá sản hoàn toàn sau khi sếp kiên trì chưa khép lại vụ án và phát hiện ra bí mật về sự biến mất của chiếc Buick.
Bình luận facebook