Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Tay anh tùy tiện sờ, vuốt trên người cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé kia.
Tóc buông thả rơi trên vai, quần bò bạc phếch, áo sơ mi bình thường đơn giản, chỉ là bóng dáng sau lưng kia, quật cường đến nỗi làm người khác đau lòng.
Tự dưng có chút phiền chán, anh mím môi, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ: "Thiến, em rất đẹp... "
Anh mở miệng, đẩy cô xuống ghế, bàn tay theo chiếc váy ngắn đi vào, tai quần lót viền tơ tùy tiện vuốt ve... "Uhm... Hạo, anh nhẹ chút... " Lâm Thiến ánh mắt mơ màng, hai má đỏ hồng, xinh đẹp và quyến rũ.
Anh kinh ngạc phát hiện mình lại không có chút ham muốn nào, nhìn người phụ nữ quyến rũ đầy dụ hoặc dưới thân mình, trong lòng anh ngay cả một chút phản ứng bình thường cũng không có.
Ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô im lặng đứng đó, gương mặt bướng bỉnh có chút buồn... Gió thổi bay mái tóc lộ ra vầng trán cực kỳ giống một người, anh hoảng hốt, bàn tay đang chu du thám hiểm vội dừng lại.
Lâm Thiến đang động tình bất mãn chu môi, hai tay nắm lấy tay anh: "Hạo, sao lại dừng?"
"Có người đứng ngoài xem, mất hứng... " Anh đẩy người phụ nữ trong lòng ra, tròng mắt vừa đảo, quả nhiên thấy lưng cô thoáng chút cứng đờ, đúng lúc xe bus vừa tới Hoan Nhan bước nhanh xuống đường, đang lên xe bước chân hơi dừng một chút, quay sang xem thường nhìn hai người: "Xe chấn thật không hợp với thân phận của Thân tiên sinh, hay là người phụ nữ của anh ngay cả khách sạn cũng không xứng được ở?"
Cô vẫy tay, cười rạng rỡ: " Tạm biệt, Thân tiên sinh, Lâm tiểu thư!" Bước lên xe, bỏ tiền xu vào trong hộp tiền, cô tìm chỗ ngồi xuống, có lẽ vì uống say mắt nhìn chiếc xe càng ngày càng mơ hồ, mặt cũng ẩm ướt một mảng... Đi qua ngõ nhỏ tối đen về nhà, mẹ kế đã ngủ, Mễ Dương còn chưa trở về, phòng cha đã tắt đèn, Hoan Nhan nhẹ chân đẩy cửa, bật đèn, ánh mắt nheo lại vừa thích ứng với ánh sáng, ngay lập tức nhìn chằm chằm một chỗ.
"Cha!" hốc mắt Hoan Nhan chợt nóng, nước mắt trào ra, cô chẳng qua về muộn một chút, mẹ kế ngay cả việc đưa cha đi vệ sinh cũng bỏ mặc, Hoan Nhan nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, không nhịn được khóc to: "Cha, là con không tốt, con lập tức lau người cho cha được không?"
Tóc buông thả rơi trên vai, quần bò bạc phếch, áo sơ mi bình thường đơn giản, chỉ là bóng dáng sau lưng kia, quật cường đến nỗi làm người khác đau lòng.
Tự dưng có chút phiền chán, anh mím môi, cúi đầu mạnh mẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ: "Thiến, em rất đẹp... "
Anh mở miệng, đẩy cô xuống ghế, bàn tay theo chiếc váy ngắn đi vào, tai quần lót viền tơ tùy tiện vuốt ve... "Uhm... Hạo, anh nhẹ chút... " Lâm Thiến ánh mắt mơ màng, hai má đỏ hồng, xinh đẹp và quyến rũ.
Anh kinh ngạc phát hiện mình lại không có chút ham muốn nào, nhìn người phụ nữ quyến rũ đầy dụ hoặc dưới thân mình, trong lòng anh ngay cả một chút phản ứng bình thường cũng không có.
Ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô im lặng đứng đó, gương mặt bướng bỉnh có chút buồn... Gió thổi bay mái tóc lộ ra vầng trán cực kỳ giống một người, anh hoảng hốt, bàn tay đang chu du thám hiểm vội dừng lại.
Lâm Thiến đang động tình bất mãn chu môi, hai tay nắm lấy tay anh: "Hạo, sao lại dừng?"
"Có người đứng ngoài xem, mất hứng... " Anh đẩy người phụ nữ trong lòng ra, tròng mắt vừa đảo, quả nhiên thấy lưng cô thoáng chút cứng đờ, đúng lúc xe bus vừa tới Hoan Nhan bước nhanh xuống đường, đang lên xe bước chân hơi dừng một chút, quay sang xem thường nhìn hai người: "Xe chấn thật không hợp với thân phận của Thân tiên sinh, hay là người phụ nữ của anh ngay cả khách sạn cũng không xứng được ở?"
Cô vẫy tay, cười rạng rỡ: " Tạm biệt, Thân tiên sinh, Lâm tiểu thư!" Bước lên xe, bỏ tiền xu vào trong hộp tiền, cô tìm chỗ ngồi xuống, có lẽ vì uống say mắt nhìn chiếc xe càng ngày càng mơ hồ, mặt cũng ẩm ướt một mảng... Đi qua ngõ nhỏ tối đen về nhà, mẹ kế đã ngủ, Mễ Dương còn chưa trở về, phòng cha đã tắt đèn, Hoan Nhan nhẹ chân đẩy cửa, bật đèn, ánh mắt nheo lại vừa thích ứng với ánh sáng, ngay lập tức nhìn chằm chằm một chỗ.
"Cha!" hốc mắt Hoan Nhan chợt nóng, nước mắt trào ra, cô chẳng qua về muộn một chút, mẹ kế ngay cả việc đưa cha đi vệ sinh cũng bỏ mặc, Hoan Nhan nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, không nhịn được khóc to: "Cha, là con không tốt, con lập tức lau người cho cha được không?"
Bình luận facebook