Chap 8
Sáng hôm sau,vẫn cái tình trạng ngủ nướng,có thể là vì một buổi tối mệt mỏi hôm qua mà nó nằm ngủ li bì dù cho trời có sáng từ khi nào. Vẫn yên giấc thì tiếng điện thoại reo,như vô thức của một con sâu ngủ nó vớ cái điện thoại lên chả thèm mở mắt ra xem ai đang gọi.
-Aloo! Nó nói trong nghi còn đang ngái ngủ
-Giờ này còn ngủ à? Là giọng của L nhưng nó cũng chả quan tâm vì đơn giản bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi.
-Còn sớm mà,ngủ xíu!
Chả thèm mở mắt ra nó tắt máy sau đó trùm chăn cố ngủ tiếp. Tiếng điện thoại lại vang lên,nó bực mình với điện thoại đưa lên nghe.
-Aloo!
-Dậy đi 8h rồi,qua đưa xe cho L nữa! Nghe đến đây nó như choàng tỉnh.Cái gì 8 giờ,nó bật dậy như vô thức ,tỉnh hẳn cả người. Chết cha trễ học rồi,Nó thầm nghĩ. Không biết từ khi nào nó đi học đều đến như vậy,không cúp học,cũng không về sớm,đến đúng giờ và chỉ ra về khi mọi người về hết,mặc dù lên lớp có học hành được gì đâu.
-Hả,8h chết rồi trễ học. Nó hoảng hốt vừa nói trong điện thoại vừa loay hoay chạy vào nhà vệ sinh,bên kia điện thoại chỉ nghe tiếng L cười khúc khích.
-Hôm nay chủ nhật bạn thân của tôi ơi,không phải đi học đâu.:: L cười khúc khích trả lời. Nghe đến đây nó mới ngây người ra,rồi xấu hổ,lúc này nó chỉ muốn như độn thổ để bớt xấu hổ thôi.
-À ừ quên,mà mới sáng gọi Quang chi vậy? Nó cố trấn tỉnh ra vẻ bình thường để làm bớt đi sự ngượng ngùng từ cú hố lúc nãy.
-Trả xe cho L,nãy mới nói quên nhanh thế?
-Nãy còn đang ngủ có nghe được gì đâu.
-Nhanh qua chỗ nhà bạn L,rồi đi ăn sáng luôn,hôm nay chủ nhật,mà có còn nhớ chỗ tối qua không đó.
-Còn nhớ chứ,chờ xíu nha.
Nó nói xong vội tắt điện thoại,vô VSCN,tắm táp rồi thay đồ. Diện cái quần ngố,áo thun rồi xách đôi Dr ra lên xe chạy qua nhà bạn L.Chỗ này cũng gần trường với lại nó cũng hay qua đây nên đi một lần là nhớ. Đến nơi nó bốc máy gọi L. Một lúc sau L đi xuống,theo sau là cô gái hôm qua,tối qua không để ý kỹ nên sáng nay nó mới có dịp nhìn kỹ bạn của L. Một cô gái nhỏ nhắn,da trắng,khá xinh,và thích nhất là cái lún đồng tiền bên má,nó đặc biệt thích những người có má lún đồng tiền,khi cười nhìn rất duyên và đẹp.Vẫy vẫy chào L và cô gái đó nó mở lời.
-Sáng dậy sớm vậy?Quang đang ngủ ngon,ah chết quên mình là Quang bạn của L,tối qua có gặp mà chưa có dịp chào hỏi. Nó nhìn 2 cô gái vẩy tay tỏ ra thân thiện làm quen với bạn của L
-Chào bạn mình là M,bạn của L,bạn đứng đây xíu nhé mình lấy xe rồi đi ăn sáng nha. M nhìn nó cười rồi quay vô nhà để lại nó và L đứng trước nhà,nhưng hình như thái độ của M có vẻ không thích nó lắm,đó chỉ là một chút thoáng qua thôi nên nó không chắc cảm nhận của nó đúng không.
-Người gì mà ngủ như heo,gần trưa rồi để bạn thân đói muốn xỉu luôn,bạn thân gì kỳ vậy hả? L tỏ vẻ giận dỗi trách cứ nó.
-Tại hôm qua mệt quá,thôi tý dắt đi ăn bù nha. Nó ra vẻ hối hận nói với L,dù gì nó cũng là người sai.
Hai đứa đang nói chuyện với nhau thì M xuống. Ba người đi,Nó đi một mình còn M với L đi chung. Cả ba đi đến một quán phở gần đó. Cả bữa ăn nó và L nói chuyện khá nhiều,còn M thì có vẻ ít nói hơn. Nhưng qua một vài câu chuyện nó cũng biết M là bạn thân của L từ hồi học cấp hai,M cũng đang học một trường đại học ở Sài Gòn. Trong bữa ăn nó và L khá tự nhiên còn M thì có vẻ thu mình hơn,chốc chốc nó lại để ý M liếc nhìn nó,và có vẻ như M khá rụt rè với nó,dường như M khá đề phòng nó. Nhưng nó cũng không quan tâm đến M lắm,với nó có thể đây là lần cuối nó gặp M nhưng nó cũng chả thể biết trước rằng sau này M chính là người giúp nó rất nhiều,có thể nói là một người khá quan trọng trong cuộc đời nó.
Rồi cũng đến kỳ thi kết thúc môn,lý thuyết cũng không phải học nữa thay vào đó là những ngày cày cuốc để thi kết thúc môn. Nó dĩ nhiên là đứa vất vả nhất,đi học có vô được chữ nào đâu nên bây giờ phải cày lại từ đầu. Nước đến chân mới nhảy nên thực sự việc lấp đầy kiến thức chỉ trong thời gian ngắn ngủi thế này thật bất khả thi. Nhưng giờ đây bên cạnh nó có thêm một người giúp đỡ,đó là L. L siêng học,sách vở chép bài đầy đủ,lại không phải chờ đến khi thi mới học như nó mà học dần trong cả học kỳ nên L là gia sư đắc lực cho nó. Nó và L gặp nhau riêng nhiều hơn,có thể nói là rất nhiều,hầu như ngày nào L cũng bắt nó học chung để kèm cặp,lúc thì quán trà sữa,khi thì công viên. L và nó cũng nói chuyện nhiều hơn,nó cũng biết L thích ăn gì,cũng biết L thích uống gì,và không chỉ đi học không,sau mỗi buổi học như vậy L lại muốn nó chở đi lòng vòng đâu đó,đôi khi hai đứa chỉ chạy như vậy,đi trong vô định,không biết nơi nào cần đến. Đây có thể nói là quảng thời gian nó cảm thấy bình yên nhất,dường như khi đó nó chỉ có L,nó quên cả em,quên cả nổi nhớ em,nó không còn chơi game,vì nó không còn cần những buổi chơi game mệt nhoài để yên giấc ngủ,giờ đây nó không bị mất ngủ vì em,nó cũng không sợ phải ngủ,dường như nó đã quên em,hoặc ký ức về em lẩn khuất đâu đó trong tim nó.::
Bên cạnh L nhiều khiến nó biết nhiều hơn về L,một cô gái dễ thương như bao cô gái khác. L thích kem,thích kem socola,thích mặc váy,thích dạo công viên trong khi miệng thì lẩm nhẩm hát. Với nó L không chỉ là một cô gái đẹp đơn thuần mà như cả một thiên thần. Nó vẫn nhớ như in hình ảnh cô gái nhỏ nhắn dìu tay bà cụ qua đường,nhớ hình ảnh cô bé cầm vỏ chai ai đó vứt trên ghế công viên bỏ vào thùng rác. Chỉ những thứ nhỏ đó thôi nó cũng biết L là một người con gái nhân hậu. L trẻ con lắm,thích ăn kẹo,thích chạy nhảy,nhí nhảnh hay cười,nhưng hình như đâu đó trong nụ cười cũng phảng phất nét buồn,không phải là nụ cười tươi toả nắng như của em. Và vẫn hình ảnh một cô gái tung tăng bước đi trong công viên,phía sau một cậu thanh niên rảo bước theo sau,ngắm nhìn,mỉm cười nhìn cô gái,vẫn thế nhưng cô gái không phải là em,có khi nào L đã dần thế chỗ em trong tim nó. Mỉm cười để tận hưởng sự bình yên bây giờ mặc cho ngày mai ra sao,mặc cho L là ai,là người nó yêu hay chỉ là kẻ thay thế em trong tim nó.
Nó cảm nhận được sự ân cần của L dành cho nó,không phải chỉ như bạn bè mà nhiều khi nó cảm nhận sự ân cần quan tâm như những người thân với nhau. Thực sự kể từ sau em và thằng bạn thân thì L là người quan tâm nó đến như vậy,và nó nghĩ nó cũng dành một phần nào tình cảm dành cho L.
Kết thúc kỳ thi khá tốt,nhờ sự kèm cặp của L mà nó qua môn khá đơn giản. Tuy chỉ là những môn cơ sở chả liên quan gì đến chuyên ngành sau này nhưng qua với số điểm cao vẫn tốt hơn điểm thấp. Nó bắt đầu kỳ nghĩ hè,rời thành phố bon chen này trở về nhà. Rời xa nhà mấy tháng nó cảm thấy nhớ nhà,nhớ gia đình nhỏ của mình,nơi nó cảm thấy ấm áp nhất. Nhưng rời xa Sài Gòn cũng rời xa một thứ gì đó gọi là thói quen,rời xa mùi vị cơm bụi quen thuộc,rời xa tiết trời nắng nóng đặc trưng,rời xa sự ồn ào náo nhiệt và phần nào đó là xa L. Có thể với nó đây sẽ là thời gian kiểm chứng tình cảm của nó dành cho L,có phải là tình yêu,có phải là tình bạn,hay là một thứ gì đó khác.
Sáng hôm sau,vẫn cái tình trạng ngủ nướng,có thể là vì một buổi tối mệt mỏi hôm qua mà nó nằm ngủ li bì dù cho trời có sáng từ khi nào. Vẫn yên giấc thì tiếng điện thoại reo,như vô thức của một con sâu ngủ nó vớ cái điện thoại lên chả thèm mở mắt ra xem ai đang gọi.
-Aloo! Nó nói trong nghi còn đang ngái ngủ
-Giờ này còn ngủ à? Là giọng của L nhưng nó cũng chả quan tâm vì đơn giản bây giờ nó chỉ muốn ngủ thôi.
-Còn sớm mà,ngủ xíu!
Chả thèm mở mắt ra nó tắt máy sau đó trùm chăn cố ngủ tiếp. Tiếng điện thoại lại vang lên,nó bực mình với điện thoại đưa lên nghe.
-Aloo!
-Dậy đi 8h rồi,qua đưa xe cho L nữa! Nghe đến đây nó như choàng tỉnh.Cái gì 8 giờ,nó bật dậy như vô thức ,tỉnh hẳn cả người. Chết cha trễ học rồi,Nó thầm nghĩ. Không biết từ khi nào nó đi học đều đến như vậy,không cúp học,cũng không về sớm,đến đúng giờ và chỉ ra về khi mọi người về hết,mặc dù lên lớp có học hành được gì đâu.
-Hả,8h chết rồi trễ học. Nó hoảng hốt vừa nói trong điện thoại vừa loay hoay chạy vào nhà vệ sinh,bên kia điện thoại chỉ nghe tiếng L cười khúc khích.
-Hôm nay chủ nhật bạn thân của tôi ơi,không phải đi học đâu.:: L cười khúc khích trả lời. Nghe đến đây nó mới ngây người ra,rồi xấu hổ,lúc này nó chỉ muốn như độn thổ để bớt xấu hổ thôi.
-À ừ quên,mà mới sáng gọi Quang chi vậy? Nó cố trấn tỉnh ra vẻ bình thường để làm bớt đi sự ngượng ngùng từ cú hố lúc nãy.
-Trả xe cho L,nãy mới nói quên nhanh thế?
-Nãy còn đang ngủ có nghe được gì đâu.
-Nhanh qua chỗ nhà bạn L,rồi đi ăn sáng luôn,hôm nay chủ nhật,mà có còn nhớ chỗ tối qua không đó.
-Còn nhớ chứ,chờ xíu nha.
Nó nói xong vội tắt điện thoại,vô VSCN,tắm táp rồi thay đồ. Diện cái quần ngố,áo thun rồi xách đôi Dr ra lên xe chạy qua nhà bạn L.Chỗ này cũng gần trường với lại nó cũng hay qua đây nên đi một lần là nhớ. Đến nơi nó bốc máy gọi L. Một lúc sau L đi xuống,theo sau là cô gái hôm qua,tối qua không để ý kỹ nên sáng nay nó mới có dịp nhìn kỹ bạn của L. Một cô gái nhỏ nhắn,da trắng,khá xinh,và thích nhất là cái lún đồng tiền bên má,nó đặc biệt thích những người có má lún đồng tiền,khi cười nhìn rất duyên và đẹp.Vẫy vẫy chào L và cô gái đó nó mở lời.
-Sáng dậy sớm vậy?Quang đang ngủ ngon,ah chết quên mình là Quang bạn của L,tối qua có gặp mà chưa có dịp chào hỏi. Nó nhìn 2 cô gái vẩy tay tỏ ra thân thiện làm quen với bạn của L
-Chào bạn mình là M,bạn của L,bạn đứng đây xíu nhé mình lấy xe rồi đi ăn sáng nha. M nhìn nó cười rồi quay vô nhà để lại nó và L đứng trước nhà,nhưng hình như thái độ của M có vẻ không thích nó lắm,đó chỉ là một chút thoáng qua thôi nên nó không chắc cảm nhận của nó đúng không.
-Người gì mà ngủ như heo,gần trưa rồi để bạn thân đói muốn xỉu luôn,bạn thân gì kỳ vậy hả? L tỏ vẻ giận dỗi trách cứ nó.
-Tại hôm qua mệt quá,thôi tý dắt đi ăn bù nha. Nó ra vẻ hối hận nói với L,dù gì nó cũng là người sai.
Hai đứa đang nói chuyện với nhau thì M xuống. Ba người đi,Nó đi một mình còn M với L đi chung. Cả ba đi đến một quán phở gần đó. Cả bữa ăn nó và L nói chuyện khá nhiều,còn M thì có vẻ ít nói hơn. Nhưng qua một vài câu chuyện nó cũng biết M là bạn thân của L từ hồi học cấp hai,M cũng đang học một trường đại học ở Sài Gòn. Trong bữa ăn nó và L khá tự nhiên còn M thì có vẻ thu mình hơn,chốc chốc nó lại để ý M liếc nhìn nó,và có vẻ như M khá rụt rè với nó,dường như M khá đề phòng nó. Nhưng nó cũng không quan tâm đến M lắm,với nó có thể đây là lần cuối nó gặp M nhưng nó cũng chả thể biết trước rằng sau này M chính là người giúp nó rất nhiều,có thể nói là một người khá quan trọng trong cuộc đời nó.
Rồi cũng đến kỳ thi kết thúc môn,lý thuyết cũng không phải học nữa thay vào đó là những ngày cày cuốc để thi kết thúc môn. Nó dĩ nhiên là đứa vất vả nhất,đi học có vô được chữ nào đâu nên bây giờ phải cày lại từ đầu. Nước đến chân mới nhảy nên thực sự việc lấp đầy kiến thức chỉ trong thời gian ngắn ngủi thế này thật bất khả thi. Nhưng giờ đây bên cạnh nó có thêm một người giúp đỡ,đó là L. L siêng học,sách vở chép bài đầy đủ,lại không phải chờ đến khi thi mới học như nó mà học dần trong cả học kỳ nên L là gia sư đắc lực cho nó. Nó và L gặp nhau riêng nhiều hơn,có thể nói là rất nhiều,hầu như ngày nào L cũng bắt nó học chung để kèm cặp,lúc thì quán trà sữa,khi thì công viên. L và nó cũng nói chuyện nhiều hơn,nó cũng biết L thích ăn gì,cũng biết L thích uống gì,và không chỉ đi học không,sau mỗi buổi học như vậy L lại muốn nó chở đi lòng vòng đâu đó,đôi khi hai đứa chỉ chạy như vậy,đi trong vô định,không biết nơi nào cần đến. Đây có thể nói là quảng thời gian nó cảm thấy bình yên nhất,dường như khi đó nó chỉ có L,nó quên cả em,quên cả nổi nhớ em,nó không còn chơi game,vì nó không còn cần những buổi chơi game mệt nhoài để yên giấc ngủ,giờ đây nó không bị mất ngủ vì em,nó cũng không sợ phải ngủ,dường như nó đã quên em,hoặc ký ức về em lẩn khuất đâu đó trong tim nó.::
Bên cạnh L nhiều khiến nó biết nhiều hơn về L,một cô gái dễ thương như bao cô gái khác. L thích kem,thích kem socola,thích mặc váy,thích dạo công viên trong khi miệng thì lẩm nhẩm hát. Với nó L không chỉ là một cô gái đẹp đơn thuần mà như cả một thiên thần. Nó vẫn nhớ như in hình ảnh cô gái nhỏ nhắn dìu tay bà cụ qua đường,nhớ hình ảnh cô bé cầm vỏ chai ai đó vứt trên ghế công viên bỏ vào thùng rác. Chỉ những thứ nhỏ đó thôi nó cũng biết L là một người con gái nhân hậu. L trẻ con lắm,thích ăn kẹo,thích chạy nhảy,nhí nhảnh hay cười,nhưng hình như đâu đó trong nụ cười cũng phảng phất nét buồn,không phải là nụ cười tươi toả nắng như của em. Và vẫn hình ảnh một cô gái tung tăng bước đi trong công viên,phía sau một cậu thanh niên rảo bước theo sau,ngắm nhìn,mỉm cười nhìn cô gái,vẫn thế nhưng cô gái không phải là em,có khi nào L đã dần thế chỗ em trong tim nó. Mỉm cười để tận hưởng sự bình yên bây giờ mặc cho ngày mai ra sao,mặc cho L là ai,là người nó yêu hay chỉ là kẻ thay thế em trong tim nó.
Nó cảm nhận được sự ân cần của L dành cho nó,không phải chỉ như bạn bè mà nhiều khi nó cảm nhận sự ân cần quan tâm như những người thân với nhau. Thực sự kể từ sau em và thằng bạn thân thì L là người quan tâm nó đến như vậy,và nó nghĩ nó cũng dành một phần nào tình cảm dành cho L.
Kết thúc kỳ thi khá tốt,nhờ sự kèm cặp của L mà nó qua môn khá đơn giản. Tuy chỉ là những môn cơ sở chả liên quan gì đến chuyên ngành sau này nhưng qua với số điểm cao vẫn tốt hơn điểm thấp. Nó bắt đầu kỳ nghĩ hè,rời thành phố bon chen này trở về nhà. Rời xa nhà mấy tháng nó cảm thấy nhớ nhà,nhớ gia đình nhỏ của mình,nơi nó cảm thấy ấm áp nhất. Nhưng rời xa Sài Gòn cũng rời xa một thứ gì đó gọi là thói quen,rời xa mùi vị cơm bụi quen thuộc,rời xa tiết trời nắng nóng đặc trưng,rời xa sự ồn ào náo nhiệt và phần nào đó là xa L. Có thể với nó đây sẽ là thời gian kiểm chứng tình cảm của nó dành cho L,có phải là tình yêu,có phải là tình bạn,hay là một thứ gì đó khác.
Bình luận facebook