Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 671-690
Chương 671: Chiến thân Hàn Phong
Một tiếng quát lớn trực tiếp khiến mọi
người ở hiện trường đều cảm thấy kinh ngạc.
Đối mặt với Hình Việt người mà ngay cả
bốn vị Thái Sơn Bắc Đấu cùng nhau vây quanh
đều không hề yếu thế, Trần Bình lại to gan như
vậy còn mắng anh ta cút đi.
Đây chính là sự tự tin và khí thế mạnh mẽ
của gia tộc họ Trần.
Sáu vị cao thủ lập tức đứng bên cạnh Trân
Bình và bảo vệ anh ở phía sau.
Họ thực sự lo lắng Hình Việt sẽ thẹn quá
hóa giận và giết chết Trân Bình ngay tại đây.
Quả thật Hình Việt đã nổi giận, đôi mắt
buốt giá nhìn chằm chăm vào Trần Bình đang
đứng trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười
chế giễu và cực kỳ đáng sợ, chiếc mặt nạ trên
mặt lúc này kết hợp với nụ cười của anh ta
trông càng thêm lạnh lão và u ám.
Giống như nụ cười của ác quỷ.
“Mày là người đầu tiên dám kêu tao cút đi.”
Hình Việt lạnh lùng lên tiếng với giọng
điệu sắc bén kèm theo sát ý rồi trực tiếp rút
đao và từng bước tiến vê phía Trân Bình.
“Hình Việt! Mày muốn làm gì? Nếu như
mày lại tiến lên một bước, sáu người chúng ta
dù có phải liêu mạng cũng sẽ giết chết mày ở
đây!”
Phan Mậu Điển giận dữ nói với giọng lạnh
băng rồi rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra kèm
theo cảm giác lạnh lẽo.
Bước chân của Hình Việt không hê ngừng
lại, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười như thể đến
từ địa ngục, anh ta nói: “Tao lại muốn xem nếu
như hôm nay tao giết chết người thừa kế nhà
họ Trần thì ai sẽ xuất hiện và tai họa gì sẽ xảy
ra.”
Lời nói vừa dứt, bước chân của Hình Việt
càng nhanh hơn trực tiếp giương thanh đao
bên cạnh mình rồi mạnh mẽ lao tới.
Sáu vị Thái Sơn Bắc Đẩu thấy vậy mí mắt
đều nhảy dựng lên.
Tên Hình Việt chết tiệt này hoàn toàn là
một kẻ điên.
Anh ta thật sự dám ra tay với người thừa
kế của nhà họ Trần.
“Lên!
Sáu vị cao thủ đột nhiên bùng phát khí thế
cường đại và bao vây lấy Hình Việt đang lao
về phía này.
Bỗng chốc một trận chiến cực kỳ ác liệt
lại nổ ra lân nữa.
Lần này rõ ràng là Hình Việt không còn
thoải mái nữa khi phải đối mặt với sáu vị cao
thủ.
Tuy nhiên anh ta càng chiến đấu thì càng
trở nên điên cuồng, khí thể trên người càng
thêm dũng mãnh cùng với cao trào của trận
đấu mà không ngừng tăng lên.
Phó đạo sĩ sợ hãi đến mức sắc mặt tái
Chương 672: Đây mới là bí ẩn
Trần Bình nhìn chằm chằm ngọc Phượng
Vũ trong tay, trong lòng nghĩ đến cả vạn lý do.
“Các vị tiên bối, rốt cuộc chìa khóa của
cánh cửa kia là cái gì? Cái đó cùng Bắc Đẩu
và Chí Tôn lại có quan hệ gì?”
Trần Bình hỏi với vẻ mặt đây nghi hoặc.
Sáu người Bắc Đẩu liếc nhìn nhau, sau đó
dừng ánh mắt trên người Hàn Phong.
“Tôi nghĩ chuyện này anh Hàn biết rõ hơn
chúng tôi.’ Đạo trưởng Phó nói.
Trần Bình liếc nhìn vê phía Hàn Phong,
anh ta đang khoanh tay đứng ở một bên, nhìn
miếng ngọc Phượng Vũ trong tay Trần Bình,
anh ta nói: “Thiếu chủ, về cửa và chìa khóa,
bây giờ còn không phải thời điểm thích hợp để
nói cho cậu. Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết
một vài điều cơ bản, cho đến nay, người ta đã
phát hiện được bốn cánh cửa, một cánh cửa
nằm trong lãnh thổ do tổng cục quản lý Cửu
Châu canh giữ và bảo vệ; một cánh cửa ở Hoa
Kỳ, một cánh cửa ở quốc gia bí ẩn và được
bảo vệ bởi Mười hai ngôi đền phía Tây. Cái
cuối cùng này, tôi không tiện tiết lộ.”
“Cửa là cái gì?”
Con cháu nhà họ Chu có người cảm thấy
khó hiểu, lúc này mới lên tiếng thắc mắc.
Hàn Phong xoay người nhìn lên bâu trời
đầy sao trên đầu, trong mắt như có ánh sáng:
“Cửa, đi tới nơi không ai biết. Phàm là người
có được chìa khóa thì đều có thể bước qua
cánh cửa, tìm kiếm đến vận may. Bước ra khỏi
cánh cửa, có người trở thành kỳ tài trong giới
kinh thương, nhanh chóng tạo ra một đế quốc
cho riêng mình; có người lại trở thành kỳ tài võ
đạo, du ngoạn sơn thủy Bắc Đấu, có người có
được năng lực đoán thiên mệnh; có cơ hội trở
thành chiến thần như tôi, Chí Tôn một phương,
cơ nghiệp luôn đạt được thành tựu. Nhưng
cũng có người lại trở thành phế nhân, cả đời
hồ đồ.”
“Các người có thể hình dung cánh cửa
như nơi mà không một ai biết nó ở đâu, nơi
các người có thể học hỏi được rất nhiều điều
để sử dụng cho chính mình. Nhưng mà, tất cả
đều phải xem vận mệnh của bản thân, không
phải cứ ai tiến vào cánh cửa rồi thì khi quay về
đều đạt được thành tựu.”
Hàn Phong nói xong những lời này, không
khí bốn phía nhanh chóng an tĩnh lại.
Cánh cửa không một ai biết, đều đang
nghiền ngẫm phán đoán, cửa, rốt cuộc là nơi
như thế nào.
Mà người hiểu biết cửa, ví dụ như mấy
người Bắc Đẩu và Chu Sùng Nhạc, đều tràn
đầy sự kính trọng và khao khát.
Bọn họ đều từng bước qua cánh cửa kia,
đó thật sự là một nơi tràn ngập tri thức đáng
để học hỏi.
Ở đó, họ có được một trình độ và kiến
thức mà đời này không thể đạt tới, và ở khía
cạnh nào đó, họ cũng được khai sáng và trở
thành nhân vật trong Bắc Đẩu của võ thuật
Chương 673: Mưu đồ bí mật
Hàn Phong đứng sau lưng Trần Bình, gật
gật đầu, ừ một tiếng nói:
“Đúng vậy, cậu chủ.”
Trân Bình ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng
sợ hãi!
Trần Thị thế mà có được một cánh cửa
độc lập cho riêng mình!
Ngay cả một nước mới có một cánh cửa
để quản lý riêng vậy mà Trần Thị lại có cho
riêng mình một cửa!
Cha, tới cùng người là hạng người như
nào vậy?
Tới cuối cùng là ông ấy có mưu đồ gì đây?
Giờ phút này Trân Bình cảm thấy mình vô
cùng nhỏ bé và mờ mịt, hình như anh không
hiểu cha mình lắm.
“Cậu từng tiến vào sau cánh cửa này rồi
sao?” Trân Bình hỏi lại.
Hàn Phong lắc đầu, nói: “Cửa Trần Thị,
cùng với các cửa khác không giống nhau,
không phải người nhà Trần Thị nào cũng có tư
cách đi vào.”
“Vậy chìa khóa đâu?”
Trần Bình quay đầu, ngạc nhiên nhìn qua
Hàn Phong.
Hàn Phong cười cười, nói: “Người Trần Thị
chính là chìa khóa đi vào cánh cửa đó.”
Cái gì?
Trân Bình hết sức khiếp sợt
Mỗi cái cửa đều cần cái gọi là chìa khóa,
chỉ có duy nhất cánh cửa này, vậy mà chỉ có
người nhà họ Trần đi vào thôi sao?
Trần Bình im lặng một lát rồi hỏi lại: “Vì
sao cha lại luôn giấu giếm tôi?”
“Còn chưa tới lúc, cánh cửa bí mật này
quá quan trọng, trên thế giới này, để biết nhà
họ Trần có một cánh cửa chỉ được đếm trên
đầu ngón tay. Đây cũng là nguyên nhân tìm
kiếm cánh cửa thứ tư cho quốc gia.”
“Đương nhiên, bí mật này cũng không che
giấu được, đã có người phỏng đoán đến cánh
cửa thứ tư của nhà họ Trần.”
“Lần này ông chủ để tôi đưa ngày trở về,
chính là liên quan tới việc đóng cánh cửa kia,
nên muốn bàn giao lại cho cậu chủ.”
Hàn Phong nói xong, bầu không khí bên
trong căn phòng cũng liền nặng trĩu xuống.
Hai tay Trần Bình cắm ở trong túi quần, bộ
dạng nghe theo, nửa ngày sau anh ta mới nói:
“Mẹ tôi ngoài ý muốn biết tới cũng có quan hệ
tới cảnh cửa này sao?”
Lông mày Hàn Phong hơi nhăn lại, nhìn
Trần Bình sau đó gật đầu nói: “Có liên quan.”
Ồ.
Trần Bình hít vào một hơi thật sâu, quả
nhiên mình không đoán sai mà.
Chương 674: Nhằm vào Giang Uyển!
Trong phòng khách yên tĩnh lại.
Chí Tôn đời trước híp mắt lại, rõ ràng là
đang suy nghĩ cái gì đó, sau một hồi lâu mới
nói.
“Trân phu nhân này, cô làm như vậy, sẽ
không sợ sự tình bị bại lộ, sau đó làm cho nhà
họ Vân bị hủy diệt sao?”
Khi nói câu này, Chí Tôn đời trước nhìn
chằm chằm vào Vân Tịnh, dường như đã nhìn
rõ người phụ nữ đang ở trước mặt mình này.
Vân Tịnh khế mỉm cười, nụ cười đó mang
lại cho người ta cảm giác vô cùng rộng rãi,
hào phóng, nói.
“Chỉ cần tiểu đoàn Gia Tử của Chí Tôn đại
nhân vây chặt đảo Thiên Tâm, lúc này Hàn
Phong đang không có ở đó, cộng thêm với bố
trí và quan hệ của tôi ở trong đảo, đến lúc đó,
tôi giương cờ hô một tiếng, toàn bộ đảo Thiên
Tâm đều sẽ thuộc về tôi và Chí Tôn đại nhân.”
Chí Tôn đời trước hơi do dự, nói: “Cô cảm
thấy Trần Thiên Tu là người dễ dàng đối phó
như vậy sao?”
Ông không thể không tin cái tên Trần
Thiên Tu đó mà lại không có chuẩn bị gì, chịu
nằm ở thế bị động.
Hơn nữa, Trần Thiên Tu chính là người đã
từng được bổ nhiệm ở tổng cục Cửu Châu, có
suy nghĩ, mánh khóe và thủ đoạn như thế nào,
bản thân mình còn không biết sao?
Đó mới thật sự là người nổi bật hơn hẳn,
không có ai có thể sánh bằng, có thể vượt qua
được, đã vượt lên trước những người khác rất
xa rồi, là người có một không có hai chân
chính, xác thực.
Trong khắp thiên hạ có thể có được mãy
người?
Tất nhiên, Vân Tịnh không hề biết rõ vê
quá khứ của Trần Thiên Tu.
Cô ta đứng lên, vẻ mặt đầy những mưu
mô, quỷ kế, cười lạnh mà nói: “Trần Thiên Tu
đã già rồi, nếu Nhà họ Trân muốn tiếp tục phát
triển, mở rộng hơn nữa, thì không thể rời được
Vân Tịnh tôi, không thể tách rời được nhà họ
Vân của tôi! Tôi đã kinh doanh ở nhà họ Trần
nhiều năm như vậy rồi, chính là đang chờ đợi
một ngày này thôi!”
Dứt lời, cô ta xoay người, nhìn Chí Tôn đời
trước với vẻ rất nghiêm túc, nói: “Chí Tôn đại
nhân, cơ hội này, nghìn năm mới có một lần!
Chỉ cần ông giúp tôi một tay, khi tất cả tài sản
và nguồn tài nguyên của nhà họ Trần được
phân chia, toàn bộ của tôi đều tặng cho ông.”
Lợi íchI
Một cái bánh kem rất lớn! Đó chính là một
nửa của nhà họ Trần!
Nếu như nói Chí Tôn đời trước không
động lòng, không bị hấp dẫn, đó là điều không
thể nào. Nhưng mà, lý trí đã chiến thắng sự
xúc động của bản thân ông.
Ông nhìn Vân Tịnh nói: “Trần phu nhân, sợ
Chương 675: Sự sắp đặt của Trần Lập Văn
Trần Lập Văn gật đầu, vô hình trung mang
theo khí chất cao quý, thản nhiên nói: “Tốt,
ông làm rất tốt, điều kiện đã đồng ý với ông,
đương nhiên tôi sẽ không thiếu.”
“Cảm ơn thiếu gia Trân, cảm ơn thiếu gia
Trần, được đi theo thiếu gia làm tuỳ tùng
chính là vinh hạnh to lớn của Phí Hoành Nghị
tôi. Chỉ cần do thiếu gia sắp xếp, cho dù Phí
Hoành Nghị tôi có phải lên núi đao, xuống
biển lửa cũng quyết thay thiếu gia hoàn thành.”
Phí Hoành Nghị vô cùng kích động, trực
tiếp khom người, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Thiếu gia Trần đồng ý cho mình làm tổng
giám đốc của một công ty đã niêm yết, lương
một năm phải tới nghìn vạn, còn thêm một
trăm triệu thù lao nữa!
Ra tay quả thực vô cùng hào phóng!
Cho dù ông ta ở tập đoàn Tất Khang ăn
không uống không vài chục năm cũng không
kiếm được số tiền lớn như vậy!
Trần Lập Văn đứng dậy, đưa cho Phí
Hoành Nghị một ly rượu đó, khoé miệng
nhếch lên một nụ cười ôn hoà, vỗ vai ông ta
rồi nói: “Được, cạn đi.”
Phí Hoành Nghị được trọng dụng mà e sợ,
nhận ly rượu đỏ Trần Lập Văn đưa tới, ngửa cổ
uống một ngụm cạn sạch.
Nhận được sự coi trọng của cậu chủ Trần
thì tương lai về sau của Phí Hoành Nghị ông
ta chính là một bước lên tận mây cao rồi!
“Thiếu gia, ngày mai Giang Uyển sẽ tới
Yến Thành, có cần tôi tới sắp xếp một chút
cho con đường của cô ấy thêm trắc trở
không?”
Rượu quá ba tuân, Phí Hoành Nghị cúi
đầu khom lưng mà hỏi.
Trần Lập Văn lắc lắc ly rượu đỏ trong tay,
ngẫm nghĩ trong giây lát, nói: “Ngày mai tôi
cũng đi Yến thành, tham gia hội chiêu thương
của Yến thành, tới lúc đó tự tôi sẽ sắp xếp
người.
Phí Hoành Nghị gật đầu, nói: “Được ạ.”
“Được rồi, Tất Khang hiện tại có dự định
như thế nào?” Trần Lập Văn chợt hỏi.
Phí Hoành Nghị vội đáp: “Dựa theo ý của
Giang Uyển, cô ấy muốn mở chỉ nhánh của
công ty Tất Khang ở sáu thành phố, hơn nữa
còn nhất định phải mở được, nhưng mà lần
này vì có thiếu gia âm thâm động tay mà hạng
mục này không quá thuận lợi.
“Người chồng tên Trân Bình của cô ấy
đâu?” Trân Lập Văn hỏi lại.
“Ha ha, tên kia đúng là vô dụng, nghe nói
anh ta không ở Thượng Giang, sao vậy thiếu
gia, sao đột nhiên ngài lại quan tâm tới một
tên phế vật cơ chứ?”
Phí Hoành Nghị nhắc tới Trần Bình với
dáng vẻ khinh thường, ánh mắt chê cười, khoé
miệng cũng mang theo nụ cười đắc ý.
Trần Lập Văn vừa nghe vậy đã cười ha hả,
Chương 676: Giang Uyển bị bắt, Trần Bình nổi giận
Tất Thừa Vọng nắm lấy bàn tay nhỏ bé
của Giang Uyển, hồi lâu cũng không buông ra.
Giang Uyển cười một tiếng, rút tay ra nói:
“tổng giám đốc Tất, ngài thật biết nói đùa, hay
là, chúng ta đi vào trong trò chuyện một chút?”
Tất Thừa Vọng cũng không trả lời, mà hỏi:
“Tổng giám đốc Giang biết đánh golf không?
Tôi bình thường khi bàn chuyện làm ăn, đều
vui vẻ vừa đánh banh vừa trò chuyện.”
Giang Uyển lắc đầu một cái, áy náy nói:
“Tôi chỉ là một người bình thường, không có
nhã hứng như tổng giám đốc Tất, không biết
đánh golf.”
“Vậy không sao, tôi dạy cô là được.”
Tất Thừa Vọng cười một tiếng, gật đầu ra
hiệu với nhân viên phục vụ đứng gân đó.
Nhân viên phục vụ lập tức lấy ra một cây
gậy đánh golf đưa cho Giang Uyển.
Giang Uyển từ chối không được, chỉ có thể
cầm lấy, ôn hòa tươi cười: “Vậy xin làm phiền
tổng giám đốc Tất.”
Nói xong, hai người liền đi vê phía trước,
sau lưng có nhân viên phục vụ đi theo.
“Tổng giám đốc Giang, tư thế cầm gậy
đánh banh của cô không đúng rồi.”
Tất Thừa Vọng đứng bên cạnh Giang Uyển
nói, rồi dời bước, trực tiếp đi đến sau lưng
Giang Uyển, thân thể dán vào sau lưng Giang
Uyển, liền nắm nắm tay nhỏ bé mịn màng của
Giang Uyển vào tay, nói: “Phải cầm như thế
này mới đúng, sau đó, lại giơ gậy lên như thế
này.”
Tất Thừa Vọng nói, đồng thời một cái tay
khác lần theo vòng eo Giang Uyển đi lên.
Giang Uyển cau lại đôi mày lá liễu, cảm
giác được tay chân Tất Thừa Vọng sau lưng
không đứng đắn!
Cô vội vàng nghiêng người sang một bên
nói: “tổng giám đốc Tất hiểu biết nhiều thật,
cứ để tự tôi làm thử xem sao.”
Tất Thừa Vọng cười một tiếng, cũng
không cảm thấy lúng túng, vẫn nhìn chằm
chằm vào thân thể Giang Uyển và cái bụng
nhô lên của cô hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Giang Uyển cười đáp lại: “Gần năm tháng.”
Tất Thừa Vọng gật đầu một cái, chợt
chuyển đề tài sang chồng của Giang Uyển, thử
hỏi thăm dò: “Tôi nghe nói chồng Tổng giám
đốc Giang hình như chẳng ra gì thì phải, tên
tuổi ở Thượng Giang cũng không tốt cho lắm.”
Ánh mắt Giang Uyển tràn đầy sửng sốt,
khóe miệng cố nặn ra nụ cười: “tổng giám đốc
Tất, có thể ngài nghe lầm.”
“Thế à? Không phải chồng cô ở rể nhà họ
Giang các người sao? Là một kẻ ăn bám.”
Tất Thừa Vọng châm chọc không chút
kiêng nể, trong mắt còn tỏ vẻ khinh bỉ, thân
thể khẽ rùng mình như vừa nuốt phải ruồi.
Chương 677 – Anh dám động đến cô ấy, tôi giết anh
Rất nhanh, ngoài cửa sơn trang Hàn Sơn,
một dàn xe Mercedes cùng một màu đen đã
đậu đầy!
Mấy chục thanh niên mặc âu phục đen,
toàn bộ đều dùng sắc mặt cung kính đứng
ngay ngắn một bên cửa xe.
Trần Bình đi ra cửa, mấy vị thái sơn bắc
đầu và Hàn Đỉnh cũng đúng lúc đi vào, nhìn
thấy tình hình căng thẳng, liền hỏi: “Cậu Trần,
xảy ra chuyện gì vậy?”
“Giang Uyển bị nhà họ Tất giam giữ!”
Trần Bình lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên
ngọn lửa tức giận.
Nghe vậy, sáu vị cao thủ võ lâm cùng Hàn
Đỉnh đều giận dữ rùng mình.
Nhất là Hàn Đỉnh, mặt đầy hoảng sợi
Đứa bé trong bụng Giang Uyển, chính là
mấu chối!
Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Đây là điều mà thủ lĩnh đã dặn dò rất
nhiều lần !
“Cậu chủ, tôi cùng đi với anh.” Hàn Đỉnh
nói.
“Lên xe đi.’ Trần Bình cũng không do dự.
Rất nhanh, đoàn xe đã rời khỏi sơn trang
Hàn Sơn, nhà họ Bạch và sáu vị cao thủ ở lại,
bởi vì sơn trang không thể không có ai trông
coi.
Lúc này, bên trong phòng khách biệt thự
trang viên nhà họ Tất, Giang Uyển bị hai bảo
vệ đè xuống ghế salon, Tất Thừa Vọng ngồi
xuống bên cạnh.
“Tất Thừa Vọng, ông mau buông tôi ra!
Ông làm như vậy là phạm pháp!”
Giang Uyển giãy giụa, ánh mắt lạnh lùng.
Cô không ngờ, Tất Thừa Vọng đường
đường là người đứng đầu dòng họ Tất, lại dám
làm ra những chuyện này giữa ban ngày ban
mặt!
Tất Thừa Vọng uống trà, dáng điệu thản
nhiên, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, nói: “Tổng
giám đốc Giang, cô đừng mất công giãy giụa
vô ích, hôm nay, cô hãy ở lại đây một bữa đi.
Hơn nữa, tính tình cô quyết liệt như vậy, không
tốt cho đứa trẻ trong bụng đâu. Lỡ như xảy ra
vấn đề gì, tôi biết làm thế nào?”
Lúc Tất Thừa Vọng nói lời này, hoàn toàn
bộc lộ sự lọc lõi của mình.
Giang Uyển nghe thấy, suýt chút nữa buột
miệng chửi, nhưng cô hít sâu một hơi nói:
“tổng giám đốc Tất, tôi đến đây là muốn bàn
chuyện hợp tác làm ăn với ông, vậy mà ông lại
làm như vậy, coi được à?”
Tất Thừa Vọng nhìn Giang Uyển hai lần, ra
hiệu cho bảo vệ buông cô ra, sau đó thản
nhiên nói: “Tôi biết Tổng giám đốc Giang đến
để bàn chuyện hợp tác, nhưng tôi cũng đã nói
điêu kiện của tôi rồi đấy thôi, ở lại nơi này.”
Chương 678: Cảnh cáo nhà họ Trần mới
Một tiếng quát sắc lạnh, khí thế hiên
ngang, vang lên ngay cửa chính!
Mọi người quay đầu về hướng âm thanh
phát ra, lập tức thấy một bóng người, sải bước
xăm xăm tiến vào, cả người toát ra tức giận và
sát khít
“Rầm!”
Trần Lập Văn còn chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, đầu vai đã bị túm lên, đá một cái, cả người
bay ra ngoài mấy mét, nặng nề xô vào cái bàn
trà nhỏ, toàn bộ kính thủy tinh trên mặt bàn
đều nát bét!
Bên này, Trần Bình liếc nhìn Giang Uyển
đang ngôi trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, lập
tức bước thật nhanh đến, đỡ Giang Uyển dậy,
dịu dàng hỏi cô: “Uyển, em không sao chứ?”
Giang Uyển lắc đầu một cái, hai hàng lệ
không nhịn được chảy ra khỏi hốc mắt, nghẹn
ngào nói: “Em không sao, gặp anh là tốt quá
rôi.”
Giang Uyển nhào vào lồng ngực Trần Bình,
ôm anh thật chặt.
Trần Bình vỗ về cái lưng mềm mại của
Giang Uyển, đoạn kéo cô ra sau lưng mình,
yêu thương nói: “Để anh giải quyết.”
Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của anh chăm
chú nhìn chằm chằm Trần Lập Văn đang được
vệ sĩ kéo lên từ dưới đất, trong mắt giận dữ
ngút trời!
Trần Lập Văn đáng chết, lại dám ra tay với
Giang Uyển!
Hắn đúng là tự tìm cái chết!
Nhà họ Trần mới càng là tự tìm cái chết!
Đáng chết!
“Ha ha, Trân Bình, đã không gặp lâu như
vậy, quả nhiên thay đổi quá nhiều, hung ác
hơn, độc địa hơn. Tao còn cho rằng, mày thật
sự giống như tin đồn kia, là một thằng oắt con
vô dụng cơ đấy.”
Lúc này Trần Lập Văn lảo đảo nghiêng
ngả từ dưới đất đứng lên, xoa xoa đầu vai, ánh
mắt lóe lên âm hàn và tức giận, khóe miệng
nhếch lên khinh thường, nhìn Trần Bình đứng
cách đó không xa.
Người thừa kế nhà họ Trần, kẻ đổi đầu với
mình cả đời này!
Một kẻ bị đuổi ra khỏi đảo Thiên Tâm, có
tư cách gì thừa kế nhà họ Trân? !
Có tư cách gì đưa nhà họ Trần tiển lên
cảnh giới huy hoàng!
Trần Lập Văn hắn, không thể chấp nhận!
Hắn muốn chống lại số mệnh này!
Ở trong mắt Trần Lập Văn, Trân Bình từ
đầu đến chân đều là một kẻ phế vật, là một kẻ
bị gia tộc đuổi ra ngoài, bị vứt bỏ!
Cho dù nó có mang dòng máu của dòng
chính nhà họ Trần, cho dù nó là người thừa kế
Chương 679: Tự tìm cái chết
“Rầm!”
Tên vệ sĩ kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, liên cảm thấy ngực như bị sét đánh, cả
người chấn động, chỉ kịp rên lên một tiếng,
ngã lùi lại mãy bước!
Trần Lập Văn cả kinh thất sắc, cho đến
bây giờ, hắn chưa từng nghĩ, Trần Bình lại có
thân thủ mau lẹ như vậy!
Xem ra, tin đồn nó đến nước Tiêu Trung
không phải là giải
Đáng chết!
Thì ra, nhà họ Trần cũ đã sớm có chuẩn bị
trước!
Người nhà họ Trần mới muốn đến nước
Tiêu Trung, căn bản là không được phép!
Sau đó, trong ánh mắt cả kinh thất sắc
của Trần Lập Văn, chỉ trong một phút, Trần
Bình đã giải quyết gọn ghẽ tất cả vệ sĩ mà hắn
mang đến!
Làm sao có thể?
Những người này, ai nấy đều là tinh anh
do nhà họ Trần mới tuyển chọn nghiêm ngặt,
tất cả đều có thể sánh ngang với bộ đội đặc
chủng!
Cũng đều là những nhân vật ưu tú nhất
từng trải qua những đợt huấn luyện một mất
một còn của nhà họ Trần mới!
Nhưng, bây giờ, bọn họ lại không khác gì
cỏ rác, bị Trần Bình đánh gục từng người một!
Trần Lập Văn sợ đến nỗi mặt trắng như tờ
giấy, cả người run rẩy lo sợ đứng chết trân
một chỗ, không dám nói lời nào, cũng không
dám thở mạnh!
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn tên vệ sĩ sau
cùng, bị Trần Bình thụi một quyền bải hoải xụi
lơ té xuống đất!
Toàn bộ đều tan tác!
Tất cả vệ sĩ hắn mang đến, toàn bộ đều bị
Trần Bình phế bỏi
Sức mạnh quá kinh khủng!
“Mày… Tại sao mày có thể có bản lĩnh cỡ
này? Mày thật sự đã đến nước Tiêu Trung kia?”
Trần Lập Văn sợ hãi bất an hỏi, liên tục lui
về phía sau mấy bước, ngỡ ngàng nhìn Trân
Bình trước mặt.
“Không sai.”
Trần Bình lạnh giọng nói, cất bước, lôi quả
đấm ra, từng bước từng bước đi về phía Trân
Lập Văn đang hoảng sợ tê dại!
Mỗi một bước chân rơi xuống, vang lên
âm thanh “cộp” một tiếng, gõ vào trái tim Trần
Lập Văn, làm cả người hắn toát mồ hôi lạnh!
Giờ phút này, Trần Lập Văn mới thật sự
cảm nhận được giận dữ cùng sát khí trên
người Trân Bình!
Hăn vô thức đặt mông ngã ngôi dưới đất,
sợ hãi thất thanh hét to: “Mày, mày đừng đến
đây! Tao là cậu Cả nhà họ Trần mới, là anh họ
Chương 680: Lấy thịt đè người
Tiếng nói vừa dứt
Ánh mắt Trần Bình lạnh như băng, từng tia
lạnh lùng băn ra bốn phía!
Toàn bộ trang viên nhà họ Tất, giờ phút
này toàn bộ đều bị bao phủ bởi sát ý kinh
người!
Đôi mắt lạnh lẽo của Trần Bình, gắt gao
nhìn chằm chằm Trần Lập Văn lê lết dưới đất,
sắc mặt thống khổ, dưới chân gia tăng sức
lực, hung hãn đạp xuống!
Lập tức!
“ÁI”
Trần Lập Văn phát ra tiếng kêu thê thảm,
cả khuôn mặt như xám ngoắt như gan lợn!
Trời ơi đau quái
Hắn có cảm giác xương sườn mình đã bị
chân Trần Bình đạp gãy lìa!
Trần Lập Văn dồn dập thở hổn hển, sau đó
trơ mắt nhìn Trần Bình lôi cổ áo mình, lôi mình
dậy từ dưới đất, lạnh giọng quát lên: “Trân Lập
Văn, nếu anh muốn chết như vậy, tôi cảm thấy
vẫn nên cho anh toại nguyện là tốt nhất.
Trong mắt tôi, nhà họ Trần mới bất quá là một
chướng ngại vật thôi. Cuối cùng sẽ có một
ngày, tôi đích thân tiêu diệt nó!”
Khóe miệng Trần Lập Văn trào máu, nghe
thấy lời nói ngang ngược của Trần Bình, nhất
thời giận dữ hét: “Trần Bình! Mày đúng là quá
ngông cuồng! Tao là cậu Cả của nhà họ Trần
mới, là người thừa kế dòng chính của nhà họ
Trần mới! Mày đối xử với tao như vậy, chính là
đang đối nghịch với tất cả người của họ Trân
mới! Ha ha, mày muốn giết tao à? Giết đi! Trân
Lập Văn tao không tin, một kẻ là người thừa
kế của nhà họ Trần cũ, lại dám hạ sát thủ với
người thừa kế của nhà họ Trần mới!”
Trần Lập Văn sở đĩ còn mạnh mồm, tất cả
đều dựa vào cái núi khổng lồ nhà họ Trần mới
sau lưng!
Trần Bình, thật sự dám ra tay với nhà họ
Trần mới sao?
Đó chẳng khác nào đùa với lửal
“Anh thật sự cảm thấy tôi không dám giết
anh?”
Chợt, trong mắt Trần Bình bắn ra từng tia
rét lạnh giết người, bàn tay siết cổ Trần Lập
Văn, càng siết càng chặt!
Ngay khoảnh khắc Trần Lập Văn ra tay với
Giang Uyển, nhà họ Trân mới đã vượt giới hạn!
Bất kể là ail
Cho dù là người thừa kế dòng chính nhà
họ Trần mới, Trần Bình cũng sẽ không chút do
dự xuất thủ!
Ghê gớm thay, đối địch với toàn bộ nhà họ
Trần mới!
Đẩy nhanh tốc độ kế hoạch của mình,
càng tốt!
Tim Trần Lập Văn rớt xuống đánh ‘bộp”
một tiếng!
Trần Lập Văn nghe thấy Trần Bình nói
những lời này, lại nhìn thấu sát ý bừa bãi từ
trong ánh mắt sáng quắc của anh phát ra,
nhất thời lắp ba lắp bắp: “Mày, mày muốn làm
gì? Tao là Trân Lập Văn! Là anh họ mày! Là
người thừa kế, người kế thừa hương hỏa nhà
họ Trân mới!”
“Hương hỏa? Anh có thể sống được đã rồi
hãy nói !”
Trần Bình lạnh giọng, liên sau đó giơ tay
lên đánh ra một quyên, trúng vào giữa mặt
Trần Lập Văn!
“Bốp Ị”
Nhất thời, lỗ mũi Trần Lập Văn trào máu,
răng cửa cũng rụng ra hai cái!
Một tiếng quát lớn trực tiếp khiến mọi
người ở hiện trường đều cảm thấy kinh ngạc.
Đối mặt với Hình Việt người mà ngay cả
bốn vị Thái Sơn Bắc Đấu cùng nhau vây quanh
đều không hề yếu thế, Trần Bình lại to gan như
vậy còn mắng anh ta cút đi.
Đây chính là sự tự tin và khí thế mạnh mẽ
của gia tộc họ Trần.
Sáu vị cao thủ lập tức đứng bên cạnh Trân
Bình và bảo vệ anh ở phía sau.
Họ thực sự lo lắng Hình Việt sẽ thẹn quá
hóa giận và giết chết Trân Bình ngay tại đây.
Quả thật Hình Việt đã nổi giận, đôi mắt
buốt giá nhìn chằm chăm vào Trần Bình đang
đứng trước mặt, khóe miệng nở một nụ cười
chế giễu và cực kỳ đáng sợ, chiếc mặt nạ trên
mặt lúc này kết hợp với nụ cười của anh ta
trông càng thêm lạnh lão và u ám.
Giống như nụ cười của ác quỷ.
“Mày là người đầu tiên dám kêu tao cút đi.”
Hình Việt lạnh lùng lên tiếng với giọng
điệu sắc bén kèm theo sát ý rồi trực tiếp rút
đao và từng bước tiến vê phía Trân Bình.
“Hình Việt! Mày muốn làm gì? Nếu như
mày lại tiến lên một bước, sáu người chúng ta
dù có phải liêu mạng cũng sẽ giết chết mày ở
đây!”
Phan Mậu Điển giận dữ nói với giọng lạnh
băng rồi rút nhuyễn kiếm từ thắt lưng ra kèm
theo cảm giác lạnh lẽo.
Bước chân của Hình Việt không hê ngừng
lại, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười như thể đến
từ địa ngục, anh ta nói: “Tao lại muốn xem nếu
như hôm nay tao giết chết người thừa kế nhà
họ Trần thì ai sẽ xuất hiện và tai họa gì sẽ xảy
ra.”
Lời nói vừa dứt, bước chân của Hình Việt
càng nhanh hơn trực tiếp giương thanh đao
bên cạnh mình rồi mạnh mẽ lao tới.
Sáu vị Thái Sơn Bắc Đẩu thấy vậy mí mắt
đều nhảy dựng lên.
Tên Hình Việt chết tiệt này hoàn toàn là
một kẻ điên.
Anh ta thật sự dám ra tay với người thừa
kế của nhà họ Trần.
“Lên!
Sáu vị cao thủ đột nhiên bùng phát khí thế
cường đại và bao vây lấy Hình Việt đang lao
về phía này.
Bỗng chốc một trận chiến cực kỳ ác liệt
lại nổ ra lân nữa.
Lần này rõ ràng là Hình Việt không còn
thoải mái nữa khi phải đối mặt với sáu vị cao
thủ.
Tuy nhiên anh ta càng chiến đấu thì càng
trở nên điên cuồng, khí thể trên người càng
thêm dũng mãnh cùng với cao trào của trận
đấu mà không ngừng tăng lên.
Phó đạo sĩ sợ hãi đến mức sắc mặt tái
Chương 672: Đây mới là bí ẩn
Trần Bình nhìn chằm chằm ngọc Phượng
Vũ trong tay, trong lòng nghĩ đến cả vạn lý do.
“Các vị tiên bối, rốt cuộc chìa khóa của
cánh cửa kia là cái gì? Cái đó cùng Bắc Đẩu
và Chí Tôn lại có quan hệ gì?”
Trần Bình hỏi với vẻ mặt đây nghi hoặc.
Sáu người Bắc Đẩu liếc nhìn nhau, sau đó
dừng ánh mắt trên người Hàn Phong.
“Tôi nghĩ chuyện này anh Hàn biết rõ hơn
chúng tôi.’ Đạo trưởng Phó nói.
Trần Bình liếc nhìn vê phía Hàn Phong,
anh ta đang khoanh tay đứng ở một bên, nhìn
miếng ngọc Phượng Vũ trong tay Trần Bình,
anh ta nói: “Thiếu chủ, về cửa và chìa khóa,
bây giờ còn không phải thời điểm thích hợp để
nói cho cậu. Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết
một vài điều cơ bản, cho đến nay, người ta đã
phát hiện được bốn cánh cửa, một cánh cửa
nằm trong lãnh thổ do tổng cục quản lý Cửu
Châu canh giữ và bảo vệ; một cánh cửa ở Hoa
Kỳ, một cánh cửa ở quốc gia bí ẩn và được
bảo vệ bởi Mười hai ngôi đền phía Tây. Cái
cuối cùng này, tôi không tiện tiết lộ.”
“Cửa là cái gì?”
Con cháu nhà họ Chu có người cảm thấy
khó hiểu, lúc này mới lên tiếng thắc mắc.
Hàn Phong xoay người nhìn lên bâu trời
đầy sao trên đầu, trong mắt như có ánh sáng:
“Cửa, đi tới nơi không ai biết. Phàm là người
có được chìa khóa thì đều có thể bước qua
cánh cửa, tìm kiếm đến vận may. Bước ra khỏi
cánh cửa, có người trở thành kỳ tài trong giới
kinh thương, nhanh chóng tạo ra một đế quốc
cho riêng mình; có người lại trở thành kỳ tài võ
đạo, du ngoạn sơn thủy Bắc Đấu, có người có
được năng lực đoán thiên mệnh; có cơ hội trở
thành chiến thần như tôi, Chí Tôn một phương,
cơ nghiệp luôn đạt được thành tựu. Nhưng
cũng có người lại trở thành phế nhân, cả đời
hồ đồ.”
“Các người có thể hình dung cánh cửa
như nơi mà không một ai biết nó ở đâu, nơi
các người có thể học hỏi được rất nhiều điều
để sử dụng cho chính mình. Nhưng mà, tất cả
đều phải xem vận mệnh của bản thân, không
phải cứ ai tiến vào cánh cửa rồi thì khi quay về
đều đạt được thành tựu.”
Hàn Phong nói xong những lời này, không
khí bốn phía nhanh chóng an tĩnh lại.
Cánh cửa không một ai biết, đều đang
nghiền ngẫm phán đoán, cửa, rốt cuộc là nơi
như thế nào.
Mà người hiểu biết cửa, ví dụ như mấy
người Bắc Đẩu và Chu Sùng Nhạc, đều tràn
đầy sự kính trọng và khao khát.
Bọn họ đều từng bước qua cánh cửa kia,
đó thật sự là một nơi tràn ngập tri thức đáng
để học hỏi.
Ở đó, họ có được một trình độ và kiến
thức mà đời này không thể đạt tới, và ở khía
cạnh nào đó, họ cũng được khai sáng và trở
thành nhân vật trong Bắc Đẩu của võ thuật
Chương 673: Mưu đồ bí mật
Hàn Phong đứng sau lưng Trần Bình, gật
gật đầu, ừ một tiếng nói:
“Đúng vậy, cậu chủ.”
Trân Bình ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng
sợ hãi!
Trần Thị thế mà có được một cánh cửa
độc lập cho riêng mình!
Ngay cả một nước mới có một cánh cửa
để quản lý riêng vậy mà Trần Thị lại có cho
riêng mình một cửa!
Cha, tới cùng người là hạng người như
nào vậy?
Tới cuối cùng là ông ấy có mưu đồ gì đây?
Giờ phút này Trân Bình cảm thấy mình vô
cùng nhỏ bé và mờ mịt, hình như anh không
hiểu cha mình lắm.
“Cậu từng tiến vào sau cánh cửa này rồi
sao?” Trân Bình hỏi lại.
Hàn Phong lắc đầu, nói: “Cửa Trần Thị,
cùng với các cửa khác không giống nhau,
không phải người nhà Trần Thị nào cũng có tư
cách đi vào.”
“Vậy chìa khóa đâu?”
Trần Bình quay đầu, ngạc nhiên nhìn qua
Hàn Phong.
Hàn Phong cười cười, nói: “Người Trần Thị
chính là chìa khóa đi vào cánh cửa đó.”
Cái gì?
Trân Bình hết sức khiếp sợt
Mỗi cái cửa đều cần cái gọi là chìa khóa,
chỉ có duy nhất cánh cửa này, vậy mà chỉ có
người nhà họ Trần đi vào thôi sao?
Trần Bình im lặng một lát rồi hỏi lại: “Vì
sao cha lại luôn giấu giếm tôi?”
“Còn chưa tới lúc, cánh cửa bí mật này
quá quan trọng, trên thế giới này, để biết nhà
họ Trần có một cánh cửa chỉ được đếm trên
đầu ngón tay. Đây cũng là nguyên nhân tìm
kiếm cánh cửa thứ tư cho quốc gia.”
“Đương nhiên, bí mật này cũng không che
giấu được, đã có người phỏng đoán đến cánh
cửa thứ tư của nhà họ Trần.”
“Lần này ông chủ để tôi đưa ngày trở về,
chính là liên quan tới việc đóng cánh cửa kia,
nên muốn bàn giao lại cho cậu chủ.”
Hàn Phong nói xong, bầu không khí bên
trong căn phòng cũng liền nặng trĩu xuống.
Hai tay Trần Bình cắm ở trong túi quần, bộ
dạng nghe theo, nửa ngày sau anh ta mới nói:
“Mẹ tôi ngoài ý muốn biết tới cũng có quan hệ
tới cảnh cửa này sao?”
Lông mày Hàn Phong hơi nhăn lại, nhìn
Trần Bình sau đó gật đầu nói: “Có liên quan.”
Ồ.
Trần Bình hít vào một hơi thật sâu, quả
nhiên mình không đoán sai mà.
Chương 674: Nhằm vào Giang Uyển!
Trong phòng khách yên tĩnh lại.
Chí Tôn đời trước híp mắt lại, rõ ràng là
đang suy nghĩ cái gì đó, sau một hồi lâu mới
nói.
“Trân phu nhân này, cô làm như vậy, sẽ
không sợ sự tình bị bại lộ, sau đó làm cho nhà
họ Vân bị hủy diệt sao?”
Khi nói câu này, Chí Tôn đời trước nhìn
chằm chằm vào Vân Tịnh, dường như đã nhìn
rõ người phụ nữ đang ở trước mặt mình này.
Vân Tịnh khế mỉm cười, nụ cười đó mang
lại cho người ta cảm giác vô cùng rộng rãi,
hào phóng, nói.
“Chỉ cần tiểu đoàn Gia Tử của Chí Tôn đại
nhân vây chặt đảo Thiên Tâm, lúc này Hàn
Phong đang không có ở đó, cộng thêm với bố
trí và quan hệ của tôi ở trong đảo, đến lúc đó,
tôi giương cờ hô một tiếng, toàn bộ đảo Thiên
Tâm đều sẽ thuộc về tôi và Chí Tôn đại nhân.”
Chí Tôn đời trước hơi do dự, nói: “Cô cảm
thấy Trần Thiên Tu là người dễ dàng đối phó
như vậy sao?”
Ông không thể không tin cái tên Trần
Thiên Tu đó mà lại không có chuẩn bị gì, chịu
nằm ở thế bị động.
Hơn nữa, Trần Thiên Tu chính là người đã
từng được bổ nhiệm ở tổng cục Cửu Châu, có
suy nghĩ, mánh khóe và thủ đoạn như thế nào,
bản thân mình còn không biết sao?
Đó mới thật sự là người nổi bật hơn hẳn,
không có ai có thể sánh bằng, có thể vượt qua
được, đã vượt lên trước những người khác rất
xa rồi, là người có một không có hai chân
chính, xác thực.
Trong khắp thiên hạ có thể có được mãy
người?
Tất nhiên, Vân Tịnh không hề biết rõ vê
quá khứ của Trần Thiên Tu.
Cô ta đứng lên, vẻ mặt đầy những mưu
mô, quỷ kế, cười lạnh mà nói: “Trần Thiên Tu
đã già rồi, nếu Nhà họ Trân muốn tiếp tục phát
triển, mở rộng hơn nữa, thì không thể rời được
Vân Tịnh tôi, không thể tách rời được nhà họ
Vân của tôi! Tôi đã kinh doanh ở nhà họ Trần
nhiều năm như vậy rồi, chính là đang chờ đợi
một ngày này thôi!”
Dứt lời, cô ta xoay người, nhìn Chí Tôn đời
trước với vẻ rất nghiêm túc, nói: “Chí Tôn đại
nhân, cơ hội này, nghìn năm mới có một lần!
Chỉ cần ông giúp tôi một tay, khi tất cả tài sản
và nguồn tài nguyên của nhà họ Trần được
phân chia, toàn bộ của tôi đều tặng cho ông.”
Lợi íchI
Một cái bánh kem rất lớn! Đó chính là một
nửa của nhà họ Trần!
Nếu như nói Chí Tôn đời trước không
động lòng, không bị hấp dẫn, đó là điều không
thể nào. Nhưng mà, lý trí đã chiến thắng sự
xúc động của bản thân ông.
Ông nhìn Vân Tịnh nói: “Trần phu nhân, sợ
Chương 675: Sự sắp đặt của Trần Lập Văn
Trần Lập Văn gật đầu, vô hình trung mang
theo khí chất cao quý, thản nhiên nói: “Tốt,
ông làm rất tốt, điều kiện đã đồng ý với ông,
đương nhiên tôi sẽ không thiếu.”
“Cảm ơn thiếu gia Trân, cảm ơn thiếu gia
Trần, được đi theo thiếu gia làm tuỳ tùng
chính là vinh hạnh to lớn của Phí Hoành Nghị
tôi. Chỉ cần do thiếu gia sắp xếp, cho dù Phí
Hoành Nghị tôi có phải lên núi đao, xuống
biển lửa cũng quyết thay thiếu gia hoàn thành.”
Phí Hoành Nghị vô cùng kích động, trực
tiếp khom người, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Thiếu gia Trần đồng ý cho mình làm tổng
giám đốc của một công ty đã niêm yết, lương
một năm phải tới nghìn vạn, còn thêm một
trăm triệu thù lao nữa!
Ra tay quả thực vô cùng hào phóng!
Cho dù ông ta ở tập đoàn Tất Khang ăn
không uống không vài chục năm cũng không
kiếm được số tiền lớn như vậy!
Trần Lập Văn đứng dậy, đưa cho Phí
Hoành Nghị một ly rượu đó, khoé miệng
nhếch lên một nụ cười ôn hoà, vỗ vai ông ta
rồi nói: “Được, cạn đi.”
Phí Hoành Nghị được trọng dụng mà e sợ,
nhận ly rượu đỏ Trần Lập Văn đưa tới, ngửa cổ
uống một ngụm cạn sạch.
Nhận được sự coi trọng của cậu chủ Trần
thì tương lai về sau của Phí Hoành Nghị ông
ta chính là một bước lên tận mây cao rồi!
“Thiếu gia, ngày mai Giang Uyển sẽ tới
Yến Thành, có cần tôi tới sắp xếp một chút
cho con đường của cô ấy thêm trắc trở
không?”
Rượu quá ba tuân, Phí Hoành Nghị cúi
đầu khom lưng mà hỏi.
Trần Lập Văn lắc lắc ly rượu đỏ trong tay,
ngẫm nghĩ trong giây lát, nói: “Ngày mai tôi
cũng đi Yến thành, tham gia hội chiêu thương
của Yến thành, tới lúc đó tự tôi sẽ sắp xếp
người.
Phí Hoành Nghị gật đầu, nói: “Được ạ.”
“Được rồi, Tất Khang hiện tại có dự định
như thế nào?” Trần Lập Văn chợt hỏi.
Phí Hoành Nghị vội đáp: “Dựa theo ý của
Giang Uyển, cô ấy muốn mở chỉ nhánh của
công ty Tất Khang ở sáu thành phố, hơn nữa
còn nhất định phải mở được, nhưng mà lần
này vì có thiếu gia âm thâm động tay mà hạng
mục này không quá thuận lợi.
“Người chồng tên Trân Bình của cô ấy
đâu?” Trân Lập Văn hỏi lại.
“Ha ha, tên kia đúng là vô dụng, nghe nói
anh ta không ở Thượng Giang, sao vậy thiếu
gia, sao đột nhiên ngài lại quan tâm tới một
tên phế vật cơ chứ?”
Phí Hoành Nghị nhắc tới Trần Bình với
dáng vẻ khinh thường, ánh mắt chê cười, khoé
miệng cũng mang theo nụ cười đắc ý.
Trần Lập Văn vừa nghe vậy đã cười ha hả,
Chương 676: Giang Uyển bị bắt, Trần Bình nổi giận
Tất Thừa Vọng nắm lấy bàn tay nhỏ bé
của Giang Uyển, hồi lâu cũng không buông ra.
Giang Uyển cười một tiếng, rút tay ra nói:
“tổng giám đốc Tất, ngài thật biết nói đùa, hay
là, chúng ta đi vào trong trò chuyện một chút?”
Tất Thừa Vọng cũng không trả lời, mà hỏi:
“Tổng giám đốc Giang biết đánh golf không?
Tôi bình thường khi bàn chuyện làm ăn, đều
vui vẻ vừa đánh banh vừa trò chuyện.”
Giang Uyển lắc đầu một cái, áy náy nói:
“Tôi chỉ là một người bình thường, không có
nhã hứng như tổng giám đốc Tất, không biết
đánh golf.”
“Vậy không sao, tôi dạy cô là được.”
Tất Thừa Vọng cười một tiếng, gật đầu ra
hiệu với nhân viên phục vụ đứng gân đó.
Nhân viên phục vụ lập tức lấy ra một cây
gậy đánh golf đưa cho Giang Uyển.
Giang Uyển từ chối không được, chỉ có thể
cầm lấy, ôn hòa tươi cười: “Vậy xin làm phiền
tổng giám đốc Tất.”
Nói xong, hai người liền đi vê phía trước,
sau lưng có nhân viên phục vụ đi theo.
“Tổng giám đốc Giang, tư thế cầm gậy
đánh banh của cô không đúng rồi.”
Tất Thừa Vọng đứng bên cạnh Giang Uyển
nói, rồi dời bước, trực tiếp đi đến sau lưng
Giang Uyển, thân thể dán vào sau lưng Giang
Uyển, liền nắm nắm tay nhỏ bé mịn màng của
Giang Uyển vào tay, nói: “Phải cầm như thế
này mới đúng, sau đó, lại giơ gậy lên như thế
này.”
Tất Thừa Vọng nói, đồng thời một cái tay
khác lần theo vòng eo Giang Uyển đi lên.
Giang Uyển cau lại đôi mày lá liễu, cảm
giác được tay chân Tất Thừa Vọng sau lưng
không đứng đắn!
Cô vội vàng nghiêng người sang một bên
nói: “tổng giám đốc Tất hiểu biết nhiều thật,
cứ để tự tôi làm thử xem sao.”
Tất Thừa Vọng cười một tiếng, cũng
không cảm thấy lúng túng, vẫn nhìn chằm
chằm vào thân thể Giang Uyển và cái bụng
nhô lên của cô hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Giang Uyển cười đáp lại: “Gần năm tháng.”
Tất Thừa Vọng gật đầu một cái, chợt
chuyển đề tài sang chồng của Giang Uyển, thử
hỏi thăm dò: “Tôi nghe nói chồng Tổng giám
đốc Giang hình như chẳng ra gì thì phải, tên
tuổi ở Thượng Giang cũng không tốt cho lắm.”
Ánh mắt Giang Uyển tràn đầy sửng sốt,
khóe miệng cố nặn ra nụ cười: “tổng giám đốc
Tất, có thể ngài nghe lầm.”
“Thế à? Không phải chồng cô ở rể nhà họ
Giang các người sao? Là một kẻ ăn bám.”
Tất Thừa Vọng châm chọc không chút
kiêng nể, trong mắt còn tỏ vẻ khinh bỉ, thân
thể khẽ rùng mình như vừa nuốt phải ruồi.
Chương 677 – Anh dám động đến cô ấy, tôi giết anh
Rất nhanh, ngoài cửa sơn trang Hàn Sơn,
một dàn xe Mercedes cùng một màu đen đã
đậu đầy!
Mấy chục thanh niên mặc âu phục đen,
toàn bộ đều dùng sắc mặt cung kính đứng
ngay ngắn một bên cửa xe.
Trần Bình đi ra cửa, mấy vị thái sơn bắc
đầu và Hàn Đỉnh cũng đúng lúc đi vào, nhìn
thấy tình hình căng thẳng, liền hỏi: “Cậu Trần,
xảy ra chuyện gì vậy?”
“Giang Uyển bị nhà họ Tất giam giữ!”
Trần Bình lạnh giọng nói, trong mắt lóe lên
ngọn lửa tức giận.
Nghe vậy, sáu vị cao thủ võ lâm cùng Hàn
Đỉnh đều giận dữ rùng mình.
Nhất là Hàn Đỉnh, mặt đầy hoảng sợi
Đứa bé trong bụng Giang Uyển, chính là
mấu chối!
Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!
Đây là điều mà thủ lĩnh đã dặn dò rất
nhiều lần !
“Cậu chủ, tôi cùng đi với anh.” Hàn Đỉnh
nói.
“Lên xe đi.’ Trần Bình cũng không do dự.
Rất nhanh, đoàn xe đã rời khỏi sơn trang
Hàn Sơn, nhà họ Bạch và sáu vị cao thủ ở lại,
bởi vì sơn trang không thể không có ai trông
coi.
Lúc này, bên trong phòng khách biệt thự
trang viên nhà họ Tất, Giang Uyển bị hai bảo
vệ đè xuống ghế salon, Tất Thừa Vọng ngồi
xuống bên cạnh.
“Tất Thừa Vọng, ông mau buông tôi ra!
Ông làm như vậy là phạm pháp!”
Giang Uyển giãy giụa, ánh mắt lạnh lùng.
Cô không ngờ, Tất Thừa Vọng đường
đường là người đứng đầu dòng họ Tất, lại dám
làm ra những chuyện này giữa ban ngày ban
mặt!
Tất Thừa Vọng uống trà, dáng điệu thản
nhiên, nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, nói: “Tổng
giám đốc Giang, cô đừng mất công giãy giụa
vô ích, hôm nay, cô hãy ở lại đây một bữa đi.
Hơn nữa, tính tình cô quyết liệt như vậy, không
tốt cho đứa trẻ trong bụng đâu. Lỡ như xảy ra
vấn đề gì, tôi biết làm thế nào?”
Lúc Tất Thừa Vọng nói lời này, hoàn toàn
bộc lộ sự lọc lõi của mình.
Giang Uyển nghe thấy, suýt chút nữa buột
miệng chửi, nhưng cô hít sâu một hơi nói:
“tổng giám đốc Tất, tôi đến đây là muốn bàn
chuyện hợp tác làm ăn với ông, vậy mà ông lại
làm như vậy, coi được à?”
Tất Thừa Vọng nhìn Giang Uyển hai lần, ra
hiệu cho bảo vệ buông cô ra, sau đó thản
nhiên nói: “Tôi biết Tổng giám đốc Giang đến
để bàn chuyện hợp tác, nhưng tôi cũng đã nói
điêu kiện của tôi rồi đấy thôi, ở lại nơi này.”
Chương 678: Cảnh cáo nhà họ Trần mới
Một tiếng quát sắc lạnh, khí thế hiên
ngang, vang lên ngay cửa chính!
Mọi người quay đầu về hướng âm thanh
phát ra, lập tức thấy một bóng người, sải bước
xăm xăm tiến vào, cả người toát ra tức giận và
sát khít
“Rầm!”
Trần Lập Văn còn chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, đầu vai đã bị túm lên, đá một cái, cả người
bay ra ngoài mấy mét, nặng nề xô vào cái bàn
trà nhỏ, toàn bộ kính thủy tinh trên mặt bàn
đều nát bét!
Bên này, Trần Bình liếc nhìn Giang Uyển
đang ngôi trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, lập
tức bước thật nhanh đến, đỡ Giang Uyển dậy,
dịu dàng hỏi cô: “Uyển, em không sao chứ?”
Giang Uyển lắc đầu một cái, hai hàng lệ
không nhịn được chảy ra khỏi hốc mắt, nghẹn
ngào nói: “Em không sao, gặp anh là tốt quá
rôi.”
Giang Uyển nhào vào lồng ngực Trần Bình,
ôm anh thật chặt.
Trần Bình vỗ về cái lưng mềm mại của
Giang Uyển, đoạn kéo cô ra sau lưng mình,
yêu thương nói: “Để anh giải quyết.”
Dứt lời, đôi mắt lạnh lẽo của anh chăm
chú nhìn chằm chằm Trần Lập Văn đang được
vệ sĩ kéo lên từ dưới đất, trong mắt giận dữ
ngút trời!
Trần Lập Văn đáng chết, lại dám ra tay với
Giang Uyển!
Hắn đúng là tự tìm cái chết!
Nhà họ Trần mới càng là tự tìm cái chết!
Đáng chết!
“Ha ha, Trân Bình, đã không gặp lâu như
vậy, quả nhiên thay đổi quá nhiều, hung ác
hơn, độc địa hơn. Tao còn cho rằng, mày thật
sự giống như tin đồn kia, là một thằng oắt con
vô dụng cơ đấy.”
Lúc này Trần Lập Văn lảo đảo nghiêng
ngả từ dưới đất đứng lên, xoa xoa đầu vai, ánh
mắt lóe lên âm hàn và tức giận, khóe miệng
nhếch lên khinh thường, nhìn Trần Bình đứng
cách đó không xa.
Người thừa kế nhà họ Trần, kẻ đổi đầu với
mình cả đời này!
Một kẻ bị đuổi ra khỏi đảo Thiên Tâm, có
tư cách gì thừa kế nhà họ Trân? !
Có tư cách gì đưa nhà họ Trần tiển lên
cảnh giới huy hoàng!
Trần Lập Văn hắn, không thể chấp nhận!
Hắn muốn chống lại số mệnh này!
Ở trong mắt Trần Lập Văn, Trân Bình từ
đầu đến chân đều là một kẻ phế vật, là một kẻ
bị gia tộc đuổi ra ngoài, bị vứt bỏ!
Cho dù nó có mang dòng máu của dòng
chính nhà họ Trần, cho dù nó là người thừa kế
Chương 679: Tự tìm cái chết
“Rầm!”
Tên vệ sĩ kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy
ra, liên cảm thấy ngực như bị sét đánh, cả
người chấn động, chỉ kịp rên lên một tiếng,
ngã lùi lại mãy bước!
Trần Lập Văn cả kinh thất sắc, cho đến
bây giờ, hắn chưa từng nghĩ, Trần Bình lại có
thân thủ mau lẹ như vậy!
Xem ra, tin đồn nó đến nước Tiêu Trung
không phải là giải
Đáng chết!
Thì ra, nhà họ Trần cũ đã sớm có chuẩn bị
trước!
Người nhà họ Trần mới muốn đến nước
Tiêu Trung, căn bản là không được phép!
Sau đó, trong ánh mắt cả kinh thất sắc
của Trần Lập Văn, chỉ trong một phút, Trần
Bình đã giải quyết gọn ghẽ tất cả vệ sĩ mà hắn
mang đến!
Làm sao có thể?
Những người này, ai nấy đều là tinh anh
do nhà họ Trần mới tuyển chọn nghiêm ngặt,
tất cả đều có thể sánh ngang với bộ đội đặc
chủng!
Cũng đều là những nhân vật ưu tú nhất
từng trải qua những đợt huấn luyện một mất
một còn của nhà họ Trần mới!
Nhưng, bây giờ, bọn họ lại không khác gì
cỏ rác, bị Trần Bình đánh gục từng người một!
Trần Lập Văn sợ đến nỗi mặt trắng như tờ
giấy, cả người run rẩy lo sợ đứng chết trân
một chỗ, không dám nói lời nào, cũng không
dám thở mạnh!
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn tên vệ sĩ sau
cùng, bị Trần Bình thụi một quyền bải hoải xụi
lơ té xuống đất!
Toàn bộ đều tan tác!
Tất cả vệ sĩ hắn mang đến, toàn bộ đều bị
Trần Bình phế bỏi
Sức mạnh quá kinh khủng!
“Mày… Tại sao mày có thể có bản lĩnh cỡ
này? Mày thật sự đã đến nước Tiêu Trung kia?”
Trần Lập Văn sợ hãi bất an hỏi, liên tục lui
về phía sau mấy bước, ngỡ ngàng nhìn Trân
Bình trước mặt.
“Không sai.”
Trần Bình lạnh giọng nói, cất bước, lôi quả
đấm ra, từng bước từng bước đi về phía Trân
Lập Văn đang hoảng sợ tê dại!
Mỗi một bước chân rơi xuống, vang lên
âm thanh “cộp” một tiếng, gõ vào trái tim Trần
Lập Văn, làm cả người hắn toát mồ hôi lạnh!
Giờ phút này, Trần Lập Văn mới thật sự
cảm nhận được giận dữ cùng sát khí trên
người Trân Bình!
Hăn vô thức đặt mông ngã ngôi dưới đất,
sợ hãi thất thanh hét to: “Mày, mày đừng đến
đây! Tao là cậu Cả nhà họ Trần mới, là anh họ
Chương 680: Lấy thịt đè người
Tiếng nói vừa dứt
Ánh mắt Trần Bình lạnh như băng, từng tia
lạnh lùng băn ra bốn phía!
Toàn bộ trang viên nhà họ Tất, giờ phút
này toàn bộ đều bị bao phủ bởi sát ý kinh
người!
Đôi mắt lạnh lẽo của Trần Bình, gắt gao
nhìn chằm chằm Trần Lập Văn lê lết dưới đất,
sắc mặt thống khổ, dưới chân gia tăng sức
lực, hung hãn đạp xuống!
Lập tức!
“ÁI”
Trần Lập Văn phát ra tiếng kêu thê thảm,
cả khuôn mặt như xám ngoắt như gan lợn!
Trời ơi đau quái
Hắn có cảm giác xương sườn mình đã bị
chân Trần Bình đạp gãy lìa!
Trần Lập Văn dồn dập thở hổn hển, sau đó
trơ mắt nhìn Trần Bình lôi cổ áo mình, lôi mình
dậy từ dưới đất, lạnh giọng quát lên: “Trân Lập
Văn, nếu anh muốn chết như vậy, tôi cảm thấy
vẫn nên cho anh toại nguyện là tốt nhất.
Trong mắt tôi, nhà họ Trần mới bất quá là một
chướng ngại vật thôi. Cuối cùng sẽ có một
ngày, tôi đích thân tiêu diệt nó!”
Khóe miệng Trần Lập Văn trào máu, nghe
thấy lời nói ngang ngược của Trần Bình, nhất
thời giận dữ hét: “Trần Bình! Mày đúng là quá
ngông cuồng! Tao là cậu Cả của nhà họ Trần
mới, là người thừa kế dòng chính của nhà họ
Trần mới! Mày đối xử với tao như vậy, chính là
đang đối nghịch với tất cả người của họ Trân
mới! Ha ha, mày muốn giết tao à? Giết đi! Trân
Lập Văn tao không tin, một kẻ là người thừa
kế của nhà họ Trần cũ, lại dám hạ sát thủ với
người thừa kế của nhà họ Trần mới!”
Trần Lập Văn sở đĩ còn mạnh mồm, tất cả
đều dựa vào cái núi khổng lồ nhà họ Trần mới
sau lưng!
Trần Bình, thật sự dám ra tay với nhà họ
Trần mới sao?
Đó chẳng khác nào đùa với lửal
“Anh thật sự cảm thấy tôi không dám giết
anh?”
Chợt, trong mắt Trần Bình bắn ra từng tia
rét lạnh giết người, bàn tay siết cổ Trần Lập
Văn, càng siết càng chặt!
Ngay khoảnh khắc Trần Lập Văn ra tay với
Giang Uyển, nhà họ Trân mới đã vượt giới hạn!
Bất kể là ail
Cho dù là người thừa kế dòng chính nhà
họ Trần mới, Trần Bình cũng sẽ không chút do
dự xuất thủ!
Ghê gớm thay, đối địch với toàn bộ nhà họ
Trần mới!
Đẩy nhanh tốc độ kế hoạch của mình,
càng tốt!
Tim Trần Lập Văn rớt xuống đánh ‘bộp”
một tiếng!
Trần Lập Văn nghe thấy Trần Bình nói
những lời này, lại nhìn thấu sát ý bừa bãi từ
trong ánh mắt sáng quắc của anh phát ra,
nhất thời lắp ba lắp bắp: “Mày, mày muốn làm
gì? Tao là Trân Lập Văn! Là anh họ mày! Là
người thừa kế, người kế thừa hương hỏa nhà
họ Trân mới!”
“Hương hỏa? Anh có thể sống được đã rồi
hãy nói !”
Trần Bình lạnh giọng, liên sau đó giơ tay
lên đánh ra một quyên, trúng vào giữa mặt
Trần Lập Văn!
“Bốp Ị”
Nhất thời, lỗ mũi Trần Lập Văn trào máu,
răng cửa cũng rụng ra hai cái!
Last edited:
Bình luận facebook