Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2522
Chương 2522: Thiên hạ lớn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đan Đồ Tử ghen ty tới nỗi đỏ rực mắt.
Mình là tông chủ của một tông mà còn không có được vật cưỡi như thế này.
Đến cùng là Trần Bình có thân phận gì mà có thể có được một con yêu thú như thể chứ.
Trong lòng của Đan Đồ Tử luôn cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy thực lực chân thật của Trần Bình thì trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng.
Đối phương có thể có được một con yêu thú mạnh mẽ như thế đề làm vật cưỡi cũng đủ chứng minh sau lưng anh ta là một gia tộc vô cùng lớn mạnh.
Nếu đã như thế thì ông ta cũng không nên tùy tiện làm mích lòng Trần Bình.
Đan Đồ Tử nghĩ tới đây thì không kìm chế được mà nỡ một nụ cười xán lạn với Trần Bình.
Dù sao mọi người không phải là địch thì chính là bạn, nếu như có thể làm bạn với Trần Bình thì Đan Đồ Tử cũng chẳng muốn làm địch làm gì.
Ông ta không muốn khiến cho mình có thêm một kẻ địch mạnh mẽ như thế.
Trần Bình nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhìn thấy nụ cười giả dối biến thành có chút lấy lòng thì hiểu ngay là như thế nào.
Không thể không nói là Sư Chấn Thiên vẫn rất có thể diện.
Chỉ cần anh ta vừa xuất hiện thì mọi người đều sẽ rung động.
Những người tu hành này làm sao có thể có yêu thú làm vật cưỡi chứ.
Bình thường có thể bắt mấy con yêu thú chẳng có chút trí thông minh nào là đã tốt lắm rồi.
Những yêu thú không có trí thông minh kia chỉ biết đi đường, ngoại trừ thay cho đi bộ thì chẳng có tác dụng nào cả.
Nếu không phải vì muốn tạo khí thế và mặt mũi thì tự mình đi đường còn nhanh hơn.
Năm xưa Đan Tông cũng đã tốn một số tiền lớn để mua mấy con yêu thú của Ngự Thú Tông rồi đặt trong tông môn mà nuôi dưỡng.
Trong những nghỉ thức lớn thì đám người tông chủ sẽ cưỡi yêu thú xuất hiện.
Không thể không nói rằng vẫn là rất có thể diện.
Những đệ tử chưa từng bước chân ra xã hội đều sẽ bị dọa mà hét to một tiếng, sau đó lại bắt đầu khăng khăng một mực mà thần phục Đan Tông.
Nhưng bình thường loại yêu thú cỡ lớn như thế ăn rất nhiều, rất tốn kém.
Mà tác dụng chân chính của bọn chúng cũng không nhiều.
Đan Đồ Tử có thể nhận ra được rằng con yêu thú này của Trần Bình mạnh mẽ hơn so với yêu thú của bọn họ nhiều.
"Nếu như Luyện Khí Tông là tông môn của em gái cậu thì những người không phận sự như chúng tôi ở đây quấy rầy cũng không tốt lắm."
Đan Đồ Tử chắp tay hướng về phía Trần Bình một cách cung kính, sau đó lại sắp xếp người của mình rời khỏi Luyện Khí Tông.
"Các vị, thiên hạ này rất lớn, luôn có chỗ cho
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đan Đồ Tử ghen ty tới nỗi đỏ rực mắt.
Mình là tông chủ của một tông mà còn không có được vật cưỡi như thế này.
Đến cùng là Trần Bình có thân phận gì mà có thể có được một con yêu thú như thể chứ.
Trong lòng của Đan Đồ Tử luôn cảm thấy khó chịu.
Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy thực lực chân thật của Trần Bình thì trong lòng ông ta cũng có chút lo lắng.
Đối phương có thể có được một con yêu thú mạnh mẽ như thế đề làm vật cưỡi cũng đủ chứng minh sau lưng anh ta là một gia tộc vô cùng lớn mạnh.
Nếu đã như thế thì ông ta cũng không nên tùy tiện làm mích lòng Trần Bình.
Đan Đồ Tử nghĩ tới đây thì không kìm chế được mà nỡ một nụ cười xán lạn với Trần Bình.
Dù sao mọi người không phải là địch thì chính là bạn, nếu như có thể làm bạn với Trần Bình thì Đan Đồ Tử cũng chẳng muốn làm địch làm gì.
Ông ta không muốn khiến cho mình có thêm một kẻ địch mạnh mẽ như thế.
Trần Bình nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhìn thấy nụ cười giả dối biến thành có chút lấy lòng thì hiểu ngay là như thế nào.
Không thể không nói là Sư Chấn Thiên vẫn rất có thể diện.
Chỉ cần anh ta vừa xuất hiện thì mọi người đều sẽ rung động.
Những người tu hành này làm sao có thể có yêu thú làm vật cưỡi chứ.
Bình thường có thể bắt mấy con yêu thú chẳng có chút trí thông minh nào là đã tốt lắm rồi.
Những yêu thú không có trí thông minh kia chỉ biết đi đường, ngoại trừ thay cho đi bộ thì chẳng có tác dụng nào cả.
Nếu không phải vì muốn tạo khí thế và mặt mũi thì tự mình đi đường còn nhanh hơn.
Năm xưa Đan Tông cũng đã tốn một số tiền lớn để mua mấy con yêu thú của Ngự Thú Tông rồi đặt trong tông môn mà nuôi dưỡng.
Trong những nghỉ thức lớn thì đám người tông chủ sẽ cưỡi yêu thú xuất hiện.
Không thể không nói rằng vẫn là rất có thể diện.
Những đệ tử chưa từng bước chân ra xã hội đều sẽ bị dọa mà hét to một tiếng, sau đó lại bắt đầu khăng khăng một mực mà thần phục Đan Tông.
Nhưng bình thường loại yêu thú cỡ lớn như thế ăn rất nhiều, rất tốn kém.
Mà tác dụng chân chính của bọn chúng cũng không nhiều.
Đan Đồ Tử có thể nhận ra được rằng con yêu thú này của Trần Bình mạnh mẽ hơn so với yêu thú của bọn họ nhiều.
"Nếu như Luyện Khí Tông là tông môn của em gái cậu thì những người không phận sự như chúng tôi ở đây quấy rầy cũng không tốt lắm."
Đan Đồ Tử chắp tay hướng về phía Trần Bình một cách cung kính, sau đó lại sắp xếp người của mình rời khỏi Luyện Khí Tông.
"Các vị, thiên hạ này rất lớn, luôn có chỗ cho
Bình luận facebook